Sáp Huyết

Chương 450: Q.3 - Chương 450: Nguyện Vọng (3)




Địch Thành vừa thấy cảnh này, lập tức hắn liền nghĩ đến nền nhà lăng tẩm Chân Tông bên trong Triêu Thiên Cung. Nơi đó cũng không phải là ô vuông hai màu đen trắng như vầy sao? Chẳng lẽ…Chân Tông cũng biết nơi này, thế nên mới bắt chước lại nơi này mà xây nên Lăng Vĩnh Định?

Theo những gì Địch Thanh biết, thì cả đời Chân Tông vẫn không thể tìm được Hượng Ba Lạp…

Chẳng lẽ Chân Tông có thể xây dựng được lăng tẩm như vậy cũng là do thần tiên báo mộng sao?

Tâm tư Địch Thanh lúc này rồi như tơ vò, hắn để ý thấy phía dưới mặc dù rất trống trải nhưng cũng có một số thứ có hình dạng kỳ lạ, cái thì giống như cái thùng, cái thì tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc giống như những điêu khắc trên vách tường bạch ngọc xung quanh.

Những thứ đó khiến hắn cảm thấy quen quen…

Địch Thanh bởi vì khiếp sợ mức độ to lớn của thiên động bên dưới kia nên hai con mắt của hắn mở to không chớp lấy một cái, không biết bao lâu sau, lúc này hắn mới khôi phục lại tinh thần nói:

- Quách đại ca… Nơi này… Chính là Hương Ba Lạp sao?

Khi giọng nói phát ra, hắn mới phát hiện bởi vì tâm trạng kích động nên giọng nói của mình giống như bị nghẽn lại, trên trán thậm chí đã ướt đẫm mồ hôi.

Bất kể là ai nếu bỗng dưng nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ như thế này thì cũng khó tránh khỏi hành vi thất thố.

Địch Thanh đã hiểu được đôi chút tình hình trước mắt, hắn và Quách Tuân hiện tại giống như đang đứng trên nóc nhà. Thì ra con đường này vẫn luôn được người ta đào móc, thông đến đỉnh của Hương Ba Lạp.

Nhưng Địch Thanh cũng có chút khó hiểu, nếu như nơi này chính là Hương Ba Lạp, vậy thì vị thần kia đang ở đâu?

Quách Tuân hiển nhiên đã từng thấy qua tràng cảnh như vậy nên lúc này anh ta cũng không có vẻ gì khiếp sợ giống như Địch Thanh. Hiện tại đã đến được nơi mà mình mong muốn, sự ngưỡng mộ vẫn còn hiện lên trên khuôn mặt Quách Tuân. Lúc này khi nghe thấy Địch Thanh đặt câu hỏi, anh ta vừa định quay lại trả lời thì Phi Tuyết đã nói:

- Có người đến!

Trên vẻ mặt Quách Tuân đột nhiên xuất hiện vẻ lo lắng.

Cho dù võ công của hai người Quách Tuân và Địch Thanh có cao đến đâu đi nữa thì dưới khung cảnh kỳ diệu như thế này, trong lúc nhất thời cũng quên mất cảnh giác.

Chỉ có Phi Tuyết khi thấy Hương Ba Lạp, trái lại rất nhanh phục hồi sự bình tĩnh, nên mới có thể đầu tiên phát hiện có người đang tiến tới Hương Ba Lạp này.

Quách Tuân và Địch Thanh đều giật mình, nghiêng tai về phía sau lắng nghe. Cả hai người đều nghĩ: “Phía trước đã hết đường, nếu có người đến thì nhất định là từ con đường phía sau mà thôi. Chẳng lẽ Diệp Tri Thu không kiên nhẫn được nên mới đi theo tới đây?”

Phía sau không có người nào.

Cảm ứng của Phi Tuyết rất nhạy bén, đó là một loại bản năng trời sinh, làm sao có thể lầm lẫn được?

Hai người quay lại nhìn Phi Tuyết, đột nhiên nghe được âm thanh “lạc” rơi vào trong không gian yên tĩnh xung quanh. Hai người quay người nhìn về phía phát ra tiếng động đó, chỉ thấy trên vách tường bạch ngọc bên tay phải đột nhiên xuất hiện một cái khe nứt.

Địch Thanh vừa mừng vừa sợ, hắn chỉ cho rằng đây là vị thần kia đang đến, nên liền tập trung quan sát.

Cái khe kia càng ngày càng mở rộng, đột nhiên từ đó bắn ra những tia sáng màu vàng, Địch Thanh thấy vậy liền hưng phấn, càng tập trung nhìn lại, vẻ mặt hắn lúc này từ từ biến đổi.

Vậy mà lại có mấy người cầm đuốc đi về phía này, phần lớn trong mấy người đó, hắn đều có thể nhận ra!

Mà ánh sáng màu vàng kia chẳng qua là do ánh sáng phát ra từ ngọn đuốc phản chiếu lên vách tường bạch ngọc tạo thành mà thôi.

Trong đám người đó, có một người đang đi đầu, thân thể người này còng xuống, tóc trắng như tuyết, râu mép hai bên dài đến nỗi giống như muốn chạm đất. Địch Thanh trước giờ chưa từng thấy qua người nào già nua như vậy. Khi nhìn thấy người nọ, bất cứ người nào cũng phải cảm khái thời gian vun vút như thoi đưa, năm tháng vô tình không chưa một ai.

Một người già nua như vậy, sẽ là ai đây? Tại sao có thể đi đến Hương Ba Lạp này?

Đi theo sau lão già kia là một người, vẻ mặt người này có vẻ cao ngạo, tự nhiên giống như chim nhạn cô độc giữa trời cao, người này chính là đệ nhất nhân, trong tay nắm binh quyền của người Khiết Đan – Đô Điểm Kiểm Gia Luật Hỉ Tôn.

Địch Thanh nhìn thấy Gia Luật Hỉ Tôn thì lập tức nghĩ đến: “Thì ra Gia Luật Hỉ Tôn cũng ngựa không ngừng vó mà đuổi đến nơi này, so với chúng ta chỉ sai biệt đôi chút. Gia Luật Hỉ Tôn có thể tới đây có lẽ là vì hắn ta nắm trong tay ngọc tỷ của Nguyên Hạo, mà người có thể dẫn hắn ta tới chỗ này đương nhiên chính là một trong Cửu Vương dưới tay Nguyên Hạo – Mục Liên Vương.”

Long bộ Cửu Vương, bát bộ tối cường. Mục Liên trung hiếu, dữ thiên đồng cương.

Thì ra vị Mục Liên Vương này lại già nua như vậy.

Địch Thanh lại thầm nghĩ: “Nới như vậy thì Mục Liên Vương vẫn còn chưa biết tin tức Nguyên Hạo đã gặp chuyện rồi, vì vậy cho nên khi thấy ngọc tỷ của Nguyên Hạo, lão ta mới dẫn Gia Luật Hỉ Tôn đi vào. Ôi… Ta quá mức vội vàng mà quên mất một chuyện vô cùng quan trọng. Nếu như ta sớm bảo Hàn Tiếu dùng bồ câu đưa tin thì rất nhanh đã có thể tung tin về cái chết của Nguyên Hạo ở Sa Châu Đôn Hoàng rồi, làm sao có việc Mục Liên Vương dẫn Gia Luật Hỉ Tôn đến đây cơ chứ. Nếu ta đến Sa Châu trước một bước, không phải sẽ tốt hơn sao?” Nghĩ lại, hắn chỉ đành cười gượng, tiếp tục nghĩ: “Mục Liên Vương nếu như biết Nguyên Hạo đã chết thì có hủy diệt Hương Ba Lạp này hay không cũng không ai có thể biết. Đúng là thế sự vô thường, căn bản không cách nào định liệu được.”

Hắn trầm tư suy nghĩ, ánh mắt chuyển động không ngừng, nhìn về phía sau của Gia Luật Hỉ Tôn. Đi sau Gia Luật Hỉ Tôn là một người, hai tay kết ấn, vốn khuôn mặt già nua của hắn ta vẫn luôn bình tĩnh nhưng khi nhìn thấy khung cảnh kỳ lạ trước mắt thì trên mặt cũng không tránh khỏi lộ vẻ kích động.

Người nọ chính là Thiện Vô Úy.

Thiện Vô Úy cũng tới đây sao?

Địch Thanh nhăn mặt nhíu mày, thầm nghĩ: “Lần này ám sát Nguyên Hạo thành công vốn là do Gia Luật Hỉ Tôn, Không Tàng Ngộ Đạo và Thiện Vô Úy ba phương liên thủ, trong ứng ngoại hợp. Nhưng Gia Luật Hỉ Tôn không phải là kẻ thích cùng người khác chia sẻ thành quả, hắn ta tại sao lại đem Thiện Vô Úy đến nơi này nhỉ?”

Vấn đề này rất nhanh có đáp án.

Bên cạnh Thiện Vô Úy chính là Chiên Hổ, vẫn cái bộ dạng ngơ ngơ ngáo ngáo như lúc trước. Cho dù có nhìn thấy loại tràng cảnh to lớn, hùng vĩ của Hương Ba Lạp này thì vẻ mặt của tên đó vẫn cứ đờ đẫn như thường. Có lẽ trong lòng Chiên Hồ thì Hương Ba Lạp cũng được, địa ngục cũng thế, chả có gì khác nhau.

Đi theo sau hai người này là bốn người khác, trên vai vách theo mấy cái rương trông có vẻ rất nặng, trên mỗi cái rương được phủ lên một lớp vải màu đỏ thẫm.

Địch Thanh vừa nhìn thấy mấy cái rương đó, lập tức hắn liên tưởng đến tình huống lúc trước ở Thanh Đường, không nhịn được quay sang nhìn Phi Tuyết.

Chẳng qua lúc này Phi Tuyết vẫn đang chăm chú nhìn xuống dưới, ánh mắt của nàng lộ ra vẻ lo lắng vô cùng. Quách Tuân cũng dường như cảm thấy điều gì đó không ổn, liếc mắt nhìn lại Phi Tuyết, trên mặt anh ta cũng có chút khác thường, giống như đang rất là lo lắng. Hai người này cuối cùng là lo lắng cái gì? Địch Thanh lại không để ý, chỉ là lúc này hắn lại nhớ đến chuyện xưa…

Lúc trước, khi Địch Thanh đi Thanh Đường tìm Cốc Tư La để nghị hòa thì gặp được lễ Thừa Thiên Tế, lúc ấy Phi Tuyết bị buộc phải tự sát để tế trời, bị Địch Thanh đã ra tay ngăn cản. Sau này, theo lời Cốc Tư La kể lại thì Phi Tuyết và Phi Ưng vốn hợp mưu để lấy trộm pháp khí, mà pháp khí bọn họ muốn trộm chính là cái rương kia.

Vì sao Thiện Vô Úy phải đem cái rương này tới đây, chẳng lẽ cái rương này có liên quan đến Hương Ba Lạp? Việc Cốc Tư La tế trời cũng có liên quan tới Hương Ba Lạp hay sao? Gia Luật Hỉ Tôn để Thiện Vô Úy đi cùng vào Hương Ba Lạp, chẳng lẽ là bởi vì muốn dùng cái rương này nên mới đạt thành hiệp nghị? Nhưng vì sao Cốc Tư La lại không đến đây nhỉ?

Tất cả những mối nghi hoặc trên đều xuất hiện cùng một chỗ, nhưng có một điểm rất rõ rãng là chúng đều có liên quan đến Hương Ba Lạp.

Địch Thanh nghĩ tới đây, ánh mắt hắn vẫn không ngừng nhìn phía sau bốn người mang theo cái rương kia.

Phía sau bốn người đó lại có thêm hai người nữa, hai người này đang vác một cái cáng, trên cáng chính là Phi Ưng, kẻ mà bản tính kiêu ngạo trước giờ không hề thay đổi, lúc này trên mặt lại xuất hiện vẻ tiều tụy.

Mặc dù Phi Ưng và Quách Tuân cả hai đều trúng phải một mũi tên của Nguyên Hạo, nhưng rất hiển nhiên Phi Ưng thua kém xa Quách Tuân, cho tới giờ y vẫn còn trọng thương không thể đứng dậy.

Mà phía sau Phi Ưng, vẫn còn một người, khuôn mặt người này tỏa ra một chút ánh sáng, hai tròng mắt có màu xám trắng, người này không ai khác chính là La hầu Vương – Dã Lợi Trảm Thiên.

Vì sao Dã Lợi Trảm Thiên tới đây, vì sao hắn ta lại đi cùngđám người Gia Luật Hỉ Tôn nhau? Lúc trước ở trong điện Thiên Hòa, hắn ta một đao chém Già Diệp Vương nên bị Nguyên Hạo bắn một mũi tên, nhưng lại không bị sao cả. Vũ Tiễn Định Đỉnh Ngũ Sắc của Nguyên Hạo vốn bắn ra nhanh như chớp, cho dù là Quách Tuân cũng không cách nào né được, vậy mà Dã Lợi Trảm Thiên lại có thể tránh thoát ngân tiễn (mũi tên bạc), chẳng lẽ thực lực của hắn ta lại thâm sâu đến như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.