Sắp Thành Lại Bại

Chương 26: Chương 26: Phiên ngoại: CÔNG ĐỨC VIÊN MÃN (6)




Tư thế ngủ của Thịnh Vũ vẫn xấu như hồi nhỏ, nằm úp sấp, hai tay ôm gối đầu, một chân gác lên thành giường, một chân dang rộng, trên mắt cá chân còn có một cái quần lót ướt át.

Tại sao quần lót lại bị ướt, Tiêu Cù đã nhìn không sót chút gì.

Hắn ngồi xổm cạnh mép giường, yên lặng chăm chú nhìn sườn mặt Thịnh Vũ, yết hầu nong nóng như có gì đó chặn lại.

Thịnh Vũ ngủ rất yên ổn, phát ra tiếng hít thở đều đều, tựa như chín năm này chưa từng trôi qua, tựa như vụ nổ mạnh ấy chưa từng xảy ra.

Thịnh Vũ đang ngủ say trông rất trẻ, giống như, giống như...

Giống như xuyên từ năm hai mươi tuổi tới đây.

Tiêu Cù duỗi tay, muốn chạm vào người mình tưởng niệm bao nhiêu năm, tay lại dừng trên trán Thịnh Vũ, đầu ngón tay run rẩy không dám chạm xuống dưới.

Nếu chỉ là ảo giác, có phải sẽ có cảm giác như chạm vào bọt biển không?

Thịnh Vũ chưa tỉnh lại, dường như không cảm nhận được gì, hơi nhíu mày phát ra tiếng rầm rì không rõ.

Tiêu Cù giật mình, lồng ngực như bị thiêu cháy, cháy cả tới xương cốt máu thịt.

Khuôn mặt này của Thịnh Vũ chẳng liên quan gì đến hai từ dịu dàng, đường cong sắc bén, nét mặt kiêu ngạo, còn thường xuyên mang theo ý thù địch, chỉ có khi ngủ mới dịu lại một chút. Nếu là ngủ không sâu sẽ rầm rì một hai tiếng, nhìn ra vài phần đáng yêu.

“Thịnh Vũ.” Tiêu Cù thấp giọng gọi, muốn đánh thức cậu để chứng minh rằng đây không phải ảo giác; rồi lại sợ hãi phải đánh thức cậu, lo lắng khi hắn tỉnh lại thì giấc mộng này cũng phải kết thúc.

“Ưm...” Thịnh Vũ ôm gối đầu chặt hơn, mặt cọ cọ vào gối hai cái, mũi hơi động, giống như đang ngửi hương vị trên gối đầu.

Tiêu Cù kinh ngạc phát hiện, cậu ngửi một lát dường như cảm thấy thỏa mãn, mày đang nhíu cũng dần giãn ra, một bộ vô cùng hài lòng.

Tiêu Cù lại nín thở vươn tay, tay còn lại đã nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cơ hồ đã đâm sâu vào lòng bàn tay.

Đúng lúc này, Thịnh Vũ đột nhiên hơi rướn người về phía trước, Tiêu Cù không kịp rụt tay lại, đầu ngón tay trực tiếp chạm vào chóp mũi Thịnh Vũ.

Không biến mất!

Thịnh Vũ vẫn còn ở đây!

Cảm xúc mừng rỡ như điên nổ tung trong lồng ngực, đầu óc Tiêu Cù trống rỗng, ngón tay cuối cùng cũng dám đụng vào, dùng lực rất nhẹ chạm vào hai má Thịnh Vũ, sau đó là xuống cằm.

Đầu tiên Thịnh Vũ hơi nhăn mi lại, qua một lát dường như không còn kháng cự nữa, ngược lại chính mình muốn sáp lại gần, vội vàng tìm kiếm ngón tay đang mơn trớn môi mình.

Xúc cảm vừa mềm mại vừa ướt át trong phút chốc tập kích toàn bộ cơ thể. Tiêu Cù cứng đờ tại chỗ, nhìn Thịnh Vũ đùa nghịch ngón tay mình, hôn một cái, sau đó liếm liếm, cuối cùng ngậm cả vào trong miệng.

Hắn không thể cử động, cả thân thể giống như bị phong bế lại.

Có điều Thịnh Vũ cũng không ngậm lâu, mút vài cái rồi bất động, ngủ càng thêm an ổn.

Tiêu Cù rút tay về, đưa đầu ngón tay vừa bị liếm ướt đến bên môi, nhắm mắt hôn lên nó. Trong chốc lát, nước mắt vẫn chưa rơi xuống lại thấm ướt hốc mắt.

Giờ khắc này, tự hỏi tự suy xét trở thành chuyện khó khăn nhất, cũng là chuyện không đáng để ý tới nhất. Hắn không quan tâm tại sao Thịnh Vũ lại đột nhiên chui ra từ khung ảnh, cũng không quan tâm tại sao Thịnh Vũ lại giống ảnh chụp đến vậy, chỉ hi vọng thời gian có thể ngưng lại ngay lúc này. Nếu đây là mộng, vậy hãy để hắn mãi mãi chìm trong giấc mộng này, không bao giờ tỉnh lại nữa.

Động tác của Tiêu Cù rất nhẹ, nằm lên giường ôm Thịnh Vũ vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu, để cậu dựa vào vai mình.

Hắn đã muốn làm như vậy từ rất rất lâu rồi.

Thịnh Vũ ngủ thật sự sâu, bị hắn lăn qua lộn lại như vậy cũng không tỉnh, chỉ mơ hồ giãy giụa hai cái, sau đó lại yên tĩnh, tựa như vô cùng hưởng thụ cảm giác được hắn ôm.

Tiêu Cù cầm lấy tay Thịnh Vũ, tách mở ra, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

?

Đầu óc vẫn đang mơ màng, Thịnh Vũ chỉ biết là mình nguy rồi. Cậu đánh giá tinh lực của mình quá cao, cho rằng sau “cao trào” còn có sức đứng dậy dọn dẹp lại phòng nghỉ, sau đó thần không biết quỷ không hay quay lại khung ảnh.

Tiêu Cù giống như xuân dược của cậu, dễ dàng châm ngòi lửa dục của cậu. Nằm trên giường Tiêu Cù tựa như đang nằm trong lòng hắn, cả người rối loạn mất khống chế, không còn một chút sức lực nào.

Lúc ý thức lại rơi vào hắc ám, Thịnh Vũ vẫn còn tự tìm lý do cho mình: Hừng đông nhất định sẽ tỉnh lại! Lần trước cũng như vậy!

Lần trước không nằm mơ, nhưng lần này thì có.

Trong mộng cậu nhìn thấy Tiêu Cù, lúc Tiêu Cù tới gần, bản thân còn không kìm lòng được mà cắn ngón tay hắn.

Ngón tay Tiêu Cù có vị thuốc lá rất nhạt, hình như còn có một ít hương trà. Mùi hương rất thoải mái, cậu ngậm vào trong miệng lại mừng rỡ như điên, muốn liếm thêm hai cái nữa.

Sau đó Tiêu Cù ôm lấy Thịnh Vũ, để cậu tựa vào lòng mình.

Thế này quá hạnh phúc, quả thực là được đền bù như ý nguyện.

Hơn cả việc nằm trong lòng Tiêu Cù, Thịnh Vũ càng hi vọng Tiêu Cù ôm lấy cậu từ phía sau. Như vậy hơi thở của Tiêu Cù sẽ phả vào sau gáy cậu, tê tê ngứa ngứa; hai tay Tiêu Cù sẽ đặt ở bụng cậu, cầm lấy tay của cậu; nếu cậu đùa giỡn một chút không chừng Tiêu Cù sẽ luồn tay vào quần ngủ của cậu, dịu dàng bao phủ lấy cậu. Làm đến bước này rồi hai người sẽ không cần nhẫn nại gì nữa, cậu sẽ giao bản thân mình cho Tiêu Cù, thắt lưng sẽ cọ cọ hạ thân của Tiêu Cù. Đến lúc ấy, có khi Tiêu Cù sẽ cởi quần ngủ của cậu ra...

Tư thế này là thuận tiện nhất.

Dù chỉ là trong mộng nhưng Thịnh Vũ vẫn mặt đỏ tim đập chết đi được.

Càng về sau, Thịnh Vũ lại mơ hồ thấy mình không cam lòng, xoay người tựa lưng vào ngực Tiêu Cù, cầm lấy tay Tiêu Cù đặt lên thắt lưng mình.

Thế này giống như không biết xấu hổ, nhưng dù sao cũng là trong mộng của mình, Thịnh Vũ cảm thấy không biết xấu hổ cũng chẳng sao cả.

Trời vừa tảng sáng, quả nhiên Thịnh Vũ tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã nghĩ tới chuyện dọn lại phòng nghỉ, chỉ là mới hơi ngọ nguậy đã thấy sau gáy ngưa ngứa.

Thịnh Vũ ngẩn người, mở to mắt ra, tim đập tăng gia tốc.

Sau lưng trần trụi dán vào lồng ngực vừa ấm áp vừa rắn chắc, giống hệt như trong mộng. Tay cậu bị nắm, vẫn là mười ngón tay đan vào nhau. Thịnh Vũ ngơ ngác nhìn xuống, thấy bàn tay trên bụng mình con ngươi lập tức co rút.

Là tay của Tiêu Cù, làm sao cậu có thể không nhận ra chứ!

Ý thức nháy mắt trở nên rõ ràng, các giác quan cũng trở nên mẫn cảm đến lạ. Hơi thở thân thuộc, tim đập sau lưng, hương vị quen thuộc trong không khí...

Thịnh Vũ không dám cử động, chỉ có hầu kết đang cuồn cuộn không ngừng: “Tiêu, Tiêu Cù?”

?

Tiêu Cù cảm thấy chắc chắn là mình trúng tà rồi, nếu không tại sao sau khi ôm lấy Thịnh Vũ lại đột nhiên buồn ngủ, còn ngủ sâu đến vậy?

Cuối cùng Thịnh Vũ cũng đến gặp hắn trong mơ lần nữa, nhưng không kiên quyết nói tạm biệt như lần trước, mà là ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, xoay lưng về phía hắn, còn nắm lấy bàn tay hắn.

Hắn hoàn toàn không muốn tỉnh lại.

Nhưng trời vẫn sẽ sáng, Tiêu Cù cảm thấy người trong lòng mình hơi giãy giụa, giống như là phải rời khỏi mình, không khỏi siết chặt tay, không muốn giấc mơ này kết thúc.

Chợt, hắn nghe được một tiếng nói mang theo run rẩy.

“Tiêu Cù.”

Là giọng của Thịnh Vũ!

Tiêu Cù đột nhiên bừng tỉnh, trong con ngươi là hình ảnh ngược của Thịnh Vũ.

Trời sáng xua tan bóng tối của buổi đêm. Màn đêm luôn tràn ngập mê hoặc, làm con người ta đắm chìm trong mộng, cảm thấy những gì mình nhìn thấy đều là ảo giác. Nhưng ánh sáng xua tan hết thảy những ảo giác ấy, chỉ còn lại chân thật.

Tiêu Cù đang suy nghĩ gì đó nhìn người trước mặt chăm chú, ánh mắt giao hòa, nóng cháy như xưa.

Lát sau, Tiêu Cù vươn tay chạm vào mặt Thịnh Vũ, giọng nói ám ách “Cậu...”

Nước mắt của Thịnh Vũ đọng lại trên ngón tay, Tiêu Cù nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cậu: “Là tôi, tôi đã về rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.