Lalallla..” Kagome ngân nga giọng hát. Tối nay cô lại đến khu vườn. Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ mang một tâm trạng khác. Vì thế mọi thử đều trở nên đầy sức sống trong mắt cô.
Cô chợt nhận ra bức tranh cuộc đời theo một cái nhìn khác. Khi xưa thế giới quan nơi cô chỉ duy hai màu trắng và đen. Và nó vô cùng rõ rệt. Nhưng rồi dẫn dần hai loại ấy đan vào nhau tạo ra cái sắc thứ ba. Rồi thêm một thời gian nữa, thế giới nơi cô có thêm những màu hoàn toàn mới . Giờ đây cô hiểu rằng cuộc sống không có một sắc màu nhất định nào cả. Mỗi con người luôn mang một bức tranh riêng về thế giới và bản thân họ.
Cô nhìn cuộc đời này với tất cả sự lạc quan yêu đời. Có lẽ điều đó sẽ thật ngu ngốc trong mắt người khác vì tính mạng cô giờ đây như ngọn đèn treo trước gió. Nhưng hiện tại trong tâm trí cô chỉ toàn những việc hết sức ngây ngô nhỏ nhặt. Cô không cho như thế là điên rồ. Vì đôi lúc nghĩ mọi việc theo chiều hướng đơn giản sẽ tốt hơn. Cô đã từng dằn vặt bởi quá nhiều thứ, đã từng để nỗi đau khổ đè nặng tâm hồn . Và điều đó không giúp gì được cho khó khăn của cô.
Ta thường cho rằng lo xa là điều tốt nhất cho con người nhưng ở đời có những thứ dù nghĩ đến mấy, tất cả chỉ là con số không cho câu trả lời. Sango đã nói một ngày nào đó sẽ có người có thể nối lại sợi dây giữ lấy con diều cô. Và cô biết chắc rằng khi người ấy đến đó sẽ là đáp án cuối cùng cho lối thoát của cô. Kagome mỉm cười với suy nghĩ thơ ngây của mình. Mà đâu có gì nhỉ cô chỉ mới mười tám tuổi , cô có quyền mơ mộng chứ !
Kagome đưa tay lướt nhẹ trên những cánh hoa bách hợp. Cô thẳng bước đến bên cây anh đào. Kagome nhìn nó với ánh mắt trìu mến nhất. Loài hoa đã đi theo suốt cuộc đời cô. Cô chợt nghĩ đến Sesshoumaru. Đã có một lần cô bắt gặp anh đứng lặng dưới tán cây này, đôi mắt như lạc vào một cõi nào đó. Bỗng dưng lúc ấy cô thấy anh rất dịu dàng, rất gần gũi... Có một điều gì đó ở quá khứ muốn gợi lại nơi cô nhưng mọi thứ đều vụt qua quá nhanh, cô không thể nhớ rõ cô đã bỏ quên gì nơi hồi ức.
Cạch. cạch
Tiếng động lạ phát bên tai, cô bước quanh định vị trí của nó. Cách không bao xa nơi Kagome đứng, giữa những bông tuyết trắng một dáng người lúi cúi tỉa lại từng cành một.
“Anou...”
Dáng người đứng phắt dậy quay về hướng cô. Kagome chợt giật lùi lại khi nhìn vào đôi mắt bạc ấy. Nó trùng với màu mái tóc khiến cho khuôn mặt người này mang một vẻ cô độc và lạnh lẽo.
“Ehm....” Kagome lúng túng.
Cô là Kikyou?” Người đàn ông trạc tuổi ngài Taisho cất giọng đặc khàn.
“Vâng... bác là--?”
“Kenya - trợ lý của của ‘vị hôn phu’ tương lai của tiểu thơ”
“Oh...”Đó là tất cả những gì cô có thể đáp trả. “Cháu – cứ nghĩ chỉ có ngài Taisho và Sesshoumaru được tới đây?”
“Nhiệm vụ của ta là chăm sóc khu vườn này.”
“Thật sao?” Kagome tỏ vẻ thích thú . “Có lẽ bác hẳn yêu hoa lắm mới chăm chút khu vườn đẹp thế này”
Người đàn ông mỉm cười , đưa tay hứng lấy đóa hoa tuyết “Ta chỉ yêu những gì phu nhân yêu. Không ai có thể hiểu khu vườn này hơn ta...” Một tia nhìn đau nhói chợt hằn lên trên đôi mắt ấy. Gió khẽ rung rung những đóa hoa đương hé nở dưới ánh trăng bàn bạc. Mọi thứ đều quá hoàn mĩ trong khu vườn này.. nhưng sao lòng người không bao giờ thỏa mãn với những gì mình đã có và đang có?
“Đối với Sesshoumaru, Sakura là một loài hoa đặc biệt.” Kenya chắp hai tay sau lưng ngước nhìn tán cây rộng rợp trời của nó.
“Sao ạ? Cháu cứ nghĩ anh ấy thích hoa tuyết?”
Kenya lắc đầu “ Hoa tuyết đối với thằng bé chỉ là một hồi ức về mẹ. Nhưng sakura thì khác...”
Kagome há hốc mồm “Thật trung hợp, cháu cũng rất yêu hoa anh đào” Cô mải mê nghĩ về sự trùng hợp này nên không để ý một sự ngạc nhiên lạ lẫm trên gương mặt vị trợ lý này. Nhưng rồi thay vào đó là một nụ cười bình thản....
Đằng sau sự bình yên là một cơn bão sắp chực vồ tới........
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay công việc ở công ty có vẻ thoải mái hơn. Cô cũng không còn gặp lại Kagemi nữa. Nghe nói phía bên phòng cậu ta đang có cuộc giao dịch quan trọng chắc nên cũng không còn thời gian rảnh nữa.
”Cô Higurashi, có thể đem xấp này đến phòng Tổng giám đốc được không?” Vị trưởng phòng chìa trước mặt cô một bao bì vàng.
“Vâng !”
Kagome bước đến cạnh cửa phòng Sesshou. Cô tính gõ cửa nhưng cánh cửa đã để hé mở và cô vô tình can tội nghe trộm.
“Cô quyết định như thế thật sao?” Vẫn cái giọng lạnh như băng đó.
“Tôi thành thật xin lỗi nhưng đó là quyết định của tôi. Hơn nữa nếu làm thế sẽ rất khó xử cho hai bên. Dù sao anh và người đó có một số mâu thuẫn” Kagome nhận ngay ra đó là giọng một người phụ nữ, nghe có vẻ rất quyết đoán. Cô gõ liều vào cánh cửa.
Cuộc đối thoại dừng hẳn.
“Vào đi!”
Kagome khép nép bước vào. Cô cúi chào những vị khách. Ngay khi vừa ngẩng lên cô đã ấn tượng bởi đôi mắt đen nhung sắc sảo nơi người phụ nữ này. Một dáng người dong dỏng cao, mái tóc cột búi lại, gương mặt có vẻ nhợt nhạt vì mệt mỏi. Nhưng đây là một người phụ nữ đẹp - một nét đẹp mạnh mẽ kiên định hằn rõ trên đôi mắt. Kagome không khỏi há hốc mồm, đây là lần đầu cô nhìn tận mắt một người phụ nữ đứng đầu cho một dự án hay đại loại là thế.
.
“Kikyou có chuyện gì vậy?”
“Oh! Trưởng phòng có tư liệu này giao cho giám đốc” Nói rồi cô hấp tấp đặt xấp giấy cạnh Sess.
“Tôi xin phép ra về. Chúc Taisho-san một ngày tốt lành” Người phụ nữ đó khẽ cúi đầu chào.
Sesshoumarru cũng đứng dậy , hơi cúi người. Và nó khiến Kagome ngạc nhiên vô cùng. Tuy làm ở công ty không lâu nhưng cô biết chắc rằng không bao giờ Sesshoumaru cúi đầu chào bất cứ ai. Dù đó chỉ là cái chào xã giao.
Đối với những con người cao ngạo như vầy, chỉ những ai đủ sức tạo một lòng kính trọng nơi họ thì mới nhận được cái chào đáp trả. Người phụ nữ này là trường hợp đó? Nếu đúng là thế thì thật đáng ngưỡng mộ. Có lẽ suốt đời cô cũng không có được bản lĩnh như cô ấy.
Khi cánh cửa khép lại, Kagome chợt buột miệng nhận xét “Cô ấy giỏi nhỉ.. có thể làm một kẻ kiêu kì như anh phải chào lại”
Sesshoumaru liếc nhìn cô “Một cái chào xã giao cũng nói lên cho cô nhiều thứ sao? ”
“Với người khác thì không, nhưng với anh thì nó nói lên rất nhiều. Hơn nữa tôi đoán không lầm thì vai vế cô ấy không thua gì anh”
Anh bất ngờ trước sự phán đoán của Kikyou. “Xem ra cô cũng tinh mắt đấy!”
“Khen hay mỉa mai thế” Kagome lườm anh.
“Tùy cô!”
“Một ngày anh không làm tôi cáu lên là ngày đó anh không yên à?”
“Đó chỉ là do cô quá ồn ào thôi! “ Anh thản nhiên lật xấp giấy trên bàn như không có sự tồn tại của cô.
Kagome thở dài chán nản, đúng thật là hết thuốc chữa. Cô vẫn tự thắc mắc chính mình vì sao vẫn còn đứng cạnh hắn sờ sờ gần hai tuần ? Ý trời nhỉ!
Nhưng nói gì cũng được, cô vẫn còn rất tò mò về người con gái lúc nãy. Hỏi hắn thì chắc chắn không có một đáp án thỏa đáng, đành phải hỏi người còn lại vậy....
Kagome cười nham hiểm...
~~~~~~~~~