Sáp Huyết

Chương 307: Q.2 - Chương 307: Trường ca (5)




Phi Ưng chậm rãi nói:

- Ta định tìm ngươi liên thủ, lại giết Nguyên Hạo, báo thù cho Quách đại ca!

Ánh mắt y quái gở, tràn đầy cuồng nhiệt.

Địch Thanh “ah” môt tiếng, nhẹ giọng nói:

- Ngươi thật muốn báo thù cho Quách đại ca sao?

Phi Ưng thân hình hơi chấn động, ánh mắt đột nhiên mãnh liệt, chậm rãi nói:

- Vậy ta hao phí tâm lực liên hệ với Dã Lợi Vượng Vinh để ngươi lẫn vào trong cung ám sát Nguyên Hạo, đảo loạn phủ Hưng Khánh, chạy thục mạng về Ngọc Môn Quan, đều là ăn no rỗi việc hay sao?

Ánh mắt Địch Thanh lộ ra ý suy nghĩ, sau một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Ngươi chạy trốn về Ngọc Môn Quan, bởi vì ngươi biết Hương Ba Lạp ở gần đó. Ta và Dã Lợi Vượng Vinh hợp tác, cũng là vì Hương Ba Lạp. Ngươi muốn ta giết Nguyên Hạo, chỉ là vì y cản trở ngươi tiếp cận Hương Ba Lạp!

Trong mắt Phi Ưng hào quang bùng lên, thân hình hơi cong, đã hiện sát khí.

Địch Thanh biết mình đoán trúng.

Hai người lúc này đang dò xét, đấu ai có thể nắm trong tay cục diện. Phi Ưng vẫn ra vẽ thần bí, Địch Thanh thì ở trong phương diện này đã vạch trần thần bí, lấy được thế thủ trước.

Trong quá trình đối thoại với Phi Ưng, Địch Thanh luôn nhớ tới quá trình qua lại với Phi Ưng.

Phi Tuyết, Nguyên Hạo, Dã Lợi Vượng Vinh, Ngọc Môn Quan. Ngọc Môn Quan chẳng phải ở gần Sa Châu sao?

Lúc nghĩ tới Sa Châu, Địch Thanh lại nhớ tới thương nhân họ Lịch và Đôn Hoàng mà Triệu Minh từng nói, càng không thể không nhớ tới Hương Ba Lạp.

Lúc nhớ tới Hương Ba Lạp, Địch Thanh bỗng nhiên tỉnh ngộ. Phi Tuyết muốn xuyên qua sa mạc tới phủ Hưng Khánh, khả năng chính là đi tìm Phi Ưng. Phi Tuyết và Phi Ưng có thể liên thủ, có phải vì bọn họ có cùng chung mục đích không?

Phi Tuyết muốn đi Hương Ba Lạp, nói như vậy, Phi Ưng cũng vì Hương Ba Lạp! Địch Thanh nghĩ tới đáp án này, chuyện còn lại lại rộng mở. Hắn liên tiếp suy đoán ba cái, nước chảy thành sông.

Thấy thần sắc Phi Ưng khẩn trương, Địch Thanh càng thêm thoải mải. Hắn biết mình không cần bị Phi Ưng xỏ mũi dẫn đi nữa.

- Cứ cho là ta nói trúng tâm sự của ngươi, ngươi cũng không cần giương cung bạt kiếm chứ?

Thần sắc Địch Thanh thích ý nói.

Phi Ưng thở phào một cái đột nhiên cười nói:

- Địch Thanh, ngươi thật ra cũng không dám khẳng định, đúng không? Ta hơi khẩn trương, ngược lại nói cho ngươi biết tình hình thực tế.

Địch Thanh khẽ mỉm cười, không nói thêm lời. Có đôi khi, không nói còn biết nhiều hơn nói.

Phi Ưng nhìn thẳng vào Địch Thanh, sau hồi lâu lại nói:

- Ngươi còn biết cái gì?

Địch Thanh lập lờ môi nói:

- Nên biết tự nhiên sẽ biết.

Trong lòng lại nghĩ, Phi Ưng rõ ràng không thể tiến vào Hương Ba Lạp, y không có thành công, cho nên trở về phủ Hưng Khánh. Phủ Hưng Khánh có bí mật của Hương Ba Lạp sao? Hay là y vẫn muốn tìm người hợp tác? Nếu nói không chừng muốn tìm nhân thủ hợp tác. Chẳng lẽ nói muốn vào Hương Ba Lạp, chỉ dựa vào sức một người thì không được? Chi bằng nhất định phải tìm một người bạn đi cùng vào.

Ý niệm trước kia mơ hồ dần dần rõ ràng, Địch Thanh biết càng ngày càng nhiều, trở nên bình tĩnh. Hắn càng biết một điểm, hắn không vội, vội chỉ có thể là Phi Ưng.

Trong mắt Phi Ưng sâu xa đầy thâm ý, đột nhiên nói:

- Ta biết ngươi cũng đang tìm tới Hương Ba Lạp, đúng không?

Địch Thanh lồng ngực đau xót, thần sắc vẫn không thay đổi:

- Do vậy ngươi vẫn không nhắc tới Hương Ba Lạp với ta, ngươi sợ ta sẽ tranh dành với ngươi?

Phi Ưng cười, trong thần sắc bỗng nhiên trở nên tự phụ:

- Nên là của ngươi, chính là của ngươi, ai cũng không cướp đi.

Địch Thanh châm chọc nói:

- Ngươi không cần vạch Hương Ba Lạp trong địa bàn của ngươi vội như vậy. Ta phải nói cho ngươi biết một sự thật, bây giờ Hương Ba Lạp vẫn trong địa bàn của Nguyên Hạo.

Hắn vẫn đang thử dò xét, quả thấy trong mắt Phi Ưng lộ ra ý oán hận:

- Nguyên Hạo cái thứ hỗn tạp này, sớm muộn có một ngày ta để y biết, kết cuộc khi đắc tội ta.

Địch Thanh lại lần nữa khẳng định cách nghĩ lúc nãy của mình, Hương Ba Lạp chính là ở Sa Châu. Nguyên Hạo khống chế được Sa Châu, không để cho ai tiếp cận. Địch Thanh ngược lại cũng có chút hoảng sợ cuồng ngạo và tự tin của Phi Ưng, Phi Ưng thậm chí không coi Nguyên Hạo ra gì.

Tên Phi Ưng này rốt cuộc là lai lịch gì, có khí chất gì tự tin như vậy?

Phi Ưng đột nhiên chậm giọng điệu lại:

- Địch Thanh, nếu ngươi cũng biết không ít, vậy ta nói thẳng với ngươi. Ta tìm ngươi, chính là để liên thủ với ngươi tìm ra bí mật của Hương Ba Lạp. Dưới gầm trời này, nếu với khả năng ngươi và ta, còn không thể tìm ra bí mật của Hương Ba Lạp. Vậy chỉ sợ không có ai có thể tìm ra bí mật này.

- Thật không?

Địch Thanh không đậm không nhạt nói:

- Phi Tuyết cộng thêm Dã Lợi Trảm Thiên cũng không thể sao?

Phi Ưng cười lạnh nói:

- Bọn họ là si tâm vọng tưởng.

Địch Thanh trong lòng khẽ động, mỉm cười nói:

- Ngươi nghe ta nói Phi Tuyết và Dã Lợi Trảm Thiên cùng một nhóm, hoàn toàn không kinh ngac? Có phải là, ngươi đã gặp qua bọn họ rồi phải không?

Phi Ưng hơi chấn động, đã ý thức được Địch Thanh sớm không phải Địch Thanh lúc ở sa mạc. Địch Thanh bây giờ càng cơ trí trưởng thành hơn, tâm cơ rất là thâm trầm. Y tuy cái gì đều không nói, nhưng Địch Thanh đã nói rất nhiều.

Địch Thanh thấy thế, lắc đầu nói:

- Ngươi cái gì cũng gạt ta, vậy chúng ta làm sao hợp tác chứ?

Trong lòng lại nghĩ, Phi Tuyết và Dã Lợi Trảm Thiên nhất định cũng không thành công, bằng không mục tiêu của Phi Ưng chính là hai người đó. Diệp Tri Thu lâu nay không có tin tức, Tào Dật cũng đang đau khổ tìm kiếm...

Cái Hương Ba Lạp này, rốt cuộc có gì huyền ảo?

Sau hồi lâu, Phi Ưng dò hỏi:

- Địch Thanh, thật ra ngươi càng muốn đi Hương Ba Lạp hơn ta. Nếu ngươi liên thủ với ta, cơ hội tìm ra Hương Ba Lạp càng lớn hơn. Ta quả thật có chút chuyện gạt ngươi, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc nói ra chân tướng.

Địch Thanh liếc xéo Phi Ưng, đột nhiên nói:

- Ngươi và ta có thể hợp tác, nhưng ta có một điều kiện, tháo cái che mặt của ngươi xuống. Ngươi phải để ta biết ngươi là ai, ta không quen hợp tác với người không biết rõ ràng.

Phi Ưng thân hình chấn động, ngưng thanh nói:

- Nếu ta không cởi bỏ khăn che mặt thì sao? Thì ngươi thế nào?

Địch Thanh trong lòng hơi căng thẳng, thầm nghĩ Phi Ưng tại sao xem trọng thân phận như vậy. Phi Ưng sợ gì? Hắn gần như muốn động thủ vạch trần khăn che mặt của Phi Ưng, nhưng cuối cùng hắn kiềm chế kích động.

Lúc này hắn không có nắm chắc bắt được Phi Ưng, hắn cũng không có cần phải trở mặt với Phi Ưng.

- Không nói cho ta biết thân phận của ngươi, vậy thì xin mời đi ngay. Ngươi nói đúng, ta quả thật cũng muốn tìm Hương Ba Lạp, nhưng ta... không cần nhất định hợp tác với ngươi!

Phi Ưng sắc mặt đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, ngưng thanh nói:

- Địch Thanh, nếu hôm nay ngươi không hợp tác với ta, ngươi nhất định sẽ hối hận! Vì trên đời này, chỉ có một mình ta mới biết làm sao phá giải bí mật của Hương Ba Lạp! Nguyên Hạo cũng không được!

- Thật không?

Địch Thanh trong lòng tuy khẩn trương, vẫn tràn đầy vẻ không quan tâm:

- Vậy tự ngươi đi tìm đi, hà tất đến tìm ta chứ?

Trong mắt Phi Ưng đã hiện lên chút tức giận, hít sâu một hơi, ngửa mặt lên trời cười dài nói:

- Được, ngươi chớ hối hận!

Y nói xong, bỗng nhiên xoay người, thân hình nhoáng một cái đã mất trong rừng rậm.

Địch Thanh hơi có thất vọng, không ngờ Phi Ưng đột nhiên nói đi là đi. Lại ra hiệu thuộc hạ đừng chặn lại. Hắn và Phi Ưng nói chuyện một hồi có chút thu hoạch, nhưng hàm ý không lớn. Hắn càng biết, Phi Ưng đến phủ Hưng Khánh, cũng tuyệt sẽ không vì Địch Thanh hắn.

Trước khi giết Mao Nô Lang Sinh, ai cũng sẽ không nghĩ rằng Địch Thanh hắn đã tới phủ Hưng Khánh, Phi Ưng cũng không ngoại lệ.

Phi Ưng đến phủ Hưng Khánh, hơn phân nữa có mục đích khác.

Đang lúc trầm ngâm, Hàn Tiếu đã tới. Người lúc nãy ở Thái Bạch Cư truyền tin cho Địch Thanh chính là Hàn Tiếu, y vừa thấy Địch Thanh, thì nói:

- Địch tướng quân, có tin tức mới nhất, Phạm đại nhân triệu ngài trở về!

Địch Thanh hơi giật mình, đoán không được Phạm Trọng Yêm triệu hắn trở về là vì chuyện gì. Nhưng biết Phạm Trọng Yêm sẽ không bắn tên không đích, lập tức căn dặn:

- Hàn Tiếu, ngươi truyền lệnh xuống bảo Lý Định tối nay quân Hạ bạo chiến tiến công Trường Kê Lĩnh, sau trận chiến, đừng ở lại, toàn bộ bỏ chạy.

Hàn Tiếu truyền lệnh xuống, Địch Thanh không chần chờ nữa cùng Hàn Tiếu, Qua Binh đi về hướng nam, định qua dãy núi lên quan đạo trở về thành Đại Thuận. Tới chỗ chân núi, Địch Thanh không kìm nổi nhìn vọng về hướng chùa Giới Đài. Thấy phía xa chùa Giới Đài giống như cọp chầu rồng cuộn, không khỏi dừng chân lại.

Gió núi ù ù, trăm hoa rực rỡ.

Địch Thanh thu tầm nhìn lại, nhìn bông hoa cười duyên trong sơn dã đó, không biết đóa hoa nào là nụ cười của Dương Vũ Thường. Hắn vốn cho rằng có thể không nghĩ, hóa ra tương tư đó chỉ là càng sâu hơn.

Hắn cất bước muốn đi, đột nhiên dừng lại.

Lúc này trời xanh lam cỏ xanh lục, hoa hồng gió nhẹ. Trong sơn quang rực rỡ một đỉnh kiệu đi tới, cỗ kiệu bằng vàng đính vải ngọc. Trong màu núi xanh xanh, rõ ràng thu hút người ta chú ý.

Trước sau cỗ kiệu đều có quân Hạ đang theo, tổng cộng có mười sáu người. Bên cổ kiệu có một tùy nữ đi cùng, cuối đầu bộ dạng phục tùng, nhẹ nhàng bước đi liên tục.

Hàn Tiếu để ý Địch Thanh đang nhìn tùy nữ có chút kỳ quái. Tùy nữ đó mặc dù môi hồng răng trắng, có chút tư sắc, nhưng Địch Thanh tuyệt không phải người háo sắc. Địch Thanh nhìn chằm chằm tùy nữ đó muốn làm gì?

Hàn Tiếu cảm thấy người ngồi trong kiệu thân phận không thấp, trong lòng khẽ động nháy mắt về phía Qua Binh.

Qua Binh tới trước mặt Địch Thanh, làm một thủ thế “giết”. Địch Thanh lắc đầu, quay đầu vọt tới bên cạnh đường. Hàn Tiếu lúc nãy chỉ cho rằng Địch Thanh muốn xuất thủ giết người, thấy Địch Thanh tỏ thái độ, biết hiểu sai ý, cũng lắc đầu với Qua Binh lắc người tới bên đường.

Hàn Tiếu không biết rõ tình hình, Địch Thanh lại nhận ra người tùy nữ đó. Lúc hắn ám sát Nguyên Hạo không thành, lúc lánh nạn lầu Đan Phượng, thì thấy qua tùy nữ đó.

Đó vốn là nha hoàn của Đan Đan công chúa.

Người trong kiệu là Đan Đan?

Vừa nghĩ tới đây, trong đầu Địch Thanh lóe lên bóng dáng bộ đồ tím đó, còn có khuôn mặt quật cường hơi tái nhợt. Chỗ này cách chùa Giới Đài không xa, Đan Đan có thể là đi dâng hương cầu nguyện, bây giờ trở về phủ Hưng Khánh không chừng? Địch Thanh đoán như vậy, trong lòng hắn không có sát ý, chỉ là yên lặng chờ cỗ kiệu đi qua.

Hành động của Địch Thanh rất bình thường. Thông thường dân chúng nhìn thấy cỗ kiệu này, không cần hỏi cũng là tạm lánh để tránh phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.