- Vũ Thường ở huyền cung, có thể cố được bao lâu?
Thanh âm của Địch Thanh đã có chút run rẩy. Hắn muốn hỏi là, Dương Vũ Thường có thể chịu được tới khi hắn tìm thấy Hương Ba Lạp hay không. Còn việc có thể tìm được Hương Ba Lạp, cứu được Dương Vũ Thường thì cơ bản hắn không nghĩ thêm.
Sắc mặt Bát vương gia trở nên ngưng trọng, hỏi ngược lại:
- Con tin ta không?
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
- Đương nhiên tin rồi.
Bát vương gia chậm rãi nói:
- Trên đời này, có kỳ tích đấy, chỉ là con tin hay không thôi. Ta thấy thậm chí Vũ Thường có thể sống lâu hơn con. Con đừng quên mất, bản thân con chính là một kỳ tích. Vốn con không thể giết chết đám người Triệu Doãn Thăng.
Trong đầu Địch Thanh sáng lên, sự tin tưởng tăng lên rất nhiều mà gật đầu nói:
- Đúng! Bá phụ nói rất đúng. con biết rồi.
Bản thân hắn quả thật là mê ngộ nan giải, nhưng Bát vương gia nhắc đến điều ấy chẳng lẽ cũng đã biết chuyện gì đó?
Địch Thanh cũng không nghĩ nhiều, thi lễ với Bát vương gia nói:
- Bá phụ, Vũ Thường phải nhờ người chăm sóc rồi.
Địch Thanh thầm nghĩ: “Vũ Thường, ta nhất định sẽ trở về.”
Bỗng nhiên quay người, Địch Thanh bước đi thật nhanh. Nhìn hắn giống hệt như một cây trường thương thẳng tắp.
Bát vương gia nhìn bóng hắn, trong mắt lộ ra một vẻ kỳ quái như muốn nói gì đó với Địch Thanh. Tuy nhiên cuối cùng lão chỉ thở dài, lẩm bẩm nói:
- Vũ Thường! Con yên tâm, dù thế nào, ta cũng sẽ cứu con quay lại! Nhất định!
Cả bầu trời đầy mây, mây ùn ùn kéo đến như có rồng xuất hiện. Ra khỏi Biện Kinh, núi non xanh biếc như được tẩy rửa. khắp khu rừng vang lên những tiếng xào xạc tôn thêm sự tráng lệ của sông núi.
Hạ qua thu tới, phong cảnh rất khác biệt.
Mùa thu ở kinh thành, cho dù lạnh cũng mang theo màu sắc tươi đẹp, hoa tươi mềm yếu, phố phường tấp nập. Nhưng vào cuối hạ, khắp cả nghìn dặm bầu trời như phủ một lớp bụi màu vàng mệnh mông, ảm đạm, thoáng điểm một vài màu xanh.
Một tiếng nhạn kêu to vang lên. Bóng nhạn bay về phương nam, tuy cô độc nhưng đầy ý quyến luyến. Trong hoang vu nghìn dặm, thỉnh thoảng vang lên tiếng địch. Nhưng làn khói nhẹ như sương bốc lên càng làm tăng thêm sự thê lương của trời đất.
Gió đêm thổi buốt, trăng non chiếu mép thu.
Vốn là đất của khu vực Tây Bắc có chút hoang vắng. Nhưng nếu nói tới nơi phồn hoa nhất thì đó chính là thành Diên Châu.
Thành Diên Châu là thành trì thứ nhất của vùng Tây Bắc. Thành Diên Châu vốn là huyện Phong Lâm. Thật ra ngôi thành này do Hách Liên Bột Bột xây dựng, tên của nó vốn là Thành Hách Liên.
Sau khi nhà Tống lập nước, Tây Bắc có loạn, Tây bình vương Lý Kế biến Tây Bắc thành một mảnh đất trống. Đại Tống vì chống cự xâm phạm biên giới của người Hạng Đảng từ phía Tây Hoành Sơn mới lại tu sửa thành Hách Liên rồi đổi tên nó là thành Diên Châu.
Thành Diên Châu dựa lưng vào núi, có sông ngang qua. Nó chiếm cứ địa thế, dễ thủ khó tấn công.
Sau rất nhiều năm Đại Tống kinh doanh khiến cho thành Diên Châu đã trở thành ngôi thành lớn số một của vùng Tây Bắc. Lại thêm ở ngoài mấy chục thành của Tây Bắc, có trại Kim Minh là ngôi trại lớn số một của vùng biên thùy, được có trăm nghìn binh. Thành Diên Châu có trại Kim Minh làm lá chắn, nên mới nhìn cũng có thể thấy được sự phòng thủ kiên cố.
Tây bắc xưa lưu truyền một cách nói, trong trại kim minh, trong thành Diên Châu!
Ngoài thành sáo trúc hưu hưu, trong thành tiếng nhạc dập dìu. Cho dù đã muộn, thì Diên Châu cũng rất náo nhiệt.
Trong thành Diên Châu, cũng như Biện Kinh, đâu đâu cũng tràn ngập một bầu không khí phồn hoa. Tiếng nhạcvongj ra từ trong phủ tri châu Diên Châu, trong phủ có một người đang ngồi ngay ngắn. Làn da của y trắng nõn nà, dưới cằm là một chòm râu đen, hai bàn tay béo được giữ gìn như tay con gái. Một bàn tay y bưng chén rượu, một bàn tay vuốt râu.
Người đó mặc trang phục quan cao, đang híp mắt nhìn cảnh múa hát trong nội đường. Nhưng nhìn kỹ thì nét mặt lạicó ý ưu tư.
Ca múa đang náo nhiệt, đột nhiên có binh sĩ vào trong bẩm báo:
- Phạm đại nhân, Địch Thanh cầu kiến.
Phạm đại nhân nhíu mày, không cần đợi đáp luôn:
- Không gặp
Người bên cạnh có dáng của tham quân nói:
- Phạm đại nhân! Địch Thanh vừa đến, đã liên tục quấy rầy sự yên tĩnh của đại nhân. Như vậy cũng không được cho lắm.
Viên tham quân đó mặt đen râu đen, nước da cũng đen như than hoàn toàn đối lập với Phạm đại nhân.
Phạm đại nhân ngẫm lại, rồi kêu binh sĩ lại, hỏi:
- Cảnh tham quân, theo ý của ngươi thì phải đối đãi với Địch Thanh như thế nào?
Cảnh tham quân nói:
- Mấy ngày này Ty chức điều tra tình hình biên phòng các nơi của tây bắc nhận được tin chỉ huy sứ của Tân Trại là Đinh Thiện chết rồi…
Phạm đại nhân lấy làm lạ, ngắt lời nói:
- Đinh Thiện vốn đang tráng niên, sao có thể chết được?
Cảnh tham quân nói:
- Căn cứ vào tin tức mới nhất từ Tân Trại báo về có nói hắn ta xuất trại tuần tra tình hình, bị người Khương giết chết một cách dã man.
Phạm đại nhân cảm thấy hơi run, thầm nghĩ làm quan ở biên cương thật khó. Suốt ngày đánh đánh giết giết. Đến lúc nào ta mới có thể trở về Biện Kinh đây?
Phạm đại nhân tên là Phạm Ung, năm ngoái còn là Tam ti sử. Nhưng từ sau khi Thái hậu không còn nhiếp chính, Triệu Trinh bắt đầu chấp chính, liền mượn cớ nói rằng tình hình biên thùy căng thẳng nên lệnh cho Phạm Ung đến Diên Châu nhậm chức. Hiện nay, Phạm Ung là tri châu của Diên Châu, lại là Thiểm tây an phủ sứ, xem như là người đứng đầu của tây bắc, có thể điều động thiên binh vạn mã của tây bắc. Nếu luận chức vụ so với Tam Ti Sứ còn cao hơn.
Nhưng Phạm Ung lại không thích chức quan này. Biên cương quá lạnh, quá hoang vu, hơn nữa, lại không có dầu thắp gì, ngay cả bông hoa nở cũng không đẹp. Lúc Phạm Ung chưa đến Diên Châu, đã ghét nơi đây. Tuy nhiên, Phạm Ung biết, hắn ta không có lựa chọn khác. Lúc hắn ta ở Biện Châu, luôn cố gắng nịnh bợ Thái hậu. Vì vậy khi Thiên tử chấp chính nhất định phải quét sạch vây cánh của Thái hậu. Mà Phạm Ung xem như là một sợi lông vũ của Thái hậu.
Vừa nghĩ đến điều đó, Phạm Ung thở dài. Hối hận mình không lựa chọn sáng suốt. Nếu y giống như Địch Thanh, nịnh bợ với Triệu Trinh trước, vậy thì tốt rồi….
Lựa chọn cả đời người chỉ sai lầm một chút là có thể thay đổi vận mệnh cả nửa đời còn lại. Phạm lão phu tử có chút bi ai khi nghĩ đến điều đó.
Nghĩ đến mình lựa chọn sai lầm, Phạm lão phu tử không có lòng dạ để xem nữa. Lão xua xua tay, ra hiệu dừng múa hát. Lão lại nghĩ đến Địch Thanh, nghe nói hắn được thiên tử đặc phái. Một năm nay, thiên tử chấp chính, hình như cũng có dấu hiệu dụng binh với Bình Tây Vương Nguyên Hạo. Nhưng thánh chỉ của thiên tử vì sao chỉ nói:
- Địch Thanh là công thần, không cần trọng dụng?
Hóa ra, một năm trước Địch Thanh đã đến tây bắc, còn việc bố trí cụ thể như thế nào, đương nhiên do An phủ sứ kiêm Tri châu Diên Châu Phạm Ung phụ trách.
Sau khi Phạm Ung đến biên thùy, liền phân các điện tiền thị vệ đến các nơi. Khi y phân đám người Vương Khuê, Vũ Anh, Trương Ngọc không có gì do dự. Nhưng việc xử lý Địch Thanh đối với y là chuyện rất đau đầu.
Vì Địch Thanh do thiên tử bổ nhiệm, là Điện tiền thị vệ do Tam Nha phái ra.
Mặc dù Phạm Ung cảm thấy địa vị của Địch Thanh kém hơn y rất nhiều nhưng việc này có liên quan đến thiên tử nên y không dám chậm trễ. Tuy nhiên trong thánh chỉ của Thánh thượng về Địch Thanh có đích thân viết một câu:
- Địch Thanh là công thần, không cần phải trọng dụng!
Điều đó khiến cho Phạm Ung rất khó hiểu.
Triệu Trinh viết câu này, thật sự muốn để Địch Thanh tới biên thùy. nhưng không gánh vác bất cứ trách nhiệm nào. Nếu hắn cảm thấy chán vùng biên thùy, thì trở về kinh thành nhậm chức là được. Triệu Trinh đối với Địch Thanh vẫn rất có cảm tình.
Tuy Địch Thanh là thần tử của Triệu Trinh, nhưng trong lòng Triệu Trinh vẫn hy vọng Địch Thanh là bằng hữu.
Tâm sự của Triệu Trinh không có viết ra trên thánh chỉ lại làm khó Phạm Ung Phạm đại nhân. Phạm Ung suy đi nghĩ lại, đành phải tìm các lý do, tăng thêm bổng lộc cho Địch Thanh nhưng không để Địch Thanh đảm nhiệm các chức vị cụ thể của biên cương. Phương pháp xử lý này khiến Địch Thanh không thể chết, cũng chẳng có gì nguy hiểm, nhưng cũng không được trọng dụng. Như vậy Phạm Ung cũng có thể bàn giao với triều đình.
Phương pháp xử lý của Phạm Ung đối với Địch Thanh vừa thượng tấu lên triều đình, thiên tử đích thân trả lời:
- Chuẩn tấu!
Lúc Phạm Ung dương dương tự đắc, lại có chút kinh sợ, không hiểu vì sao Triệu Trinh coi trọng đối với điện tiền thị về thấp hèn như vậy?
Thoáng cái, Địch Thanh đã ở biên thùy được một năm. Cả ngày hắn nhàn rỗi, Phạm lão phu tử cũng không quan tâm. Nhưng gần đây người Đảng Hạng hình như muốn gây rối nên liên tục cướp bóc ở biên thùy, gây nên căng thẳng. Cách mấy ngày nay Địch Thanh ngày nào cũng chờ lệnh, hy vọng có thể đến nơi tuyến đầu của biên thùy để tác chiến.