Lưu Tòng Đức nghe thấy chướng tai sao sao ấy, nhưng trong lúc nhất thời không hiểu ý nghĩ của Bàng Tịch, đành phải trầm mặc. Ba người Đông Lai Thuận thấy Lưu Tòng Đức trầm mặc thì cho rằng hắn đã ngầm đồng ý nên gật đầu liên tục, nói:
- Mặc dù Bàng đại nhân không có mặt ở nơi đó, nhưng phân tích lại như nhìn thấy tận mắt, tiểu nhân bội phục.
Bàng Tịch nói tiếp:
- Sau khi Mã công tử kết bạn với năm người các ngươi, thấy ba người Địch Thanh xuống lầu, Mã công tử rất có khí phách, muốn giao hảo với Địch Thanh nên tiến tới bắt chuyện. Không ngờ Địch Thanh phát điên đánh Mã công tử tơi tả. Chuyện xảy ra sau đó, các ngươi đã nói rất rõ ràng, vì thế không cần ta nói nhiều nữa.
Mọi người sau khi nghe lời phân tích của Bàng Tịch, đều cảm thấy hành vi của vị Mã công tử này thật quái gở, còn có nha dịch cố nín cười. Bọn người Chu Đại Thường đành phải kiên trì đến cùng đáp:
- Đúng là như thế.
Bàng Tịch nhìn Lưu Tòng Đức hỏi:
- Lưu đại nhân, suy luận lần này của hạ quan, không biết ông còn có nghi vấn gì không?
Lưu Tòng Đức rất đau đầu, cảm thấy những lời vừa rồi của Bàng Tịch đúng là suy nghĩ cho bọn họ, đành nói:
- Lần này ngươi nói không sai. Ta không có vấn đề.
Mặt Bàng Tịch càng sa sầm, bắt bẻ nói:
- Lưu đại nhân không có vấn đề, nhưng hạ quan lại có vấn đề.
Lưu Tòng Đức thầm giật mình, thấy Bàng Tịch cầm mấy cuốn sổ sách từ trên bàn lên, không khỏi nghi hoặc khó hiểu. Bàng Tịch thản nhiên nói:
- Đây là ghi chép mấy ngày nay mà hạ quan nhận được từ Thái Bạch Cư, Hỉ Lai Nhạc và Hội Tiên Lâu...
Trình Lâm cau mày hỏi:
- Hành động này của Bàng thôi quan có ý gì?
Bàng Tịch nói:
- Mã công tử quả nhiên hiếu khách, đều để lại dấu chân ở mấy tửu lâu này, dĩ nhiên tất cả là được người khác mời.
Vừa nói hai mắt vừa lướt qua mặt của bọn người Chu Đại Thường, thấy sắc mặt những kẻ này đã tái cả lại. Bàng Tịch chậm rãi nói:
- Mà người mời, chính là mấy người trước mặt: Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý, Đông Lai Thuận. Căn cứ vào ghi chép, Mã công tử vốn quan hệ rất thân với mấy người Chu Đại Thường. Nếu có người không tin, ông chủ tửu lâu đang đợi triệu ở hậu đường, không ngại kêu lên mà hỏi.
Chu Đại Thường tuôn mồ hôi đầm đìa, cười lớn nói:
- Chúng tôi...tin.
Sắc mặt Bàng Tịch trầm xuống:
- Bây giờ mới tin, e rằng đã muộn?
Tiếp đó, y bước đến dâng sổ sách lên trước án của Trình Lâm. Bàng Tịch xoay người đối mặt với bọn người Chu Đại Thường, mặt ủ mày chau nói:
- Vừa rồi ta hỏi đi hỏi lại nhiều lần, các ngươi đều nói chưa từng quen biết và giao thiệp với Mã công tử, nhưng sự thật nói rõ, các ngươi và Mã Trung Lập đã sớm là bạn bè. Các ngươi cố ý giấu giếm việc này là vì cớ gì?
Bọn người Chu Đại Thường hoảng hốt lo sợ. Bàng Tịch xoay người kiến nghị với Trình Lâm:
- Phủ doãn đại nhân, trải qua sự tra hỏi của hạ quan, ngay câu đầu tiên mà mấy người Chu Đại Thường đã nói sai, lời chứng về sau của chúng thật khó mà khiến cho người ta tin được nữa. Kính xin Phủ doãn đại nhân tra rõ toan tính của năm kẻ này. Nếu thật sự có hành vi vu cáo, kính xin đại nhân nghiêm trị, lấy làm răn đe!
Giờ phút này, tuy mặt Bàng Tịch vẫn đầy ưu sầu, nhưng sắc mặt đã nhuộm lên phần chính khí, vô cùng nghiêm nghị.
Mặc dù Lưu Tòng Đức không xem Phủ doãn Khai Phong ra cái gì, nhưng đó là nhờ ỷ vào quyền thế của Thái Hậu. Còn nếu luận về tài khôn khéo thì còn thua kém Bàng Tịch nhiều lắm. Lưu Tòng Đức có nhân chứng, Bàng Tịch đã sớm biết được. Bàng Tịch muốn từ trong dân chúng tìm được năm người chịu thẩm vấn trước công đường, không dễ chút nào, mà dù cho có tìm được đi chăng nữa cũng khó mà phân biệt thật giả. Dân chúng rất sợ sa vào trong tranh luận kéo dài, e rằng đến cuối cùng còn có thể ầm ĩ đến mức không thể vãn hồi.
Bàng Tịch muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế trước thả sau bắt, sau đó giải quyết tận gốc, trực tiếp đưa năm nhân chứng của Lưu Tòng Đức vào chỗ vạn kiếp bất phục. Y dùng thủ đoạn trực tiếp như thế là muốn cảnh cáo Lưu Tòng Đức, phủ Khai Phong không phải là nơi mà tên hoàng thân ngoại thích như gã có thể một tay che trời.
Trình Lâm nhìn sổ sách trước mặt, lật cũng không thèm lật, trầm giọng hỏi:
- Chu Đại Thường, Bàng thôi quan nói có đúng không?
Hai chân Chu Đại Thường run rẩy, quay qua nhìn Lưu Tòng Đức, Bàng Tịch thở dài nói:
- Chu Đại Thường, ngươi đừng có lúc nào cũng nhìn về phía Lưu đại nhân. Người không biết còn tưởng rằng ngươi bị ông ấy sai khiến đó, vậy chẳng phải sẽ làm vấy bẩn danh dự của Lưu đại nhân sao?
Tuy Lưu Tòng Đức có chút nhanh trí, nhưng lúc này cũng rối loạn cả lên. Hắn vội quát:
- Bàng Tịch, ta không liên quan gì tới bọn chúng, ngươi đừng ngậm máu phun người!
Bàng Tịch lập tức nói:
- Nếu Lưu đại nhân đã nói không có quan hệ gì tới bọn ngươi, vậy bọn ngươi rốt cuộc bị ai xúi giục, còn không mau thành thật khai ra!
Bọn Chu Đại Thường hoàn toàn sụp đổ. Bọn chúng được Lưu Tòng Đức dặn dò đến đây vu cáo Địch Thanh, nhưng giờ Lưu Tòng Đức lại quay lưng vứt bỏ bọn họ, vậy bọn họ còn biết dựa vào ai đây?
Bàng Tịch tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp:
- Chẳng lẽ các ngươi tức tối vì Địch Thanh được Trương Diệu Ca giữ lại nên thừa dịp này hãm hại hắn? Nếu như các ngươi chủ động nhận tội, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, không chừng Phủ doãn đại nhân sẽ xử nhẹ cho.
Mặt Dương Đắc Ý như đưa đám:
- Phủ doãn đại nhân, chúng tiểu nhân sai rồi....
Lời hắn còn chưa dứt, ngoài nha môn chợt có nha lại xướng lên:
- La đại nhân, Mã đại nhân đến…
Lưu Tòng Đức bỗng đứng bật dậy như có lò xo gắn vào mông, vui mừng nói:
- Mau mời.
Lòng hắn rối như tơ vò, vào lúc này cứ tưởng nơi đây là phủ đệ của gã. Trình Lâm bất mãn, song vẫn bảo trì vẻ ổn trọng, nói:
- Mời vào phủ nha.
Trình Lâm vốn định đứng dậy nghênh đón, nhưng thấy Bàng Tịch nhìn mình, trong mắt muôn vàn hàm ý, mặt liền đỏ lên, lập tức ngồi xuống.
Ngoài nha có hai người đi vào. Một người phong lưu phóng khoáng, nhưng mặt có vẻ giận dữ. Người còn lại mặt trắng không râu, vẻ mặt kiêu căng.
Trình Lâm nhận ra người phong lưu phóng khoáng chính là Mã Quý Lương, phụ thân của Mã Trung Lập, cũng chính là cháu rể Thái Hậu, hiện giờ giữ chức Đãi chế của Long Đồ các. Còn người có vẻ mặt kiêu căng kia chính là đệ nhất đại thái giám đương triều, Cung Phụng - La Sùng Huân.
Trình Lâm biết Mã Quý Lương và La Sùng Huân đều là tâm phúc của Thái Hậu, vốn định tỏ vẻ thân mật, nhưng dù sao đệ nhất đại thái giám đương triều, quyền vị cũng không bằng Phủ doãn Khai Phong, nếu như hắn nịnh nọt quá mức thì sẽ làm cho thuộc hạ xem thường, vì vậy chỉ ngồi yên một chỗ chắp tay nói:
- Hai vị đại nhân đến đây, không biết có chuyện gì?
La Sùng Huân cất giọng the thé nói:
- Chúng ta nghe nói nơi này thẩm án, nên tới đây nghe thử để tránh có người ăn đút lót trái với luật pháp, phán sai bản án. Trình đại nhân, án này rốt cuộc như thế nào rồi?
Trình Lâm cười lớn nói:
- Đang thẩm tra, La Cung Phụng nếu như có hứng thú, có thể ở một bên nghe xem. Người đâu! Lấy ghế.
Nha lại đã chuẩn bị xong hai cái ghế dựa, La Sùng Huân đỉnh đạc ngồi xuống. Lưu Tòng Đức ở bên cạnh thì thầm kể lại hết thảy mọi việc cho Mã Quý Lương. Mã Quý Lương thấy Địch Thanh, hận không thể bóp chết hắn, nghe vậy lại càng tức giận, cất tiếng:
- Trình đại nhân, ta cảm thấy việc thẩm tra bản án này thật sự có vấn đề. Dù nói thế nào đi chăng nữa cũng là con ta bị thương nặng, vậy mà lại có người chẳng phân biệt được trắng đen, không ngờ đặt toàn bộ tinh lực trên người không liên quan. Quả thực khiến bổn quan rất thất vọng.
Trình Lâm giải thích:
- Lời này của Mã đại nhân sai rồi. Đã có nhân chứng thì phải thẩm tra phân biệt rõ ràng. Như vậy mới không phụ sự coi trọng của Thánh Thượng và sự tin cậy của Thái Hậu. Hơn nữa, gương sáng trong trời đất, pháp lý phải sáng tỏ, hết thảy cần dựa theo luật mà làm. Mấy người Chu Đại Thường đứng ra tố giác Địch Thanh, bổn quan theo luật dò hỏi, Bàng thôi quan giúp đỡ suy đoán, sao có thể nói đặt toàn bộ tinh lực trên người không liên quan được?
La Sùng Huân lên tiếng bác bỏ:
- Phủ doãn đại nhân, nhưng ta cảm thấy Đãi chế nói không sai, chuyện trước mắt đúng là như vậy. Địch Thanh đánh người, hơn nữa Mã Trung Lập có thể nằm liệt cả đời. Hung đồ như vậy, nếu không nghiêm trị mới không xứng với sự coi trọng của Thái Hậu! Ngươi nên mau mau định tội cho Địch Thanh đi.
Hai người La, Mã vừa đến, lập tức tiến hành đánh võ mồm. Mục đích rõ ràng là muốn tạo áp lực cho Trình Lâm. Không ngờ Trình Lâm lại im lặng, Bàng Tịch ở một bên cất tiếng trả lời:
- Chuyện của phủ Khai Phong đã có người của phủ Khai Phong xử lý, La đại nhân sai khiến như thế, không hợp với luật.
La Sùng Huân vốn là đệ nhất Thị thần(1) nội cung, được Thái Hậu coi trọng. Những năm gần đây, dù là trọng thần của Lưỡng Phủ cũng đều khách khí đối với hắn, dần dần dưỡng thành thói ngang tàng. Thấy một tên Thôi quan của phủ Khai Phong lại dám phản bác hắn, không khỏi giận dữ nói:
- Bàng Tịch, sao ngươi dám vô lễ với ta như thế?
(1) Thị thần: cận thần bên cạnh Hoàng thượng.
Bàng Tịch bình tĩnh nói:
- Hạ quan chỉ phối hợp cùng làm việc công, theo luật xử án, không thẹn với lương tâm, có gì mà ‘dám hay không dám’ chứ? Gia pháp của tổ tông bản triều có dạy, 'Ngoại thích không được tham gia chính sự, hoạn quan không được nắm quyền’. Trước mắt đang thẩm vấn đại án sống chết, hai vị đại nhân theo lệ cần phải tránh đi, không được làm phiền phủ Khai Phong xử án. Trình đại nhân coi trọng hai vị đại nhân nên mới bố trí chỗ ngồi mời hai vị đại nhân dự thính. Nhưng dự thính thì được, còn nếu thao túng việc phủ Khai Phong xử án, chẳng phải làm hỏng gia pháp của tổ tông hay sao? Nếu La đại nhân không hài lòng chỗ nào đó, có thể cùng hạ quan vào nội cung hỏi ý kiến của Thánh Thượng và Thái Hậu, rồi sau đó hãy quyết định hạ quan đúng hay là sai.
Khuôn mặt trắng nõn của La Sùng Huân sung huyết đỏ như trái cà chua. Hắn căm hận nói:
- Giỏi, giỏi, giỏi lắm!
Mặt Bàng Tịch lại hiện lên vẻ u sầu, nói:
- Nếu La đại nhân không có ý kiến, hạ quan cảm thấy Trình đại nhân tiếp tục thẩm án được rồi.
Trong lòng Trình Lâm có chút xấu hổ, nhưng đối với khí tiết không sợ quyền uy của Bàng Tịch lại có mấy phần kính nể. Hắn liền vỗ kinh đường mộc nói:
- Chu Đại Thường, Dương Đắc Ý, Văn Thành, Đông Lai Thuận, Cổ Thận Hành, tại sao năm người các ngươi vu oan cho Địch Thanh? Còn không mau thành thật trả lời!
Bọn Chu Đại Thường thấy La Sùng Huân đến đây mà cũng không bảo vệ được bọn chúng, mồ hôi tuôn ra như mưa. Vẻ mặt Chu Đại Thường như đưa đám đáp:
- Trình phủ doãn, chúng tôi bất mãn Địch Thanh nổi trội hơn chúng tôi, nên mới vu cáo hãm hại hắn. Còn tình hình lúc đó rốt cuộc như thế nào, chúng tôi cũng không biết rõ.
Trình Lâm hừ lạnh một tiếng,
- Năm người Chu, Dương vu hãm người khác, làm loạn bản án, phạt mỗi người tám mươi trượng. Đem ra ngoài xử trí.
Bọn Chu Đại Thường thấy Lưu Tòng Đức mặt trầm như nước, mặc dù oan uổng nhưng cũng không dám nói ra, thầm nghĩ ráng chịu tám mươi trượng, tránh khỏi tai họa cũng coi như may mắn lắm rồi. Cả đám ủ rũ cúi đầu bị áp giải ra trước công đường, ngay tại đó chịu phạt. Dân chúng đứng xem ngoài nha môn không khỏi hò reo khoái chí.
La Sùng Huân nghe tiếng hèo ‘bôm bốp’ vang lên không dứt, giống như bị tát vào mặt. Hắn thầm nghĩ, Bàng Tịch, Trình Lâm các ngươi đừng vội đắc ý, sau này đừng để cho ta nắm được sơ hở, bằng không, ta nhất định khiến các ngươi sống không bằng chết. Tào Lợi Dụng là Xu Mật sứ, quyền to hơn các ngươi không biết bao nhiêu lần, còn không tránh được bị chúng ta giết chết. Vừa nghĩ đến đây, La Sùng Huân nở nụ cười nham hiểm.
Đợi bọn người Chu Đại Thường được giải xuống, Mã Quý Lương bất mãn nói:
- Phủ doãn đại nhân, tuy hiện giờ nói bọn người Chu Đại Thường sai, nhưng không thể miễn trừ tội ác của Địch Thanh. Bổn quan vẫn hi vọng Phủ doãn đại nhân đặt tinh lực vào người Địch Thanh. Tất nhiên, đây chỉ là hi vọng, cụ thể làm như thế nào, bổn quan không dám sai khiến.
Hắn thấy cái mặt khó ưa của Bàng Tịch, trong lòng thầm hận, nhưng chọn từ cũng thận trọng hơn nhiều.
Trình Lâm nói:
- Nếu đúng như lời Địch Thanh và Trương Diệu Ca nói, Địch Thanh ra tay đánh người cũng là bất đắc dĩ...
Lưu Tòng Đức căm giận nói:
- Chỉ một câu bất đắc dĩ là có thể đánh người sao? Địch Thanh chỉ là tặc quân, Trương Diệu Ca là một ả ca kỹ, lời của hai tên này sao có thể tính chứ?
Bàng Tịch liền phản bác:
- Mong Tự Sự đại nhân thận trọng trong lời nói một chút. Ông nghĩ xem, cấm quân trong thiên hạ tám mươi vạn người, ông một câu ‘tặc quân’ liền đóng băng tâm ý của tướng sĩ cấm quân trong cả nước. Còn Trương Diệu Ca, tuy là ca kỹ nhưng luật lệ bản triều có quy định ca kỹ không được làm chứng sao?
Lưu Tòng Đức suýt chút nữa bị Bàng Tịch làm cho giận điên lên, Mã Quý Lương cắn răng nói:
- Bàng Tịch, theo bổn quan biết, Trương Diệu Ca cũng không biết tình hình bên ngoài Trúc Ca lâu lúc đó. Địch Thanh dẫu sao cũng là người hành hung cho nên lời hắn nói không thể cho là đúng. Nếu muốn làm rõ đúng sai khi đó, phải có người khác làm chứng. Nếu như phủ Khai Phong không có ai đứng ra làm chứng, chúng ta có thể cung cấp nhân chứng thêm lần nữa.
Bàng Tịch do dự trong lòng. Vì tình cảnh lúc đó hỗn loạn, hắn đã tìm rất nhiều người nhưng những người đó cũng khó mà kể lại hoàn chỉnh tình hình lúc đó được. Còn nhân vật mấu chốt là Thượng Thánh và người trung niên mập trắng kia lại biến mất không thấy tăm hơi. Bàng Tịch không sợ La Sùng Huân, nhưng nếu ở phương diện nhân chứng xuất hiện sai sót, bị đám người La Sùng Huân nắm thóp, e rằng sẽ bị chết thảm không toàn thây. Vì thế ở phương diện này, hắn chưa tìm được người nào thích hợp đứng ra làm chứng cả.
Khi Bàng Tịch còn đang chìm trong đắn đo thì Trình Lâm nói:
- Phủ Khai Phong đúng là vẫn chưa tìm được nhân chứng mấu chốt...
Mã Quý Lương lập tức nói:
- Vậy thì chúng ta có thể cung cấp mấy người. Khi đó có không ít gia đinh Mã phủ, đủ để làm chứng chuyện đã phát sinh.
Bàng Tịch âm thầm cười lạnh, nghĩ thầm nếu đám người các ngươi cung cấp nhân chứng, không ngoài khả năng sẽ diễn lại vở kịch của bọn Chu Đại Thường. Cứ như vậy diễn tới diễn lui thì khi nào mới kết thúc được. Nhưng lần này hắn không còn cách nào từ chối, đang lúc khó xử thì ngoài nha môn đột nhiên có người lên tiếng:
- Ai bảo phủ Khai Phong không có người làm chứng?
Mọi người đều biến sắc, không biết lúc này tên nào có lá gan lớn đến như vậy, lại dám đứng ra làm chứng cho Địch Thanh?
Lời còn chưa dứt, ngoài nha môn có hai người không đợi cho phép mà xông thẳng vào!
Trình Lâm nhíu mày, thầm nghĩ ai có lá gan lớn như vậy, dám coi phủ Khai Phong như cửa thành, tùy ý ra vào! Cho dù là La Sùng Huân đến phủ Khai Phong thì cũng không dám hung hăng càn quấy đến thế!
Trình Lâm đang cau mày, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy hai người vừa vào cửa, bỗng nhiên đứng dậy, vội vội vàng vàng bước nhanh từ sau án ra nghênh đón. Hắn thi lễ thật sâu với một người trong đó nói:
- Bát Vương gia đến đây, hạ quan không kịp tiếp đón từ xa, mong người thứ tội.
Mới vừa rồi Trình Lâm đa lễ với La Sùng Huân, Bàng Tịch cảm thấy hơi bất mãn, nhưng khi nhìn thấy người này thì cũng phải bước theo sau Trình Lâm thi lễ. Không chỉ Trình Lâm, Bàng Tịch cung kính làm lễ, ngay cả bọn La Sùng Huân khi thấy người đó đến, cũng đành phải đứng dậy thi lễ, không dám thiếu lễ nghĩa.
Tất cả mọi người rất kỳ quái, Bát Vương gia đến nơi này làm gì? Y giống như muốn can dự vào bản án của Địch Thanh. Địch Thanh có quan hệ với Bát Vương gia từ khi nào?
Địch Thanh cũng cảm thấy kỳ quái, bèn liếc nhìn người mà Trình Lâm bái kiến, đó là một người ăn mặc sạch sẽ. Người này thật sự quá sạch sẽ, quần áo ngay ngắn giống như được đánh qua sáp. Móng tay y được cắt tỉa chỉnh chu đều đặn, tóc cực kỳ bóng mượt, chỉ sợ con ruồi đậu vào cũng phải trượt xuống té chết. Một người sạch sẽ như vậy, khiến người đứng trước mặt y đều bị ảnh hưởng mà muốn đi soi gương xem mặt mình rửa sạch chưa.
Địch Thanh biết Bát Vương gia tên là Triệu Nguyên Nghiễm, cũng chính là Bát hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Bát Vương gia là một người như vậy. Địch Thanh ít nhiều cũng biết chút chuyện về Bát Vương gia. Y chính là con thứ tám của Thái Tông. Thời Thái Tông tại vị, y đã được phong làm Chu vương. Sau khi Chân Tông - Triệu Hằng lên ngôi, lại phong thêm cho Triệu Nguyên Nghiễm làm Tào quốc công, bái Tể tướng, giao giám sát Thái Bảo(2), tiến tước Vinh vương, phong quang vô cùng, nhất thời không ai bằng y.
(2) Thái Bảo: chức quan thấp nhất trong hàng tam công: Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo
Về sau Triệu Trinh lên ngôi, Thái Hậu chấp chính, Triệu Nguyên Nghiễm thân là nguyên lão tam triều, tuy rằng tuổi tác chỉ mới bốn mươi, nhưng vì địa vị cực cao, lại được Thánh Thượng bái làm Thái Úy(3), Thượng thư lệnh(4) kiêm Trung thư lệnh(5). Trong triều, ngoại trừ Thái Hậu và Hoàng đế ra, nếu nói thân phận chí tôn, không ai có thể vượt qua Triệu Nguyên Nghiễm. Cho dù là người uy danh hiển hách trong Lưỡng Phủ, Tam Nha, Tam Quán(6), Tam Ban, nhưng nếu so về độ sùng bái, cũng khó mà đuổi kịp cái bóng của Triệu Nguyên Nghiễm.
(3) Thái Uý: chức quan thời xưa, quản lý về quân sự.
Song, người như vậy đến phủ Khai Phong làm gì chứ? Không ai hiểu được, chỉ thấy vị trí cao nhất vốn là của La Sùng Huân, đã sớm có người bố trí lại ghế để mời Triệu Nguyên Nghiễm ngồi xuống, dâng lên trà thơm. La Sùng Huân mặc dù không muốn nhưng cũng phải đổi chỗ, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Sau một hồi bận rộn, phủ nha cuối cùng yên tĩnh trở lại. Trình Lâm trông thấy Địch Thanh đang quỳ mới nhớ ra mình còn phải thẩm án. Đành phải cười xòa nói:
- Không biết Bát Vương gia giá lâm, có gì căn dặn?
Bát Vương gia không nói, chỉ nhìn chăm chú vào đôi tay mình, bàn tay này thanh tú sạch sẽ, ngón tay thon dài. Cổ họng Trình Lâm hơi ngứa nhưng không dám ho, đành phải nhìn về phía người đứng bên cạnh Bát Vương gia. Người này tóc trắng như cước, lưng còng, nếp nhăn trên mặt có thể làm tấm chà quần áo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chuẩn bị tẩy sạch cho Bát Vương gia.
Tự dưng có suy nghĩ này, Trình Lâm muốn cười nhưng lại không dám, mặt càng thêm cung kính hỏi:
- Triệu quản gia, không biết Bát Vương gia tới đây, có chuyện gì không?
Trình Lâm biết lão nhân này họ Triệu, khi Bát Vương gia vừa sinh ra thì lão nhân đã là quản gia của Vương phủ. Trình Lâm là người cẩn trọng nên không muốn đắc tội với bất cứ ai.
Triệu quản gia ho khan vài tiếng, cất giọng khàn khàn nói:
- Vương gia mấy ngày nay không thoải mái.
Trình Lâm không hiểu cho lắm, Bàng Tịch thì yên lặng theo dõi diễn biến. Tất cả mọi người đang nghĩ, hóa ra người đã già rồi, nhất định sẽ hồ đồ. Vương gia không thoải mái cũng không đến nỗi tới phủ Khai Phong xem bệnh chứ?
Trình Lâm đành phải nói:
- Vậy Vương gia...cần phải...
Vốn định đề nghị Triệu Nguyên Nghiễm nghỉ ngơi, nhưng lại cảm thấy hai chữ "cần phải" đường đột quá mức, hắn chỉ là Phủ doãn thì có tư cách gì nói với Vương gia những lời này? Trán liền chảy mồ hôi, cho dù là thẩm án Trình Lâm cũng không tốn sức đến thế.
Bàng Tịch ở bên cạnh vội nói:
- Thế không biết có mời thái y hay chưa? Vương gia nếu không thoải mái, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trình Lâm hùa theo:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Triệu quản gia thở dài:
- Trình phủ doãn, ông cũng biết, những năm gần đây, Vương gia bị một loại quái bệnh, lúc thì minh mẫn, lúc thì hồ đồ.
Trình Lâm nhíu mày, chỉ "A" một tiếng. Loại chuyện như vậy, hắn không dám hỏi tiếp. Triệu quản gia mở miệng không cố kỵ, nhưng mỗi một câu nói của mình, Trình Lâm đều phải uốn lưỡi bảy lần trước khi cất tiếng.
Hóa ra Triệu Nguyên Nghiễm đúng là có bệnh, là bệnh điên! Từ lúc Triệu Trinh đăng cơ, rồi Lưu thái hậu buông rèm chấp chính, Triệu Nguyên Nghiễm trở nên có chút không bình thường. Y ủ rủ trong nhà, cả năm hiếm khi ra khỏi Vương phủ. Có lời đồn rằng, Bát Vương gia e sợ Thái Hậu nghi kỵ cho nên không dám ra khỏi cửa. Chẳng bao lâu sau, tính tình của Triệu Nguyên Nghiễm lúc thì cáu kỉnh, lúc thì an tĩnh. Y có thể mới cùng ngươi nói cười vui vẻ, nhưng chớp mắt sau liền gọi gia đinh đánh ngươi tám mươi trượng.
Y là Vương gia, hơn nữa còn giống một nửa tên điên, vì vậy tất cả mọi người đều kính trọng nhưng không dám gần. Trình Lâm cũng không ngoại lệ. Lúc này, trông Bát Vương gia rất an tĩnh, nhưng người hiểu rõ tính khí của Bát Vương gia đều biết rằng điều này có lẽ chỉ là chút bình an trước cơn bão tố.
Vì Địch Thanh đang quỳ nên vừa khéo có thể nhìn thấy gương mặt cúi xuống của Bát Vương gia. Hắn cũng có chút mơ hồ, thậm chí bắt đầu hoài nghi câu nói mới vừa nghe được là ảo giác. Nhưng vào lúc này, Bát Vương gia đột nhiên nháy mắt mấy cái với Địch Thanh, sau đó lại cúi đầu xuống. Địch Thanh nghệch mặt ra, không dám khẳng định đó có phải là Bát Vương gia đang ra hiệu với hắn hay không. Hắn có chút tự giễu, Bát Vương gia thế nào lại đi chào hỏi hắn chứ?
Triệu quản gia trầm mặc một lúc lâu, rồi nói tiếp:
- Lúc Vương gia hồ đồ, thỉnh thoảng sẽ xuất phủ. Nhưng bởi tính cách khiêm tốn nhã nhặn, nên chưa bao giờ gây hấn với người bên ngoài. Thật không nghĩ đến lại có người dám hỗn láo với Vương gia.
Mọi người đều nghĩ, không biết tên nào ăn phải mật báo, dám láo xược với Triệu Nguyên Nghiễm chứ? Nhưng việc đó có quan hệ gì với bản án này nhỉ? Lão già này chạy đến nơi đây phàn nàn, đúng là hồ đồ cực độ rồi! Nếu không phải người nói chuyện là quản gia của Bát Vương gia, chỉ sợ đã sớm bị đánh đuổi ra khỏi Nha môn của phủ Khai Phong.
Trình Lâm cau mày hỏi:
- Ai dám vô lễ với Vương gia?
Triệu quản gia không trả lời câu hỏi của Trình Lâm, tự biên tự diễn nói tiếp:
- Người này chẳng những vô lễ với Vương gia, còn dám kêu người đánh Vương gia. Đầu của Vương gia bị đánh đến nỗi chảy cả máu.
Mọi người đều kinh hãi, Mã Quý Lương bên cạnh cười lạnh nói:
- Xem ra phủ Khai Phong loạn thật rồi. Lại có người dám đánh Vương gia, thật sự coi trời bằng vung? Trước là có tên Địch Thanh gây rối, sau lại có người đánh Vương gia, không coi hoàng thân quốc ra cái gì cả. Trình phủ doãn, ngươi quản lý phủ Khai Phong rất tốt." Hắn sớm đã bất mãn với Trình Lâm nên ngấm ngầm châm chọc.
Trình Lâm cũng có chút luống cuống, vội hỏi:
- Sau đó thế nào? Có bắt được tên hung đồ kia chưa?
Khuôn mặt già nua của Triệu quản gia giật giật, nói tiếp:
- Chưa, vẫn còn thong dong ở kinh thành. Nếu không phải có người đứng ra cứu Vương gia, e rằng Vương gia bị tên hung hồ đó đánh chết thật rồi.
Mọi người đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, La Sùng Huân thét to:
- Tốt lắm, phủ Khai Phong không ngờ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái Hậu cũng không biết rõ tình hình. Chúng ta nhất định phải báo cho Thái Hậu biết chuyện này.
Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhưng bị Mã Quý Lương kéo lại. Mã Quý Lương thấp giọng nói:
- La đại nhân, cũng nên nghe xem cuối cùng ra sao mới được.
Mã Quý Lương vui sướng khi người khác gặp họa. Lưu Tòng Đức cũng hưng phấn đến nỗi cái mũi hèm rượu đỏ bừng, liếc nhìn Trình Lâm và Bàng Tịch, nói to:
- Triệu quản gia, hung đồ ấy rốt cuộc là ai, nói ra đi, chúng ta giúp ông tìm Thái Hậu làm chủ. Đã có người không quản được chuyện này, vậy thì phải đổi người khác quản lý thôi.
Vẻ mặt Triệu quản gia đầy ưu sầu nói:
- Người cứu Vương gia hiện đang ở phủ Khai phong, nếu không thì ta và Vương gia đến đây làm gì cơ chứ?
Mọi người nghe lão đề cập vào điểm chính, rất đỗi kinh ngạc, nhìn khắp mọi nơi, nhao nhao hỏi:
- Là ai cứu Vương gia?
Triệu quản gia run rẩy đi vài bước, giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ ra một đường cong trên không trung, sau đó dừng ở trước chóp mũi của một người:
- Người cứu Vương gia chính là...hắn!
Mọi người thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn tới, tròng mắt thiếu chút rớt ra ngoài. Bọn người Mã Quý Lương giống như bị đạp một đạp vào mặt. Người mà Triệu quản gia chỉ không phải ai xa lạ, chính là Địch Thanh, người vẫn đang quỳ gối trước công đường.
Địch Thanh cứu Bát Vương gia? Điều này sao có thể? Địch Thanh cũng ngây ngẩn cả người, suy nghĩ mẻ đầu sứt trán cũng không rõ mình đã cứu Bát Vương gia khi nào?
Tim Mã Quý Lương như bị điện giật, hồi lâu mới nói:
- Triệu quản gia, điều này sao có thể? Chắc ông nhận lầm người rồi?
La Sùng Huân lập tức nói:
- Cho dù không nhận lầm người, Địch Thanh cứu Vương gia là một chuyện, đánh người là chuyện khác, há có thể nhập một mà nói!
Lưu Tòng Đức dụi đôi mắt tam giác nói:
- La đại nhân nói rất đúng!
Mắt Bàng Tịch lóe lên, ở bên cạnh hỏi:
- Triệu quản gia, vậy là ai đánh Bát Vương gia thế? Người này gan to bằng trời, đánh Vương gia chính là tội chết.
Cánh tay Triệu quản gia lại rung rẩy. Mọi người thấy thế, không dám tin người đánh Vương gia cũng đang ở nha môn phủ Khai Phong. Đợi cánh tay ấy dừng lại, mọi người thuận theo hướng ngón tay chỉ mà nhìn tới, liền ngây ngẩn cả người tập hai. Người mà Triệu quản gia chỉ vào, không ngờ lại là người phong lưu tiêu sái - Mã Quý Lương.
Mã Quý Lương vẫn còn trấn tĩnh, thản nhiên nói:
- Triệu quản gia, đây là phủ Khai Phong, không phải muốn nói hàm hồ cái gì cũng được. Không lẽ ý của ông là ta đánh Bát Vương gia sao?
Hắn không có làm, tất nhiên sẽ không sợ.
Triệu quản gia buông cánh tay xuống, chậm rãi nói:
- Không phải ngươi, nhưng người đánh Vương gia lại là con ngươi.
Cơ mặt Mã Quý Lương co giật, thất thanh nói:
- Điều này sao có thể? Khuyển tử dù gan có lớn, cũng nào dám vô lễ với Vương gia?
Triệu quản gia lạnh lùng nói:
- Đúng là hắn không có vô lễ với Vương gia, hắn chỉ muốn đánh chết Vương gia. Ngày đó, Địch Thanh và Mã Trung Lập ở trước Trúc Ca lâu, Vương gia đúng lúc đi ngang qua, bị Mã Trung Lập kéo vào trong ra sức đánh. Nếu không nhờ Địch Thanh, chỉ sợ Vương gia sớm đã chết oan chết uổng rồi.
Tim mọi người đập thình thịch. Mặt Mã Quý Lương như tro tàn, mồ hôi từ trán chảy xuống khóe miệng, cơ mặt giật giật không ngừng:
- Ông nói là... tên điên kia...
Đột nhiên im miệng, mặt lộ vẻ kinh hoảng.
Triệu quản gia rốt cuộc nói:
- Ngươi nói không sai, tên điên mà Mã Trung Lập đánh trên đường, chính là Bát Vương gia!
Nha môn phủ Khai Phong bỗng trở nên yên tĩnh trước nay chưa từng có. Mọi người trợn mắt há hốc mồm, muốn không tin nhưng không thể không tin.
Mã Trung Lập đánh tên điên kia, không ngờ lại là Bát Vương gia?
Địch Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, cũng khó có thể tin. Bên ngoài công đường đã trở thành một vùng ồn ào náo nhiệt. Triệu quản gia nói tiếp:
- Cho nên hôm nay Vương gia là nhân chứng của phủ Khai Phong, cũng là nhân chứng của Địch Thanh! Trình phủ doãn, án kiện đánh Vương gia này, không biết nên xử lý ra sao?
Tim Mã Quý Lương đập dồn dập đến nỗi muốn ngừng cả lại. Không người nào dám nói tiếp. Thật lâu sau, La Sùng Huân thở ra một hơi, nói:
- Triệu quản gia, những điều đó chỉ là lời một phía của ông.
Triệu quản gia phẫn nộ hỏi:
- La đại nhân có ý gì? Chẳng lẽ nói ta bịa đặt vô căn cứ hay sao?
La Sùng Huân thản nhiên nói:
- Triệu quản gia, khi nãy ông vừa nói, Vương gia bị một loại quái bệnh, lúc thì thanh tỉnh, lúc thì hồ đồ. Xin hỏi, khi bị đánh ở trước Trúc Ca lâu, Vương gia là thanh tỉnh hay hồ đồ?
Lời hắn hỏi ẩn chứa thâm ý, Triệu quản gia nếu nói Bát Vương gia thanh tỉnh, điều này tuyệt đối không có khả năng, nhưng muốn nói Bát Vương gia hồ đồ, hắn càng có cớ phản bác. Thử hỏi lời nói của một người hồ đồ, làm sao có thể khiến người ta tin tưởng cho được?
Bàng Tịch nhíu mày, hiểu rõ thâm ý trong đó. Triệu quản gia chưa kịp mở miệng, bỗng có một giọng nói vang lên:
- Ngươi muốn nói ta có bệnh sao?
Giọng nói này cực kỳ uy nghiêm, rất có chừng mực. La Sùng Huân rùng mình, bởi vì người lên tiếng là Bát Vương gia. Bát Vương gia rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào La Sùng Huân, vẻ mặt nghiêm túc.
Người nào cũng cho rằng thần trí của Bát Vương gia không bình thường, nhưng có ai dám nói y có bệnh chứ? La Sùng Huân cũng không dám, đành phải nói:
- Hạ quan chưa bao giờ có ý nghĩ như thế.
- Vậy là ngươi không tin ta bị đánh? Ngươi cho rằng...ta đang nói phét?
Bát Vương gia lại hỏi. Y phát âm rõ ràng, giống như đã khôi phục lại bình thường.
La Sùng Huân ngậm miệng, chỉ có thể lắc lắc đầu. Bát Vương gia thấy La Sùng Huân không đáp, đảo mắt nhìn xung quanh nói:
- Vậy ai cho rằng ta nói phét?
Không ai lên tiếng. Trình Lâm to đẩu ra, bỗng nảy ra ý hay vội la lên:
- Nếu bản án có biến, bản phủ cần phải thẩm đạc lại lần nữa, án này tạm dừng, sẽ xử lý sau, thối đường!
Trình Lâm không có biện pháp thẩm tra tiếp, đành phải thối đường. Một bên là Bát Vương gia, một bên là thân tín của Thái Hậu, bên nào hắn cũng không dám đắc tội. Hắn vốn muốn hi sinh Địch Thanh, nhưng tình thế xoay chuyển một trăm tám mươi độ, Trình Lâm tạm thời không có biện pháp. Trình Lâm nói thối đường, cũng không có ai phản đối. Lúc Triệu quản gia đi, bồi thêm một câu:
- Trên đời này, người tốt ở lao phòng, ác nhân thì tiêu dao a!
Trình Lâm không có cách gì trả lời.
Bọn La Sùng Huân cũng không phản đối thối đường, bọn chúng rất cần mau chóng trở về để thương lượng đối sách. Chúng vốn đinh ninh rằng Địch Thanh không có nhân chứng, nhưng đột nhiên Bát Vương gia lại đứng ra làm nhân chứng, quả thực so với dân chúng toàn thành còn có tác dụng hơn nhiều. Bọn họ đành phải đi tìm Thái Hậu!
Nha môn phủ Khai Phong chẳng mấy chốc yên tĩnh trở lại. Trình Lâm nhíu chặt hai hàng lông mày, chùm râu thưa thớt đã bị y nhổ rơi lả tả, nhưng vẫn nghĩ không ra kế sách song toàn. Y thấy Bàng Tịch vẫn còn ở bên cạnh, nhịn không được hỏi:
- Bàng thôi quan, ông nói xem án này nên xử lý như thế nào?
Bàng Tịch vẫn rầu rĩ ủ ê, trả lời:
- Muốn xử lý án này, chỉ cần bốn chữ là được.
Trình Lâm vui mừng, vội hỏi:
- Bốn chữ đó là?
Bàng Tịch đọc từng chữ:
- Công - bằng - xử - lý!
Trình Lâm ngạc nhiên, thấy trong lời nói của Bàng Tịch có ý châm chọc, liền ngửa mặt lên trời cười haha. Trong lòng thầm nghĩ, ông đứng đó nói, lưng đâu có đau, dù sao đi nữa, án này... Còn đang trầm ngâm thì có cung nhân tiến vào thông báo:
- Trình phủ doãn, Thái Hậu triệu ông vào cung Trường Xuân tiếp kiến.
Trong lòng Trình Lâm giật thót một cái, vội vàng sửa sang lại y quan rồi đi vào hoàng cung. Đến ngoài nơi ở của Thái Hậu là cung Trường Xuân, đứng đợi một lát thì có cung nhân dẫn Trình Lâm đi vào. Bên trong cung Trường Xuân phồn hoa rực rỡ, phục trang đẹp đẽ. Trình Lâm cúi đầu liễm mi, không dám nhìn nhiều. Đi tới trước rèm châu, Trình Lâm quỳ xuống nói:
- Thần tham kiến Thái Hậu.
Rèm châu rũ xuống đất, lấp loáng ánh sáng trắng nhạt làm cho người ta thấy không rõ dung mạo của người ngồi sau bức rèm. Nhưng Trình Lâm biết rõ, người ngồi sau rèm châu chính là đương kim đệ nhất nhân của Đại Tống, mẫu thân của hoàng đế Triệu Trinh, Lưu Nga - Lưu thái hậu!
Năm đó, lúc Chân Tông tại vị thì sùng tín quỷ thần, xây dựng rầm rộ khiến cho dân chúng lầm than, tiếng oán thán khắp nơi. Về cuối đời, Chân Tông ngày càng tệ hơn, một lòng cầu thần, không để ý tới triều chính. Khi đó, Lưu thái hậu đã tiếp quản triều chính, chờ Chân Tông băng hà, Triệu Trinh tuổi còn nhỏ, Lưu thái hậu bắt đầu buông rèm chấp chính. Tuy Lưu thái hậu là nữ giới, nhưng xử lý quốc sự rất chú trọng nguyên tắc, chấn chỉnh triều cương, phục hưng thủy lợi, chỉnh lý quan lại, hoàn thiện khoa cử, hơn nữa còn trục xuất rất nhiều gian thần nịnh bợ trong triều. Từ đó nắm vững triều cương, cực kỳ uy nghiêm.
Trình Lâm có thể lên làm Phủ doãn phủ Khai Phong, cũng là nhờ vào sự tiến cử của Lưu thái hậu. Do đó đối với nữ nhân phía sau rèm châu này, y cực kỳ kính sợ.
Thấy sau rèm vẫn im lặng, Trình Lâm cho rằng Lưu thái hậu giận mình, mồ hôi ứa ra như tắm, lắp bắp nói:
- Thái Hậu, án của Mã Trung Lập... vô cùng rắc rối...
Không đợi Trình Lâm nói xong, Thái Hậu ở phía sau rèm mở miệng nói:
- Ta hôm nay tìm ngươi đến, cũng không phải là hỏi về án Mã Trung Lập.
Thanh âm này rất trầm thấp, nhưng lộ rõ uy nghiêm.
Trình Lâm ngẩn ngơ. Trước khi vào cung, hắn vốn nghĩ rằng Lưu thái hậu muốn hỏi về án của Địch Thanh, nên đã chuẩn bị lí do thoái thác, làm sao nghĩ đến căn bản không phải là chuyện này!
- Vậy không biết Thái Hậu tuyên triệu, có dặn dò gì?
Trình Lâm bèn hỏi.
Phía sau rèm lại yên lặng, rất lâu không có tiếng gì. Đến khi hai chân Trình Lâm quỳ tê dại, Lưu thái hậu mới nói:
- Án tượng phật Di Lặc trong chùa Đại Tướng Quốc bị hủy cách đây không lâu, tra đến đâu rồi?
Trình Lâm khó hiểu, thầm nghĩ tượng phật Di Lặc bị hủy tuy khiến người ta nhức đầu, nhưng Thái Hậu hà cớ gì lại hỏi tới? Đột nhiên nghĩ đến tượng phật Di Lặc vốn là do Thái Hậu sai người xây dựng, hoảng hốt nói:
- Thần đã yêu cầu bọ họ khẩn trương đắp lại thân Phật rồi.
Ở phía sau rèm, Lưu thái hậu hừ lạnh một tiếng, dường như đang tức giận, nói:
- Tượng phật tu sửa hay không có quan trọng gì? Nhưng tên phá hoại thân Phật rốt cuộc có bắt được hay chưa?
Trình Lâm càng thêm không hiểu vì sao Lưu thái hậu đột nhiên xem trọng tới án này, mồ hôi chảy ròng ròng, trả lời:
- Vẫn chưa.
Lưu thái hậu khẽ thở dài:
- Vừa rồi ta nghe người ta nói, ngươi dạo này phá án lề mề, nhưng ta không tin. Hôm nay thấy, mới biết được lời đồn quả không sai.
Trình Lâm biết người nói xấu hắn nhất định là bọn La Sùng Huân, vội nói:
- Thái Hậu, không phải thần làm việc bất lực, mà là tên hung đồ hủy tượng Phật đó hành động không có nguyên tắc, thần như lạc vào sương mù, hơn nữa còn không có đầu mối, không thể nào tra ra. Huống chi thần không biết Thái Hậu quan tâm án này đến thế, sau khi trở về, thần nhất định sẽ phái thêm người đi thăm dò.
Lưu thái hậu chậm rãi nói:
- Ngươi không cần phái thêm người. Tốt nhất ngươi hãy rút toàn bộ người đang điều tra án này về hết đi.
Trình Lâm kinh ngạc hỏi:
- Vì sao thế?
Nếu Thái Hậu quan tâm đến việc này, vì sao không cho người tiếp tục điều tra? Trình Lâm nghĩ bể đầu cũng nghĩ không thông. Phía sau bức rèm lại tĩnh lặng, Trình Lâm không ngừng kêu khổ trong lòng, suy nghĩ mãi không thấu dụng ý của Lưu thái hậu. Lưu thái hậu không phải muốn cách chức quan của mình chứ? Vừa nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán lại chảy xuống ròng ròng.
Lưu thái hậu hỏi tiếp:
- Ta nghe nói bộ đầu Khai Phong Diệp Tri Thu làm việc lưu loát, nhiều lần phá đại án. Trình phủ doãn, ngươi đánh giá người này ra sao?
Trình Lâm không dám nói bừa, ậm ờ nói:
- Người này làm việc lưu loát, nhiều lần phá được trọng án.
Hắn nói như chưa nói, nhưng Lưu thái hậu dường như có chút thỏa mãn, trầm giọng hỏi:
- Người này có đáng tin không?
Trình Lâm suy nghĩ hồi lâu mới đáp:
- Diệp gia ba đời đảm đương trách nhiệm bộ đầu Khai Phong, Diệp Tri Thu võ công cao cường, đủ sức đảm nhận chức trách bộ đầu!
Lưu thái hậu trầm ngâm thật lâu:
- Vậy hãy bảo Diệp Tri Thu vào cung, Trình phủ doãn, ngươi lui ra đi.
Trình Lâm lui ra, Diệp Tri Thu lập tức vào cung. Lúc Diệp Tri Thu vào cung, cũng kỳ quái vô cùng, không biết Thái Hậu tìm hắn có chuyện gì. Tuy hắn là danh bộ, nhưng địa vị so với Thái Hậu thật sự kém xa vạn dặm, vốn xưa nay không qua lại, nhưng vì sao Thái Hậu lại muốn gặp hắn?
Phong thái Diệp Tri Thu sắc sảo như kiếm rời vỏ, nhưng khi vào cung thì cố ý thu liễm đi. Thái Hậu ở sau rèm châu trầm mặc một lúc mới nói:
- Diệp Tri Thu, ta biết ba đời nhà ngươi đều nhậm chức tại nha môn phủ Khai Phong ở kinh thành. Năm đó Thái Tổ lập quốc, Biện Kinh nhiễu loạn, tổ phụ Diệp Phóng của ngươi phá ba trăm bảy mươi bảy vụ đại án, giết một trăm sáu mươi ba tên đại tặc, nhất thời uy nhiếp kinh thành, bọn tặc vô lại nghe tên đều run sợ.
Mặt Diệp Tri Thu lộ vẻ cổ quái, trầm giọng đáp:
- Thái Hậu quá khen.
Lưu thái hậu lại nói tiếp:
- Sau này phụ thân ngươi kế thừa nghiệp cha, cũng giống như tổ phụ ngươi, trừ gian diệt ác, trung thành và tận tâm với triều đình. Bây giờ ngươi lại làm bộ đầu. Mấy năm qua, ngươi phá được vô số vụ án, đại tặc cũng bắt được hơn mấy trăm tên. Án ngươi xử lý, chưa từng có oan tình, rất tốt!
Diệp Tri Thu trả lời:
- Thực quân bổng lộc, dữ quân phần ưu(7). Thần không muốn thẹn với chức trách của mình!
(7) Thực quân bổng lộc, dữ quân phần ưu: ăn bổng lộc của vua, phải giúp đỡ cho vua.
Phía sau rèm, Lưu thái hậu gật đầu:
- Nói hay lắm, ngươi có biết hôm nay ta tìm ngươi là vì chuyện gì không?
Diệp Tri Thu lắc đầu nói:
- Thần ngu độn, đoán không ra tâm ý của Thái Hậu.
Lưu thái hậu khẽ thở dài một hơi:
- Vì ta cần một người vừa trung thành tận tâm, vừa có võ công cao cường, bí mật làm giúp ta một chuyện. Ta cảm thấy ngươi phù hợp với yêu cầu của ta.
Lòng Diệp Tri Thu khẽ run, nếu Thái Hậu thận trọng như vậy, chuyện này làm được đến đâu còn chưa tính, chỉ cần nghe được bí mật, e rằng sẽ là mầm họa cả đời.
Lưu thái hậu thấy Diệp Tri Thu trầm mặc, hờ hững nói:
- Ngươi không dám đảm nhận sao?
Diệp Tri Thu xoay chuyển tâm tư, thấy không thể tránh né, cắn răng nói:
- Thần nguyện dốc hết sức lực, không phụ sự ủy thác của Thái Hậu!
Lưu thái hậu hài lòng nói:
- Rất tốt.
Khẽ trầm ngâm, rồi nói:
- Việc tượng phật Di Lặc trong điện Thiên Vương của Đại Tướng Quốc Tự bị hủy, ngươi biết rõ chứ?
Diệp Tri Thu cau mày nói:
- Thần đang phụ trách án này. Nhưng người đó đến đi quỷ dị, căn bản không lưu lại bất kỳ manh mối gì, thần tạm thời vẫn chưa tìm được hung đồ.
Lưu thái hậu đột nhiên hỏi:
- Ngươi cảm thấy hắn có phải là người Thổ Phiên không?
Diệp Tri Thu rùng mình, thất thanh hỏi:
- Thái Hậu vì sao lại đoán như vậy?
Diệp Tri Thu biết Đa Văn Thiên Vương là thuộc hạ của Phật Di Lặc, trước đây Phật Di Lặc nói ngôn ngữ Thổ Phiên, vì thế Diệp Tri Thu mới đi Thổ Phiên tìm kiếm, nhưng mãi vẫn không phát hiện được gì. Diệp Tri Thu không ngờ rằng, Thái Hậu vậy mà cũng hoài nghi tượng phật bị hủy bởi người Thổ Phiên. Thái Hậu vì sao nghĩ như thế? Đa Văn Thiên Vương vì sao muốn hủy tượng phật? Thái Hậu tại sao lại chú ý đến chuyện này? Diệp Tri Thu nghĩ mãi mà không ra, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Rất lâu sau, Thái Hậu mới nói:
- Ta có cảm giác này.
Diệp Tri Thu cảm thấy Thái Hậu nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng cũng không dám hỏi tiếp, bèn nói tránh đi:
- Thái Hậu muốn thần tận lực tìm tên hung đồ đã phá hỏng tượng phật sao?
Ở phía sau rèm, Thái Hậu lắc lắc đầu nói:
- Không phải! Haiizz, năm đó tiên đế băng hà, có lưu lại chuyện Thiên Thư, chắc ngươi cũng biết.
Diệp Tri Thu nói:
- Thần có biết một ít.
Thật ra thì hắn biết rất nhiều, nhưng không nguyện nhiều lời.
Lúc ấy, Chân Tông sùng đạo, có một ngày nói với quần thần rằng: y nhìn thấy thần tiên hàng lâm ở trong điện. Thần tiên nói với Chân Tông, muốn xây đạo trường tại chánh điện rồi sẽ giáng Thiên Thư cho Chân Tông. Sau đó Chân Tông thật sự xây đạo trường và chờ chực, quả nhiên có Thiên Thư ở phía nam bên trái cửa Thừa Thiên. Điều này làm quần thần chấn động, nhưng phần lớn đều thầm cho rằng, Thiên Thư này là do Chân Tông ngụy tạo, bởi Chân Tông muốn củng cố hoàng uy của mình. Nhưng lúc ấy nào có ai dám nhiều lời?
Kể từ lúc đó, Chân Tông bắt đầu cuồng mê đạo giáo, sùng tín điềm lành, không quan tâm triều chính. Mà các quan lại cũng hùa vào cho là tốt, cả Tống triều tranh nhau tạo nên hình tượng điềm lành, khiến cho không khí thiên hạ ngột ngạt, bách tính khổ không nói nổi.
Sau khi Chân Tông chết, Lưu thái hậu quyết định đem tất cả Thiên Thư, điềm lành đều mai táng theo Triệu Hằng tại lăng Vĩnh Định. Tuy rằng có chút bất kính, nhưng làm cho người trong thiên hạ thở phào nhẹ nhõm. Từ đó về sau, trong triều đều biết Thái Hậu không thích quỷ thần điềm lành, do đó không còn ai dám ở trước mặt Thái Hậu đề cập đến Thiên Thư, điềm lành nữa.
Diệp Tri Thu biết được như vậy, càng thêm khó hiểu vì sao lúc này, Lưu thái hậu lại chủ động đề cập đến chuyện Thiên Thư.
Lưu thái hậu dường như nhận ra vẻ nghi hoặc của Diệp Tri Thu, liền thở dài:
- Vật của tiên đế, đa số được ta chôn tại lăng Vĩnh Định. Nhưng có một vật duy nhất thì ta giữ lại. Sau đó, mỗi lần nhìn thấy vật này, ta lại cảm thấy thương cảm. Vì thế, ta cho đắp nặn tượng phật Di Lặc đặt ở Đại Tướng Quốc Tự và để vật ấy vào bên trong. Mỗi lần bái tế, nhớ đến còn có di vật tiên đế ở đây, cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Diệp Tri Thu nhất thời hiểu ra, nói:
- Lẽ nào tên đạo tặc kia biết việc này, do đó mới hủy tượng lấy vật sao?
Lưu thái hậu khen ngợi nói:
- Ngươi quả nhiên thông minh. Tên trộm đó phá hủy tượng phật Di Lặc là vì thèm muốn di vật của tiên đế. Lần này, ta triệu ngươi đến đây là muốn ngươi dốc hết sức tìm ra tung tích của tên trộm. Chuyện này, ngươi tuyệt đối không được để lộ cho người khác biết.
Diệp Tri Thu khó xử nói:
- Thần sẽ dốc hết sức mình. Nhưng vật ấy hình dạng ra sao?
Lưu thái hậu trầm mặc thật lâu, rồi chậm rãi nói:
- Vật này to bằng nắm tay của trẻ nhỏ, hình cầu màu đen, phía trên có khắc hai chữ triện, gọi là Ngũ Long!
Diệp Tri Thu nghi hoặc đầy bụng, thầm nghĩ Ngũ Long rốt cuộc là vật gì? Nếu như quan trọng, vì sao Thái Hậu nhét nó vào tượng? Nhưng nếu không quan trọng, vì sao Thái Hậu lại thận trọng đến thế? Nhưng nếu Thái Hậu không nói, Diệp Tri Thu cũng chỉ có thể truy tìm, không thể hỏi. Hắn kính cẩn nói:
- Thần đã hiểu rõ, cần phải truy bắt tên trộm ấy về quy án, giao Ngũ Long lại cho Thái Hậu.
Lưu thái hậu thản nhiên nói:
- Nhất định phải nghĩ biện pháp thu hồi Ngũ Long. Về phần người nào lấy Ngũ Long, ngươi cứ giết, không cần mang trở về!
Chú thích:
(1) Thị thần: cận thần bên cạnh Hoàng thượng.
(2) Thái Bảo: chức quan thấp nhất trong hàng tam công: Thái Sư, Thái Phó, Thái Bảo
(3) Thái Uý: chức quan thời xưa, quản lý về quân sự.
(4) (5) Thượng thư lệnh (尚书令), Trung thư lệnh (中书令):
Trong quan chế lằng nhằng của Trung Quốc, Thượng thư lệnh hoặc Trung thư lệnh có lúc nắm quyền lực rất lớn, có lúc chỉ là hư danh.
Vào thời Tống cả 2 chức này đều chỉ là hư danh, cấp thì trên cả Thái Sư nhưng không có quyền lực cụ thể. Có thể do thân vương làm và kiêm nhiệm việc ban chiếu chỉ. (theo Aficio).
(6) Tam Quán (三馆): gồm có Thống Văn Quán (tức Chiêu Văn Quán, Tu Văn Quán), Tập Hiền Viện, Sử Quán.
(7) Thực quân bổng lộc, dữ quân phần ưu: ăn bổng lộc của vua, phải giúp đỡ cho vua.