Sắp Xếp Nhầm.... Vị Trí Đúng

Chương 3: Chương 3: Fateful Meeting




CHƯƠNG 3.Fateful Meeting

~~~~~~~~~~~~~~

Chiều dần buông xuống. Ở cuối chân trời, từng đàn én đang trên đường trở về tổ ấm. Cả không gian như bị nuốt chửng bởi khung cảnh đỏ rực. Trời đã bắt đầu se lạnh. Và ở một góc nhỏ của cái thành phố Tokyo bận rộn, khi ánh dương vụt tắt và cũng là lúc khoảng không tràn ngập khói bụi nhường chỗ cho sự yên tĩnh về chiều, dù chỉ là một thoáng, ở đó có một ngôi nhà nhỏ. Một ngôi nhà được che phủ bởi hoa anh đào và những bụi hồng tin sương gần một khu rừng nhỏ. Nơi mà bạn có thể nghe thấy tiếng cười giòn giã phá vỡ đi cái yên lặng tĩnh mịch của khung cảnh xung quanh. Nhưng thỉnh thoảng... nó khá là ồn ào....

“INUYASHAAA!!” Một giọng ai đó hét lên. Và tiếng động này đã đánh thức những chú chim đã yên giấc nồng trên mái nhà.

“BING! BANG! RẦM!!”

“Inuyasha-baka! Đã bao nhiêu lần tớ nói với cậu rằng : ĐỪNG DÙNG KHĂN TẮM CỦA TỚ!!” Cô gái với mái tóc đen huyền hét vào lỗ tai anh ta.

“Feh! Khăn của cậu đính ngọc chắc! Sao cậu chẳng để bất cứ ai đụng đến nó!” Inuyasha làu bàu, lấy cái giỏ rác đang úp trên đầu cậu xuống.

“Chẳng có gì trên nó hết! Vân đề ở đây là VỆ SINH! CẬU CÓ HIỂU KHÔNG? Nhà này ai cũng có khăn tắm riêng, sao cậu cứ dùng KHĂN CỦA TỚ!” kagome hét giận dữ, tiếp tục ném đồ vào người Inu.

“ HEy! STOP!” Inu cảnh cáo, đứng bật dậy “Cậu sạch sẽ quá rồi đấy! Hơn nữa, con mèo đáng yêu chết tiệt của cậu đã xé rách cái khăn của tớ rồi. Thậm chí cô chủ yêu quí của nó cũng không thèm cho nạn nhân này một lời xin lỗi!”

“Gì! Tớ đã xin lỗi cậu rồi!”

'”Chưa hề.”

“Có”

“KHông”

“Có”

“Không”

“C--”

“Hai cậu có thể nào im lặng một chút được không? Cái nhà này chẳng bao giờ thở được chỉ vì hai cậu” Một cô gái ngồi nhâm nhi cafe than phiền, cô chống tay lên cằm chán nản.

“Sango à, cậu phải thông cảm cho họ chứ! Một ngầy mà không cãi nhau thì họ ăn không ngon đâu!” Miroku nói thản nhiên, uống hết tách trà trên bàn.

“Oh....có lẽ cậu nói đúng!” Sango mở to mắt ra vẻ ngạc nhiên, quay đầu nhìn Miroku, gật đầu đồng tình.

“Hey, ai nói là chúng tôi thân nhau chứ?” Kagome quay ngoắt đầu lại nhìn trừng trừng Miroku, tay thì vẫn đang cầm cái rổ chuẩn bị ném vào Inuyasha.

“Phải, ai mà ngốc đến nỗi chịu làm bạn với một đứa ồn ào, cứng đầu như cậu!”

“GÌ chứ? Cậu coi lại cậu đi : ngu ngốc, vụng về và là một tên KHÔNG CÓ Ý THỨC vệ sinh nhất mà tớ từng gặp.” Kagome giận dữ kể từng tính xấu của cậu ta. Và cuộc chiến 'ném vật' cứ tiếp tục diễn ra sôi nổi....

“Này đã bảo là thôi ném mấy cái rổ đó lên đầu tớ rồi mà!”

“Còn cậu thì sao? Con gái gì mà thô bạo hết sức. COi chừng ế chồng đó!” “Ê đừng có lấy cái lọ yêu quý của tôi chứ!”

“Ô, vậy sao? Vậy mà tôi cứ tưởng cái này là đồ phế thải chứ!”

“CẬU---- NÀY! Có nghe tôi nói không, BỎ CÁI LỌ XUỐNG!”

“Trời ạ! Chắc đầu tớ vỡ ra mất!” Sango than phiền, hai tay ôm chầm lấy cái đầu tội nghiệp luôn phải nghe cuộc đấu khẩu của hai người kia mỗi ngày.

“Tớ có khác gì cậu” Miroku thở dài mệt mỏi “Cậu có than cũng vô ích. Hai tên đó chẳng bao giờ trưởng thành được đâu! Cứ như là trẻ con.”

“U huh!”Sango khẽ gật.....

“BỐP! BANG!”

“Huh?” Inu và Kagome quay đầu lại.

“HENTAI!” Sango hét lên, mặt cô đỏ còn hơn trái cà.

Miroku bất tỉnh với chiếc ghế trên đầu.

“Cậu đúng là một tên xấu xa!”

“Khỏi hét nữa Sango, cậu ấy bất tỉnh rồi!” Hai người nói cùng lúc.

... Đó là một trong những cảnh rất bình thường trong ngôi nhà này. Họ luôn như thế nhưng tình cảm giữa bốn chàng trai, cô gái này thì bền chặt còn hơn cả tình anh chị em. Họ lớn lên cùng nhau, sống cùng nhau và làm việc cùng nhau. Cuộc sống giữa họ không chút buồn bã hãy phản bội. Nhưng không có nghĩa là không có. Bất cứ ai như họ đều có một bí mật riêng của bản thân. Những điều băn khoăn không thể chia sẻ cùng ai. Những đứa trẻ mồi côi như họ luôn có nỗi buồn thầm kín trong lòng. Trong cuộc đời họ sẽ mãi không bao giờ có một 'gia đình thật sự' khi chính gia đình thật sự ấy đã bỏ rơi họ. Thế giới này tồn tại được vì không có gì gọi là công bằng hoàn toàn. Nếu như điều đó xảy ra thì chẳng phải đây một thế giới hoàn hảo không khổ đau, không uất hận?. Nếu như có nơi đó thì họ đã không tồn tại, họ sẽ không gặp nhau để rồi tựa vào nhau mà đứng trước giông bão cuộc đời. Nếu như thế giới hoàn hảo ấy xuất hiện thì họ sẽ đựoc quan tâm, che chở và bảo vệ nhưng cuối cùng thì đó chỉ là một giấc mơ trẻ thơ. Thực tại thì họ phải tự bảo vệ lấy mình, tự lo lấy bản thân vì cái xã hội hiện đại hóa này sẽ không có thời gian để bận tâm đến cuộc sống tinh thần của những trẻ mồ côi... những đứa trẻ bị bỏ rơi...

Ai cũng có những khát vọng riêng, những ước mơ khác nhau nhưng trong cái dòng người đầy chông gai này thì đối với bốn người họ cuộc sống hiện giờ đã quá đủ. Họ đã mãn nguyện với những gì họ làm được và giữ được. Nhưng số mệnh vẫn là số mệnh, họ sẽ không biết được chuyện gì rồi sẽ xảy đến với mình trong nay mai. Và cũng không ai trong họ ngờ rằng cái tương lai trở thành bước ngoặc cuộc đời chính là ngày hôm nay...

~~~~~~~~~~~

Trong khu rừng nhỏ gần đó, tiếng bước chân vội vã xé đi cái không gian tĩnh mịch xung quanh. Trái với vẻ tĩnh lặng thường ngày của khu rừng, hôm nay nó trở nên náo động vì một việc gì đó. Và chính sự náo động ấy đã cho khu rừng thêm chút nguy hiểm và tối tăm. Người chủ nhân của tiếng chân ấy đang chạy trong hoảng loạng, đôi mắt chứa đầy sự sợ hãi. Từng tiếng thở đứt quãng của cô như được nghe mỗi ngày một rõ hơn từng bước chạy bán sống bán chết của mình. Cô đã chạy rất lâu, giờ đây trong đầu cô không thể hình dung được khoảng thời gian cô đã trốn đi, trốn đi khỏi cái nhà đó, trốn khỏi sự tham vọng của người đàn ông ấy.

“Cô ta trốn đi đâu rồi?” Tiếng một người đàn ông vang lên đằng sau cô.

“Ôi không! Họ đã đuổi kịp rồi!” Cô chợt dừng lại mà quay đầu nhìn về phía sau mình. Cô sợ hãi, nhìn quanh khắp khu rừng. Nhất định phải có một chỗ nào đó đủ rộng cho cô ẩn nấp. Cô dường như thấy được cơ thể mình đang run lên theo từng nhịp đập thở dốc của cô. Đảo mắt nhìn, bất chợt cô phất hiện được một hốc cây đã mục nát nằm chắn ngang giữa đường. Cô reo lên mừng rỡ “CÓ rồi!” Ngay lập tức, cô cúi thấp mình nấp vào.

“CHết tiệt! Ta mất dầu cô ấy rồi!” Người đàn ông nói giận dữ khi quét cậy đèn pin quanh đây. Ánh sáng của nó chiếu thẳng đến cái hốc cây. Cô nhận thấy được ánh sáng chói loà ấy từ phía sau mình. Mạt cô tái đi, tay run lên bần bật. Cô cắn răng, cố gồn mình không dịch chuyển gây bất cứ tiếng động nào. 'Làm ơn đừng để họ tìm thấy con, lạy Chúa!' Cô cầu nguyện thầm lăng, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Tiếng bước chân tiến đến gần cô hơn. Tim cô như đứng lại, hơi thở cũng đọng lại trong giây phút đó..

“Này! Anh đi đâu đó, ta phải về báo cáo với xếp chứ!” Tiếng một người khác gọi vọng đến.

“Tới ngay!” Rồi cô nghe tiếng bước chân dịch chuyển mỗi ngày một xa hơn. Ánh đèn cùng dần lịm tắt. Nhưng cô vẫn nắm đó mà chờ đợi. Cô không thể bất cẩn một giấy nào cả. Khó khăn lắm cô mới trốn được ra đến đây, cô không thể để họ bắt cô trở về. Cô chờ đợi, đợi cho khu rừng trở về không gian tĩnh mịch thường ngày.

Một lúc sau, cô khó nhọc chui ra ngoài. Quên đi dòng mồ hôi đang chảy dài xuống má, cô gắng gượng lấy sức lực cuối cùng lê từng bước nặng nề về phía trước. Trời đã tối hẳn, tìm lối ra trong khu rừng này quả thật là rất khó dẫu chỉ là một khu rừng nhỏ. Cô thở mệt nhọc, cô đã quá kiệt sức, mắt cũng bắt đầu mờ dần. Giờ đây cô không còn thấy rõ lối đi phía trước nữa. Cô bước đi vô thưcmá không biết rằng phía trước là một cái vách đá. Cô ngã xuống, xung quanh cô bóng tối bao phủ...

~~~~~~~In the house~~~~~~~~~~~~

“Kagome! Cậu có thể lấy giúp tớ đống đồ phơi bên ngoài không? Tớ đang bận tay!” Tiếng Sango vọng từ trong bếp.

“Được thôi!” Kagome nói rồi đặt bịch snack xuống bàn, đứng dậy bước ra ngoài.

Cô xếp đống quần áo vào giỏ, vừa làm vừa hát. Bất chợt một cơn gió đếm thổi bạt qua, kéo theo chiếc áo trắng của Kagome ra tận bụi cây sát vách đá.

“Cơn gió đáng ghét!” Cô nguyền rủa, chạy theo hướng gió. Vừa lúc cúi người xuống với lấy chiếc áo, mắt Kagome nhìn thấy cái gì đó..... Một bàn tay trên cỏ...... Ngay lập tức mắt cô mở to hoảng sợ.

“AHHHHH!!!!!” Kagome hét lên, ngã người ra đất. Cô vùng vẫy lùi về phía sau.

“Chuyện gì thế??” Miroku càu nhàu chạy ra chỗ Kagome.

Kagome nhìn Miroku rồi chậm chạp đưa tay chỉ vào bụi cây..

“Một---một--ca--cái--t-tay!”

“Này, đừng có giỡn kiểu đó chứ! “ Anh nói nghiêm chỉnh rồi đưa mắt nhìn hướng theo cánh tay Kagome. Anh nhíu mày, cúi người ra phía trước nhìn kỹ hơn. Hai giây sau....

“AHHHHH!!!!!!!!” Miroku hét lớn hơn Kagome.

“Cái quái gì thế hả?” Inuyasha và Sango lật đật chạy ra khi nghe tiếng hét của họ.

Miroku từ từ quay lại nhìn họ, mặt tái mét “Xa---xác--ng---người”

“GÌ? Tớ không đùa đâu, Miroku! làm gì có xác chết ở đây!” Sango mắng cậu ta, cô chống nạnh lườm cậu nhưng....

“Sango! Lấy dùm tớ cây đèn pin,“ Inuyasha nói, nhíu mày nhìn về hướng vách đá.

“Làm gì?”

“Cứ lấy đi!”

“Được thôi!” Cô nhún vai rồi chạy vào nhà. 2 phút sau, cô đưa cây đèn cho Inuyasha “Đây”

Cầm cây đèn trên tay, Inuyasha bước gần lại bụi cây 'một cách từ từ'. Chợt, anh cảm thấy vai mình hơi nặng. Quay đầu lại, anh giật bắn mình khi ngay sau 'sát' lưng anh là Kagome, Sango cùng Miroku.

“Hey! Mấy người bị sao thế?”

“Chúng tớ sợ, Inu!” Kagome thỏ thẻ.

“Feh!” Anh làu bàu rồi tiếp tục bước gần..

Từ từ, Inu 'lôi' cả đám đến gần vách đá nhưng mắt họ mở to kinh ngạc khi ách đèn chiếu thẳng vào nơi đó....

“ÔI Chúa ơi!”

End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.