Sáp Huyết

Chương 97: Q.1 - Chương 97: Truy mệnh (1)




Đa Văn Thiên Vương làm sao lại tới đây? Di Lặc giáo rốt cuộc muốn làm gì? Vì sao những người này lại bày ra trăm phương ngàn kế để ám sát Triệu Trinh? Nếu bọn chúng là do Thái hậu sai khiến thì vì sao mấy năm trước bọn chúng lại gây loạn giang sơn Đại Tống?

Địch Thanh nghĩ mãi không ra. Nhưng tình hình cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều nữa. Sau khi Đa Văn Thiên Vương nói xong câu “Giết người thiện nghiệp, lập địa thành Phật" thì mấy nha dịch kia đã điên cuồng xông tới, hệt như ở thung lũng Phi Long năm đó.

Địch Thanh biết như thế không hay rồi liền lập tức lui về phía sau. Một số thị vệ không biết ứng phó thế nào, đến khi có mấy người bị cắn chết tươi thì mới có phản ứng, phản kháng lại mãnh liệt. Địch Thanh chỉ sợ Đa Văn Thiên Vương ra tay nhưng sớm đã không thấy Đa Văn Thiên Vương đâu rồi.

Lý Vũ Hanh xưa nay nhát gan, thấy tình hình như thế thì sợ đến nỗi chân không nhúc nhích. Mấy nha dịch bị mất hết lý trí kia chạy qua phía anh ta, anh ta còn quên mất việc né tránh, chỉ hét lên sợ hãi:

- Đừng đi qua! đừng có đi qua!

Nha dịch kia nghe thấy mệnh lệnh của anh ta liền ôm lấy và cắn vào cổ Lý Vũ Hanh. Địch Thanh ra tay, một đao đâm vào ngực tên nha dịch đó, tên nha dịch ngã xuống, Lý Vũ Hanh cũng ngã ra đất. Địch Thanh một tay bắt lấy cánh tay anh ta, quát lớn:

- Muốn sống thì mau chạy!

Lý Vũ Hanh phục hồi tinh thần lại, cố lấy dũng khí chạy thoát thân. Nhưng lúc này thị vệ và bọn nha dịchđã bao vây chặt lấy. Địch Thanh hơi do dự, thấy một thị vệ bị kẹp thì ra một đao cứu thị vệ đó. Chỉ là giết liên tiếp hai người, Địch Thanh cũng thấy có chút mềm tay. Nếu như thật sự chiến đấu với những kẻ xấu xa hung ác thì hắn sẽ không như thế, nhưng với những người bị đánh mất tâm trí đó thì Địch Thanh có chút không muốn xuống tay.

Lúc này lại có hai người vọt về phía Địch Thanh, Địch Thanh còn đang do dự thì Vương Khuê tới, vung hai kiếm liền cắt đứt cổ họng hai người đó. Địch Thanh quay đầu nhìn lại, vội la lên:

- Vương Khuê, mấy người này bị Di Lặc giáo mê hoặc, mất hết lý trí rồi!

- Huynh không giết hắn, hắn sẽ giết huynh.

Vương Khuê quát:

- Địch Thanh, chúng ta không có lựa chọn!

Địch Thanh nói:

- Chúng ta có thể lựa chọn đi!

Vương Khuê lại xuất kiếm, lại giết thêm một người, quát:

- Dụng ý của bọn chúng chính là ép chúng ta đi! Lúc này chúng ta phải phòng bị nghiêm ngặt, không để bọn chúng đến gần Thánh thượng. Nhưng trên đường chạy trốn, ai có thể đảm bảo được Thánh thượng sẽ không gặp nguy hiểm chứ?

Máu trên trường kiếm rơi xuống ngưng đọng trong đêm xuân lạnh. Trong mắt Vương Khuê tuy có chút bất đắc dĩ nhưng đao kiếm không niệm tình, trong chốc lát lại đã giết chết mấy người.

Các thị vệ bị nhốt đã tỉnh táo lại và chạy về phía Vương Khuế. Mọi người vây thành vòng tròn bên ngoài, thấy mấy nha dịch kia vọt tới thì không nương tay. Tuy mấy nha dịch đó điên cuồng nhưng lại không biết thay đổi theo tình hình, chỉ biết xông về phía trước, không biết né tránh. Chỉ trong chốc lát bọn chúng đã bị các thị vệ chém giết hết.

Trong không khí tràn đầy mùi máu tanh, trên mặt đất máu chảy như sông, một thị vệ nhìn thấy các thi thể đầy trên mặt đất chịu không nổi sự ghê tởm, liền nôn thốc ra, dạ dày các thị vệ khác cũng co giật, mấy người cũng nôn ra theo, tiếng nôn ọe cứ liên tục không thôi.

Vương Khuê thu trường kiếm về. Lúc này anh ta mới băng bó sơ qua vết thương của mình. Đột nhiên anh ta nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau vang lên, Vương Khuê quay đầu nhìn lại thì thấy Triệu Trinh đang đi tới dưới sự hộ vệ của các thị vệ, liền quỳ một gối xuống nói:

- Thần thủ vệ không tốt đã khiến Thánh thượng sợ hãi rồi!

Triệu Trinh giơ tay kéo Vương Khuê, thở dài nói:

- Các ngươi đã cố gắng rồi. Trẫm đều đã thấy cả. Chỉ có điều…những người này thực sự có thù hận với trẫm hay sao mà cứ phải lấy tính mạng của trẫm mới được?

Trong lòng Triệu Trinh tràn đầy nghi hoặc, dường như không hiểu bản thân mình cải trang đến đây lại khiến cho kẻ nào đó cố ý tới tập kích.

Vương Khuê do dự một chút nói:

- Lã Đương Dương này chưa chắc đã là huyện úy huyện Củng.

Triệu Trinh nói:

- Nếu không phải là huyện úy huyện Củng thì làm sao lại có thủ dụ của Huyện lênh được? Ôi, chỉ sợ là không đợi được nhân lực huyện Củng đến cứu giá rồi.

Vương Khuê vội hỏi:

- Thánh Thượng, nói không chừng thực sự có huyện úy tới cứu Thánh thượng nhưng lại bị nhóm nghịch tặc đó đón giết, lấy thủ dụ của bọn họ.

Địch Thanh đột nhiên nói:

- Nói không chừng huyện úy này thực sự phụng theo thủ dụ của Huyện lệnh.

Mọi người trầm mặc, từ trong lòng thấy như toát lạnh. Nếu thật sự là như thế thì chính là tạo phản rồi! Huyện lệnh làm sao có gan lớn như thế được? Lẽ nào có người bày mưu đặt kế? Rốt cuộc là ai muốn ám sát thiên tử? Rất nhiều người đều đang suy đoán nhưng không ai dám nói.

Áng trăng lạnh lẽo chiếu lên máu đông khiến cho khung cảnh càng thê lương. Mọi người nhìn mà lòng ưu tư. Đúng lúc này xa xa đột nhiên truyền đến tiếng sáo khoan thai. Mọi người ngẩn ra. Trong lúc khó hiểu đó làm sao lại có tiếng sáo vang tới như thế chứ? Tiếng sáo đó như tiếc nuối thời gian, than đêm dài lạnh lẽo, toàn là ý thê lương. Triệu Trinh nghe xong mà thấy bi thương, hận là chẳng thể khóc lớn lên một trận.

Ngay khi các thị vệ đang ngơ ngác nhìn nhau thì tiếng sáo đã bất thình lình chuyển điệu, tiếng sáo trở nên mờ mịt xa xăm, tràn đầy không khí chiến tranh. Một lát sau tiếng sáo lại thay đổi, chỉ còn là tiếng nức nở. Tiếng sáo kia trầm thấp nhưng lại cực kỳ có lực. Lại một thời gian nữa trôi qua, xung quanh đều như có tiếng sáo, như ma than quỷ khóc bao vây đám đông bên trong.

Mặc dù Vương Khuê thấy kinh ngạc với sự biến đổi đa dạng của tiếng sáo kia nhưng càng kinh hãi hơn dụng ý của người tới đó. Anh ta hét to:

- Người nào giả thần giả quỷ? Có tài thì ra đây đánh một trận.

Tiếng quát chưa dứt, ánh mắt Võ Anh đã ngưng đọng:

- Mọi người nhìn xem! Rắn kìa!

Võ Anh vốn là con người trầm tĩnh. Nhưng bây giờ trong tiếng kêu của anh ta cũng mang ý kinh hoàng.

Mọi người đưa mắt nhìn lại, toàn thân lạnh toát. Trong đêm tối chỉ nghe thấy có tiếng sàn sạt, căng mắt nhìn về phía đó thấy có vô số rắn độc đang trườn về đám người Triệu Trinh.

Rắn tuôn ra như sóng, bốc lên không ngớt. Triệu Trinh chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, khàn giọng nói:

- Làm sao…chuyện gì đây? Hộ giá!

Bọn thị vệ cũng choáng váng. Bọn họ có thể đẩy lui thích khách nhưng làm sao có thể đẩy lui được lũ rắn nhiều đến vô cùng vô tận thế này chứ?

Lúc này tiếng sáo gấp hơn. Mặc dù bầy rắn độc không bò nhanh lắm nhưng chính cái kiểu uốn lượn phập phồng này càng khiến người ta hết hồn. Tâm trạng Vương Khuê xáo trộn. Anh ta quát:

- Nhanh lên, mau đốt lửa đuổi rắn!

Mọi người bừng tỉnh, thầm nghĩ rắn rất sợ lửa. Lúc này chỉ có thể lấy lửa đuổi rắn. Đã có thị vệ luồn ra ngoài tụ củi đốt, đốt thành một đám lửa lớn.

Địch Thanh không ngờ đám rắn lại nghe theo sự chỉ huy của tiếng sáo. Kẻ thù thật sự có khả năng đáng kinh ngạc, càng cảm thấy thích khách tập kích sớm đã có sự chuẩn bị, chứ tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản đuổi rắn đến tấn công như thế. Địch Thanh lo lắng nói:

- Chỉ sợ bọn họ còn có hậu chiêu.

Vừa mới nói xong thì một tiếng trống vang lên. Tiếng trống như sấm sét, trong trời đêm càng trở nên nặng nề, mang quỷ khí dày đặc. Mọi người kinh ngạc, Không biết giờ khắc này làm sao lại vẫn còn có người đánh trống?

Tiếng sáo ngừng, bầy rắn ngừng, tiếng trống lại nổi lên, chỉ thấy từ xa xa có một đốm lửa bắn tới, chiếu sáng ở trên cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.