Trong đám thiếu gia tiểu thư*, Thành Khoảnh là người duy nhất mặc lễ phục quân đội.
* Từ gốc là 少爷公主: Mình đi hỏi thì có bạn bảo bên Trung hay dùng từ này để chỉ trai/gái bao á. Tác giả dùng như vậy nên mình cũng giữ nguyên như vậy luôn.
Hôm nay ông chủ Tiêu Cù của club Hoa Thập mở tiệc chiêu đãi bạn bè trong địa bàn của mình. Quản lý rất hiểu ý, đã sớm chuẩn bị xong mười vị mỹ nhân, lúc này đang đợi ngoài phòng khách.
Người đứng ở vị trí đầu tiên chính là Thành Khoảnh.
Ngoài phòng khách đèn đuốc rực rỡ, Thành Khoảnh mặc một thân quân trang, thắt lưng nhỏ nhắn được bó chặt lại, quần quân nhân định chế bọc lấy đôi chân vừa dài vừa thẳng. dưới nữa là đôi giày da chỉnh tề làm kẻ khác suy nghĩ vẩn vơ.
Những người phía sau không ai cao bằng Thành Khoảnh, nhưng cách ăn mặc thì ai ai cũng đẹp đẽ thanh thuần hơn, thậm chí có người còn vẽ đường kẻ mắt vô cùng quyến rũ.
Vẻ mặt Thành Khoảnh không chút thay đổi đứng ở cửa, ánh đèn nhu hòa chiếu vào khuôn mặt càng làm đuôi lông mày trở nên nổi bật và thâm thúy hơn.
Đây là ngày đầu tiên cậu trở lại Hoa Thập.
Ba tháng trước, Thành Khoảnh đánh nhau với khách ngay trong phòng ngủ, bị gãy bốn cái xương sườn, một cái còn đâm vào phổi. Não bộ cậu bị chấn động nặng nề, bụng cũng trúng một đao, chảy nhiều máu vô cùng. Lúc được đưa vào bệnh viện ngay cả bác sĩ cũng nói tình hình nguy hiểm, chỉ có thể cố gắng hết sức. Thành Khoảnh nằm ở phòng giám hộ khẩn cấp ba ngày ba đêm, dáng vẻ yếu đuối cực kỳ, thế mà cuối cùng vẫn tỉnh lại được.
Sau khi xuất viện cậu có về club vài lần. Trên là quản lý, dưới là người hầu rượu, những ai từng gặp Thành Khoảnh đều lén lút nghị luận, nói cậu đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về đã thay da đổi thịt, ngay cả cách đối nhân xử thế cũng không giống trước đây.
Thành Khoảnh chỉ cười không nói gì.
Cửa phòng mở ra, hương nước hoa hòa quện với mùi rượu ập vào mũi, nhân viên tiếp rượu cung kính cúi 90 độ, quản lý đẩy Thành Khoảnh lên một bước, thấp giọng nói: “Mau vào đi, hầu hạ Tiêu tiên sinh cho tốt.”
Thành Khoảnh chậm rãi bước vào, vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông lười nhác dựa vào sofa.
Người nọ năm nay ba mươi tuổi, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối, nét thanh thuần thời niên thiếu giờ đã trở nên thâm trầm. Khí chất kiêu ngạo ngông cuồng không ai bì nổi năm ấy cũng đã thu liễm lại, sườn mặt sắc bén lãnh đạm, giống như cách cả một thế hệ với thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi năm nào.
Thành Khoảnh nhìn Tiêu Cù, trong khoảnh khắc cảm xúc mãnh liệt ùa về như sóng biển, che khuất cả ánh sao lấp lánh cùng với ánh dương rực rỡ chói mắt. Nháy mắt ấy dường như nhật nguyệt thôi chiếu, trời đất chỉ còn lại bóng ảnh đen tuyền của người nọ.
Tiêu Cù!
Gian phòng hơi ồn, vòng quanh sofa và quầy bar có khoảng năm sáu người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Đám thiếu gia tiểu thư nối đuôi nhau vào, nhưng Thành Khoảnh giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tiêu Cù.
Tiêu Cù nghiêng đầu thoáng nhìn, con ngươi đảo qua người Thành Khoảnh hơi khựng lại, nhưng sắc mặt không có chút biến hóa nào.
Thành Khoảnh biết Tiêu Cù đang nhìn bộ quân phục trên người mình chứ không phải đang nhìn bản thân mình.
Lặng yên hít vào một hơi, khóe miệng Thành Khoảnh hơi câu lên tạo thành một nụ cười mềm mại chạm đến đáy mắt, phong tình vạn chủng.
Tiêu Cù hơi nhắm mắt lại, môi mỏng như đao, lạnh lùng không nói lên lời.
Thành Khoảnh đi đến chỗ hắn, quỳ một gối xuống ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài dưới ánh đèn mờ càng thêm trắng như ngọc.
Cậu chăm chú nhìn ánh mắt của Tiêu Cù, cười nhẹ nói: “Xin chào Tiêu tiên sinh, tôi là Thành Khoảnh.”
Tiêu Cù hơi nghiêng người nhìn, ánh mắt hờ hững mang theo chút tìm tòi nhìn mặt mũi Thành Khoảnh, tiếp đó nhìn xuống dưới, cuối cùng dừng ở quân hàm trên cổ của bộ quân phục.
Tiêu Cù chạm lên quân hàm, ngón cái không nặng không nhẹ vuốt ve, hoàn toàn không nhìn Thành Khoảnh, cũng không có ý tứ nào để người đứng dậy.
Thành Khoảnh không nói gì nữa, quỳ rất vững vàng, chỉ là ánh mắt gần như mê muội mà nhìn Tiêu Cù.
Bên trong căn phòng xa hoa trụy lạc, ánh đèn cũng không chiếu tới đây. Tiêu Cù thất thần sờ quân hàm, không biết qua bao lâu mới nói: “Bộ đồ này từ đâu ra?”
Giọng nói vừa trầm thấp vừa gợi cảm, giống như một ly rượu ấm áp vô thức xâm nhập vào tứ chi xương cốt của Thành Khoảnh.
Yết hầu cậu khẽ động, giọng nói run run không dễ phát hiện: “Biết có thể ngài sẽ về nên trước đó tôi đã xin quản lý nhờ người may giúp.”
“Quân phục mà cũng có thể đặt may? Không sợ bị xử phạt sao?”
Thành Khoảnh cười đáp: “Nếu được ngài nhìn nhiều thêm một cái thì xử phạt có là gì.”
Ánh mắt Tiêu Cù âm u, đáy mắt xẹt qua một tia khinh thường nhàn nhạt, lại hỏi: “Tuổi không lớn lắm nhỉ? Ngược lại vóc người cũng cao đấy.”
“Hai mươi hai tuổi.” Một tay Thành Khoảnh bám vào đầu gối Tiêu Cù: “Mới tới được ba tháng, trước đó còn bị bệnh một trận nên vẫn luôn nghỉ ngơi, ngài chưa từng gặp tôi.”
“Bệnh? Bệnh gì?” Tiêu Cù híp mắt lại, nhìn Thành Khoảnh đầy thâm ý.
Hoa Thập là club nhộn nhịp nhất Hi Thành, thiếu gia tiểu thư đương nhiên cũng là người đẹp được chọn lọc kĩ càng, đưa đến trước mặt Tiêu Cù càng là người sạch sẽ khỏe mạnh. Đừng nói là ma ốm nằm trên giường tĩnh dưỡng, dù chỉ là trên người nổi một nốt mụn thôi quản lý cũng sẽ không đưa đến trước mặt Tiêu Cù.
“Đánh nhau với khách bị thương.” Thành Khoảnh chăm chú nhìn Tiêu Cù, không trốn không tránh, khóe miệng gợi lên ý cười từ tận tâm can: “Nhưng mà hiện giờ đã tốt rồi.”
Nụ cười kia rơi vào đáy mắt Tiêu Cù, gợi lên hoài niệm đã phủ bụi trong lòng hắn. Tiêu Cù xoa xoa mi tâm ngửa người về phía sau, không để ý người vẫn quỳ dưới chân mình nữa.
Thành Khoảnh nhìn mi gian hơi nhăn lại của Tiêu Cù, đầu ngón tay đột nhiên run rẩy.
Mấy người trong phòng đều là bạn thời thơ ấu của Tiêu Cù, mấy năm nay ít liên lạc, hiếm khi tụ tập một lần, không có rượu và người đẹp sẽ không vui.
Lạc Hủ bưng rượu đến, vốn định trêu Tiêu Cù hai ba câu, vừa thấy thiếu niên xinh đẹp đang quỳ bên gối Tiêu Cù đã vui vẻ, đá đá chân hắn: “Sao lại không biết thương hương tiếc ngọc thế này?”
Nói xong lại nhìn Thành Khoảnh cười cười: “Tiêu tiên sinh phạt cậu quỳ à? Đã quỳ bao lâu rồi? Chân có tê không? Mau đứng dậy rót rượu cho Tiêu tiên sinh đi.”
Thành Khoảnh thờ ơ nhìn Lạc Hủ, lúc quay đầu lại nhìn Tiêu Cù ánh mắt đã trở nên cháy bỏng.
Gần đây Tiêu Cù rất bận, buổi chiều lại mới tham dự tiệc khánh thành của một khách sạn dưới danh nghĩa Tiêu thị, cả người không còn sức lực, đáy mắt cũng không che giấu mỏi mệt.
Tiêu Cù rũ mi nhìn Thành Khoảnh, chậm chạp nói: “Đứng lên đi.”
Thành Khoảnh chống tay vào sofa đứng dậy, quỳ quá lâu nên hai chân và đầu gối đều tê dại. Thành Khoảnh hơi nhíu mày, mím môi nhẫn nhịn, đứng bên cạnh bàn thủy tinh thêm đá vào ly của Tiêu Cù, động tác rót rượu lưu loát thành thục.
Tiêu Cù vỗ vỗ vị trí cạnh mình, không mặn không nhạt nói: “Ngồi.”
Nhân vật chính của hôm nay không phải Tiêu Cù mà là Tần thiếu tá Tần Lê hiếm khi mới được nghỉ phép một lần. Tiêu Cù là anh em thân thiết nhất của Tần Lê, không tránh khỏi việc bị mấy anh em tụ tập lại chuốc rượu.
Tần Lê hồi hai mươi tuổi tửu lượng đã rất cao, vào quân đội lăn lộn hơn mười năm đã đạt đến trình độ ngàn chén không say.
Nhưng Tiêu Cù thì không được vậy, hồi còn niên thiếu uống một chén đã say. Mấy năm nay tuy là lăn lộn thương trường phải đi không ít tiệc xã giao, nhưng không ai dám chuốc say con trai duy nhất của Tiêu gia cả, cũng chỉ có đám anh em thân thiết này mới dám làm vậy.
Ồn ào đến tận nửa đêm, Tần Lê không say nhưng Tiêu Cù đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Thành Khoảnh ở bên cạnh cũng giúp Tiêu Cù chặn rượu, uống mười mấy ly hai mắt đã phủ đầy hơi nước, nhưng vẫn rực rỡ sáng sủa.
Quản lý đã sắp xếp phòng nghỉ cho tất cả mọi người, phòng của Tiêu Cù ở tầng cao nhất.
Thành Khoảnh hầu hạ Tiêu Cù cả buổi tối, lúc này nhận được sự cho phép của quản lý mới nửa cõng nửa dìu Tiêu Cù về phòng.
Vóc người Tiêu Cù cao lớn, hàng năm lại thường tập thể hình, trên người là cơ bụng hàng thật giá thật. Thành Khoảnh trong đám thiếu gia có vẻ xuất chúng nhưng không cao bằng Tiêu Cù, thêm cơ thể gầy yếu, uống rượu xong càng vô lực, khó khăn lắm mới dìu được người lên giường, quả thực là tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Cù nằm trên giường, cổ áo rộng mở, một góc áo còn hơi nhếch về phía trước, lộ ra cơ bụng rắn chắc.
Chất cồn làm cả khuôn mặt Tiêu Cù nhiễm một tầng đỏ mê người, đỏ tới tận đáy mắt Thành Khoảnh.
Dường như Tiêu Cù đã ngủ say rồi, hô hấp đều đều nhưng nếp nhăn đầy mỏi mệt giữa mi gian vẫn như ẩn như hiện.
Thành Khoảnh đứng cạnh giường hồi lâu mới cúi người xuống, đôi môi mềm tựa lông chim dừng lại trên khuôn mặt Tiêu Cù.
Tiêu Cù lại đột nhiên mở mắt ra.
Thành Khoảnh kinh hãi, tim đập liên hồi, muốn lùi về phía sau nhưng hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên tấm thảm.
Tiêu Cù chống tay ngồi dậy, mơ hồ có chút không vui, từ trên cao nhìn xuống Thành Khoảnh.
“Tiêu tiên sinh, tôi...” Thành Khoảnh quỳ xuống, đầu gối tiến lên vài bước, dựa vào cạnh giường: “Quản lý bảo tôi đêm nay hầu hạ ngài.”
Tiêu Cù không tỏ ý kiến, thu hồi ánh mắt, ngây ngẩn vài giây mới nghiêng người làm bộ muốn xuống giường.
Thành Khoảnh gấp gáp muốn tìm dép lê, lại bị Tiêu Cù phất tay gạt sang một bên, tự mình đi vào phòng tắm.
Không lâu sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước.
Thành Khoảnh cúi đầu nhìn dép lê trong tay nhẹ nhàng thở ra, tới cạnh cửa sổ sát đất nhìn ngắm ánh sáng lấp lánh giữa sông của thành phố, đánh giá bản thân lúc này.
Khuôn mặt không có gì để bắt bẻ, không còn là thân xác đã được rèn giũa ngày xưa nữa. Eo thon chân dài, mặc một thân lễ phục quân đội, vai lưng gầy yếu hơn trước, cũng không có cơ bụng đáng để nhìn.
Nhưng như thế cũng đủ rồi.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tim Thành Khoảnh lại lần nữa đập tăng gia tốc, quay đầu chỉ thấy Tiêu Cù thong thả từ phòng tắm bước ra.
Người nọ cởi áo lót và quần tây ra, cơ thể trần trụi, bọt nước chảy dọc theo cơ thể xuống dưới, biến mất trong khăn tắm.
Hầu kết Thành Khoảnh khẽ động, dục vọng đè nén đã lâu ở bụng dưới nóng như thiêu đốt.
Tiêu Cù liếc Thành Khoảnh một cái, một tay cầm khăn mặt lau tóc, đi đến ngồi xuống sofa, sau gáy dựa vào gối đầu.
“Tới đây.” Tiêu Cù nói.
Tay chân Thành Khoảnh run lên, máy móc đi tới, chậm rãi quỳ xuống giữa hai chân Tiêu Cù.
Gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở nhè nhẹ, bên tai Thành Khoảnh lại như có cuồng phong gào thét.
Tiêu Cù cầm khăn mặt lau tóc, men say đã tiêu hết, nhìn thiếu niên nhu thuận trước mặt chỉ cảm thấy phập phồng nóng nảy.
Thành Khoảnh lại quỳ về trước hai bước, dựa vào càng gần hơn, thăm dò hỏi: “Tiêu tiên sinh?”
Tiêu Cù “Ừm” một tiếng, xem như là đồng ý.
Thành Khoảnh cúi đầu, cởi bỏ khăn tắm ở thắt lưng Tiêu Cù, hơi nhắm mắt lại vừa cẩn thận vừa vội vã dán lên.
Dưới khăn tắm không có vải vóc dư thừa nào, Thành Khoảnh vùi đầu vào nơi cự vật đang say ngủ, dùng môi lưỡi mềm mại ân cần hầu hạ, phun ra nuốt vào liên tiếp phát ra tiếng vang khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tiêu Cù rũ mắt, trên mặt không còn ý cười, nhìn Thành Khoảnh một hồi, tầm mắt hai người chạm phải nhau.
Tiêu Cù nhíu mày.
Thành Khoảnh lại không thu hồi ánh mắt, trong miệng nhẫn nại liếm mút, dương v*t xâm nhập ngày càng sâu, thẳng đến tận cổ họng.
Thành Khoảnh cứ như vậy từ dưới nhìn lên Tiêu Cù.
Cả người Tiêu Cù trần như nhộng, còn quần áo Thành Khoảnh vẫn chỉnh tề, nhưng nhìn vào lại cảm thấy người bị tình dục thiêu đốt là cậu chứ không phải Tiêu Cù.
dương v*t bị một nơi ẩm ướt bao chặt lấy, lại thêm tác dụng của cồn làm Tiêu Cù trong nháy mắt cảm thấy khoái cảm chen nhau mà đến.
Hắn ấn đầu Thành Khoảnh xuống, hơi hơi động thắt lưng, không nặng không nhẹ thúc vào.
Thành Khoảnh ra sức mút vào thừa nhận xâm chiếm của Tiêu Cù, sau đó ngoan ngoãn lắc lư đầu, để dương v*t trong miệng mô phỏng động tác giao hợp.
Không hiểu sao Tiêu Cù cảm thấy gai mắt, cầm lấy khăn mặt ướt sũng ném xuống, vừa lúc dừng lại trên đầu Thành Khoảnh.
“Đừng nhúc nhích.” Tiêu Cù nói xong cách lớp khăn mặt xoa đầu cậu, đứng dậy hơi dùng lực thắt lưng, thu hồi lại sắc bén tùy ý phát tiết.
Hai tay Thành Khoảnh vịn vào mắt cá chân Tiêu Cù, thừa nhận một lần lại một lần va chạm, khuôn mặt chôn ở giữa hai chân hắn, trong hô hấp đều là hương vị của Tiêu Cù.
Thành Khoảnh ra sức phối hợp với động tác của Tiêu Cù, cố gắng nuốt vào sâu hơn.
Cậu rất muốn nhìn lên người đàn ông đang đâm vào rút ra trong miệng mình, nhưng lại bị khăn mặt dày chặn tầm mắt.
Cũng may là vẫn nghe được tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng Tiêu Cù.
Lúc sắp không thở nổi nữa, Tiêu Cù mới bắn ra trong miệng Thành Khoảnh.
Tinh dịch trắng đục mang hương vị tanh nồng bao trùm toàn bộ không khí.
Thành Khoảnh nuốt xuống toàn bộ, hai tay chống xuống đất thở dốc.
Có lẽ do men rượu vẫn còn, Tiêu Cù ngồi lại sofa, thất thần nhìn sợi tóc trên đỉnh đầu Thành Khoảnh.
Phút chốc, khuôn mặt Thành Khoảnh đỏ ửng ngẩng đầu lên, lại nhích đến giữa háng Tiêu Cù, hôn lên.
“Cậu...” Tiêu Cù giữ gáy cậu lại, ép người đối diện phải ngẩng đầu.
“Tiêu tiên sinh.” Ánh mắt Thành Khoảnh lấp lánh: “Ngài có muốn hưởng dụng tôi không?”