Sáp Huyết

Chương 459: Q.3 - Chương 459: Ma cảnh (3)




Nhiều năm hồn lượn lờ trong cảnh mộng, ký gửi toàn bộ hy vọng vào Hương Ba Lạp, đột nhiên trở thành làm người ta thất vọng như thế này, cái đả kích lớn này người ngoài làm sao có thể tưởng tượng?

Địch Thanh đứng ngây ra ở đó, trong lòng đang nghĩ, trời sụp đất nứt cũng tốt, nếu như vậy ta nói không chừng sẽ ở bên Vũ Thường.

Phi Tuyết vẫn đang quỳ trên đất, môi khẽ động, cả người đều run rẩy lên, không biết lúc nào, khóe miệng cô tràn ra một đường máu tươi.

Địch Thanh trong lúc mờ mịt nhìn thấy, trong lòng rất đau khổ, không kìm được lại nghĩ tới ảo tưởng vừa nãy. Quách Tuân một tay ôm lấy Địch Thanh, quát:

- Dẫn Phi Tuyết đi.

- Đại ca dẫn Phi Tuyết đi đi, đệ không đi.

Địch Thanh kêu lên.

Quách Tuân ngẩn ra, trên mặt lại có ý bi ai, nắm chặt lấy cổ tay Địch Thanh, khàn giọng nói:

- Đệ không đi, ta cũng không đi, Phi Tuyết cũng không đi được. Vậy mọi người đều chết ở trong đây được rồi!

Địch Thanh hơi chấn động, nhìn thấy ý tuyệt vọng trên mặt Quách Tuân, biết y tuyệt không phải là nói đùa. Nhìn thấy cả Hương Ba Lạp lắc động không ngừng tựa hồ đều muốn sụp xuống, Địch Thanh cắn răng cuối cùng hạ quyết tâm nắm lấy Phi Tuyết, hét:

- Đi.

Đột nhiên giữa lúc này, có một vật nhanh chóng xoay chuyển tới, tới trước mặt Phi Tuyết.

Trên mặt Phi Tuyết hiện ra ý vui mừng, kêu lên:

- Địch Thanh, bắt lấy.

Địch Thanh giơ tay bắt lấy vật đó, chỉ cảm thấy trong lòng hơi chấn động. Vật đó là cái hộp dẹp dẹp, sắt cũng không phải sắt, lại không nặng, vật này ở đâu xuất hiện đến?

Không kịp nghĩ nhiều, Địch Thanh nhìn về Quách Tuân, Quách Tuân đã nói:

- Đi theo ta.

Trong lúc Hương Ba Lạp vô cùng hỗn loạn một trận, chỉ có Quách Tuân tỉnh táo nhất, lúc rơi xuống y đã để ý đường ra, con đường mà bọn người Da Luật Hỉ Tôn đến chính là đường ra!

Giữa lúc Quách Tuân lắc mình đã tới chỗ cửa vào đó, thấy cửa vào đó không biết lúc nào đã phong kín, trong lòng nghiêm nghị, trong tiếng hét lớn, đánh ra một quyền.

Tiếng “ầm” vang lên, có một hắc động hiện ra, nhưng hắc động đó cong cong vẹo vẹo, tựa hồ cũng muốn sụp đổ.

Quách Tuân thấy thế, trong lòng trầm xuống, nhưng không có lựa chọn khác, nghe Phi Tuyết hô:

- Chính là đi ra từ chỗ này.

Quách Tuân suy nghĩ kiên định, đi vào trước.

Địch Thanh một tay nắm lấy cái hộp sắt, một tay ôm lấy Phi Tuyết bay người vào cửa động.

Cửa động đó cao bằng đầu người, vốn có thể hai người cùng sóng vai đi, nhưng trận địa chấn mạnh, phía trên không ngừng có tảng đá rớt xuống. Địch Thanh thấy Phi Tuyết lảo đảo cắn răng, ôm chặt Phi Tuyết vào lòng, lấy thân bảo vệ Phi Tuyết, nhanh chóng xông về phía trước.

Vừa mới xông ra cách hơn mười trượng, thì nghe thấy phía sau một tiếng ầm ầm cực lớn vang lên.

Tiếng nổ đó đinh tai nhức óc, như có ngàn vạn mặt trống đồng thời đánh vang bên tai Địch Thanh. Địch Thanh chỉ cảm giác phía sau sóng lớn xông tới, trong tiếng rên rỉ phi người nhảy lên.

Vừa mới rơi xuống đất, Địch Thanh cảm giác phía sau có tiếng sụp đổ, con đường sau lưng đó hoàn toàn sụp đổ.

Mà trận đại địa không ngừng chấn động, con đường chỗ bọn họ tựa hồ cũng muốn hoàn toàn sụp xuống.

Địch Thanh cả kinh, biết nếu con đường sụp xuống, mấy người bị chôn trong đó, cho dù bản lĩnh thông thiên cũng không thể trốn thoát, thì nghe thấy Quách Tuân hô:

- Địch Thanh, đi mau!

Con đường tối đen, trước mắt Địch Thanh tối như mực, chỉ dựa vào cảm giác và thính giác, bám chặt theo tiếng bước chân của Quách Tuân.

Giây khắc đó, dưới chân lay động, đỉnh đầu chấn động, kinh hoàng giống như trời sụp đất nứt.

Không biết chạy vội bao lâu, tiếng chấn động hơi ngừng, âm thanh ầm ầm đó dần dần đi xa tựa như vẫn tiếp tục truyền lên, vút lên mây xanh.

Địch Thanh cảm thấy hoảng sợ, không hiểu phía sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chợt cảm thấy Quách Tuân ngừng bước, Địch Thanh vội ngừng lại, hỏi:

- Quách đại ca, sao không đi nữa?

Trong bóng đen có ánh sáng yếu ớt, chiếu lên mặt Quách Tuân, rất là ngưng trọng. Địch Thanh thấy sắc mặt của Quách Tuân trong lòng đã trầm xuống, nhìn về phía trước, sắc mặt hơi thay đổi.

Phía trước không có lối đi tiếp, có tảng đá cực lớn rơi xuống chặn ngang, cản lối đi bên trong.

Tảng đá đó không biết to lớn bao nhiêu, hoàn toàn chặn đứng con đường phía trước, bọn họ không thể tiến thêm một bước. Địch Thanh chậm rãi buông Phi Tuyết ra, trong lòng sầu thảm, biết bọn họ đã rơi vào cảnh đường cùng.

Trong này sâu dưới lòng đất chỉ có một con đường không biết mấy đời người mới đào ra. Lúc này phía sau sụp đổ không còn đường lui, phía trước tảng đá lớn chặn đường, không có chỗ nào có thể đi, bọn họ rõ ràng sẽ bị chôn vùi dưới đất.

Bọn họ đã không có đường sống.

Đương nhiên Quách Tuân cũng nghĩ tới điều này, sắc mặt là ngưng trọng, chỉ trầm lặng một lát, thì nói:

- Phía sau chính là Hương Ba Lạp, ở đó rõ ràng đã hoàn toàn sụp đổ, chúng ta lui lại không được, đường sống lúc này chỉ có phía trước. Đẩy không nổi tảng đá này, nhưng chúng ta có thể tìm cách đào qua.

- Nếu con đường phía trước cũng sụp thì sao?

Địch Thanh khổ sở nói:

- Tảng đá này to lớn như vậy, có thể làm sụp con đường phía trước. Chúng ta một là không biết kích cỡ của tảng đá này, hơn nữa...

Vốn muốn nói cho dù từ bên cạnh tảng đá lớn này đào qua, nếu phía trước cũng là bị che lấp, vậy chẳng phải vẫn là vô dụng sao?

Từ sau khi thoát khỏi Hương Ba Lạp, Địch Thanh đã tâm tàn như chết, nếu không phải vì duyên cớ của Quách Tuân, Phi Tuyết, nói không chừng hắn đã định chết ở Hương Ba Lạp. Trước mắt con đường phía trước bị chặn hắn khó tránh trong lòng chán nản, nhưng ngẩng đầu nhìn qua thấy Quách Tuân khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt bất khuất, Địch Thanh trong lòng chấn động, thầm kêu hổ thẹn. Quách Tuân sợ chết không? Quách Tuân chưa bao giờ sợ! Quách Tuân đến đây, ra sức muốn sống, vẫn chẳng phải vì Địch Thanh hắn. Nếu là như vậy, hắn có lý do gì từ bỏ trước?

Nghĩ đến đây, Địch Thanh nhìn thấy xung quanh đều không phải tầng nham thạch, thở dài một hơi, nói:

- Muốn tới con đường phía trước, từ trái phải hoặc trên dưới bốn phía đào ra. Thời gian chúng ta có hạn, chỉ có thể đánh cuộc một hướng.

Hắn chưa nói là, trước mắt con đường bị đóng kín, rất nhanh sẽ gây khó thở. Nếu bọn họ đào không thông con đường, không đợi chết khát chết đói, có thể sẽ chết ngạt!

Đương nhiên Quách Tuân cũng nghĩ tới điều này, đã tháo vỏ đao bên hông, đi về phía Phi Tuyết nói:

- Phi Tuyết, cô cảm thấy chúng ta từ chỗ nào đào thì tốt hơn?

Quách Tuân biết Phi Tuyết là cô gái thần kỳ, có linh cảm người thường không có, nên hỏi ý kiến của cô ấy.

Địch Thanh lúc này mới ý thức được mình vẫn đang ôm Phi Tuyết, liền vội vàng bỏ xuống.

Phi Tuyết liếc nhìn Địch Thanh, rơi xuống đất không nói, ngược lại ngồi xuống nhắm mắt lại.

Địch Thanh không hiểu, Quách Tuân cũng là hoang mang, nhưng hai người đều biết Phi Tuyết sẽ không làm chuyện vô nghĩa, bình tĩnh chờ đợi. Chỉ là một lát sau, thần sắc Phi Tuyết hơi thay đổi, chợt hiện phần vui mừng, nói:

- Đào xuống dưới trước.

Quách Tuân và Địch Thanh nhìn nhau có chút khó hiểu, theo lý thường tảng đá lớn từ trên xông xuống không biết mấy phần, đào hướng lên nhất định là rất khó, nhưng đào xuống dưới phần chắc cũng không lớn. Nều là phía dưới đào lỗ, tảng đá lớn rớt xuống, mọi người vất vả một phen, đều không phải là uỗng phí sao?

Chần chừ chỉ một lát, Quách Tuân đã quyết định nói:

- Được, xuống dưới.

Vỏ đao của y vừa cắm xuống, đã cấm sâu xuống đất, đào ra một khối bùn đất. Địch Thanh cũng làm như vậy, hai người đồng tâm hiệp lực, thời gian uống trà, đã đào khoảng một trượng. Chất đất trong này nói cứng không cứng, nói mềm không mềm, may mắn Quách Tuân, Địch Thanh đều hạng người là võ nghệ tinh thông, khỏe mạnh hơn người, tốc độ đào rất nhanh.

Nhưng phía trước vẫn là nham thạch, không có đất xới xuất hiện. Trán Địch Thanh, Quách Tuân đã có mồ hôi, bỗng dưng cảm giác bắt đầu khô nóng, mà hơi thở cũng có chút khó khăn.

Địch Thanh thầm kêu không xong rồi, biết đào hơn một trượng cho dù có thể đào tới đất mềm phía trước, nhưng còn phải đào ngược lên. Lúc đó địa hình có hạng, tốc độ càng chậm, cho dù phía trước không có sụp đổ, nhưng không khí không đủ dùng, ba người cũng phải chết ngạt ở đây.

Quách Tuân không phải là không nghĩ tới đều này, nhưng chuyện tới bây giờ, không muốn ngồi chờ chết, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đào. Hai người vã mồ hôi như mưa, lại đào hơn một trượng nữa, phía trước vẫn là lớp đá.

Khối đá đó rơi xuống, không biết xuyên qua khoảng cách bao sâu.

Địch Thanh chỉ cảm giác hơi thở khó khăn, trước mắt màu đen, thấy Quách Tuân mồ hôi tuôn ra nhưng vẫn hăng hái chiến đấu, trong lòng kích động, cắn đầu lưỡi một cái ép mình tỉnh táo quay đầu nhìn Phi Tuyết.

Trong bóng tối, Phi Tuyết đang nhìn Địch Thanh, ngược lại bình tĩnh dị thường:

- Tiếp tục đào, qua một trượng nữa, thì có không khí để dùng.

Địch Thanh ngẩn ra, nhanh chóng vui mừng nói:

- Phía dưới có khe rãnh hang động à?

Hắn lúc nhỏ ở nhà cũ, thường lui tới rừng núi sâu thẳm, biết có một số ngọn núi lớn tuy bên ngoài thoạt nhìn hùng vĩ nguy nga, nhưng trong núi thường có hang động khe rãnh.

Chẳng lẽ Phi Tuyết thật sự có khả năng như vậy, có thể biết tình hình dưới đất?

Địch Thanh trong lúc vui mừng, chỉ có một hy vọng, ra sức đào tiếp, vỏ đao đó sớm đã bị cong, Địch Thanh chuyển dùng đơn đao. Tiếng “ầm” vang lên, thì ra lúc Địch Thanh nhìn lại Quách Tuân sớm đổi đơn đao, dùng lực lớn, đơn đao gãy, nhưng Quách Tuân hoàn toàn không ngừng, liền dùng nửa đơn đao tiếp tục đào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.