Sango thở dài nhẹ nhõm. Xong vòng một. Giờ là đợi kết quả.
Một tiếng sau, danh sách đậu vòng một đã có.
Sango hồi hộp chờ đợi.
“Cô Sango!” Tên đầu tiên.
Sango há hốc mồm. Người cô rung lên vì vui sướng. Nhưng lập tức trấn tĩnh ngay. “Coi nào đừng quá vội mừng! Chỉ là vòng một!” Sango tự răn đe mình.
Như một phản xạ, cô quay phắt lại nhìn chỗ Onigumo đứng. Hắn đã đi. Nhưng lòng cô vẫn không yên, hắn sẽ giở trò gì đây?
Khoảng mười người bước vào cánh cửa khép kín. Sango trố mắt nhìn. Trước mặt cô là mười dãy bàn bếp với tất cả các dụng cụ tốt nhất của một người đầu bếp. Chậc, nếu không đậu thì ít ra cô cũng được một lần trong đời sử dụng chúng.
“Bậy nào! Nhất định phải đậu!” Sango tự tát vào má mình.
“Bây giờ mời các vị bốc thăm. Sau đó tự động chọn bàn bếp tương ứng với mình. Quý vị có 45 phút để trình bày một bữa ăn cho gia tộc Taisho. Chúng tôi sẽ đưa ra các thực phẩm bất kì. Yêu cầu các vị phải chế biến thành một món ăn đặc biệt. Sẽ có một thẻ , thực phẩm sẽ khá là... khó cho các vị. Mong là các vị không bốc nhầm nó!”
“Số 13” Sango nhìn nhăn nhó tấm thẻ của mình. 13.... con số xui. Mong là sự dị đoan của cô không thành hiện thực.
Chéo góc nhìn Sango, Onigumo đứng nhìn chăm chú. “13 à?”
“Cứ để cô ta vào gia tộc. Sẽ có lúc chúng ta cần dùng đến đám mồ côi này!”
Nói là thế nhưng làm sao hắn có thể để yên cho đồng bọn Kagome tiếp tay cho con bé đó. Con bé mà hắn hận thấu xương. “Xin lỗi ngài Naraku. Tôi không thể để chúng ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi!”
Nói rồi hắn vòng ra sau nhà bếp. Các phụ tá bếp đang tất bật xếp các thức ăn vào từng đĩa số.
“Để xem cô tài đến mức nào!” Một nụ cười nham hiểm.
“Ra rồi!” Sango dõi theo từng bước đi của người phụ bếp. Chín người được nhận rất nhiều thực phẩm lạ, đắt tiền, cô sẽ nhận gì đây??
Chiếc đĩa đặt trước mặt cô. Tay nhấc lên mà tim có thể nghe rõ từng nhịp. Ngay lập tức, Sango biến sắc.
“CÁI.....” Sango lấy tay lật đống rau trước mặt. “Rau, rau,... sao tòan là rau thế này??? Lại còn có tà hủ?? . Chỉ có một miếng thịt nạt??” Tíc tắc, cô quay theo hướng trực giác bảo cô kẻ xấu xa đó đang đứng. Cô nghiến răng căm phẫn “Onigumo....”
Đáp lại là nụ cười đắc chí của hắn. Rõ ràng hắn biết cô không thể làm gì trước đám rau lạ này. Tên bỉ ổi !
Nước mắt cô rơi lã chã. Thua rồi! Thua thật rồi. Xin lỗi Kagome.... tôi vô dụng, tôi không thể làm gì.. Kikyou.. tôi không thể..
‘Cô không thể làm gì nếu cô không làm gì’
Sango nhìn lại đống rau. “Mình sẽ thất bại nếu mình không thử..”
Cô nhìn lại đống rau lần nữa, dáo dác nhìn quanh bàn.
‘Sango này, bốn chúng ta là một gia đình nhỏ’
‘Tôi chỉ ước muốn một gia đình bình thường như bao người’
‘Gia tộc Taisho là một gia đình’
“Tôi đang làm bữa cơm cho chính gia đình tôi !”
“Gan lì thật! Nhưng xem cô làm được gì ?” Onigumo mỉm cười tự tin.
~~~~~~~~45 phút trôi qua~~~~~~~~~~
Sango ngồi phờ phạc không chút sinh lực. Cô đã làm hết tất cả những gì có thể. Giờ lòng cô rất nhẹ. Nhẹ và thảnh thơi! Cô tự hào về chính mình.
Kikyou, cô thấy không? Tôi đã vượt qua chính mình !...
“Các thí sinh đợt này khá xuất sắc! Đặt tên bữa ăn cũng độc đáo” Nữ giám khảo nhận xét.
“Uhm... “ Toutousai không nói gì.
Họ dừng tại thẻ 13.
“Ơ.. sao lại??” Hai người nhìn nhau ngạc nhiên.
“Gia đình? Tên chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Toutousai cầm tờ giấy ghi tên bữa ăn. Ông lật đằng sau. “.... Toutousai-san?” Nữ giám khảo mơ hồ nhìn ông. Ông bật cười sảng khóai.
“Xem ra tôi đặt câu hỏi đúng người rồi!”
“Ê! Có kết quả kìa!” Đám người nhao nhao lên. Như một luồng điện chạy qua cô, Sango giật bắn người đứng dậy.
Cô nhìn vào tờ ghi người duy nhất .
Tóc.
Tôi đã vượt qua chính mình ......[i]
End !