Địch Thanh mỉm cười nói:
- Phải không? Vậy ngươi thử hỏi thanh đao trong tay ta xem nó có đồng ý hay không?
Viên kỵ sĩ trầm mặt xuống, lấy trong người ra một vật nói:
- Nếu ngươi muốn thấy chủ nhân của thứ này thì hãy ngoan ngoãn đi với ta.
Địch Thanh nhìn thấy vật đó thì biến sắc. Đan Đan cảm thấy khó hiểu bởi vì thứ mà viên kỵ sĩ kia cầm chỉ là một sợi dây lưng.
Sợi dây lưng màu lam như nước biển, giống hệt như bầu trời xanh trong...
Một cái dây lưng như vậy Đan Đan tiện tay có thể lấy ra cả vạn cái. Nhưng nàng không hiểu tại sao Địch Thanh lại biến sắc.
Địch Thanh thở hắt một cái rồi nói:
- Được! Ta đi theo ngươi. Nhưng Đan Đan phải đi cùng với ta.
Hắn nhận ra sợi dây lưng đó là của Phi Tuyết. Nói như vậy thì nàng đang ở trong tay của Phi Ưng?
Địch Thanh nghĩ tới đây thì nửa mừng nửa lo. Mừng là vì Phi Tuyết không chết. Buồn là vì cho dù Thạch Đà có sợ Phi Ưng, nhưng hắn tới đó có cứu được nàng hay không?
Viên kỵ sĩ thúc ngựa đi về phía Tây. Địch Thanh đành phải đi theo, còn Đan Đan thì bám theo hắn. Thạch Đà ra lệnh cho thủ hạ của mình lui. Chuyện đã tới mức này, Thạch Đà không hề cảm thấy vui sướng mà ánh mắt chứa đầy sự oán độc.
Mọi người xâm nhập vào trong ốc đảo. Địch Thanh thấy xung quanh cây cỏ xanh tốt, thậm chí còn có cả hồ nước thì cảm khái cho tạo hóa thần kỳ. Đi được một lát, tất cả tới trước một cái lều. Mặc dù cái lều đó không đẹp đẽ nhưng rộng lớn. Bên ngoài có mấy người đang đứng trang nghiêm, tay cầm trường thương đứng thẳng. Địch Thanh thấy vậy lại càng thêm đề phòng.
Viên kỵ sĩ kia tới trước trướng liền khách khí mời Địch Thanh:
- Ngươi và Thạch Đà... - Y liếc nhìn Đan Đan rồi nói:
- Thêm cả người này cùng nhau vào đi thôi. Phi Ưng đang ở bên trong.
Tấm màn trướng được vén lên. Địch Thanh liền bước vào bên trong mới phát hiện ra trong đó có hai người đang ngồi. Một người vóc dáng mảnh mai, nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra nhìn.
Địch Thanh suýt chút nữa thì kêu lên khi thấy Phi Tuyết quả nhiên còn sống nhưng nhìn nàng không giống như bị cầm tù mà như một vị khách quý thì đúng hơn. Tại sao Phi Tuyết có thể đến được đây và làm thế nào mà quen biết Phi Ưng?
Địch Thanh cố gắng kiềm chế sự thắc mắc mà nhìn về phía Phi Ưng. Hắn bắt buộc phải chú ý tới một người có thể khiến cho Thạch Đà sợ hãi.
Phi Ưng quả nhiên có khí thế của chim ưng. Y chỉ ngồi đó nhìn mà Địch Thanh có cảm giác như bị kim đâm.
Địch Thanh chưa thấy ai có ánh mắt sắc bén như vậy.
Ánh mắt của Phi Ưng quả nhiên so với chim ưng còn sắc hơn. Gã đeo một cái mặt nạ che nửa gò má chỉ để lộ đôi môi và cái mũi như mũi ưng. Gã nhìn Địch Thanh rồi mở miệng nói:
- Ngươi chính là Địch Thanh?
Thái độ của gã mặc dù không lạnh lắm nhưng thực sự là kiêu ngạo. Y kiêu ngạo giống như một con chim ưng bay lượn trên cao, coi thường sinh linh trong trời đất.
Thạch Đà nghe thấy hai chữ "Địch Thanh" thì mí mắt giật giật. Rõ ràng là y đã nghe thấy cái tên đó nhưng y không thể ngờ được người luôn trầm mặc kia là chính là Địch Thanh.
Địch Thanh ở Tây Bắc có chức quan không cao nhưng danh tiếng lại hơn xa nhiều người. Nhất là người Khương thì biết chắc tại thành Thanh Giản có một Địch Thanh.
Chỉ cần nghe thấy hai chữ Địch Thanh, y liền cảm thấy lo lắng.
Địch Thanh nhìn về phía Phi Tuyết mà nói:
- Ngươi có khỏe không?
Hắn không thích Phi Ưng nhưng hắn hiểu Phi Ưng biết mình là Địch Thanh chắc chắn do Phi Tuyết nói.
Phi Tuyết nhìn Địch Thanh rồi dừng lại nơi tay trái của hắn. Tay phải Địch Thanh cầm đao, tay trái lại cầm cái túi nước. Túi nước vẫn còn đầy căng...khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.
- Ta...tốt lắm. - Phi Tuyết nói nhẹ nhàng. Âm thanh của nàng mặc dù vẫn lạnh lùng như thế nhưng ánh mắt lại hơi ươn ướt.
Phi Ưng đột nhiên cất tiếng cười, cũng không vì Địch Thanh phớt lờ mình mà nổi giận:
- Ta hỏi thật vô nghĩa, ngươi không cần phải trả lời. Thật ra ngươi đã gặp ta mà ta cũng gặp ngươi. Nhưng ta thật sự không ngờ hai chúng ta lại gặp nhau trong cảnh này.
Địch Thanh cảm thấy hiếu kỳ. Trong trí nhớ của hắn thì dường như chưa gặp người này. Mặc dù Phi Ưng đeo mặt nạ nhưng chỉ cần gặp qua người nào thì không lý do gì mà Địch Thanh không nhớ.
Rốt cuộc thì Phi Ưng là ai?
Tại sao Phi Ưng lại nói từng gặp mà hắn hoàn toàn không có ấn tượng. Mà tại sao hắn lại có cảm giác quen biết đối với tên kỵ sĩ ở bên ngoài kia?
Phi Ưng lại nói tiếp:
- Chúng ta gặp mặt có thể nói là ý trời. Hai chúng ta gặp nhau cũng có cùng một mục tiêu.
Địch Thanh lắc đầu, mỉm cười nói:
- Ta không biết. Nhưng ta và ngươi không có mục tiêu giống nhau.
Ánh mắt lạnh lùng của Phi Ưng biến mất, đột nhiên xuất hiện chút gì đó thương cảm. Nàng mấp máy môi rồi đột nhiên nói:
- Quách Tuân đã chết.
Địch Thanh cảm thấy như bị sét đáng ngang tai, loạng chạng vài cái. Sắc mặt y tái mét, la lên:
- Ngươi nói cái gì?
Ánh mắt của Phi Ưng trở nên ảm đạm nói:
- Quách Tuân đã chết. Quách đại ca đã chết. Chúng ta có chung một mục tiêu là báo thù cho đại ca.
Quách Tuân đã chết?
Địch Thanh tin chắc mình không hề nghe nhầm. Hắn không muốn tin nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Phi Ưng có lý do gì để lừa hắn? Hắn có thể nhận ra được Phi Ưng không hề nói dối.
Quách Đại ca đã chết? Quách đại ca đối xử với hắn như cha như mẹ không ngờ đã chết?
Cha mẹ của Địch Thanh mất sớm, Quách Tuân đối xử với hắn một cách khoan dung và trân trọng. Làm sao mà Địch Thanh không nhớ? Trong suy nghĩ của Địch Thanh luôn coi Quách Tuân như là phụ thân, là huynh trưởng và bằng hữu.
Nhưng làm sao mà Quách Tuân lại chết?
Địch Thanh nghĩ tới đây thì lòng như dao cắt mà kêu lên:
- Tại sao đại ca lại chết? Đại ca chết như thế nào? Ai đánh lén đại ca?
Quách Tuân có võ công cái thế, nếu không bị đánh lén thì không thể chết được.
Trong khoảng khác đó, Địch Thanh không thể bình tĩnh. Trán hắn nổi gân xanh, cánh tay cầm đao cũng kêu lên canh cách.
Lúc này, trong đầu Địch Thanh chỉ có một cái suy nghĩ đó là lấy máu đổi máu. Ai giết Quách Tuân thì hắn nhất định phải giết người đó để báo thù.
Trong những năm qua, Địch Thanh đã thay đổi rất nhiều nhưng sự nhiệt huyết thì vĩnh viễn chưa bao giờ mất.
Địch Thanh đầy sát khí, cũng không để ý tới sự sợ hãi của Đan Đan. Lúc này, trong lòng nàng không chỉ có sự sợ hãi mà còn có đầy sự buồn bã, giống như một con thuyền con bất lực trước sóng dữ.
Tại sao một thiếu nữ mềm yếu như nàng nhưng khi nghe tới Quách Tuân chết lại sợ hãi đến vậy?
Tuy là dưới cái nắng mùa hè, nhưng trong lều vải vẫn lạnh lẽo vô cùng. Địch Thanh mải suy nghĩ tại sao Quách Tuân lại chết, không để ý Phi Ưng nói một câu “Quách đại ca chết rồi”
Địch Thanh gọi Quách Tuân là đại ca là có lý do, nhưng tại sao Phi Ưng cũng gọi Quách Tuân là đại ca? Chẳng lẽ Phi Ưng cũng là bạn tốt với Quách Tuân sao?
Phi Ưng thấy hai tròng mắt đỏ ngầu xúc động của Địch Thanh, ngược lại tỉnh táo hẳn lên, lặng lẽ chờ đợi.
Địch Thanh giận dữ không thôi, đau xót trong lòng xông lên đầu, gọi:
- Phi Ưng, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc ai là hung thủ?
Phi Ưng thở dài:
- Chuyện này một lời khó nói hết. Ta đang cảm thấy thế đơn lực cô. May mắn, ngươi đến rồi. Ta cũng tìm một binh sĩ ban đầu tác chiến ở Tam Xuyên Khẩu. Có lẽ ngươi có thể biết chi tiết từ miệng gã.
Địch Thanh lập tức hỏi:
- Gã ở đâu?
Phi Ưng nhìn về phía mảnh lều vải nói:
- Đang ở sau lưng ngươi.
Địch Thanh quay đầu lại nhìn, không khỏi sửng sốt. Lúc nãy hắn tâm tình xúc động, không để ý có một người đang đứng ở lối ra vào lều trại. Mà hắn cũng biết người đó, người đó chính là người trẻ tuổi mà Phi Ưng cứu từ trong sa mạc ra.
Người trẻ tuổi nắm chặt hai nắm tay, vẻ mặt xúc động và tràn đầy đau thương...
Địch Thanh sớm cảm thấy người đó là quân Tống, không ngờ gã lại biết chuyện của Quách Tuân. Hắn khàn giọng hỏi:
- Quách đại ca chết thật rồi?
Hắn rất hy vọng người trẻ tuổi đó có thể phản bác lại hắn. Nhưng thấy người trẻ tuổi đó đang rơi lệ, trái tim hắn như muốn đóng thành băng.
Người trẻ tuổi khóc hỏi ngược lại:
- Ngươi đúng là Địch Thanh ư? Không phải ngươi đã chết ở Bình Viễn rồi sao?