Sáp Kiện Vô Địch

Chương 156: Chương 156: Quân Lâm Thiên Hạ




Liệt Nguyệt Điệp lấy tay chỉ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, nói:

- Ưm, hôn đi! Không được phép lộn xộn, chỉ được hôn chỗ này!

- Haha, không đủ thành ý, không hôn!

Du Dương thầm nghĩ “Chỉ hôn vào mặt sao có thể thỏa mãn ca!”

Du Dương mặc kệ Liệt Nguyệt Điệp đứng một chỗ, chính mình đi ra khỏi cửa hàng Tốc Lôi.

- Shit!

Liệt Nguyệt Điệp chủ động, không ngờ Du Dương không thèm hôn, Liệt Nguyệt Điệp tức giận hung hăng giậm chân, sau đó cũng đi ra.

Liệt Nguyệt Điệp đuổi theo Du Dương:

- Chúng ta còn không đi sao, ngươi đứng ở chỗ này làm gì, không phải là thật sự muốn chờ tên đầu dưa hấu kia gọi người giúp đấy chứ?

- Ta chính là muốn nhìn xem Võ Thần trong miệng Vương Tử Kỳ kia là cái dạng gì!

Du Dương nói.

Nếu như lời Vương Tử Kỳ nói là thật, cái tên Võ Thần này rất có thể chính là công dân trở về từ Mạo Hiểm hiểm, Du Dương rất không thích công dân đảo của mình đi trợ giúp hỗn đản Vương Tử Kỳ quần áo lụa là này làm xằng làm bậy.

- Võ Thần a! Vạn nhất thúc thúc hắn thật sự là Võ Thần thì làm sao bây giờ? Ta xem hay là chúng ta rời đi thôi!

Phụ thân Liệt Nguyệt Điệp mặc dù là người tâm phúc bên người Vô Giới Võ Thần, nhưng cấp nhân vật như Võ Thần thì nàng cũng không thể đắc tội nổi.

- Phi hành khí ngươi đã cầm, nếu như người sợ, ngươi có thể đi trước.

Du Dương nói.

- Ai nói ta sợ!

Liệt Nguyệt Điệp cắn cắn môi của mình, sau khi mạnh mẽ đấu tranh tư tưởng, nàng vẫn quyết định lưu lại.

Liệt Nguyệt Điệp rất tò mò bí mật của Du Dương, nàng càng muốn tìm hiểu kĩ, thì lại càng phát hiện hắn thần bí.

Du Dương chờ bảy tám phút, từ xa xuất hiện mấy chiếc phi hành khí từ trên đường cái thành Tây Tây Lý bay tới, một nam nhân trung niên ba mươi tuổi đứng bên trên chiếc phi hành khí cỡ lớn hình thoi đi đầu tiên.

Phi hành khí tốc độ nhanh hơn vận tốc âm thanh, nhưng người này vậy mà có thể đứng vững vàng bên trên phi hành khí, hơn nữa quần áo trên người hắn cũng không bay theo gió, người sáng suốt vừa nhìn là cũng biết hắn dùng "Lực Trường Lĩnh Vực" của Võ Thần.

- Người kia là ai vậy. Lại có thể đứng trên phi hành khí đang bay, thật sự là oai phong nha!

Người qua đường Khiết nói.

- Hắn mà ngươi cũng không biết =.=. Hắn chính là vinh quang của thành Tây Tây Lý, chính là Võ Thần duy nhất của thành Tây Tây Lý chúng ta!

Người qua đường Độc nói lại.

- Võ Thần? Toàn bộ khu vực Vô Dạ Minh chỉ có thành chủ thành Vô Dạ là một Võ Thần, thành Tây Tây Lý từ lúc nào cũng xuất hiện Võ Thần vậy?

- Nghe nói Võ Thần này gọi là Vương Lân, là tiểu thúc(em chồng) của ác phụ nhà Vương thị kia, gần đây mới từ đảo mạo hiểm trở về, khi trở về thì đã là tồn tại cấp Võ Thần.

- Mẹ nó, xem ra nhà Vương gia bây giờ càng thêm kiêu ngạo. Tên công tử con trai của Vương ác phụ không phải là càng thêm coi trời bằng vung sao. Không được, vì an toàn của con gái nhà ta, mau đi thu dọn đồ đạc, lập tức dọn nhà.

Du Dương nhìn nhìn Vương Lân kia tư thế uy phong lẫm liệt, nói:

- Thật đúng là Võ Thần nha!

- Thật sự là Võ Thần. Làm sao bây giờ? Hay là chúng ta bỏ chạy đi.

Liệt Nguyệt Điệp lo lắng nói.

- Ta nhớ là tên đầu dưa hấu kia rất thích ngươi nha, cho nên ngươi không cần phải sợ!

Du Dương nói.

Liệt Nguyệt Điệp tuy rằng thông minh giảo hoạt, nhưng nàng bây giờ cũng hết sức sợ hãi, bởi vì tên Vương Tử Kỳ đầu dưa hấu kia cực kỳ háo sắc. Liệt Nguyệt Điệp muốn chạy trốn, nhưng nhìn thần thái bình tĩnh tự nhiên của Du Dương thì nàng lại do dự. Nàng không biết tại sao Du Dương lại bình tĩnh như vậy, nội tâm đấu tranh rất nhiều, cuối cùng Liệt Nguyệt Điệp khẽ cắn môi quyết định lưu lại, Liệt Nguyệt Điệp đánh cược, chính mình đánh cược Du Dương còn có con bài chưa lật.

Du Dương cùng Liệt Nguyệt Điệp đứng ở cửa ra vào cửa hàng Tốc Lôi. Vương Lân mang theo mấy chiếc phi hành khí gào thét tới, bao vây lấy Du Dương cùng Liệt Nguyệt Điệp.

Vương Tử Kỳ từ trên phi hành khí nhảy xuống, lúc này hắn không còn bộ dáng chật vật thảm hại lúc trước, chỉ vào Du Dương nói:

- Tiểu tử, mày ngưu, đánh bổn đại gia mà vẫn còn dám lưu lại đây.

Ngay sau đó, một người đàn bà mập mạp nhìn rất giống với Vương Tử Kỳ từ trên một chiếc phi hành khí khác đi xuống, một tên nam nhân vội vàng chạy tới đỡ lấy tay bà ta.

Người đàn bà đanh đá này chỉ vào Du Dương nói:

- Các ngươi lại dám đánh bị thương con trai ta, các ngươi thực sự là chán sống rồi! Người đâu, xông lên đập tàn phế tên tiểu tử này cho ta. Cô bé kia nhìn thật là tươi ngon nha, mau đem nàng bắt lại, bồi dưỡng cho con ta chữa thương.

- Vâng!

Người đàn bà đanh đá ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy tên võ giả hương Du Dương cùng Liệt Nguyệt Điệp tiến lên.

- Haizz! Cô bé kia thật là xinh đẹp! Thật đáng tiếc…

Người qua đường Thỏ than thở.

- Đôi trai gái yêu nhau này chắc là người bên ngoài mới đến, không biết ác danh Vương ác phụ.

Ngay khi những người qua đường còn đang cảm thán đồng tình với Du Dương cùng Liệt Nguyệt Điệp thì chỉ nghe “binh bốp bụp” vài tiếng. Tám gã võ giả nhắm phía Du Dương tiến lên đều bị Du Dương đánh bay ra ngoài.

Mọi người ở hiện trường, chỉ thấy bóng người bay tán loạn, không ai nhìn rõ Du Dương làm như thế nào, bao gồm cả Liệt Nguyệt Điệp đứng bên cạnh hắn, cũng không nhìn rõ được động tác của Du Dương.

Vương Lân vẫn đang đứng trên phi hành khí vừa mới nhìn thấy Du Dương thì hết sức kinh ngạc, sau khi thấy Du Dương nhẹ nhàng đánh bay tám gã võ giả của Vương gia, lập tức trên trán Vương Lân xuất hiện đầy mồ hôi lạnh.

- Tiểu thúc, tiểu tử này rất khó đối phó, xem ra phải mời ngài ra tay rồi.

Vương ác phụ mẫu thân của Vương Tử Kỳ lớn tiếng hô:

- Các ngươi đều nhìn kĩ cho lão nương, sau này nếu còn ai dám đụng vào con trai ta, lão nương sẽ cho hắn nếm thử lợi hại của Võ Thần! Là Võ Thần nha!

- Tiểu thúc…

Vương ác phụ đang muốn gọi em chồng ra tay cho mọi người thành Tây Tây Lý nhìn, lại đột nhiên im miệng không nói ra lời.

Người trên đường phố vốn tưởng rằng Võ Thần kia cao cao tại thượng dùng thần thông giết chết Du Dương, bỗng thấy Võ Thần vốn cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi mà đột nhiên lại quỳ một gối xuống trước người Du Dương.

Mọi người có mặt tại chỗ đều trợn mắt há mồm.

Trời ạ! Đây chính là Võ Thần cao cao tại thượng a! Tại sao đột nhiên lại quỳ trước một người vậy, mặc dù chỉ là nửa quỳ, nhưng loại sự tình này cũng quá cmn choáng àk nha! Trong mắt của người thường, Võ Thần chính là tồn tại tương đương với thần linh trên cao vậy.

Dù cho Liệt Nguyệt Điệp thông minh hơn người, nhưng nàng cũng nghĩ không thông rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì.

- Tiểu thúc, là ta bảo ngươi giết hắn, chứ không phải bảo ngươi quỳ trước hắn.

Vương ác phụ vội vàng kêu lên, hôm nay là nàng muốn cho tiểu thúc mang danh Võ Thần lập uy tại thành Tây Tây Lý, nhưng tiểu thúc lại đột nhiên quỳ gối trước mặt địch nhân.

- Tiện nhân, câm miệng cho ta!

Vương Lân tức giận trừng mắt với Vương ác phụ, "Lực Trường Lĩnh Vực" mở ra đem Vương ác phụ chấn bay ra ngoài. Thân thể mạp mạp của mụ mạnh mẽ bay qua đường đập mạnh vào bức tường trên đường phố.

Hai người Vương Tử Kỳ và Vương Minh đại ca của Vương Lân đều bị một màn này hù dọa đến ngu người.

Du Dương lạnh lùng nhìn Vương Lân quỳ trước mặt, toàn thân tản mát ra một loại khí thế quân lâm thiên hạ, uy áp khiến mọi người không thể thở nổi.

Sau lưng Vương Lân hoàn toàn ướt nhẹp mồ hôi lạnh. Hắn cố gắng trấn định, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe thật tự nhiên:

- Cấp bốn sao mạo hiểm giả Vương Lân bái kiến đảo chủ, kính xin đảo chủ tha thứ tội thuộc hạ bất kính.

- Vương Lân? Ngươi biết ta sao?

Du Dương vừa nói thì liền thấy trong tay Vương Lân xuất hiện một chiếc huy chương mạo hiểm gia bốn sao màu vàng.

Vương Lân nói.

- Vâng. Lần thi đấu khiêu chiến đảo chủ thì thuộc hạ may mắn nhìn thấy được thần uy của đảo chủ, nhưng mà tiểu nhân chỉ là bốn sao mạo hiểm giả, đứng cách xa Vẫn Thần Đài, cho nên đảo chủ chắc sẽ không biết thuộc hạ.

- Nhân vật cấp Võ Thần vậy mà lại tự xưng là thuộc hạ trước mặt thanh niên này. Trời ạ! Chuyện gì thế này? Thanh niên này có địa vị gì vậy?

Mọi người trên đường lập tức bùng nổ tiếng nghị luận.

- Vương Lân, ta hạ thấp ngưỡng cửa rời đảo không phải là để cho các ngươi ra ngoài làm xằng làm bậy trợ trụ vi ngược.

Du Dương nhìn Vương Lân, dùng một loại thanh âm cực kỳ uy nghiêm nói.

- Đảo chủ, thuộc hạ biết sai, thuộc hạ chỉ là muốn đến thành Tây Tây Lý gặp anh trai, năm đó anh trai vì bồi dưỡng ta, ở rể Vương gia, chịu rat nhiều đau khổ. Ta lần này chỉ là muốn đến cảnh cáo mụ ác phụ kia một chút, nhưng không ngờ lại gặp được dảo chủ ngài ở đây.

Vương Lân giải thích.

- Hừ, ác phụ như vậy còn cần phải cảnh cáo sao?

Du Dương hừ lạnh nói.

- Vâng, thuộc hạ hiểu.

Vương Lân đứng dậy, hướng phía phố đối hiện tiến lên hai bước, sau đó bàn tay hướng phía Vương ác phụ cách không quay một cái đã đem mụ bắt lại, năm ngón tay nắm lại.

PHỐC!

Thân thể mập mạp của Vương ác phụ lập tức nổ tung thành làn sương máu.

A…

Trên đường phố lập tức vang lên vô số tiếng kêu sợ hãi.

- Chú, người điên rồi sao?

Vương Tử Kỳ hoảng sợ nói.

- Ta không phải chú của ngươi.

Phốc!

Vương Lân lại một quyền đánh chết Vương Tử Kỳ. Trong nháy mắt, ác phụ cùng tên thiếu gia quần áo lụa là đã bị Vương Lân đánh thành sương máu. Võ Thần muốn giết một người bình thường, đơn giản giống như là bóp chết một con kiến. Mọi người lúc này mới chân chính biết đến sự khủng bố của Võ Thần. Đồng thời mọi người càng hiếu kỳ về người thanh niên thần bí này, không biết thanh niên thần bí này rốt cuộc là có địa vị như thế nào.

- Mẹ nó! Ta chỉ bảo ngươi giết ác phụ, thế mà người lại đi giết cả cháu của ngươi!

Lòng dạ độc ác đến cả người thân cũng giết, trong lòng Du Dương hiện lên một tia phản cảm.

- Đảo chủ, hắn không phải là cháu ta, hắn là con của chồng trước của ác phụ kia trước kia anh trai ta đến ở rể.

Vương Lân thấy Du Dương cau mày, lập tức hướng Du Dương giải thích.

Thì ra là như vậy! Khó trách tên đầu dưa hấu này cùng với anh em Vương Lân không có một điển nào giống nhau, không phải con đẻ thì làm sao có thể giống nhau. Mà Vương Minh anh trai của Vương Lân nhìn thấy vợ cùng con trai chết cũng không hề đau lòng, xem ra đối với mẹ con ác phụ kia thực là không có cảm tình gì.

- Vương Lân, người hành động quyết đoán, là nhân tài tốt! Nhưng nếu để cho ta biết được ngươi làm xằng làm bậy, làm tổn hại đến danh dự Mạo Hiểm Đảo, ta nhất định sẽ loại bỏ thân phận công dân Mạo Hiểm Đảo của ngươi, đồng thời sẽ khiến cho ngươi biến mất trên thế gian này.

Du Dương nghiêm nghị nói.

- Vâng, thuộc hạ nhất định sẽ nhớ kĩ lời dạy bảo của đảo chủ.

Vương Lân âm thầm thở ra, thầm nghĩ chính mình cuối cùng cũng nhặt được một mạng về. Hung danh về Du Dương ở trên đảo không người không biết, không người không hiểu, giết chết Võ Thần giống như đi chơi, hắn chỉ là một tên "Lực Trường Lĩnh Vực" nhị trọng thiên sơ cấp Võ Thần, Du Dương chỉ cần một ngón tay nhỏ là có thể giết chết hắn.

- Tốt! Ta còn có việc, mang theo mọi người giải tán đi! Nhớ kỹ, bất luận là thời điểm nào cũng không được làm tổn hại danh dự của Mạo Hiểm Đảo!

Du Dương nói.

Giải tán bọn người Vương Lân xong, chiếc Lam Long cùng Hỏa Điểu phi hành khí liền tự động bay ra ngoài cửa hàng, bay đến trước mặt Du Dương và Liệt Nguyệt Điệp.

Du Dương điều khiển chiếc Lam Long đi xong, Liệt Nguyệt Điệp mời từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh lại, nàng rât nhanh nhảy lên Hỏa Điểu phi hành khí, hướng phía Du Dương bay đuổi theo.

Du Dương cài đặt là tự động điều khiển, mà Liệt Nguyệt Điệp lại là điều khiển bằng tay, không quá vài giây, Liệt Nguyệt Điệp đã đuổi kịp Du Dương.

Liệt Nguyệt Điệp dùng phi hành khí trao đổi thông tin hướng Du Dương hỏi:

- Du Dương, mau giải thích cho ta một chút, vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Võ Thần kia tại sao lại sợ ngươi như vậy? Hắn gọi ngươi là đảo chủ là có ý gì?

Du Dương lười biếng dựa vào ghế trên phi hành khí, nói:

- Muốn biết sao? Nếu như ngươi thành tâm muốn biết, vậy thì…

- Vậy thì hôn ngươi một cái, đúng không? Tốt, ta đồng ý với ngươi.

Liệt Nguyệt Điệp tranh trước nói.

- Hĩ hĩ hĩ, nếu như ngươi thành tâm muốn biết, thì ca đây sẵn lòng trả lời, nhưng mà phải cùng ca ca ngủ một giấc trước mới được!

Du Dương nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.