“Tôi...” Thịnh Vũ cố nén cơn đau do dạ dày gây ra, nước mắt sinh lý chảy ướt mi mắt. Cậu không rút tay ra khỏi tay Tiêu Cù được, cứ đứng yên tại chỗ bất lực nhìn hắn.
Tiêu Cù kéo cậu tới gần, nhíu mày nhìn chằm chằm.
Thịnh Vũ khó chịu đến mức sắp không chống đỡ được nữa.
Thời gian cứ thế kéo dài, vài giây sau Tiêu Cù mới nói với quản gia: “Chuẩn bị xe, đến bệnh viện.”
Thịnh Vũ liều mạng lắc đầu, nước mắt rơi xuống: “Tiêu tiên sinh, tôi không sao, tôi không đến bệnh viện.”
Tiêu Cù trầm mặc, không dỗ dành, cũng không cho cậu đường lui, buông tay ra cường thế nói: “Đi rửa mặt, muốn thay quần áo cũng được, năm phút sau xuống đây.”
Cổ họng đã xộc lên mùi máu tươi, cậu không dám ở lại, lảo đảo chạy lên lầu hai.
Lại nôn ra một miệng đầy máu, may là không để Tiêu Cù nhìn thấy.
Thịnh Vũ chống tay cạnh bồn rửa mặt, nhìn hình ảnh mơ hồ trong gương, ổn định lại hô hấp rồi đứng thẳng dậy, hơi ngẩng đầu lên.
Thật ra cũng không phải là cậu sợ tới bệnh viện, bác sĩ vốn không kiểm tra ra được cái gì. Chỉ là nếu đến bệnh viện thì có thể cậu sẽ không thể trở về đây được nữa.
Cậu muốn nằm trên giường mềm mại, muốn nằm bên cạnh Tiêu Cù vào thời khắc cuối cùng mình được ở lại thế gian này.
Đây là nhà của cậu và Tiêu Cù mà.
Quản gia tới gõ cửa: “Cậu Thành, Tiêu tiên sinh đã đợi cậu ở dưới rồi, cậu đã chuẩn bị xong chưa?”
Bên tai Thịnh Vũ ù ù, chỉ nghe thấy một từ “Tiêu tiên sinh“. Mặc dù là không nghe rõ ràng nhưng cậu cũng đoán được là Tiêu Cù bảo quản gia đến đây giục cậu mau đi xuống.
“Xong ngay đây.” Cậu thở dài một tiếng, vịn vào khung cửa đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Quần áo ở nhà đã bị mồ hôi thấm ướt, cậu vội vàng thay một bộ mới. Lúc cởi đồ chợt chạm đến xương sườn của chính mình, trong lòng cậu lại ủ rũ.
Đã gầy đến độ này rồi.
Nói da bọc xương thì hơi quá, nhưng đúng thật là chẳng còn đẹp đẽ để người khác thưởng thức nữa.
“Cậu Thành.” Giọng nói ôn hòa của quản gia vẫn đang thúc giục.
“Tới liền.” Thịnh Vũ hơi nhắm mắt lại, dùng sức nở một nụ cười tươi.
Tiêu Cù đã ngồi trên xe rồi, lúc cậu lên xe ngồi bên cạnh Tiêu Cù, đau nhức toàn cơ thể dường như giảm đi vài phần.
Tiêu Cù lại gần, vẫn dùng tư thái nghiêm nghị kéo cậu vào lòng mình, tay đặt lên trán cậu, giọng điệu giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ không chịu nghe lời: “Không thoải mái ở đâu không nói với tôi cũng không sao, nhưng lát nữa nhất định phải nói cho bác sĩ, đã hiểu chưa?”
Thịnh Vũ buồn bã gật đầu, muốn nhìn Tiêu Cù nhưng bàn tay hắn lại vừa lúc phủ lên hai mắt cậu.
Để tôi nhìn cậu thêm lần nữa được không? Thịnh Vũ khó chịu tới mức run rẩy, ngón tay lại không tự chủ được nắm chặt.
Tầm mắt bỗng nhiên không còn bị ngăn trở nữa, cậu chưa kịp phản ứng thì mu bàn tay đã bị nắm lấy.
“Khó chịu thì ngủ một lát đi.” Tiêu Cù nói: “Sắp tới bệnh viện rồi.”
Thịnh Vũ không muốn nhắm mắt, càng không muốn ngủ, chỉ muốn mãi nhìn Tiêu Cù như vậy.
“Vì sao luôn nhìn tôi chằm chằm?” Tiêu Cù hỏi.
Bởi vì thích cậu. Thịnh Vũ đáp trong lòng.
Ngón tay Tiêu Cù vuốt ve cằm cậu, lực đạo rất nhẹ nâng cằm cậu lên: “Thành Khoảnh.”
Cậu đã sớm quen với cái tên này, hiện giờ ánh mắt lại tràn đầy rầu rĩ và mất mát.
Muốn nghe Tiêu Cù gọi “Thịnh Vũ” nhiều hơn một chút.
Có lẽ là bởi vì tình cảm thầm mến bị cậu giấu quá kĩ, năm ấy cậu vẫn luôn cảm thấy, Tiêu Cù gọi tên của mình nghe êm tai hơn người khác nhiều.
Nhẹ nhàng, âm cuối hơi phiêu phiêu, còn mang theo ý cười.
Tiêu Cù gọi một tiếng này xong thì nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi, chỉ có bàn tay vẫn thường vuốt ve cằm Thịnh Vũ, giống như đang chơi đùa với thú cưng của mình.
Bệnh viện ai nấy đều vội vàng hấp tấp, mỗi giây mỗi phút đều là sinh lão bệnh tử. Nhưng Thịnh Vũ không cần mặt ủ mày chau đợi bác sĩ như những người bệnh này, Tiêu Cù bế cậu đi thẳng đến phòng VIP.
Đúng như cậu dự liệu, thiết bị kiểm tra tiên tiến nhất cũng không phát hiện ra cơ thể cậu khác thường.
Bệnh viện là nơi coi trọng khoa học nhất, mà chuyện cơ thể bài xích linh hồn của cậu lại không thể dùng khoa học để giải thích.
Rốt cuộc thì, chuyện cậu vẫn còn tồn tại mới là không khoa học nhất.
Thịnh Vũ được sắp xếp vào một phòng bệnh đơn, Tiêu Cù đứng bên giường nhìn cậu, ánh mắt mang theo vài phần tìm tòi.
Trái tim cậu đập hơi nhanh, nhẹ giọng nói: “Tiêu tiên sinh, tôi không sao, có lẽ ngủ một giấc là tốt rồi.”
Cũng không biết ngủ rồi còn có thể tỉnh dậy nữa không.
Tiêu Cù kéo ra một cái ghế ngồi xuống, qua hồi lâu đột nhiên nói: “Thịnh Vũ.”
Một tiếng gọi trầm thấp làm máu trong cả cơ thể Thịnh Vũ như ngừng lại. Cậu mở to mắt, khó có thể tin được mà trừng Tiêu Cù. Khí lạnh và hơi nóng trong lồng ngực va chạm kịch liệt, huyệt thái dương bỗng cảm nhận được đau đớn bén nhọn.
“Thịnh Vũ.” Tiêu Cù vẫn nhìn cậu, mi gian hàm chứa hoài niệm cùng với bi ai: “Cậu ấy là người tôi yêu nhất. Tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau, nhưng mãi đến lúc cậu ấy rời khỏi thế giới này tôi vẫn chưa thể nói cho cậu ấy biết, tôi yêu cậu ấy.”
Đôi chân dưới lớp chăn đã không còn tri giác, giống như linh hồn đã không còn khống chế được thân thể. Thịnh Vũ cứng người như một pho tượng điêu khắc, chỉ có đôi mắt đã ngấn lệ.
Căn bản không thể nào ngờ được, Tiêu Cù sẽ đột nhiên gọi tên của cậu, sẽ đột nhiên nói những lời này.
Lúc đầu nghe được một tiếng “Thịnh Vũ”, cậu còn tưởng Tiêu Cù đã nhận ra mình, vừa sợ hãi vừa vui sướng, cảm xúc ấy như muốn xé rách tứ chi xương cốt cậu.
Nhưng nghe đến tiếng thứ hai thì cậu đã hiểu, không phải là Tiêu Cù nhận ra cậu, mà là đang kể với Thành Khoảnh cậu về một người bạn cũ tên là “Thịnh Vũ“.
Có thể chính tai nghe thấy Tiêu Cù nói một tiếng “Cậu ấy là người tôi yêu nhất”, cho dù là hiện tại cậu phải chết đi lập tức cũng không còn bất cứ tiếc nuối gì.
Giọng nói của Tiêu Cù dần trở nên xa xăm, đứt quãng kể về chuyện cũ. Thịnh Vũ nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh lúc mình mười bảy mười tám tuổi.
Khi đó cả cậu và Tiêu Cù đều còn trẻ, trong mắt cậu tràn ngập hình bóng Tiêu Cù, mà cậu lại không biết, trong mắt Tiêu Cù cũng chỉ có một mình cậu.
“Những gì ngày ấy cậu nghe thấy không sai.” Tiêu Cù tiếp tục nói: “Cậu không giống cậu ấy, từ tính cách đến vẻ ngoài đều không có chỗ nào giống cậu ấy. Nhưng rất kỳ lạ, mỗi lần ở chung với cậu tôi đều cảm thấy giống như cậu ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi.”
“Cậu ấy ra đi đã tám năm rồi, tôi từng thử buông tay nhưng không làm được. Đưa cậu từ Hoa Thập về nhà chỉ vì cậu có thể cho tôi ảo giác “cậu ấy vẫn còn sống“.”
“Tôi... đúng thật coi cậu là thế thân của cậu ấy.”
Thịnh Vũ đau thương không thôi, nhưng lại không phải đau vì bản thân mình.
Năm ấy đứa trẻ nào ở viện lớn cũng tôn sùng vũ lực, Tiêu Cù cũng là một phần tử như vậy. Mỗi lần xung đột với người khác, cậu luôn liều mạng bảo vệ hắn, dù đầu rơi máu chảy cũng không muốn hắn phải chịu bất kỳ thương tổn nào.
Mà hiện giờ cậu lại chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương chìm trong đau đớn mà cậu để lại, không có cách gì giúp được.
“Tôi đã không thể nào yêu những người khác như yêu cậu ấy được nữa.” Tiêu Cù hít sâu một hơi, viền mắt đỏ ửng, rõ ràng là thất thố rồi: “Nếu cậu bằng lòng ở lại, tôi sẽ phụ trách toàn bộ cuộc sống của cậu. Nếu điều này làm cậu không thoải mái, muốn rời đi thì tôi cũng sẽ không làm khó cậu.”
Có lẽ là do hồi quang phản chiếu, sau khi trò chuyện với Tiêu Cù hồi lâu, Thịnh Vũ cảm thấy đau nhức trên thân thể giảm bớt đi nhiều, các cơ quan hình như không tiếp tục thoái hóa nữa.
Buổi chiều ánh mặt trời rực rỡ, y tá đẩy cậu ra ngoài tắm nắng.
Mấy hôm nay tối nào Tiêu Cù cũng đến, sẽ không đợi lâu, chỉ đút cháo cho cậu, đẩy cậu xuống lầu mấy vòng, hỏi bác sĩ tình hình hiện giờ của cậu.
Bác sĩ từng gặp rất nhiều chứng bệnh phức tạp khó xử lý, trong đó cũng có rất nhiều chứng bệnh cần thời gian để tiến hành quan sát, cho nên cũng không bối rối.
Nháy mắt đã tới sinh nhật của Tiêu Cù.
Quản gia nói, mấy năm nay Tiêu tiên sinh chưa từng đón sinh nhật. Quanh năm suốt tháng, Tiêu trạch chỉ có hai ngày đặc biệt, chính là ngày sinh nhật và ngày giỗ của người kia.
“Tôi muốn đón sinh nhật với Tiêu tiên sinh.” Lúc nói ra lời này, đầu quả tim của Thịnh Vũ cũng đang run rẩy.
Quản gia không dám tự quyết định, nhanh chóng đi tìm bác sĩ.
Bác sĩ kiểm tra lại một lần, xác định là xuất viện một ngày sẽ không sao, quản gia mới sai người chuẩn bị mọi thứ.
Thịnh Vũ có thể nhận ra một điều, hôm nay là ngày trạng thái của cậu tốt nhất trong chín ngày qua, ngay cả tầm nhìn cũng rõ ràng hơn không ít.
Nếu vậy, cậu có thể nhìn Tiêu Cù thật cẩn thận rồi.
Ban đêm, Tiêu Cù về nhà thấy cậu đang mặc quân phục.
Cậu đi tới, vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiêu Cù, cười nhẹ: “Tiêu tiên sinh, sinh nhật vui vẻ.”
Một đêm vừa triền miên vừa an ủi, đau nhức và vui sướng cùng tồn tại, ngay cả trong đau đớn cậu cũng cảm nhận được hương vị ngọt ngào.
Trước khi ngủ, Tiêu Cù còn kéo cậu vào lòng, hôn lên trán cậu.
Trong bóng đêm, Thịnh Vũ có dự cảm bỗng nhiên bừng tỉnh, mờ mịt ngồi dậy. Qua một lúc lâu, tứ chi truyền đến tê dại cậu mới ý thức được, mình phải đi rồi.
Cậu cẩn thận nghiêng người nhìn Tiêu Cù đang ngủ say.
Tầm nhìn không rõ ràng, chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ.
Ánh mắt cậu cay cay đến khó chịu, lặng lẽ tới gần, cúi người chạm nhẹ lên khóe môi Tiêu Cù trước khi nước mắt kịp chảy xuống.
Là nụ hôn đầu tiên của cậu, cũng là nụ hôn tạm biệt.
“Tạm biệt.” Thịnh Vũ nhỏ giọng nói: “Tôi yêu cậu.”