Sáp Huyết

Chương 461: Q.3 - Chương 461: Ma cảnh (5)




Địch Thanh rất khó nuốt nước bọt, chậm rãi nói:

- Bọn họ quỳ đối nhau... giống như... giống như...

Ảo cảnh đó thật sự không thể tưởng tượng, hắn không thể nào nói tiếp. Nhưng ảo cảnh đó xuất hiện hai lần, chẳng lẽ... có ý đặc biệt gì?

- Bọn họ quỳ đối nhau, chẳng lẽ là đang bái thiên địa?

Phi Tuyết thản nhiên nói.

Địch Thanh vội nói:

- Không phải, không hẳn vậy, bọn họ giống như là đang lập lời thề... nói cái gì...

Lại khó có thể mở lời tiếp, cũng không biết mở miệng nói thế nào, nhưng lời thề đó hắn cũng không thể nào quên được.

Ta Đoàn Tư Bình... Đường Phi Tuyết không cầu cùng sinh, nhưng cầu cùng tử, đời đời kiếp kiếp, tình này không đổi!

Phi Tuyết khẽ thở dài, trong giọng nói cuối cùng có gợn sóng:

- Ngài cũng nói rồi, đó là ảo cảnh, ảo cảnh... hoàn toàn không chính xác được.

Địch Thanh rất là do dự, không đợi nói nữa, nghe Phi Tuyết khinh nhạt nói:

- Tại sao Hương Ba Lạp lại trở thành như vậy, ngài muốn nghe thử không?

Chẳng những Địch Thanh hơi run, cho dù Quách Tuân vẫn trầm lặng cũng không kìm được nói:

- Muốn, cô nương mời nói.

Dưới gầm trời này, ngoại trừ Nguyên Hạo, Cốc Tư La, e rằng chỉ có Phi Tuyết mới biết rốt cuộc Hương Ba Lạp xảy ra chuyện gì. Quách Tuân tuy gặp qua Cốc Tư La, nhưng ngoại trừ từ trên tay Cốc Tư La có được tấm bản đồ, không có được nhiều tin tức liên quan về Hương Ha Lạp từ miệng Cốc Tư La. Nghe Phi Tuyết lại chủ động nhắc tới chuyện này, khó tránh nghiêng tai lắng nghe.

Ba người vẫn đi về phía trước, phía trước tuy tối, nhưng Phi Tuyết đi lại như không có chướng ngại.

Không khí dưới đất vẫn tươi mát, chỉ là rất yên tĩnh, yên tĩnh đến độ nghe được tiếng bước chân, cũng có sự cô đơn vô biên.

Giống như đang suy nghĩ mở đầu thể nào, Phi Tuyết im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:

- Ta nói, chỉ là nghĩ, nhưng rốt cuộc phải như vậy không, ta cũng không thể cam đoan là đúng.

Quách Tuân nói tiếp:

- Cô nương xin nói đi, trên đời này nếu cô không biết đáp án, chỉ sợ không có ai biết nữa.

Phi Tuyết cuối đầu “ừ” một tiếng, tựa hồ lẩm bẩm nói:

- Biết có ích lợi gì chứ?

Giọng nói đó rất kỳ quái, giống như bông tơ dính nước, giây lát cô nói:

- Trước đây rất lâu rất lâu... có một đôi nam nữ. Có lẽ ngài có thể xem bọn họ là thần tiên.

Lúc cô nói tới bốn từ rất lâu rất lâu, ngữ khí rất nặng, giống như đang cường điều cái gì.

Câu chuyện vừa bắt đầu, thì có thần tiên, rất là ly kỳ. Địch Thanh nghe xong không biết nên bình phán thế nào, thấy Quách Tuân không nói, cũng im lặng nghe tiếp.

Phi Tuyết thấp giọng nói:

- Nhưng bọn họ cũng coi như một đôi thần tiên bất hạnh. Sau khi bọn họ tới thế gian này, thì tách ra, cũng không có gặp mặt nữa. Người con gái đó vì tìm một nửa khác của mình, nghĩ mọi cách cũng không thể tìm được.

Địch Thanh không biết cái này có liên quan gì với Hương Ba Lạp, không hiểu thần tiên làm sao có thể bất hạnh, chần chờ nói:

- Bọn họ là thần tiên, cũng có chuyện không làm được à?

Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:

- Thần bí trong trời đất, khó có thể biết, trong truyền thuyết, pháp lực của thần tiên cũng không có phân cao thấp mà?

Địch Thanh ngược lại có chút cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, Quách Tuân lại nói:

- Đúng vậy, bất luận giàu nghào thế nào, bất luận Thiên tử lê dân, cũng có phiền não ưu sầu. Nếu trên đời này thật sự có thần tiên, chỉ sợ giống như vạn vật thế gian, tuy có năng lực nhưng cũng có chuyện không thể làm được.

Địch Thanh nghe tới ngôn luận này trầm lặng hồi lâu, hắn cảm giác Quách Tuân trước đây có chút không giống, lời nói này nhiều năm trước Quách Tuân sẽ không nói ra.

Chẳng lẽ, một người trải qua sinh tử, nhìn nhiều hơn một chút so với người khác?

Phi Tuyết gật đầu, giống như là đồng ý với ý của Quách Tuân, nói:

- Sau khi bọn họ tách ra, thì cũng không có gặp nhau nữa. Nữ thần tiên đó luôn rất nhớ bạn đời, nhưng pháp lực càng ngày càng yếu, cuối cùng cô ta biết dựa vào năng lực của mình, hơn phân nửa không thể tìm được một nửa khác. Nhưng pháp lực của cô ta càng ngày càng yếu, yếu tới mức cô ta rất khó khăn chờ thêm bước nữa. Do đó cô vì chờ đợi, phong kín pháp lực của mình, chỉ truyền xuống pháp bảo, nhờ người mà cho rằng tin tưởng đi tìm bạn đời của cô. Pháp bảo đó, có thể cho người nhờ vả một loại năng lực, làm họ có thể không giống với mọi người. Người đầu tiên cô tìm được, tên là Đoàn Tư Bình!

Địch Thanh nghe giống như nghe thiên thư, nếu muốn bình luận, chỉ có thể nói đây càng giống là truyền thuyết, lúc nghe được ba từ Đoàn Tư Bình, thất thanh nói:

- Quân Vương khai quốc của nước Đại Lý, Long Mã Thần Thương Đoàn Tư Bình?

Bỗng dưng nhớ tới Kim Thư Huyết Minh đó, nhớ tới bức ảnh sáp huyết trên huyết minh đó, ghi lại thần thương, long mã, nữ thần và tượng Phật không mặt, tất cả cái này giống như không có liên quan, nhưng muôn vàn dĩ nhiên đã kết nối với nhau.

Phi Tuyết im lặng hồi lâu, mới nói:

- Phải, chính là Long Mã Thần Thương Đoàn Tư Bình. Ngài đối với ông ta có ấn tượng không?

Địch Thanh không hiểu tại sao Phi Tuyết có câu hỏi này, lập tức nói:

- Ta hoàn toàn không có ấn tượng với ông ấy. Nhưng sau đó lúc đi Thanh Đường, Cốc Tư La cho ta xem qua Kim Thư Huyết Minh, ta mới có chút hiểu về ông ta.

- Đúng vậy, ngài hoàn toàn không có ấn tượng với ông ta rồi.

Phi Tuyết hạ giọng nói, trong giọng nói của cô mang chút phiền muộn và tiếc nuối. Nhưng Địch Thanh bị câu chuyện hấp dẫn, không có để ý tới khác thường của Phi Tuyết, truy hỏi:

- Sau đó thế nào?

Phi Tuyết nói:

- Đoàn Tư Bình và nữ thần tiên đó lập minh ước nghiêm trang cổ xưa nhất thế gian, nữ thần giúp Đoàn Tư Bình được giang sơn, còn Đoàn Tư Bình lập lời thề tìm được bạn đời cho nữ thần. Kết quả là, Đoàn Tư Bình có được giang sơn, nhưng ông ta không có thực hiện lời hứa.

Quách Tuân kinh ngạc nói theo:

- Ta cũng nghe ghi chép lịch sử nước Đại Lý, trên người Đoàn Tư Bình có rất nhiều chuyện không khó tin, cái gì trời ban long mã thần thương, được nữ thần chỉ điểm, sương mù lớn qua sông, bò dê nói cái gì giống như Tư Bình xưng vương. Vốn tưởng rằng là lời nói vô căn cứ, không ngờ lại là thật.

Phi Tuyết nói:

- Chuyện này lịch sử Đại Lý có ghi chép, ngược lại cũng không phải là đồn thổi, mà là Đoàn Tư Bình bảo quan sử tự mình viết sách, sám hối không thể thực hiện lời hứa, cũng bảo con cháu của mình nếu lúc gặp bất hạnh, tốt nhất thối vị tránh né mối họa. Ông ta cũng vì gặp phải sự cắn trả của lời thề này, giống như Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận tráng niên mất sớm, con cháu cũng không có ngồi hưởng giang sơn của họ lập ra, ngược lại bị huynh đệ đoạt lấy. Không những như vậy, ông ta cùng mất đi nữ nhân yêu mến nhất...

Địch Thanh không quan tâm nữ nhân của Đoàn Tư Bình, nhớ tới một chuyện, nói:

- Chẳng lẽ, người thứ hai nữ thần đó tìm là Triệu Khuông Dận sao?

Quách Tuân cũng là chấn động, kinh ngạc nói:

- Cái này, có thể không?

Phi Tuyết im lặng hồi lâu mới nói:

- Triệu Khuông Dận? Ừ, chuyện này.. ta ngược lại không dám khẳng định. Nhưng nghe nói Triệu Khuông Dận quả thật được chỉ điểm của thần tiên, cũng có quan hệ vô cùng phức tạp với Đại Lý.

Địch Thanh nhớ tới một chuyện, trầm ngâm nói:

- Búa ngọc rẽ sông, man di tự phục. Năm đó huynh đệ Triệu gia dựa vào hai nắm đấm bốn cây côn lập ra bốn trăm quân châu của Triệu gia. Triệu Khuông Dận bách chiến bách thắng, vốn có thể lúc chinh phạt đất Thục kính hạ Vân Nam, nhưng ông ta tới sông Đại Độ thì dừng lại. Thái Tổ không phạt Đại Lý, chẳng lẽ bọn họ đều được sức mạnh của nữ thần, do đó không muốn giằng co lẫn nhau sao?

Quách Tuân cũng có chút tán đồng cách nói của Địch Thanh, suy tư nói:

- Huynh đệ Triệu gia tuy là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, nhưng nếu luận năng lực và võ nghệ, Thái Tổ rõ ràng mạnh hơn rất nhiều Thái Tông, ta ngược lại cảm thấy Thái Tổ có thể gặp qua.... nữ thần đó mà Phi Tuyết nói, còn Thái Tông không có. Tống đình đồn đại, Thái Tổ ở Thái miếu lập mấy quy củ gia pháp, chỉ có Thiên tử Đại Tống sau khi đăng cơ mới có thể vào trong tham quan, không được vi phạm. Cái quy định này rất là thần bí, ngược lại với gia pháp tổ tông của Đoàn Tư Bình lập ra có chút giống nhau. Ta cảm thấy, giữa Đoàn Tư Bình và Triệu Khuông Dận, hình như quả thật có chút liên quan.

Phi Tuyết lắc đầu:

- Cái này, ta tựa hồ không rõ.

Hình như cô ấy không có để trong lòng chuyện Triệu Khuông Dận.

Địch Thanh cảm giác được sự lạnh lùng của Phi Tuyết, thầm tự kỳ lạ. Thầm nghĩ tại sao Phi Tuyết đối với tất cả về Đoàn Tư Bình rất rõ ràng, nhưng đối với Triệu Khuông Dận hoàn toàn không có hứng thứ biết chứ?

Quách Tuân cảm giác được khác thường, hỏi:

- Vậy theo cô nương biết, sau khi Đoàn Tư Bình chết nữ thần đó lại làm gì?

Trong giọng điệu Phi Tuyết dường như có chút cụt hứng, nói:

- Theo ta biết, lúc nữ thần tìm được Đoàn Tư Bình cũng đồng thời tìm được Tào Nhân Quý, Tào Nhân Quý chính là lãnh tụ của quân Quy Nghĩa sau này. Chuyện này ta đã nói với cái ngài rồi, nhưng Tào Nhân Quý giống như Đoàn Tư Bình, đều là không thể tìm được bạn đời của nữ thần đó.

Cuối cùng Địch Thanh hiểu rõ một chuyện, chợt nói:

- Vậy Hương Ba Lạp, vốn là chỗ nữ thần đó ở trong câu chuyện cô nói sao?

Quách Tuân khổ sở nói:

- Đệ bây giờ mới nghĩ tới à? Chuyện này nếu không phải Phi Tuyết nói, cũng thật khó nói rõ chân tướng, do đó ta vẫn không có nói với đệ.

Cuối cùng Địch Thanh hiểu được tồn tại của Hương Ba Lạp, thầm nghĩ, cho dù tính từ Đoàn Tư Bình, thần tiên đó ở Hương Ba Lạp không ít nhất một trăm năm, bà ấy vẫn còn sống? Ôi, bà ấy là thần tiên mà, vốn sẽ không chết.

Trong lòng không biết là mùi vị gì, cảm giác khó tin, nhưng tự mình nhìn thấy, lại không thể không tin. Địch Thanh bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi:

- Đoàn Tư Bình và Tào Nhân Quý bọn họ đều không có thấy qua diện mạo thật của nữ thần, do đó mới vẽ tượng thần không mặt phải không?

Phi Tuyết gật đầu nói:

- Quả thật như vậy, kỳ thật ta cũng cảm giác thần tiên đó giống nữ, cụ thể bà ấy thế nào, ta cũng chưa từng thấy qua. Nói vậy người được thần thông của bà tương trợ, đều cảm giác bà ấy là nữ nhân. Bọn họ không xác định khuôn mặt của thần, lúc này mới dùng tượng thần không mặt thay thế.

Lúc này Địch Thanh mới hiểu ý nghĩ của Chân Tông Huyền Cung, tượng thần không mặt trong Kim Thư Huyết Minh. Nhưng càng nhiều nghi hoặc xông lên đầu, sau khi Tào Nhân Quý chết, hậu nhân Tào gia làm gì. Tại sao muốn đem Sa Châu cho Nguyên Hạo? Tại sao có Ngũ Long, Giọt Lệ, Vô Tự Thiên Thư. Tại sao Chân Tông biết tượng thần không mặt. Còn Nguyên Hạo nữa, tại sao khống chế Hương Ba Lạp không cho người ta tiếp cận. Phi Tuyết, Cốc Tư La rốt cuộc có quan hệ gì với Hương Ba Lạp?

Rất nhiều nghi vấn, Địch Thanh đã không biết hỏi cái nào trước?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.