Chiếc xe lăn bánh. Không lâu sao, cô bắt đầu nghe tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái xe. Kagome lờ mờ mở mắt. Cô thiếp đi từ lúc nào? Ánh nhìn hướng ra ngoài khoảng không tối kia. Chẳng thấy gì cả.. chỉ mập mờ những ánh đèn vàng len trong cơn mưa rào. Nước mưa chảy dài xuống mặt kính tạo thành những đường ngoằn ngoèo.
Kagome uể oải nhìn quanh... Bồn bề chỉ có cô, Tasuki và cơn mưa này. À còn bài hát trên đài nữa.. Bài hát ấy là gì nhỉ...
come to me
we never be apart
the sun you see is me
Kagome hơi chay mày khi lắng nghe giai điệu.. Tasuki nhận ra sự khó chịu trên mặt Kikyou, anh với tay chuyển sang đài khác.
“Đừng -- hãy để tôi nghe bài này..”
“Eh...”
Kagome dựa vào cửa kính. Tiếng thụ cầm trong bài khiến cô khó chịu quá. Cả lời bài hát nữa.. cứ như mũi dao cắm xuyên vào ngực cô. Khi con người hiểu rõ cô đơn là gì cũng chính là lúc họ bắt đầu sợ nó. Bài hát cô độc. Cô cũng thế...
no more pain
no memories remain
now you can play with me
Cô đã từng xem qua bộ phim này.. đây là bài hát chủ đề cho phim. Một kết thúc bi thảm... Ước mơ duy nhất của hai đứa trẻ là vượt qua con sông ngăn cách để chơi đùa cùng nhau. Nhưng cuối cùng khi lớn lên, chính nơi ấy đã tiễn hai linh hồn về cõi vĩnh hằng. Giấc mơ thuở bé mãi mãi chôn vùi trong cát.
so love me now you are the one
I give you all the stars I see
the rain is gone no pain is here
my heart I beg you all your love
come to me
we never be apart
the sun you see is me
Hình ảnh tan thương cuối phim cũng có một cơn mưa rào như lúc này. Hiu quạnh, côi cút... và lạnh giá. Ngày đó cô đã khóc rất nhiều khi xem. Inu dỗ mãi vẫn không nín. Nhưng lúc này đây.. câu chuyện về chính cô lại không thể lấy thêm bất kì giọt nước mắt nào. Có chăng chỉ là những nụ cười gằng, cười khẩy chính mình. Đã không còn đủ hàng lệ cho cô. Trái tim cô đau âm ỉ...
no more pain
no memories remain
now you can play
all the games with me
“Anh Tasuki.. hãy chở tôi tới ....
~~~~~~~~~~~~~~
Cộp.. Cộp
Gót giày gõ vào nền đá khô khốc. Kagome lững thững bước , cô ngước nhìn hàng chò nâu xen lẫn hoa anh đào.
Mọi thứ trở nên xác xơ sau cơn mưa tầm tã. Cánh hoa dập nát dính chặt vào con đường đầy nước. Những trái chò lăn lốc lốc trên nền gạch cứng. Đâu đó vẳng bên tai tiếng nhỏ giọt của cơn mưa còn đọng lại trên cây. Những vũng ao bé tí gơn sóng nhẹ theo bước chân cô. Không gian thật tách biệt riêng lẻ. Tiếng dế vọng lại từ bụi cỏ. Bóng cây lồng vào nhau, in trền nền đá hoa. Lạnh lẽo quá !
Cô chọn lại chiếc bàn hôm trước - nơi có thể ngắm mặt trời lặn. Nhưng tiếc thay bây giờ đã quá nửa đêm, trước mặt cô chỉ là tiếng sóng vỗ rầm rì dưới một màn đêm đen. Ngay cả một ánh đèn leo lét cũng không đủ sức chen chân vào bóng tối này.
‘Ngốc thật! Mình đến đây đề làm gì nhỉ’ Kagome tự cười thầm. Cô tìm gì nơi đây? Đây là lần đầu tiên, cô ngồi một mình. Nhưng lạ thật... cô đã không còn thấy sợ hãi như ngày bị nhốt trong căn phòng đó. Hình như khi đã quá quen với nỗi cô đơn, sẽ chẳng ai còn sợ đối mặt với nó nữa.
Khói trà nghi ngút bốc hương thơm. Dòng nước đầy khói xoay hút tật đáy theo đà chiếc thìa. Kagome khuấy liên tục tạo một vòng xoáy nhỏ trong cốc. Sâu hút..
Kagome chống tay sau ót, hắt hơi nhẹ nhìn trời. Thấp thoáng đằng xa vài ngọn đèn li ti của mấy con tàu đánh cá. Tất cả chìm trong bóng tối và cơn gió đêm lạnh buốt.
“Hôm nay tôi có khách quý nhỉ!”
Kagome giật nảy mình. Một dáng người thon gầy với làn da trắng mịn, mái tóc xoăn dài chấm đất. Nét đẹp sắc sảo.Trước mặt cô chính là cô ca sĩ hôm qua.
“Cho phép tôi ngồi nhé” Cô nở nụ cười dịu dàng. Kagome bất giác gật đầu, đôi mắt hiện chút khó hiểu lẫn ngạc nhiên. Lòng lại mừng thầm vì ít ra có một người thứ hai cùng đợi thời gian trôi chảy với cô. Khi con người đã sợ hãi cô độc thì bằng mọi cách họ sẽ níu kéo một người cùng chịu sự cô độc đó.
Cô cũng thế, đúng không? Vì cô là con người...
‘Cô ấy đẹp quá!’ Một vẻ cao sang nhã nhặn hiện rõ qua gương mặt người ca sĩ. Kagome bỗng cảm giác thật gần gũi.
“Hôm nay cô không đi cùng Taisho à?”