Sáp Huyết

Chương 274: Q.2 - Chương 274: Khuấy động (4)




Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên nói:

- Ta đói rồi...

Thác Bạt Thủ Hiện bỗng sửng sốt, nửa hồi sau cũng không biết trả lời thế nào. Dạ Lợi Ngộ Khất nói:

- Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết đói bụng thì phải ăn cơm sao?

Thác Bạt Thủ Hiện cuối cùng tỉnh ngộ lại, vội hô:

- Mau đem rượu thức ăn đến, Vương gia đói rồi.

Còn chưa dứt lời, trên bậc thang đã có tiếng bước chân vang lên, Thác Bạt Thủ Hiện thầm nghĩ:

- Sao thức ăn làm xong nhanh như vậy.

Tô Cật Nẵng sắc mặt thay đổi, đã lắc mình tới trước người của Dã Lợi Ngộ Khất, thần sắc đề phòng, có người chưa thông bẩm đã lên lầu.

Nghe tiếng bước chân người đến, chậm từ từ, tuyệt không phải là thị vệ, thị vệ sao dám thất lễ như vậy. Nhưng nếu không phải là thị vệ, vào chẳng lẽ là thích khách?

Nhưng nếu là thích khách, sao có thể đi không chút hoang mang?

Tô Cật Nẵng nghĩ mãi không rõ, tay ấn chuôi kiếm, mặt lộ sát khí. Bất kể người đến là ai, gã đều bảo vệ Thiên Đô Vương là quan trọng.

Mọi người thấy Tô Cật Nẵng khẩn trương, không khỏi biến sắc hoảng sợ, đều đứng lên.

Chỉ có Dã Lợi Ngộ Khất thần sắc không thay đổi, chậm rãi nói:

- Lui ra.

Tô Cật Nẵng hơi ngạc nhiên, nhưng không dám phạm ý của Thiên Đô Vương, lắc mình tới một bên, vẫn toàn thân quán lực, như hổ rình mồi.

Đầu bậc thang, cuối cùng hiện ra một người.

Người đó dáng người không cao không lùn, không mập không gầy, quần áo đơn giản không đến nỗi keo kiệt. Hàn xuân se lạnh, người đó lại chỉ mặc chiếc áo dài, sắc mặt y hồng hào, khóe miệng cười như không. Làm người ta kỳ quái nhất là, gương mặt của y rất trẻ, nhưng đôi mắt đã rất tang thương. Người này đang đứng ở đó, nhưng không ai có thể nhận ra tuổi của y.

Tô Cật Nẵng tay buông kiếm thủ, lui lại nửa bước, trong mắt lại lộ ra phần ý hoảng sợ. Vừa lúc nãy gã giết người lấy thủ cấp, mí mắt cũng không nháy một chút, nhưng thấy người bình thản này, không biết tại sao, tay đều có chút run.

Người bình thản đó liếc xéo Tô Cật Nẵng, khóe miệng vẫn nở nụ cười, nhìn về Dã Lợi Ngộ Khất nói:

- Ta đến rồi.

Dã Lợi Ngộ Khất nắm chén rượu, cau mày nói:

- Ngươi đến làm gì?

Người đó mỉm cười nói:

- Ta đến nói cho ngài biết mấy chuyện.

Dã Lợi Ngộ Khất mặt giống như núi non, bắt đầu biến ảo lưu động, giống như bị tầng mây bao trùm, làm cho người ta nhìn không ra tâm ý.

Người đó vẫn mỉm cười, đang lẳng lặng chờ Dã Lợi Ngộ Khất đáp lời.

Dã Lợi Ngộ Khất trong mắt mang phần cảnh giác, mở miệng nói:

- Mời ngồi.

Lão ở trong lầu Thông Hóa, cuối cùng nói từ “mời” nhưng nhìn biểu hiện của lão, cảm giác không tự nhiên, người này đáng được lão dùng từ mời.

Người đó cũng không nhún nhường, mỉm cười ngồi xuống nói:

- Có rượu không có đồ ăn, không tính là chủ nhân tốt.

Dã Lợi Ngộ Khất vỗ bàn, quát:

- Đồ ăn đâu rồi, sao còn không mang lên?

Rượu và thức ăn đều nhanh chóng mang lên, lại không có ai động đũa. Người đó nhìn rượu và thức ăn, đột nhiên quay đầu nói với Tô Cật Nẵng:

- Sao ngươi sợ ta?

Tô Cật Nẵng sắc mặt tái nhợt, cười lớn nói:

- Bàn Nhược Vương nói đùa rồi, ty chức không phải sợ ngài, chỉ là kính ngài.

Người đó mỉm cười, không nói nữa. Phiên diệu thứ sử và Đô áp nha đều giật mình, không ngờ người mang nụ cười bình thản đó lại cũng là một trong Long bộ cửu vương.

Người đến chính là Bàn Nhược Vương!

Long bộ cửu vương, bát bộ chí cường, Bàn Nhược ngộ đạo, trí tuệ vô song!

Bàn Nhược vốn tiếng Phạm, ý là trí tuệ.

Mọi người đương nhiên đều nghe qua đại danh Bàn Nhược Vương, nhưng rất ít người thấy Bàn Nhược Vương, người này vốn ít hoạt động ở biên thùy. Nghe nói Bàn Nhược Vương luôn không ra khỏi học viện Phiên, lần này sao cũng tới chợ Diệp?

Cái này cũng khó trách Dã Lợi Ngộ Khất nói từ mời.

Tô Cật Nẵng thấy Bàn Nhược Vương không nói, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra.

Dã Lợi Ngộ Khất biết gần đây trong Long bộ cửu vương, Bồ Đề Vương bị Địch Thanh giết chết, Dã Lợi Vương tự sát, Long Dã Vương chết ở trận Tam Xuyên Khẩu. Nếu nói là trước kia, gần nhất với Nguyên Hạo đương nhiên là hai huynh đệ Dã Lợi. Từ sau khi Dã Lợi Vượng Vinh chết, Dã Lợi Ngộ Khất biết Nguyên Hạo không thể khăng khít thân mật với Dã Lợi gia nữa.

Lúc này đi gần nhất với Nguyên Hạo lại là Bàn Nhược Vương này.

Dã Lợi Ngộ Khất mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng đều không thoải mái. Thấy Bàn Nhược Vương giống như ngồi thiền, Dã Lợi Ngộ Khất cuối cùng không kìm được hỏi:

- Ngươi nói tới đây, muốn nói cho ta biết mấy chuyện?

Bàn Nhược Vương nụ cười không giảm:

- Địch Thanh đại náo Chợ Diệp, giết mấy người lãnh quân chúng ta. Thiên Đô Vương đương nhiên phẫn nộ, đã nghĩ ôm cây đợi thỏ, xem xem Địch Thanh có gan tới giết ngài không. Vương gia hùng phong không giảm, thật đáng mừng.

Dã Lợi Ngộ Khất mặt trầm như nước:

- Vậy theo ngươi nghĩ, Địch Thanh dám đến không?

Bàn Nhược Vương mỉm cưới:

- Hắn hình như trước giờ không có chuyện không dám. Theo bọn ta đoán, lúc trước thích khách từ xà ngang điện Thiên Hòa nhảy xuống đó chính là Địch Thanh. Ngài nghĩ hắn ngay cả Đế Thích Thiên cũng dám ám sát, trên đời này còn có chuyện y không dám không?

Đây vốn là câu nói bình thường, Dã Lợi Ngộ Khất nghe vậy, ánh mắt bắt đầu híp lại, suy nghĩ thâm ý trong đó. Phản loạn điện Thiên Hòa lúc trước, người cầm đầu chính là huynh trưởng của Dã Lợi Ngộ Khất. Bàn Nhược Vương nhắc lại chuyện cũ, là tại sao?

Dã Lợi Ngộ Khất tâm tư bay lộn, vẫn có thể bình tĩnh nói:

- Nếu hắn dám đến, không biết lúc khi nào đến?

Bàn Nhược Vương híp mí liếc tròng mắt, đột nhiên nhìn qua tiểu nhị bưng thức ăn đến, từng chữ nói:

- Bây giờ!

Dã Lợi Ngộ Khất đã thay đổi sắc mặt.

Lầu Thông Hóa sát khí nổi lên.

Mọi người bị đối thoại của hai Vương gia thu hút, đều hiểu rõ Bàn Nhược Vương tới chỗ này, tuyệt không phải để tán ngẫu. Nhưng ai cũng không ngờ, còn có người dám ra tay trước mặt hai Long bộ nhị vương.

Xuất thủ là tiểu nhị bưng thức ăn đó.

Tiểu nhị bưng một cái khay, trên mặt thủ sẵn một cái nắp bằng bạc sáng loáng, bên trong cũng không biết là cá chưng hay là gà luộc. Thiên Đô Vương muốn dọn thức ăn lên, ông chủ lầu Thông Hóa đương nhiên không ngừng dọn lên, có những món hoàn toàn cũng chưa động đũa, đã nguyên thế bưng xuống.

Đồ của Vương gia ăn, đương nhiên không thể lạnh, bởi vì có tiểu nhị lặng lẽ đổi thức ăn, dường như cũng là chuyện bình thường.

Nhưng chínhh là tiểu nhị bình thường này, bỗng nhiên xốc cái khay đậy, lấy ra đoản đao. Ánh đao lóe sáng, đã áp tới bốn vách tường ánh sáng biến màu.

Tiểu nhị đó nhất định là Địch Thanh.

Tất cả mọi người đều cho là như vậy, chỉ có Địch Thanh mới có gan lẫn vào chỗ này, chỉ có Địch Thanh mới dám cầm đao lúc này. Tất cả mọi người đều cho rằng Địch Thanh muốn giết chính là Thiên Đô Vương Dã Lợi Ngộ Khất.

Nhưng trong nháy mắt, mọi người chấn động, thích khách ra tay một đao lại đâm về hướng cổ họng Bàn Nhược Vương.

Đoản đao độc vũ, đao ý ngang dọc.

Thích khách muốn giết Bàn Nhược Vương!

Ánh đao làm Dã Lợi Ngộ Khất trên mặt biến sắc, trong ánh mắt lão có ý hoảng sợ. Người đó không giết lão, lão nên vui mừng mới phải, lão hoảng sợ là vì cái gì?

Bàn Nhược Vương vẫn tươi cười, chỗ cổ y đột nhiên có thêm một ly rượu, ly rượu đó vốn ở trên bàn, y vừa giơ tay lấy ly rượu chặn giữa chỗ cổ họng.

Đoản đao đâm lên chén rượu, “đinh” một tiếng vang lên, chén rượu nứt ra làm bốn. Thế đao hơi đột ngột, mảnh sứ vỡ vụn không đợi rơi xuống. Đột nhiên tia chớp hiện ra, thẳng tới giữa cổ thích khách. Thích khách đó ra tay bất thình lình, nhưng Bàn Nhược Vương phản đòn lại sắc bén.

Trong giây lát, thích khách đó đã lẩn trong đám đông hỗn loạn. Nếu y lui, bốn phía bao vây, lúc đó thị vệ trên lầu xuất thủ với thích khách, đột nhiên xông lại. Nếu y vào, phải trúng mảnh vỡ đó trước, mảnh vỡ như đao, sắc bén vô cùng.

Thích khách đột nhiên ngã ngửa, một cước đá lên bàn, bàn đột nhiên dựng lên, không những chặn mảnh sứ vỡ, còn nện tới đầu Bàn Nhược Vương. Bát đũa trên bàn đều bay lên, gào thét, không thua gì lưỡi phi đao sắc bén.

Dã Lợi Ngộ Khất thân hình vừa tung, đã lên không trung. Lão người trong không trung, chỉ nghe thấy “chát” một tiếng vang lên, thì thấy đoản đao bay xuyên mặt bàn, vẫn là lấy cổ họng của Bàn Nhược Vương.

Lúc thích khách đá bay cái bàn, đoản đao rơi khỏi tay bay ra, đâm rách mặt bàn, vẫn muốn chặn giết Bàn Nhược Vương.

Bàn Nhược Vương nụ cười cứng đờ, đột nhiên lộn một vòng ra ngoài. Đoản đao đó gần như mài sát khuôn mặt của y, đâm vào trụ xà của tửu lầu. Mũi đao lạnh lùng nghiêm nghị, đã thổi trúng khắp cả người y phát lạnh.

Trên lầu động tác mau lẹ, tất cả chỉ trong chớp mắt.

Dã Lợi Ngộ Khất thấy Bàn Nhược Vương tránh một đao đó, quát:

- Bắt lấy nó.

Lão đã thoáng nhìn thấy thích khách vội xông ra, thì muốn chạy xuống lầu. Trong không trung lão xoay một cái bay xuống dưới.

Một kích không trúng, lúc cầu toàn thân để lui, thích khách đó quả quyết bỏ đi, không tiếp tục ở lại nữa.

Pha diêu thứ sử đang thủ ở hướng thích khách chạy trốn, rút đao ra quát:

- Đi…

Gã chưa nói từ “đâu”, đơn đao đã tới tay thích khách. Ánh đao lóe lên, hơi vượt qua và ngã xuống đất. Anh đao lại lóe lên, bay khỏi tay, hướng ra không trung chém tới Dã Lợi Ngộ Khất.

Dã Lợi Ngộ Khất rùng mình, lắc mình tránh né, không đợi đuổi nữa, thì nghe thấy một tiếng “ầm” lớn ở tửu lầu vang lên. Ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc cuồn cuộn, mọi người đều kinh sợ, đã phát hiện lầu Thông Hóa lung lay sắp đổ.

Lại một tiếng vang lên, mãnh vỡ bay tứ tung, lầu Thông Hóa không ngờ đổ xuống.

Mọi người hô to gọi nhỏ, đã không quan tâm tới bắt thích khách nữa, đều ùa nhau xuống lầu. Tên Đô áp nha và mấy thị vệ trốn không kịp, kêu gào thê thảm, lại bị chôn trong lầu.

Lúc Dã Lợi Ngộ Khất rơi xuống lầu, khóe mắt nhảy lên, chóp mũi đã có mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.