Hắn thiếu Phi Tuyết một cái mạng. Cho dù nàng có dẫn hắn vào hoang mạc nhưng Địch Thanh vẫn không hề oán giận, hắn hy vọng nàng có thể sống sót.
Điều khiến cho tim Địch Thanh đập thình thịch đó là Phi Tuyết không còn ở đó nhưng túi nước thì vẫn còn.
Địch Thanh chỉ thấy cứng người, run rẩy giơ tay ra nhấc túi nước thì thấy nước vẫn còn nguyên. Phi Tuyết đi rồi nhưng nàng không hề lấy một giọt nước. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế này, không có nước thì làm sao mà sống?
Địch Thanh mở túi nước, nhìn xung quanh thì đột nhiên gào lên:
- Phi Tuyết! Ngươi ở đâu? Phi Tuyết! Ngươi đi đâu rồi?
Âm thanh của hắn vọng lên cao, vang khắp hoang mạc. Tuy nhiên trời xanh vô tình, đáp lại chỉ có cát bay mà không có Phi Tuyết.
Địch Thanh từ từ quỳ xuống nhìn túi nước mà hai mắt đầy tơ mắt. Hắn không hiểu được tâm tư của con gái... Hóa ra cho tới tận bây giờ, hắn vẫn không hiểu.
Cuồng phong gào thét khiến cho trời đất mờ mịt. Đôi môi của Địch Thanh khô nứt biến thành màu đen, cổ họng cũng không nói được nữa. Trong mấy ngày qua, hắn vẫn tìm kiếm Phi Tuyết trong sa mạc.
Tuy nhiên gió to đã che kín toàn bộ dấu vết khiến cho hắn không hề thấy được lấy một dấu chân hay bóng người. Trận gió lốc đó so với việc giết hại còn đáng sợ hơn. Trong trời đất, dường như chỉ có một mình hắn bước đi trong sa mạc.
Khi hắn ngã xuống, nước trong túi vẫn còn nguyên chưa hề mất một giọt.
Địch Thanh mệt mỏi nằm trong hoang mạc, để mặc cho bão cát che phủ mình. Khi đó, hắn không hề cảm thấy cái chết buông xuống. Khi gió cát dừng lại, bầu trời trở nên xanh trong như cũ.
Trời xanh giống như sợi dây lưng mà Phi Tuyết buộc bên mình.
Hóa ra đã là sáng sớm. Mọi chuyện như chưa hề có gì xảy ra. Cứ như bão cát xuất hiện trên sa mạc cũng như một cái vuốt ve âu yếm vậy.
Lồng ngực Địch Thanh cảm thấy đau và nóng, cần có nước để làm dịu. Nhưng không ngờ hắn không hề có suy nghĩ uống nước.
Mặt trời lên cao. Bão cát trong mấy ngày qua đã cuốn sạch bụi đất trong trời đất chỉ còn lại cát vàng trải dài ngàn dặm hoang vắng. Địch Thanh nhắm mắt lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng ưng kêu.
Địch Thanh từ từ mở mắt thì thấy trên trời cao đột nhiên xuất hiện một bóng đen. Bóng đen đó từ từ to dần trong giây lát kéo theo một cơn gió. Một con chim kền kền từ trên cao bổ xuống đầu Địch Thanh.
Kền kền ăn thịt thối để sống. Thứ sinh linh này có thể sống sót được trong biển cát của tự nhiên.
Con kền kền kia khó khăn lắm mới tới gần Địch Thanh.
Địch Thanh vẫn thản nhiên, xoay cổ tay rút đao chém tới.
Con chim cảm thấy nguy hiểm, vội vàng vỗ cánh bay lên cao nhưng ánh đao sắc lạnh đã bao phủ lấy nó.
Sau một tiếng kêu thê lương, máu tươi bắn tung tóe đồng thời con chim cũng bay ra tới mấy trượng. Tuy nhiên con chim còn chưa rơi xuống đất, Địch Thanh đã đón được nó mà uống ngay máu từ vết đao.
Địch Thanh cố gắng dùng sức hút lấy máu của con chim. Sau khi cảm thấy có một dòng nước ấm chui vào bụng khiến cho sức khỏe của hắn từ từ sống lại. Mặc dù tạm thời hắn giữ được mạng nhưng tiếp theo hắn không biết phải làm như thế nào.
Tiếp tục tìm kiếm Phi Tuyết hay là sao? Nàng không có một giọt nước, cũng chẳng có võ công cao thâm, đi trong hoang mạc chẳng khác nào một bông hoa nhỏ bé. Địch Thanh hắn có thể sống sót của Phi Tuyết thì sao?
Vốn Địch Thanh cảm thấy tuyệt vọng nhưng nghĩ tới đôi mắt trấn tĩnh của nàng, hắn cảm thấy nàng không thể chết được.
Trong lúc hoang mang, Địch Thanh chợt nghe ấy có tiếng rên rỉ. Tiếng rên đó tuy nhỏ nhưng khi lọt vào tai Địch Thanh lại chẳng khác nào tiếng sét ngang tai.
Phi Tuyết? Nàng ở gần đây sao?
Hắn quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cách đó mấy trượng có một đôi chân thò ra. Đôi chân thon nhỏ thực sự là đôi chân của con gái.
Địch Thanh kích động vội vàng chạy tới. Vừa chạy hắn vừa kêu to:
- Phi Tuyết! Ngươi cố gắng chịu đựng.
Địch Thanh cởi vỏ đao định gạt cát nhưng rồi hắn lại thò tay xuống để làm.
Hắn chỉ sợ làm cho Phi Tuyết bị thương.
Thoáng cái, Địch Thanh đã nhanh chóng thấy được vai của nàng nhưng hắn nhanh chóng thất vọng. Khuôn mặt của người thiếu nữ đó đầy cát nhưng không thể che khuất làn da trắng như tuyết của mình. Nàng đang nhắm mắt, hai hàng lông mi trong gió hơi run run...
Thiếu nữ đó không phải là Phi Tuyết! Nàng là ai? Tại sao lại bị lạc trong hoang mạc?
Đôi môi của nàng đã khô nứt không còn một chút máu. Có lẽ cảm nhận được có người bên cạnh liền cố gắng thốt lên:
- Nước...nước...
Địch Thanh nhìn túi nước rồi cuối cùng nhẹ nhàng nhỏ ít nước vào môi của thiếu nữ...
Cuối cùng thiếu nữ cũng mở mắt, thấy Địch Thanh thì theo bản năng liền giẫy dụa. Địch Thanh ôm lấy eo nàng rồi sau đó đặt nàng ngồi xuống. Hắn nhặt lấy con chim ưng, ngơ ngác nhìn như đang suy nghĩ điều gì đó.
Vốn thiếu nữ hơi sợ hãi nhưng thấy Địch Thanh như vậy thì nở nụ cười:
- Ngươi cứu ta?
Nàng có thể nhận ra Địch Thanh không có ác ý. Mà nụ cười của thiếu nữ có phần cao quý tuy nhiên cũng không phải do cố gắng thể hiện.
Địch Thanh nói đầy mất mát:
- Có lẽ ta không nên cứu ngươi.
Thiếu nữ nhíu mày:
- Tại sao?
Ánh mắt của nàng không giấu được sự kinh ngạc vì lần đầu tiên có một nam tử đối xử với mình theo thái độ như vậy.
Địch Thanh nói:
- Ta cứu ngươi nhưng ngươi lại phải chết một lần nữa thì chẳng phải là đau khổ hơn hay sao?
Thiếu nữ biến sắc nhìn quanh chỉ thấy toàn là cát vàng. Trầm lặng một lúc, nàng mới lên tiếng:
- Ngươi có còn nước không?
- Nước này cũng không phải để cho ngươi uống. - Địch Thanh thở dài:
- Nhưng vừa rồi...ta đành phải cho ngươi một chút nước.
Hắn chìa tay ra, đưa con ưng chết mà nói:
- Cái này cho ngươi...ta cũng chỉ có thể cho ngươi chừng đó.
Thiếu nữ nhìn con chim chảy đầy máu thì lắp bắp nhưng nàng nhanh chóng hiểu được ý của Địch Thanh liền nói:
- Ngươi có nước tại sao lại để cho ta uống máu chim? Ta...ngươi bán nước cho ta... Ta cho ngươi một trăm lượng vàng.
Thấy Địch Thanh nhìn mình, thiếu nữ ngạc nhiên nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Địch Thanh nói:
- Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi giấu một trăm lượng vàng ở đâu?
Tới lúc này, thiếu nữ mới nhận ra quần áo tả tơi của mình liền theo bản năng rụt chân lại, nói:
- Ngươi bán cái áo ngoài cho ta, ta cho ngươi một trăm lượng vàng. Ta nói được thì làm được. Khi ra khỏi sa mạc, ta sẽ đưa vàng cho ngươi.
Địch Thanh nhìn nét mặt tự tin của nàng thì cảm nhận thiếu nữ này có khả năng xuất thân cao quý thì đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Địch Thanh ném một nửa con chim lên cát rồi không nói nhiều hút máu từ thịt của nó. Hắn còn phải sống sót nên hồi phục sức khỏe rồi nói tiếp. Hắn cố gắng kìm chế cảm giác ghê tởm khi cắn miếng thịt chim.
Thịt chim kền kền rất thô ráp, Địch Thanh cắn mãi mới được.
Thiếu nữ thấy thái độ của Địch Thanh như vậy thì đầu tiên là tức giận rồi sau đó là sợ hãi. Tuy nhiên khi nhìn thấy Địch Thanh ăn được mấy miếng, nàng mới phát hiện ra mấy ngày qua mình cũng chưa ăn gì.
Nghĩ tới đây, bụng thiếu nữ lập tức sôi lên sùng sục. Cho dù là người cao quý tới mấy thì cũng phải ăn cái gì đó.
Nửa con chim ưng dính đầy cát, lông còn chưa nhổ, nội tạng vẫn chưa vất khiến cho thiếu nữ cảm thấy ghê tởm. Tuy nhiên cuối cùng thì cơn đói cũng chiến thắng sự ghê tởm. Cho dù người có cao quý tới mấy thì vì sự sống cũng có đôi khi phải làm nhưng chuyện không thể ngờ được.
Thiếu nữ đưa con chim lên cắn một miếng. Mùi máu tanh xộc lên mũi khiến cho nàng suýt chút nữa thì nôn. Tuy nhiên đói bụng mấy ngày khiến cho nàng cố gắng nuốt xuống. Ăn được mười miếng, thiếu nữ hồi phục được một chút sức lực. Nàng dõi mắt ra xa chỉ thấy cát vàng mênh mông thì hơi sợ hãi. Thiếu nữ quay sang Địch Thanh rồi dịch lại gần hắn một chút, đồng thời lên tiếng hỏi:
- Này! Ngươi...tên là gì?
Địch Thanh cũng chưa trả lời mà đang nghĩ:" Con chim này bay tới từ phía Tây. Nó cũng phải uống nước vậy chắc chắn phía đó có nước. Đi theo hướng đó hẳn là có đường sống."
Thiếu nữ đã hạ cái tôi xuống không ngờ Địch Thanh lại kiêu ngạo không trả lời mình thì cảm thấy rất tức giận. Nàng đang định quát to tuy nhiên nghĩ lại đành phải bỏ sự kiêu ngạo của mình xuống mà nói:
- Ta...chúng ta có thể sống ra khỏi sa mạc này không?
Địch Thanh lắc đầu đứng lên.
Thiếu nữ thấy Địch Thanh định đi thì cuống quít kêu lên:
- Này! Ngươi đưa ta ra khỏi sa mạc, ta...ta cho ngươi một ngàn lượng vàng.
Địch Thanh đã để ý thấy một chân của thiếu nữ để trần, chân kia vẫn còn có một cái ủng da. Cái ung đó được may bằng kim tuyến, giữa hơi lõm xuống như trước đây từng khảm một cái gì đó như là kim cương.
Chỉ cần một chiếc giầy như vậy, Địch Thanh có làm Chỉ huy sứ cả đời cũng không thể kiếm được.
Địch Thanh không biết thiếu nữ đó là ai nhưng hắn tin nàng có thể trả tiền.
Tuy nhiên bây giờ thì tiền có ý nghĩa gì? Hắn chưa bao giờ nghĩ tới nó.
Thiếu nữ thấy Địch Thanh không để ý thì sợ hắn bỏ mình lại. Trong cái sa mạc mênh mông này, thiếu nữ biết nếu không có Địch Thanh thì mình không sống được.
Đảo mắt một cái, thiếu nữ đột nhiên nói:
- Ngươi có biết Thạch Đà không?
Thấy nét mặt của Địch thanh khác lạ, thiếu nữ nghĩ tìm được điểm yếu của hắn liền nói:
- Ta chính là muội muội của Thạch Đà. Ngươi nhất định phải cứu tôi. Nếu không cho dù ngươi có ra khỏi sa mạc thì huynh ấy cũng không bỏ qua cho ngươi.
Địch Thanh nhíu mày rồi bước đi. Thiếu nữ vừa sợ vừa giận. Nàng từ nhỏ tới giờ chỉ quen sai khiến cơ bản không coi đàn ông trong thiên hạ ra cái gì. Lần đầu tiên vào sa mạc đã trải qua tất cả những chuyện như bão cát, ác mộng, tử vong. Khi nàng nhìn thấy Địch Thanh thì vẫn còn kiêu ngạo, thầm nghĩ lệnh cho người thanh niên này cứu mình. Nhưng thấy Địch Thanh không chịu uy hiếp, không bị dụ hoặc, thân phận của nàng không còn lấy một chút tác dụng thì vừa cuống vừa tức mà òa khóc.
Không biết bao lâu, cô gái thấy xung quanh yên tĩnh thì sợ hãi vội ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Địch Thanh vẫn còn đứng đó nàng lại khóc to:
- Ta chỉ muốn sống mà không được hay sao?
- Tất nhiên là được. Nhưng ta cũng cần phải sống. Ta có chân để đi, ngươi có chân...cũng có thể đi.
Thiếu nữ kinh ngạc, suy nghĩ một lúc rồi hiểu được ý của Địch Thanh. Nàng cắn răng đứng dậy, khập khiễng bước tới bên cạnh hắn. Có điều mặt trời thiêu đốt khiến cho cát vàng nóng bỏng. Thiếu nữ bước trên cát vô cùng khó khăn. Địch Thanh đột nhiên giơ tay giật lấy một miếng váy của thiếu nữ.
Thiếu nữ sợ hãi lùi lại nói: