Nhưng chỉ trong giây lát, hào quang lại sáng lên, Địch Thanh xuất đao. Đao là thanh đao kiêu ngạo bất quần, há lại bị người bắt được?
Già Diệp Vương vội vàng lui, áo trước ngực đã bị đao phong cắt qua, nếu chậm một bước, chỉ sợ đã ngực đã bị mở. Sắc mặt y không khỏi kịch biến. Địch Thanh mang theo Một Tàng Ngoa lui sau một bước, nói:
- Hai…
Mọi người kinh hãi, biết ở dưới gầm trời này, đã không còn ai có thể cứu tính mạng của Một Tàng Ngoa Bàng. Hai chân của Một Tàng Ngoa Bàng run lên, đũng quần có vết nước, y hét lớn:
- Địch Thanh, chuyện này thực sự không có liên quan gì tới ta. Ngươi con mẹ nó đừng giết nhầm người.
- Ba!
Chữ ba vừa nói ra, thanh đao giơ lên, Một Tàng Ngoa Bàng bị hù sợ, hai mắt trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.
Vang lên tiếng keng, Địch Thanh đã thu đao vào vỏ, nói với Quách Quỳ:
- Chúng ta đi!
Hắn và Quách Quỳ sóng vai đi ra khỏi sứ quán, không một ai dám ngăn lại.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng. Khí thế vừa rồi của Địch Thanh, nhìn giống như sẽ giết Một Tàng Ngoa Bàng là. Không ngờ tới, Địch Thanh lại buông tha cho Một Tàng Ngoa Bàng. Rốt cuộc Địch Thanh nghĩ gì?
Địch Thanh đi ra sứ quán, trong lòng nghĩ, hung thủ không phải là Một Tàng Ngoa Bàng. Nếu là y giết người, gặp thời khắc sống chết, vẻ mặt sẽ không sợ hãi như vậy. Nhưng hung thủ không phải Một Tàng Ngoa Bàng, vậy là ai giết cả nhà Dương Niệm Ân?
Phố dài phồn hoa, tâm tình lạnh lẽo. Địch Thanh đi trên con phố, không khỏi ngẩn ra.Vô số dân chúng ngăn ở trước sứ quán, thấy Địch Thanh đi ra, đều tự động tách thành một con đường.
Trong lòng Địch Thanh cảm thấy kỳ quái. Không biết bọn họ đứng ở nơi đây làm gì? Lúc này có một người thanh niên khỏe mạnh cả gan tiến lên hỏi:
- Địch tướng quân, muốn đánh nhau sao? Chúng ta sợ ngài gặp nạn, mới sang đây xem.
Địch Thanh giờ mới hiểu, dân chúng thấy hắn nổi giận đùng đùng đi tới. Cho là hắn muốn khai chiến với người Hạ, mới chen chúc tới đây giúp đỡ.
Mặc dù trên triều đình, chức vụ của Địch Thanh không bằng nhiều vị quan khác, nhưng trong mắt của dân chúng, Địch Thanh mới là hy vọng của Đại Tống.
Đã hiểu được tâm ý của dân chúng, Địch Thanh liền cảm động, không có lời nào có thể diễn tả được, chỉ thi lễ thật sâu nói:
- Đa tạ các hương thân phụ lão. Lần này là Địch mỗ nhất thời kích động, làm việc không suy nghĩ trước, mời mọi người trở về cho.
Dứt lời liền cất bước rời đi. Đám dân chúng còn nghị luận một lúc, mới tản đi.
Lúc Địch Thanh, Quách Quỳ, Hàn Tiếu ba người quay lại Quách phủ, có người truyền tin tới. Hàn Tiếu nghe xong, chuyển cáo Địch Thanh nói:
- Địch tướng quân, căn cứ vào tin tức mà chúng ta nắm được, mấy ngày nay, Dương Niệm Ân không có gây thù chuốc oán với ai. Kỳ thật, Dương lão trượng làm người không tệ. Rất nhiều người lại biết việc của Dương cô nương và Địch tướng quân, nên đối với Dương lão trượng rất tôn kính. Hiện giờ Một Tàng Ngoa Bàng cũng không giống như chủ mưu. Động cơ của hung thủ thực sự làm người ta khó hiểu. Lúc này, chuyện Dương gia diệt môn đã truyền ra ngoài, phủ Khai Phong đang điều tra sự việc.
Địch Thanh ngồi im trên ghế, thật lâu không nói gì. Dường như đang nghe, cũng như không nghe thấy gì cả.
Quách Quỳ thấy bộ dáng của Địch Thanh tràn đầy thê lương. Trong lòng y áy náy nói:
- Địch nhị ca, lần này là đệ liên lụy tới huynh rồi.
Địch Thanh khoát tay một cái nói:
- Không phải là ngươi liên lụy tới ta, mà là ta làm phiền tới ngươi mới đúng. Đúng rồi, vì sao ngươi truy đuổi hung thủ tới tận sứ quán, kể rõ đầu đuôi xem.
Quách Quỳ nói:
- Ngày hôm qua, huynh đi gặp Thánh Thượng, đệ theo sự chỉ bảo của huynh, đi Dương phủ tìm Tiểu Nguyệt. Tuy nhiên, do ở quân doanh có việc, nên đến chiều, đệ mới chạy tới Dương gia. Cửa lớn của Dương gia đóng chặt, đệ gõ rất lâu, Tiểu Nguyệt mới mở cửa. Sau khi cô ấy mở cửa, đệ liền hỏi cô ấy tìm Địch nhị ca rốt cuộc có việc gì? Cô ấy đột nhiên biến sắc mặt nói, “Ai đi tìm Địch Thanh, ngươi nhận lầm người rồi”. Lúc ấy đệ rất kỳ quái, nhưng kiên trì không có nhận sai, bởi vậy còn cãi nhau với cô ấy một trận.
Hàn Tiếu nghe vậy, trầm ngâm nói:
- Ta chỉ sợ, khi đó hung thủ đã không chế Dương lão trượng. Tiểu Nguyệt sợ Dương lão trượng bị hại, lúc này mới cố ý nói chưa từng tìm Địch tướng quân.
Quách Quỳ vỗ đầu một cái, buồn rầu nói:
- Nếu như ta thông minh như ngươi thì tốt. Lúc ấy ta làm sao nghĩ tới sẽ có án mạng xảy ra. Ta chỉ nhớ rõ khuôn mặt của Tiểu Nguyệt có chút tái nhợt, còn hỏi cô ấy bị bệnh à. Thấy cô ấy kiên trì nói không có đi tìm Địch nhị ca, ta cũng chỉ tức giận mà đi. Nhưng khi ta đi chưa được xa, thì cảm thấy không đúng, mới quay lại xem…
Trên mặt lộ vẻ sầu thảm, Quách Qùy áy náy nói:
- Kết quả, ta còn chưa tới trước cửa Dương phủ, chợt nghe thấy một tiếng hét thảm. Ta đẩy cửa nhưng không mở, liền trèo tường mà vào. Phát hiện Tiểu Nguyệt đã chết ở cửa. Lúc đấy, trời cũng tối, ta mơ hồ nhìn thấy một bóng người trèo tường mà ra, ta liền đuổi theo. Kết quả là đuổi tới sứ quán người Hạ. Khuôn mặt của người nọ, từ đầu đến cuối ta còn chưa nhìn ra. Ta mới vào sứ quán, đã bị đám người kia phát hiện. Lúc ấy ta cực kỳ tức giận, nói bọn họ giao hung thủ ra. Nhưng bọn họ làm bộ không biết gì cả, còn trách ta tự tiện xông vào sứ quán. Về sau thì đánh nhau, ta bị vây công, lại bị Già Diệp Vương đánh lén, mới bị bắt được. Mọi chuyện là như vậy.
Quách Quỳ nói xong, trong lòng thấp thỏm. Thấy Địch Thanh đờ đẫn ngồi chỗ kia, Quách Quỳ nói:
- Địch nhị ca, chuyện này đệ sẽ nói với Thánh Thượng. Huynh không cần lo lắng quá mức.
Hàn Tiếu thì nói:
- Chuyện Địch tướng quân tự tiện xông vào sứ quán, không lớn cũng không nhỏ. Cho dù dùng đao uy hiếp Một Tàng Ngoa Bàng, cũng có thể nói là tra án. Nhưng việc chống đối Vương Củng Thần, chỉ sợ bọn họ sẽ tố cáo lên triều đình.
Hàn Tiếu cảm thấy Địch Thanh lao vào sứ quán đã không ổn. Nhưng biết khi đó nói gì cũng vô dụng. Huống chi, trong lòng y cũng bất mãn với đám người Vương Củng Thần.
Địch Thanh đạm mạc nói:
- Hừ, cho dù ta không chống đối bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn buông tha ta sao? Sẽ không đâu, mâu thuẫn đã sớm có, trừ phi ta…
Không nói hết, Địch Thanh liền chuyển đề:
- Từ phản ứng của người Hạ, hung thủ chạy vào sứ quán có thể có hai khả năng. Khả năng thứ nhất chính là bọn họ cũng không biết việc này. Người nọ dẫn theo Tiểu Quỳ, bất quá là vu oan giá họa, chuyển dời ánh mắt. Thậm chí, dụng ý của y có thể là mượn tay ta, khiến hai nước xảy ra xung đột. Nếu như vậy, dụng tâm của kẻ này cực kỳ hiểm ác đáng sợ.
Sắc mặt của Quách Quỳ xanh mét, càng nghe càng kinh hãi. Thầm nghĩ, nếu mọi việc như lời Địch Thanh nói, vậy thì mình đã gây ra đại họa.
Địch Thanh lại nói:
- Tuy nhiên, chuyện nghị hòa, tạm thời không có thay đổi. Bởi vì ta nghe nói Khiết Đan không biết vì sao, trở mặt cùng nước Hạ. Lúc đầu xuân đã dời binh về phía tây, chuẩn bị dụng binh cùng Nguyên Hạo. Nguyên Hạo không muốn hai mặt thụ địch, khẳng định là muốn nghị hòa.
Hắn nhìn ra Quách Quỳ bất an, mới nói chuyện này an ủi y. Dừng một chút, Địch Thanh lại nói:
- Khả năng thứ hai chính là Một Tàng Ngoa Bàng muốn trả thù ta. Nhưng qua sự việc hôm nay, khả năng này lại không lớn. Đúng rồi, Tiểu Quỳ, lúc ấy ngươi không nhìn thấy mặt của hung thủ, nhưng ngươi thấy bóng lưng của người kia. Có giống Già Diệp Vương hay không?
Quách Quỳ hơi chút trầm tư, lắc đầu nói:
- Không phải là Già Diệp Vương. Bóng lưng của người kia xem ra cường tráng hơn Già Diệp Vương.
Trên mặt y lộ ra vẻ cổ quái nói:
- Lúc ta truy đuổi người kia, có cảm giác rất lạ, giống như người nọ là một cây búa.
Ánh mắt của Hàn Tiếu lóe ra, chậm rãi nói:
- Giống cây búa là sao?
Hình như y nghĩ ra cái gì, nhìn thoáng qua Địch Thanh.
Quách Quỳ cau mày nói:
- Mỗi lúc y chạy, giống như cây búa đục xuống. Trông có chút buồn cười, nhưng chạy rất nhanh.
- Như một cây búa?
Trong đầu của Địch Thanh như có ánh điện thoáng qua. Hắn từng nghĩ đến những lời Triệu Minh đã nói, thương nhân họ Lịch đi Hương Ba Lạp kia, lúc đi đường giống như cây búa. Hắn nhìn sang Hàn Tiếu, trong mắt cũng có thâm ý.
Chẳng lẽ nói, thương nhân họ Lịch kia chính là người mà Quách Quỳ nhìn thấy? Thương nhân họ Lịch kia là hung thủ sao? Nhưng vì sao y muốn giết cả nhà Dương gia? Trong lúc này, căn bản không có một chút liên hệ nào.
Trong lúc Địch Thanh liên tục suy đoán, nghe Hàn Tiếu nói:
- Địch tướng quân, ty chức cảm giác, hung thủ kia rất quen thuộc với Dương lão trượng. Nếu như chúng ta muốn tìm hung thủ, thì nên điều tra từ phương diện này.
Địch Thanh nghi ngờ hỏi:
- Vì sao ngươi nghĩ như vậy?
Hàn Tiếu nói:
- Thủ hạ đã điều tra qua Dương phủ, cũng không có phát hiện ra nhiều manh mối. Tuy nhiên, nhìn trên bàn có hai chén trà, trong ấm trà lại là trà Long Đoàn cực phẩm.
Quách Quỳ khó hiểu nói:
- Thì sao?
Hàn Tiếu nói:
- Trà Long Đoàn là loại trà tốt nhất. Dương lão trượng lấy loại trà này ra đãi khách, chứng tỏ người khách kia rất tôn quý. Có thể phỏng đoán, người kia còn rất quen thuộc với Dương lão trượng.
Trong lòng Địch Thanh sáng tỏ. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy bất an. Dường như bỏ qua một tình tiết mấu chốt nào đó. Nhưng suy nghĩ mãi cũng không ra.