Sáp Huyết

Chương 418: Q.3 - Chương 418: Mục đích (1)




Đây là mộng sao? Ngày nghĩ nhiều, đêm nằm mộng. Mộng cảnh, vốn là một cách tái hiện khác những gì xảy ra trước giờ. Nhưng giấc mộng của hắn, có những tiến triển này…giấc mộng này, dù có bao nhiêu điên cuồng hân hoan đi nữa thì có quan hệ gí với hắn chứ?

Có lẽ có liên quan, bởi vì hắn và Đoàn Tư Bình vốn có mối quan hệ dây mơ rễ má với Hương Ba Lạp.

Hình ảnh lại chuyển đổi, muôn người hoan hô, vinh quang vô cùng không thấy nữa, như là sự hiu quạnh sau khi phồn vinh đã hết, chỉ có một nam tử nắm chặt lấy tay của một nữ tử, khóc nói:

- Trẫm không cần giang sơn, chỉ cần nàng….

Là ai? Đôi nam nữ đó cách hắn rất xa, rất xa, rất xa. Xa đến chỉ có thể thấy được bóng dáng vô cùng mơ hồ, bóng lưng vẫn có sự sắc bén như trước, nhưng lại vô cùng thê lương.

Cảnh mộng này, rốt cuộc là ý gì? Âm thanh xa thẳm yếu ớt lại truyền đến:

- Tại sao huynh còn chưa đến?

Hình ảnh lại chuyển đổi, có một nữ tử xuất hiện, dung nhan như tranh vẽ, áo trắng tóc đen, nằm trong không trung, có đầy hoa tươi xung quanh, mang hương thơm thu hút người ta….

- Vũ Thường!

Địch Thanh kêu to, nhưng không có âm thanh phát ra, hắn vô cùng kích động, cho dù là trong mộng, thân thể cũng không ngừng run lên. Hắn không biết đã nằm mơ bao nhiêu lần, nhưng Vũ Thường đều là nỗi đau vùi sâu trong lòng nhất, cho dù là trong mộng cũng không dám động đến.

Nhưng trước mắt, Vũ Thường cuối cùng lại xuất hiện trước mặt hắn.

Cặp mắt Dương Vũ Thường khép hờ, luôn như trong mộng, Địch Thanh bổ nhào qua, đổ về phía bức tường, nhưng không chạm được đến Vũ Thường. Hắn chỉ có thể gọi:

- Vũ Thường! Vũ Thường!!!

Hắn hi vọng biết bao Dương Vũ Thường có thể nhìn hắn một cái. Tim hắn đau như bị dao cắt

Đáng lúc này, Dương Vũ Thường chậm rãi mở mắt, môi đỏ mọng khẽ mấp máy, nói:

- Địch đại ca, muội đợi liễu huynh lâu như vậy... cuối cùng huynh đã đến rồi!

Địch Thanh chấn kinh, vui mừng, nhanh chóng mở to mắt, tất cả biến mất không thấy nữa

Có âm thanh truyền đến, thê lương, lạnh lẽo như ba mặt bức tường đá. Là đá, không phải ngọc bích, dưới đất trải đầy cỏ khô, nhưng vẫn có thể cảm thấy được đá xanh lạnh lẽo

Ngọn đèn dầu chập chờn, phía trước có hàng rào như những cánh tay to lớn, xuyên qua những khe hàng rào, trông thấy một hành lang dài, trên hành lang đó không có ai cả

Tình trạng này thật rất quen thuộc, năm đó, sau khi hắn đả thương Mã Trung Lập, lúc mở mắt không phải cũng là tình trạng này sau?

Hắn trong nhà lao?

Địch Thanh mở mắt, biết là nhà lao, nhưng vẫn nghĩ đến cảnh trong mộng. Vũ Thường nói chuyện với hắn, ý niệm đó làm hắn rùng mình không ngớt. hắn thật hy vọng đó không phải là mộng. Không biết bao lâu, suy nghĩ từ từ trở về hiện tại. Địch Thanh chau mày, bắt đầu suy nghĩ về hoàn cảnh trước mắt

Hắn ở đâu? Quách Quỳ, Hàn Tiếu, bọn họ thế nào rồi?

Hắn không chút lo lắng cho bản thân, ngược lại cứ mãi lo nghĩ về tính mạng huynh đệ, thuộc hạ dưới tay. Hắn nhớ tất cả những gì xảy ra. Vệ Mộ Sơn Phong dẫn hắn đi gặp Quách Quỳ. Nhưng ở đó có người phục kích, nói như vậy, Vệ Mộ Sơn Phong lừa hắn đến đó

Hắn nhận ra người xuất thương đâm hắn, chính là Bàn Nhược vương Một Tàng Ngộ Đạo, vậy mà, cuối cùng người liều mạng đâm hắn một kích lại là Già Diệp vương. Hắn bất ngờ hôn mê, cuối cùng không thể chống đỡ nổi ngã xuống đất. Nghĩ đến đây, Địch Thanh nhấc nhấc tay chân, nghe thấy tiếng “leng keng”, mới phát hiện thì ra tay chân đã bị xích lại

Hắn suy yếu vô cùng, thậm chí là giơ tay nhấc chân cũng suy yếu không có sức...

Địch Thanh lại nhíu mày, âm thầm nghĩ:

“Sức lực của ta đâu hết rồi? chẳng lẽ trúng ám toán của bọn chúng rồi? Người Hạ bọn chúng hận ta thấu xương, nếu bắt được ta đáng ra phải một đao chém ta rồi, tại sao còn nhốt ta?”

Đang chau mày, chợt nghe trong nhà lao có tiếng động, có cai ngục đi vào, tay bưng một cái mâm, trên mâm có một chén cơm trắng, còn có chút rau xanh

Tên cai ngục đó trông thấy Địch Thanh tỉnh lại cũng không nói gì, đem cơm nước để vào trong nhà lao, xoay người rời đi.

Địch Thanh nhìn cơm nước một lúc mới cảm thấy đói, khó chịu, thầm nghĩ:

“Tên cai ngục vừa rồi mặc y phục của quân Hạ, nói như vậy, ta đã thành tù binh của quân Hạ rồi? Bọn họ còn cho ta ăn cơm tất là không muốn ta chết, bọn họ bắt ta, muốn ta giống Lưu Bình đầu hàng Nguyên Hạo? Hắc hắc, Nguyên Hạo và ta tuy là người của hai thế giới nhưng hắn hẳn là hiểu ta, hắn biết ta căn bản sẽ không hàng, đã như vậy, bọn họ còn có dự tính gì?”

Đứng dậy lảo đảo đi đến cạnh đồ cơm canh, Địch Thanh thong thả ăn cơm. Tóm lại nghĩ không hiểu thì thôi không nghĩ nữa, Địch Thanh lại ngồi xuống mặt đất.Trong lòng không khỏi lo lắng không biết Quách Quỳ hiện tại thế nào? Chỉ cần Quách Quỳ không sao, hắn có bị bắt cũng là không hề gì.

Cứ như vậy qua mấy ngày, cai ngục luôn luôn im lặng đến, đưa cơm nước, thay bô tiểu tiện đại tiện. Địch Thanh có mấy lần muốn mở miệng hỏi, lại nghĩ, loại ngục tốt này, phụng mệnh hành sự mà thôi, còn có thể biết cái gì chứ? Nguyên Hạo giam giữ hắn, không đến nỗi nhốt hắn đến già, sớm muộn cũng sẽ gặp mặt.

Ngày này, đến giờ cơm, cai ngục vẫn chưa đến. Địch Thanh cảm thấy hơi kỳ quái, đợi một hồi lâu, cửa lao mở ra, có mấy người đi vào, người dẫn đầu đi đến trước mặt Địch Thanh vênh váo tự đắc nói:

- Địch Thanh, đứng dậy!

Địch Thanh trông thấy người nọ, sắc mặt đột nhiên trở nên kì quái, hắn biết người này

Người đó thiếu mất một lỗ tai, thần sắc ba hoa, gọi là Mã Chinh. Lúc đầu, sau trận Thuỷ Xuyên, Địch Thanh lẻn vào Hưng Khánh phủ, đau lòng vì đám người Vương Hhuê tận trung vì quốc, tại Thái Bạch cư đã đi thích sát tên cao thủ Mao Nô Lang Sinh trong lục ban của vệ quân nước Hạ, tên Mã Chinh này nịnh nọt Mao Nô Lang Sinh, cũng bị Địch Thanh cắt đi một lỗ tai

Không nghĩ nhiều năm sau, Địch Thanh và gã lại gặp nhau tại đây

Mã Chinh nhìn Địch Thanh, nhịn không được đích sờ lỗ tai, thần sắc oán hận nói:

-Địch Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay?

Thoạt nhìn liền muốn nắm chuôi đao chém Địch Thanh.

Bên cạnh có tên cai ngục hỏi:

-Mã đội trưởng, nghe nói lỗ tai của ngài năm đó chính là bị Địch Thanh cắt?

Mã Chinh căm giận

nhìn chằm chằm Địch Thanh nói:

-Ngươi còn nhớ rõ chuyện năm đó?

Địch Thanh cười nói:

- Nhớ thì sao? Ngươi bây giờ dám cắt tai ta không?

Mã Chinh giận dữ, vừa muốn rút đao, bị bên người nhân một giữ lại nói:

- Mã đội trưởng, chúng ta phụng mệnh hành sự, trước hết chúng ta mang tên Địch Thanh khoẻ mạnh mang đi, hắn nếu thiếu mất cái gì, chúng ta phải ăn nói thế nào.

Thần sắc mấy người phía sau Mã Chinh lo lắng, nhưng hình như cũng có chút kính trọng Mã Chinh, coi bộ mấy năm nay, Mã Chinh tại Lục ban làm việc không tệ

Mã Chinh hừ lạnh một tiếng, khoát khoát tay nói:

- Dẫn hắn đi.

Có người mở cửa lao, áp dẫn Địch Thanh ra ngoài. Địch Thanh cả người bủn rủn, căn bản không có ra chút sức lực nào, cũng không biết những người này dắt hắn đi đâu. Nếu đã như con cá, miếng thịt, hắn cũng không để ý đến việc phản kháng. Đợi sau khi ra khỏi lao, Địch Thanh thoáng nhìn xa xa chỗ có kim đỉnh lưu ly, cảm thấy nao nao.

Ở đây hắn từng gặp qua.

Ban đầu, hắn vì hành thích Nguyên Hạo, đã từng ở tại vương cung Hưng Khánh phủ mấy tháng, cũng hiểu biết một chút về địa hình vương cung. Nhà ngục này là được xây trong vương cung của Nguyên Hạo, mà hắn lúc này, chính là đang trong vương cung

Mấy người Mã Chính áp dẫn Địch Thanh đi qua ngọn núi giả, xuyên qua đình đài, lại lượn qua vườn hoa, xa xa trông thấy trăm hoa đua nở cánh hoa nhẹ nhàng rơi khắp nơi, lầu các hiện ra, Địch Thanh trong lòng chấn động, nhớ rõ chỗ đó là Đan Phượng các.

Vì sao đám người Mã Chinh phải đem Địch Thanh tới đây?

Đan Phượng các? Đó chẳng phải là nơi ơ của Đan Đan công chúa sao?

Lúc Địch Thanh đầy bụng nghi hoặc, Mã Chinh đã mở xích cho Địch Thanh, hung dữ nói:

- Bây giờ, ngươi lên lầu gặp Đan Đan công chúa, ngươi đừng nghĩ chạy trốn, hiện tại ta không thể giết ngươi, nhưng ngươi dám chạy trốn, đao của ta nói không chừng sẽ rơi xuống đầu ngươi.

Địch Thanh cười mỉm một cái, căn bản không có để ý đến Mã Chinh, trong lòng chỉ nghĩ:

“Nguyên Hạo cực khổ, hao phí bao nhiêu công sức bắt được ta, không đến nỗi….chỉ là muốn ta gặp Đan Đan? Nguyên Hạo rốt cục đang che giấu tâm tư ác độc gì?”

Hắn trăm bề suy nghĩ, cũng nghĩ không được rốt cục mục đích của Nguyên Hạo là gì.

Cuối cùng vẫn nhấc bước, Địch Thanh chậm rãi lên lầu.

Tiếng bước chân rất nhỏ, trong lầu các vắng vẻ vang lên tiếng lộp cộp, càng thể hiện rõ sự tĩnh lặng trong lầu.

Lầu các vẫn y như khi xưa, bức tường xanh nhạt, nóc nhà màu xanh da trời. Tất cả mọi vật không hề biến đổi, nhưng người thì sao, có thay đổi hay không?

Bỗng dưng nhớ đến, người thiếu nữ áo tím lo lắng hỏi hắn:

-Trên đời này, nếu có một người, có thể vì huynh cái gì cũng không cần, chết cũng được, sống cũng được. Đi đến hoang mạc, đi đến chân trời…. huynh có vì cô ấy từ bỏ tất cả không?

Đột nhiên nghĩ đến, Nguyên Hạo trầm giọng nói:

-Đan Đan, người Đảng Hạng dũng sĩ vô số, tại sao muội chỉ thích tên người Hán Địch Thanh này?

Địch Thanh trong lòng cảm thấy mờ mịt, vấn đề đó đã sớm bị bỏ quên từ lâu, đột nhiên lại vọt ra trong đầu:

“Đan Đan thật sự thích ta?”

Tuy không có được đáp án, nhưng Địch Thanh có thể khẳng định một điểm:

“Đời này của ta, chỉ yêu một mình Vũ Thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.