Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 21: Chương 21: Anh- Thật Khiến Tôi Tức Giận Mà




Mưa vẫn cứ rơi.. mỗi lúc một nhiều. Và cô đang đứng giữa trời nhưng áo không ướt lấy một giọt. Cô thở dài. Xung quanh Kagome là chiếc lồng kính trải dài theo lối đi quanh khu vườn. Cô tự hỏi họ làm cái lồng kính này làm gì?? Nhốt khách à? Chẳng lẽ giới thượng lưu lại ngắm hoa qua chiếc lồng này sao???

THật buồn cười! Cô không hiểu sao họ lại có thể cảm nhận vẻ đẹp sức sống của những đóa hoa khi đứng nhìn nó qua một vật trung gian thế này?? Hay đơn thuần hoa chỉ là vật vô tri vô giác đối với họ ?? Chỉ là vật làm cảnh! Và họ xem hoa chỉ để tỏ rõ mình là tầng lớp thượng lưu?? Thật mỉm mai làm sao! Mà cũng đúng thôi, tầng lớp của họ biết thế nào là đẹp là sức sống? Họ chỉ quan tâm đến tiền tài danh vọng, có lẽ vì thế nên nhà hàng mới cho xây cái lồng này để họ thưởng thức thú vui tiêu khiển. Có lẽ vì thế mà cô mới đứng đây chứng kiến bao âm mưu của họ. Và có lẽ vì thế mà Kikyou mới gặp cô...

Cô nhìn ra ngoài. Từng khóm hoa đang chịu những đợt mưa trút xuống như muốn bứt đi từng gốc rễ. Chúng đang phản kháng lại, tựa đầu vào nhau mà chống đỡ mà sinh tồn. Cô chợt mỉm cười.. Bất chợt , một cành hoa trôi dạt theo dòng nước.. tách ra khỏi cộng đồng kia... Kagome chợt chạnh lòng. Cành hoa đó sẽ ra sao trong cơn mưa vùi dập này? Rồi cô chợt nghĩ đến bản thân. Đó hoa đó cũng như cô bây giờ.. lênh đênh chẳng biết đi về đâu. Cái gì đã bứt cô ra khỏi họ?? Là chính cô.. hay là do hoàn cảnh?

Kagome dừng chân lại . Cô nhìn chăm chú bên ngoài mà không nhớ rằng mình đang đi với một người.

Một ánh mắt trăng khuyết vàng nhìn cô. Đây là lần đầu tiên một người con gái làm anh chú ý đến thế! Cuộc sống của anh chỉ cho anh tiếp xúc với hai loại phụ nữ. Đó là những kẻ tham danh vọng hoặc những cô tiểu thư sống bám vào gấu áo cha mình. Tất cả đều làm anh kinh tởm. Thật đáng khinh bỉ! Phụ nữ, đàn bà là những thứ hèn hạ khi sẵn sàng bán lòng tự trọng của mình để đạt được mục đích. Và tất nhiên nếu anh cần thì họ sẽ xếp thành hàng để được anh chọn. Trên đời này chỉ có hai người phụ nữ mà anh kính trọng và thương yêu nhất. Đó chính là mẹ và bà Higurashi. Họ là những người phụ nữ quý phái nhất trong mắt anh. Nhưng giờ đây , tất cả chỉ là quá khứ, là kỷ niệm. Họ đã không còn ! Không còn vì chính những tham vọng quyền lực của chồng họ.

Sesshoumaru nhìn Kagome rất lấu. 'Quả đúng là con gái của bà Higurashi' Anh nhận xét thầm. Họ giống nhau như hai giọt nước. Nhưng không biết anh sẽ xử sự với cô ta như thế nào khi lúc này Kikyou Higurashi chính là hôn thê của anh. Kết hôn đối với anh chỉ là một nước đi trên bàn cờ thương trường nhưng cô ta lại là con của người phụ nữ anh kính nể. Anh không thể làm chuyện có lỗi với bà Higurashi được. Chỉ còn cách...

“Cô Higurashi! Cô định đứng đó cho đến bao giờ??”

“Huh?? Àh... Tôi... xin lỗi!” Kagome giật bắn mình quay lưng lại. Cô *toát mồ hôi* 'HÌnh như mình đã quên đi sự tồn tại của anh ta' . Kagome lẳng lặng bước theo anh. Cô ngao nhán 'Trời ạ! Sao mình lại phải đi dạo với khúc gỗ này chứ! Hai ông bố này đúng là rỗi chuyện!'

“Hai con phải tìm hiểu về nhau chứ! Hay là hai đứa đi dạo đi!”

Chỉ một câu nói của họ mà giờ đây cô phải đi chung với tảng băng trôi này! Cô khẽ liếc nhìn tại anh... không chút cảm xúc biểu hiện ra khuôn mặt. Chẳng lẽ những doanh nhân trẻ đều thế sao??

Im lặng một lúc lâu, Kagome không kiềm được nữa, cô đánh liều hỏi chuyện

“Ano.... anh có thể nói một cái gì đó được không??”

Seshoumaru khá ngạc nhiên trước câu hỏi của Kagome. Anh liếc nhìn cô rồi lại nhìn thẳng “Nói gì?? Tôi không có gì cần nói với cô cả!”

Kagome cười trừ “ơ.. nhưng ít nhất tôi cũng phải biết chút gì về anh chứ. Chẳng phải chúng ta sắp đính hôn sao?”

“Tôi không quan tâm đến việc đó! Dù sao nó cũng cho công việc thôi. Tôi nghĩ là cô phải biết điều đó!”

Câu trả lời lạnh nhạt đó đã khiến cô nổi giận. Cô quay hẳn mặt qua anh

“Này! ANh có thể lịch sự một chút được không? Tuy biết là anh không có gì nói với tôi nhưng chẳng lẽ anh không còn cách trả lời nào nhẹ nhàng hơn sao?” Cô khoanh tay trước ngực.

Seshoumaru thật sự rất sốc khi nghe Kagome mắng lại anh. Chưa có một người con giá nào dám mắng anh cả. 'Lạ thật sao cô ta lại khác hẳn với 2 năm trước nhỉ?' Anh thắc mắc nhưng rồi thôi. Dù sao điều đó chẳng liên quan đến anh!

“Nếu cô khôgn muốn nghe tôi nói thì tốt nhất cô đừng hỏi gì!”

Nói rồi Seshoumaru bước đi thẳng không thèm ngoái lại.

“Anh....” Kagome đứng họng, cô khôgn thể nói nên lời. “Ha!Sao lại có người cao ngạo đến thế !??”

“Này! Đợi tôi với!” Kagome gọi vọng theo.

Một cơn gió bất chợt thổi vào lồng kính. Mang theo hương vị của hoa... những hương thơm dịu dàng.. mang cho con người một cảm giác yên bình.

Hai con người vẫn tiếp tục bước đi cùng nhau giữa cơn gió mang đầy hương hoa hồng-hoa của tình yêu.

End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.