Sắp Thành Lại Bại

Chương 7: Chương 7




Không ngoài ý muốn chút nào, Thành Khoảnh lại bị sốt một trận.

Lần này cả vết thương mới lẫn vết thương cũ chồng chất ở nơi riêng tư, cứ thế sốt cao mãi không lùi.

Ý thức Thành Khoảnh mơ hồ, không mở được mắt ra, chỉ biết bản thân đang nằm ở một nơi thoải mái hơn lần trước bị sốt rất nhiều, xung quanh mềm mại như mây. Trong lúc hoảng hốt, cậu cho rằng mình đã rời khỏi thân thể xinh đẹp như ngọc kia rồi.

Cánh tay phải lạnh toát, có cái gì đó giống như nước truyền vào cơ thể mình.

Đang truyền dịch sao?

Lẽ nào mình vẫn còn ở trong thân thể kia?

Nhưng nếu là như vậy, sao lại có cảm giác như đang nằm trên mây?

Lát sau, cảm giác ở tay phải biến mất, được ấm áp bao phủ.

Đây lại là gì nữa?

Cậu cố gắng suy nghĩ, chắc hẳn đó là một túi sưởi ấm.

Xem ra đúng thật là đang truyền dịch.

Nhưng ai mang túi sưởi đến? Quản lý à? Hay là bác sĩ?

Không cần biết là ai, tỉnh dậy nhất định phải cảm ơn cẩn thận.

Nếu bản thân còn có thể tỉnh lại.

Suy nghĩ lại lâm vào hư không, bên tai hình như có tiếng tích tắc, giống như sóng thôi miên kích thích chìm vào giấc ngủ. Đầu óc cậu choáng váng vô cùng, nhớ tới hồi nhỏ đánh nhau với người ta bị ngã gãy tay, lúc truyền dịch vừa khóc vừa nháo, mẹ bận dỗ dành cậu mà quên chuẩn bị túi sưởi.

Độ ấm của nước thuốc rất thấp, nếu là ngày hè thì không sao, là ngày đông thời tiết lạnh giá mà để lâu chắc chắn tay sẽ đông cứng đến khó chịu.

Là Tiêu Cù đưa một túi sưởi độ ấm vừa phải tới, cẩn thận mà đặt dưới tay truyền dịch của cậu, cánh tay đè lên túi sưởi ấm áp.

“Cậu ngốc thật.” Tiêu Cù tuổi còn nhỏ sầm mặt, sờ lên trán của cậu.

Cậu cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, muốn lấy tay lau nhưng lại chẳng thể nào nhúc nhích được.

Bắt đầu thích Tiêu Cù từ lúc nào cậu đã không còn nhớ rõ nữa rồi, từ nhỏ tới lớn, từ lúc mặc quần rách đũng đã quen biết; rồi tiểu học, cấp hai, cấp ba; từ lúc chơi cùng nhau trở thành anh em, từ lúc làm anh em đến tình nguyện ở chung dưới một mái nhà.

Tiêu Cù giống kiếp số sinh trưởng trong lòng cậu. Cậu thích Tiêu Cù, từng vô số lần nghĩ đến Tiêu Cù để thủ dâm, mà trong mắt Tiêu Cù lại chỉ có một thiếu niên xinh đẹp.

Người nọ tên là Thẩm Trạo, bằng tuổi với hai người, từ nhỏ đã thanh tú, ngày thường trông cũng giống con gái, rất được người lớn trong viện cưng chiều.

Tới thời niên thiếu, những cậu trai khác trong viện đã bắt đầu cao lớn thô kệch, da cũng trở nên ngăm đen. Tiêu Cù cũng bắt đầu rèn luyện thân thể luyện ra một bụng cơ bắp, chỉ có Thẩm Trạo vẫn gầy yếu trắng bóc, vóc dáng cao hơn nhưng cả người càng trổ mã càng thanh tú.

Tiêu Cù mở miệng ngậm miệng không câu nào không nhắc tới Thẩm Trạo, còn từng huýt sáo trêu ghẹo* cậu ta; thưởng thức, quý mến, yêu thích đủ kiểu, chỉ thiếu điều viết hẳn chữ lên mặt thôi.

* Cụm từ gốc là 吹过口哨, mình có đi hỏi và đi tra thử thì đại ý kiểu thích mà không dám nói ra, nên mới huýt sáo để trêu ghẹo.

Khi ấy Tiêu Cù thích nói cái gì nhỉ?

“Tôi vừa đụng phải Thẩm Trạo, mấy ngày không gặp hình như cậu ấy lại trắng hơn chút nữa rồi. Cậu đó, mới buổi sáng không gặp sao lại đen đi rồi?”

“Chó Trần ở cách vách đang theo đuổi Thẩm Trạo đấy, cậu biết chưa? Hừ hừ, chỉ bằng cái tên béo đó mà cũng muốn nhúng chàm bông hoa của viện chúng ta à?”

“Thế mà Thẩm Trạo lại quyết định tốt nghiệp cấp ba xong sẽ đi nhập ngũ, mặc quân phục vào trông rất có khí chất. Thịnh Vũ, hay lần sau cậu cũng mặc quân phục cho tôi xem được không? Hầy, lại đen mặt rồi? Cậu mặc vào có lẽ sẽ hơi đen chút nhưng quân trang có thể thay đổi khí chất của cậu đó, có tin không...”

Thẩm Trạo, Thẩm Trạo, nói tới nói lui câu nào cũng là Thẩm Trạo.

Chuyện Tiêu Cù thích Thẩm Trạo năm ấy là bí mật công khai mà tất cả bạn bè cùng lứa tuổi trong viện đều biết.

Thịnh Vũ tâm cao khí ngạo, che đậy tình yêu đến phát cuồng của thời thiếu niên năm ấy vô cùng kín kẽ, không mảy may để lộ chút nào. Chỉ là lúc ở cạnh Tiêu Cù càng ngày càng không tự nhiên, không phải ra sức tranh cãi khiêu khích thì là muốn tránh né đến kỳ lạ.

Tiêu Cù lại vẫn trước sau như một, đùa giỡn không ít đi, đánh nhau cũng chẳng quên lần nào, quang minh chính đại, ngay thẳng hiên ngang.

Đó là trong lòng không có quỷ, không giống cậu.

Tiêu Cù thích Thẩm Trạo là chuyện ai cũng biết, mà cậu với Tiêu Cù là anh em tốt là chuyện ai cũng rõ.

Thời niên thiếu năm ấy cảm thấy, chỉ cần làm anh em cả ngày dính lấy Tiêu Cù cũng rất tốt. Sau này mới biết, trên đời này không có quan hệ nào có thể dài lâu như quan hệ của hai người yêu nhau.

Cha mẹ cuối cùng vẫn sẽ phải rời khỏi, anh em cũng sẽ có gia đình của riêng mình, chỉ duy nhất người yêu là có thể bên nhau cả đời.

Chỉ là đạo lý này cậu nhận ra quá muộn.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu gia nhập quân đội, Thẩm Trạo cũng như vậy, chẳng qua của cậu là dã chiến doanh*, còn Thẩm Trạo là đơn vị cơ quan*.

* Cụm từ gốc là 野战营 và 机关单位: Có vẻ là Thịnh Vũ tham gia thực chiến ở chiến trường, còn Thẩm Trạo là làm việc trong cơ quan nhà nước ở hậu phương. Mình chỉ hiểu sơ sơ là vậy, không rành về quân đội lắm, nếu có hiểu sai thì nhắc để mình sửa nha.

Làm ở đơn vị cơ quan thật sự rất phù hợp với “Thẩm công chúa”, nghi thức quân đội rồi mặc quân phục gì đó phong thái đúng là rất yêu kiều.

Tiêu Cù không nhập ngũ, đi theo con đường học đại học.

Cơ quan đơn vị của Thẩm Trạo và trường đại học của Tiêu Cù nằm ở cùng một thành phố, cách nhau chỉ vài con phố.

Ngghĩ thôi cũng biết, chỉ cần Tiêu Cù muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngắm được bộ dáng mặc quân phục gọn gàng đi tuần tra hay đứng gác của Thẩm Trạo.

Con mẹ nó, thật là...

Từ tân binh đến trinh sát doanh, từ trinh sát doanh tới bộ đội đặc chủng, có khi Thịnh Vũ nhìn đến một thân toàn máu và mồ hôi của mình trong gương sẽ nghĩ đến dáng vẻ sạch sẽ khi mặc quân phục của Thẩm Trạo.

Ngày thường đã đẹp như vậy, bất luận là nam hay nữ cũng sẽ yêu thích cũng sẽ thiên vị.

Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, Tiêu Cù thích Thẩm Trạo cũng là chuyện thường tình.

Làm gì có ai không thích người đẹp chứ?

Lẽ nào lại thích một cục than vừa đen vừa thô ráp như mình sao?

Cậu quẹt vết thuốc màu trên mặt, cúi đầu dưới vòi nước chảy hồi lâu, ngẩng đầu lên nhìn thấy một khuôn mặt hoàn toàn không chút liên quan nào đến hai từ “xinh đẹp” và “trắng nõn” trong gương.

Giống như có đen hơn nữa thì vẫn nhìn ra vết sẹo ở lông mày.

Mà Thẩm Trạo ở đơn vị cơ quan sống an nhàn sung sướng, chắc chắn sẽ không để lại vết thương như vậy.

Cơn tức giận và lòng ghen tỵ cứ như vậy nhen nhóm trong lòng, cả người cậu giống như dư thừa sức lực không có chỗ phát tác, một quyền đập vào gương làm nó vỡ nát.

Bị xử phạt chưa nói, còn làm tay bị thương.

Ở trong phòng tối mấy ngày, cậu lo lắng suy nghĩ đủ chuyện, ý đồ muốn quên đi Tiêu Cù, nhưng căn bản không làm được. Loại tình cảm năm này qua tháng nọ đã sớm thấm sâu vào linh hồn, ở đó bén rễ ra hoa, nếu thật sự phải chặt đứt thì cậu chỉ còn lại cái xác không hồn.

Tuổi tác dần trưởng thành, cậu muốn tỏ tình với Tiêu Cù.

Hồi mười mấy tuổi e ngại mặt mũi, tình cảm yêu thích này thế nào cũng không nói thành lời, còn tìm đủ mọi cách để che giấu, giống như yêu thương một người là chuyện mất mặt nhất trên đời.

Hiện giờ phải đợi ở quân doanh ba năm, khổ cực người bên ngoài không thể tưởng tượng được mình cũng đã chịu rồi, nguy hiểm người ngoài không thể nào ngờ tới mình cũng đã trải qua rồi, trái tim mới dần trở nên bình lặng.

Muốn nói cho Tiêu Cù biết, rằng tôi thích cậu, thích từ rất lâu rồi, tôi không coi cậu là anh em.

Bị cự tuyệt là điều chắc chắn, bị cười nhạo cũng chẳng sao cả, nhưng nhất định cậu phải nói lời này ra.

Bộ đội đặc chủng không giống bộ đội khác, nhiệm vụ cần chấp hành đều là thực chiến, lỡ như có một ngày...

Hai mươi mốt tuổi, xa nhà được ba năm, cuối cùng cậu cũng có một kỳ nghỉ hiếm hoi.

Nhưng về tới nhà mới biết, Tiêu Cù đã ra nước ngoài du học rồi.

Khổ sở thì không chắc, nhưng mất mát thì có. Đã ba năm không gặp, nếu lần này không gặp mặt được, chẳng biết sau này có còn cơ hội nữa không.

Cậu là bộ đội đặc chủng đang thực hiện nghĩa vụ quân sự, thân phận đặc thù không thể ra nước ngoài, ở nhà cả kỳ nghỉ, trước khi trở về quân doanh còn tình cờ gặp được Thẩm Trạo.

Thẩm Trạo đã thăng lên thành sĩ quan rồi, đúng là đang mặc một thân quân phục. Đại khái là nhập ngũ rèn luyện ba năm, xương cốt rõ ràng là cứng rắn hơn nhiều, cơ thể cũng khỏe mạnh lên không ít, âm nhu trên mặt đã được thay bằng anh khí, cao ngất như cây tùng.

Đừng nói là Tiêu Cù, ngay cả cậu cũng không kìm lòng được mà nhìn thêm hai cái.

Đệt! Quả thực là tà mị!

Trước khi lên xe cậu nhìn lại bản thân mình, đen nhẻm chẳng khác nào một tên lưu manh.

Không khỏi nghĩ, con mẹ nó, nếu để cậu chọn cậu cũng sẽ chọn Thẩm Trạo.

Trên gương xe là vẻ mặt cười tự giễu của cậu.

Bộ đội đặc chủng cũng có quân phục, chỉ là có rất ít cơ hội để mặc.

Sau khi trở về, trùng hợp quân doanh tổ chức hoạt động, cần mặc quân phục để tham dự.

Cậu đổi một thân quân phục xong, đánh giá bản thân nửa ngày, lẩm bẩm: “Gạt người.”

Tiêu Cù từng nói với cậu: Cậu mặc vào có lẽ sẽ hơi đen chút nhưng quân trang có thể thay đổi khí chất của cậu đó, có tin không?

Tin cái đầu cậu á!

Cậu nhìn chính mình hung thần sát ác trong gương, nhận thua mà nghĩ: Quân phục này vẫn là Thẩm Trạo mặc vào đẹp mắt hơn.

Xoay người mới phát hiện bạn thân từ nhỏ Tần Lê đang lén chụp ảnh mình.

Làm anh em bao nhiêu năm, cậu và Tần Lê cũng cùng tham gia vào bộ đội đặc chủng.

Cậu làm bộ muốn cướp máy ảnh, Tần Lê lại sống chết không chịu đưa, hai người náo loạn nửa ngày, đến khi đội trưởng tới mới dừng lại.

Thịnh Vũ quên hỏi Tần Lê, cậu chụp trộm tôi làm gì vậy hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.