Sáp Huyết

Chương 378: Q.3 - Chương 378: Xử án (2)




Y định cho tìm bộ đầu Khai Phong đến tra án, nhưng đột nhiên Trương mỹ nhân lại nói:

- Thánh thượng, Địch Thanh chính là hung thủ giết người. Y còn định giở trò với thiếp. Xin Thánh thượng hãy làm chủ cho thiếp.

Khi nàng ta nói vừa dứt, mùa hè nắng chói chang lập tức bốn phía trở nên đóng băng, vắng vẻ.

Địch Thanh nghe xong, sắc mặt biến đổi, hầu như không tin được vào lỗ tai của mình. Trương mỹ nhân nói hắn là hung thủ? Trương mỹ nhân chẳng lẽ hồ đồ rồi? Nhưng nhìn thế nào cũng thấy Trương mỹ nhân rất là tỉnh táo.

Vì sao Trương mỹ nhân lại nói hắn là hung thủ? Hắn và Trương mỹ nhân căn bản không có liên quan, vì sao Mỹ nhân lại hại hắn?

Triệu Trinh cũng lặng người, hoài nghi nhìn Địch Thanh, nghiêm giọng nói:

- Nàng nói hung thủ chính là Địch Thanh?

Trương mỹ nhân nức nở nói:

- Không sai, Thánh thượng. Xin người hãy hạ chỉ bắt hắn lại. Thiếp…không muốn sống nữa.

Dứt lời liền quay đầu đi, Triệu Trinh cuống quýt kéo Trương mỹ nhân lại, nhìn Địch Thanh lạnh lùng nói:

- Địch Thanh…ngươi thật sự vô lễ với Trương mỹ nhân sao?

Địch Thanh rốt cuộc đã hồi phục lại tinh thần, kiên định nói:

- Thần không có.

Trương mỹ nhân đột nhiên chỉ vào Địch Thanh, kêu lên:

- Đến giờ mà ngươi không nhận sao? Địch Thanh, ngươi có dám lặp lại những vừa rồi đã nói với ta không?

Địch Thanh chăm chú để ý nét mặt Trương mỹ nhân, nhíu mày nói:

- Vừa rồi ta chẳng nói cái gì với cô nương cả.

Lúc này, giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng.

Tào hoàng hậu cũng đã chạy tới, Thường Ninh lập tức tiến lên, thấp giọng nói với Tào hoàng hậu vài câu. Vừa rồi Thường Ninh cảm giác sự việc có chút kỳ lạ, đã phái cung nữ mời Tào hoàng hậu đến.

Tào hoàng hậu nghe Thường Ninh nói xong, thần sắc trở nên nghiêm trọng, nhìn Trương mỹ nhân muốn nói gì lại thôi, tiến lên nhắc nhở Triệu Trinh:

- Quan gia, chuyện này tựa hồ có chút kỳ quặc. Không ngại ta nói vài câu với riêng nàng không?

Nhìn thấy Triệu Trinh lạnh lùng nhìn Địch Thanh, Tào hoàng hậu thấp giọng nói:

- Quan gia, Địch Thanh cũng không phải là đồ háo sắc. Lẽ nào ngài lại không biết?

Triệu Trinh suy nghĩ, biết Tào hoàng hậu nói không sai. Y không phải là không tin Địch Thanh, nhưng y lại càng tin Trương mỹ nhân. Từ khi Trương mỹ nhân vào cung, thanh tao, ôn nhu lịch sự, am hiểu lòng người, tính tình lại giống như Vương Như Yên lúc trước, Triệu Trinh đem mối tình tưởng niệm của mình di chuyển sang người Trương mỹ nhân. Một người như vậy nói lẽ nào y không tin.

Nhưng Triệu Trinh bây giờ không còn là Triệu Trinh năm đó. Suy nghĩ một chút, biết Tào hoàng hậu nói có lý, nên căn dặn:

- Diêm Sĩ Lương, ngươi triệu Cát Hoài Mẫn vào cung. Địch Thanh…

Dừng lại một chút, Triệu Trinh chậm rãi nói tiếp:

- Ngươi nếu như không thẹn với lương tâm thì tạm thời ở lại Tử Vi Các chờ trẫm điều tra rõ tất cả rồi sẽ quyết định sau. Ý của ngươi như thế nào?

Địch Thanh nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Triệu Trinh, thì trong lòng càng thêm chùng xuống, thầm nghĩ hắn đang bị hiềm nghi, Triệu Trinh không cho người trói hắn lại đã là nể mặt hắn lắm rồi, lập tức nói:

- Thần tuân chỉ.

Hai người hầu dẫn Địch Thanh đến lầu các. Trong lầu các rất vắng vẻ. Địch Thanh vừa bước vào thì cánh cửa liền bị đóng lại. Có mấycung nhân thần sắc khẩn trương canh giữ ở bên ngoài. Hiển nhiên là canh chừng không cho Địch Thanh đào tẩu.

Địch Thanh ngồi xuống ghế, trong lòng nghĩ đến: “Nếu ta muốn đi, mấy người thái giám này cũng không ngăn cản được. Nhưng Địch Thanh ta không thẹn với lương tâm, làm sao có thể bỏ đi được? Trương mỹ nhân và ta không hề có quen hệ gì, vì sao cô ta lại vu oan cho ta?”

Địch Thanh suy nghĩ mãi nhưng không giải thích được. Không bao lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Địch Thanh nhìn xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chỉ thấy bên ngoài chạy đến một đội cấm quân, cầm trong tay cây đuốc, thần sắc giống như chiến đấu với quân địch. Chỉ trong giây lát, đạo cấm quân kia đã vây quanh Tử Vi Các. Người dẫn đầu chính là Cát Hoài Mẫn. Địch Thanh không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ: “Lẽ nào, Triệu Trinh vừa rồi chỉ là giả vờ ổn định ta, thời khắc này lại không nghe ta giải thích. Chẳng lẽ muốn giết ta?” Hắn đã ở chung một thời gian với Triệu Trinh. Tuy rằng Triệu Trinh mỗi lần đều tiếp hắn với vẻ mặt ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì sao, hắn trong lòng càng cảm thấy xa cách Triệu Trinh.

Về phần là nguyên nhân gì thì hắn không muốn nghĩ sâu thêm.

Nhưng những năm gần đây, Triệu Trinh đối xử với hắn không tệ. Chỉ có hôm nay, bóng đêm bao trùm, nhưng hắn vẫn nhìn thấy sát khí trong mắt Triệu Trinh. Địch Thanh trong lòng cảm giác được Triệu Trinh không còn là Thánh công tử của năm đó nữa, mà là quân vương thiên hạ, cửu ngũ chí tôn nắm giữ quyền sinh sát trong tay.

Cát Hoài Mẫn cho cấm quân bao quanh Tử Vi Các, không nói với Địch Thanh một câu nào. Địch Thanh ngồi giữa phòng công đường xử án, nhìn ngọn đèn lấp lóe, khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên.

Chẳng bao lâu sau, đột nhiên một tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến. Tiếng bước chân lúc này đã tới trước cửa. Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Địch Thanh lúc này không biết người đến là ai, bình tĩnh nói:

- Mời vào!

Cửa phòng bị đẩy ra. Thường Ninh mặc chiếc áo vàng, lẳng lặng nhìn Địch Thanh.

Địch Thanh hơi bất ngờ, đột nhiên nghĩ đến:

“Hôm nay ở trong cung, đến thăm ta sợ rằng chỉ có một mình Thường Ninh thôi.”

Hắn cảm thấy cảm kích, tuy nhiên chỉ là tình bằng hữu. Thường Ninh bước tới, ngồi đối diện với Địch Thanh, ánh mắt dịu dàng ôn hòa dưới ngọn đèn, có chút phát ra tia lửa nóng.

Trầm mặc một lát, Thường Ninh lại dời ánh mắt, khẽ mở đôi môi mọng đỏ, thấp giọng nói:

- Người bị giết là Chiêu Dung, họ Thượng. Bởi vì năm xưa đắc tội với Quách hoàng hậu, nên bị biếm vào lãnh cung. Sau khi Quách hoàng hậu chết, Chiêu Dung vẫn ở lại lãnh cung. Nhưng bởi vì trong cung thiếu người nên bị điều đi. Chiêu Dung này thêu rất khéo. Ta lúc ấy vì có chuyện đặc biệt nên rất muốn học thêu. Tối nay ta tới đây, vốn là tìm nàng.

Địch Thanh nhớ tới nàng kia sống cuộc sống thê lương, cô độc, chẳng khác nào như chết đi. Nay trông thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thường Ninh, đột nhiên cũng có vài phần đồng tình với Thường Ninh.

Trưởng công chúa thân là em gái thiên tử. Thoạt nhìn vinh quanh hàng vạn hàng nghìn. Nhưng trong cái lãnh cung u ám này, thì may mắn hơn Chiêu Dung bao nhiêu?

Thường Ninh đến tìm Chiêu Dung, chẳng lẽ chỉ muốn học thêu?

Chuyện này kỳ thực chẳng có liên quan gì đến mình, Địch Thanh liền bình tâm lại, hỏi:

- Có tra ra ai đã giết nàng chưa?

- Vốn chỉ có mình ngươi!

Thường Ninh buồn bãi nói. Địch Thanh nhếch một nụ cười đầy mỉa mai, nhưng không nói gì nữa. Thường Ninh lại nói tiếp:

- Hiện tại tình huống của ngươi không được tốt. Bởi vì mọi căn cứ chính xác đều bất lợi đối với ngươi. Diêm Sĩ Lương vốn có phái một cung nhân đi theo ngươi. Nhưng người cung nhân này nói chỉ đi một lát thì đã không thấy ngươi đâu. Do đó, y không chứng minh được có cung nữ đến tìm huynh. Ta cũng không hiểu, trước đây ngươi là Điện Tiền thị vệ, đáng nhẽ phải biết nhiều quy củ chứ…

Thường Ninh nói như vậy, tựa hồ như trách cứ Địch Thanh lần này đã quá lỗ mãng.

Địch Thanh mỉm cười nói:

- Thần tuy là thị vệ không hiểu quy củ, nhưng thần không phải là một người không tuân thủ theo quy cũ.

Hắn lảng tránh ánh mắt đầy hàm ý thăm dò của Thường Ninh, chỉ nhìn vào ngọn đèn dầu cô độc trong lầu các. Hắn không có gì phải giải thích cả. Hắn biết Thường Ninh muốn tìm hắn, hắn phải đi ngay, cho dù có phá hư quy luật cũng không sao.

Có những người, sống luôn tuân thủ theo quy củ, nhưng có một số người, có một số việc còn quan trọng hơn cả quy củ!

Thường Ninh u oán thở dài, lại nói:

- Trương mỹ nhân vốn không thoải mái, nên ngủ không nhiều. Sau khi Thánh thượng trở về nghỉ ngơi, Trương mỹ nhân đột nhiên đau đầu, bảo muốn đi dạo xung quanh một chút. Nàng đi tới trước các nơi Chiêu Dung bị giết không xa, thấy cung nữ vẫn còn đi theo thì đột nhiên nổi giận, nói rằng nàng ta muốn một mình, đừng ai đi theo nữa. Cung nữ này không thể làm gì khác là ở lại tại chỗ. Sau đó thì nàng ta gặp ngươi.

Đôi mắt đẹp của Thường Ninh chăm chú nhìn Địch Thanh đầy hàm ý:

- Trương mỹ nhân nói rằng đã gặp ngươi. Còn ngươi chẳng biết vì sao lại đi ngang trước cửa Chiêu Dung...

Địch Thanh nhướng mày, vốn định nói là không thể nào, nhưng rồi lại im lặng. Thường Ninh không nghe tiếng Địch Thanh giải thích, liền nói tiếp:

- Trương mỹ nhân nhìn thấy ngươi, vốn định rời đi. Nàng ấy nghĩ ở cùng một chỗ với ngươi không tiện...

Nói tới đây, sắc mặt Thường Ninh hơi ửng đỏ, chẳng phải hiện giờ nàng cũng đang ở cùng một chỗ với Địch Thanh sao, nhưng nàng lại không có cảm giác không thích hợp. Nhưng nếu người ngoài nhìn thấy thì như thế nào? Thường Ninh thật nhanh nói tiếp:

- Trương mỹ nhân muốn rời đi, nhưng không ngờ lại bị ngươi ngăn cản, trêu đùa kể chuyện ở tây bắc cho nàng ấy. Trương mỹ nhân muốn đi, không ngờ ngươi càng nói càng không dừng lại, lại còn động chân động tay. Trương mỹ nhân nói rằng, có lẽ ngươi thấy nàng ấy hai lần tìm ngươi nói chuyện thì tưởng rằng nàng ấy xem trọng ngươi. Bởi vậy nên mới có sự vô lễ đó.

Địch Thanh nghe Thường Ninh nói xong, thì ý nghĩ trong đầu càng thêm rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.