Kagome ngồi lặng trên ghế. Bóng tối khuất đi gương mặt của cô.
“Vâng!” Giọng Kagome vang lên mạnh mẽ.
Kagome đứng dậy vững chãi. Cô ngẩng cao đầu. Giờ đây, Kagome là Kikyou Higurashi. Cô là một tiểu thư danh giá. Cô phải đi tiếp con đường đã chọn dù giờ vẫn chưa có được câu trả lời. Nhưng cô sẽ bước tiếp. Không ai đem đáp án đến cô thì nay cô sẽ đi tìm nó bằng chính đôi chân mình.........
Ring...ring....
“Ông chủ, họ đã lên xe..”
“Hãy trông chừng cô ta.... cho đến ngày thành hôn”
“Vâng!” Onigumo tắt điện thoại, ngoảnh nhìn chiếc xe trước cổng . “Giờ đây chỉ còn là thời gian....”
Tiếng xe thắng gấp trước cổng chính gia tộc Taiyoukai. Ngay lập tức, cánh cửa tự mở. Kagome há hốc mồm với cảnh vật hai bên. Nó được xây theo kiểu đối xứng Anh. Những lùm cây được tỉa tót kỹ lưỡng. Những thảm cỏ xanh rì, bằng phẳng trải đều hai bên. Đài phun nước cũng toát lên nét uy quyền của nó. Nhưng sao Kagome lại thấy trống trải đến thế. Tất cả đều có bàn tay con người xen vào. Những hình tượng được con người uốn cành bẻ lá . Cô như có thể cảm được những giọt nắng chói chang đang chiếu thẳng vào xe. Vì những tán cây kia không đủ sức bao phủ cả bầu trời. Tất cả đều bị ép mình vào một khuôn khổ nhất định, ép mình trở nên trang nghiêm, lạnh lùng.
*Đúng là chủ nào tớ ấy ! Cả cảnh vật cũng đáng ghét y hệt tên đó * Kagome rủa thầm , vô tình phát ra những âm thanh khó chịu.
“Con sao vậy Ka--- Kikyou?”
“Huh?”
“Khó chịu à?” Kaede thì thầm vào tai cô.
“Còn hơn là khó chịu !” Cô làu bàu, chau mày
“Suỵt, con đang là Kikyou” Kaede huýt tay vào người Kagome .
“Oh!” Kagome lập tức chỉnh lại nét mặt mình.
Chiếc xe dừng trước cửa chính lớn. Hai bên cửa khắc hình hai con khuyển bạch lớn đang giơ nanh như đe dọa một ai đó.
“Nhớ đấy, cha Sesshoumaru là Inutaisho Taiyoukai. Con phải tỏ ra thân thiện với ông ấy.” Kaede nhắc nhở.
“Thân thiện làm sao??”
“Kikyou và Inutaisho có mối quan hệ thân thiết như ruột thịt vậy!”
“Trời ạ ! Sao cái gia tộc này cái gì cũng dị dạng hơn người thế !!” Cô rên rỉ.
“Ông ấy ra kìa”
Cánh cửa nặng nề hé toang. Một người đàn ông trạc tuổi cha Kikyou bước ra ngoài. Mái tóc bạc kim với đôi mắt vàng nổi bật ở ông. Nhưng bỗng nhiên Kagome lại cảm nhận được một sự bình yên. Nó không giống tâm trạng ngột ngạt mà Kagome phải mang bên mình khi gặp cha Kikyou. Nét mặt ngài Taiyoukai hiện rõ một sự thân thiện, vẫn uy nghiêm nhưng rất hòa nhã.
Kagome chợt cảm thấy vui vui trong lòng. Ít ra ở cùng với Taiyoukai cũng đỡ căng thẳng hơn... nhưng ý nghĩ đó lập tức biến đi khi cô nhìn thấy ‘tảng băng trôi’ đứng kế bên.
*Sao anh ta không kế thừa luôn sự dịu dàng của cha mình?*
“Sao còn gọi ta như thế. Con sắp là con dâu của ta, hãy gọi ‘cha’ cho quen đi !”
“Vâng, thưa cha” Kagome diễn trót lọt.
Inutaisho bật lên tiếng cười sản khoái.
“Cháu càng lớn càng xinh đẹp ra” Một giọng nói ồn ồn phía sau vang lên.
Một người với mái tóc bạc phơ, móm mém cười .
*Mái tóc bạc phơ, luôn đứng bên cạnh Inutaisho...... Ông ta tên gì nhỉ?? À nhớ rồi *
“Chào bác Toutousai ! Trông bác vẫn mạnh khỏe” Kagome cố nhớ lại tất cả những ai Kikyou quen biết ở dòng tộc này qua khóa ‘huấn luyện’ cấp tốc mấy ngày vừa qua.
“Tiểu thư vẫn còn nhớ đến lão già này thật là may mắn cho lão !”
“Thôi mọi người vào nhà đi. Ta còn nhiều chuyện muốn nói với con”
Nhóm người lần lượt bước vào trong. Lẽ ra cô đã hoàn thành tốt vai diễn nếu không đi ngang qua Sesshoumaru. Vừa lướt quá, Kagome đã chào hỏi anh bằng cái lườm đay nghiến.
Và cũng không vừa, anh cũng chào lại bằng cái liếc độc địa của mình.
“Ôi trời!” Kaede thở dài lắc đầu. “Phải chi con bé diễn luôn trước mặt Sesshoumaru thì hay rồi ! Đằng này...” Nhưng đây là lần đầu tiên Kaede lại thấy Sesshoumaru biểu hiện thái độ ra mặt. Dù cái liếc đó rất nhanh nhưng cũng không qua nổi nổi mắt bà. Kaede phì cười *Xem ra cả hai đứa vẫn còn trẻ con !*
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thưa đây là phòng của tiểu thư !” Cô hầu gái cúi thấp người.
“Cám ơn chị ! À, và đừng gọi tôi là tiểu thư, cứ gọi là Kikyou được rồi “ Kagome phủi tay ra hiệu.
“Nhưng thưa tiểu thư đó là gia quy của nhà Taiyoukai”
“Luật lệ là do con nguười đặt ra thì con người cũng có thể phá bỏ nó ! Cứ gọi tôi là cô Kikyou được rồi. Tôi không muốn quá kiểu cách, dù sao tôi cũng sắp trở thành người trong nhà này rồi!” Kagome nháy mắt.
“Vâng” Cô hầu gái mỉm cười
“Chị tên gì vậy?”
“Vâng, là Hotaru”
“Tên chị đẹp quá !”
“Cám ơn tiểu—cô Kikyou đã khen, tôi xin đi dọn phòng “ Nói rồi Hotaru bước vào phòng trong.
“Sao cái nhà này lễ nghi quá vậy?” Kagome khoanh tay làu bàu.
“Nó chứng tỏ uy quyền của gia tộc chúng tôi !” Một giọng nói trầm lạnh vang lên.
Không cần quay lại , Kagome cũng thừa biết là ai. Cô không thể nào diễn tốt vai mình khi hắn kè kè bên cạnh. Kagome nhăn mặt quay người lại. “Oh, vậy sao? Anh có vẻ tự hào quá nhỉ !” Cô nói đầy mỉa mai.
Sesshoumaru chau mày nhìn Kikyou. *Cô ta học cách đáp trả ở đâu ra vậy?*
Anh nhìn về hướng phòng kế bên cánh cửa đối diện mình. “Phòng cô sát cạnh phòng tôi”
“Thế à”.... “H--- cái gì?” Kagome hét lên nhưng lập tức chình lại ngay âm giọng.
Sesshoumaru tỏ ra phiền hà “Đó là ý của cha tôi” Tất cả những câu trả lời của anh đều rất ngắn gọn.
“Tại sao ngài ấy lại cho tôi ở cạnh một khúc gỗ vậy trời..” Kagome lầm bầm.
“Đi mà hỏi cha tôi ấy”
“Nếu được thì tôi đã hỏi rồi. Không cần anh nhắc nhở”
Sesshoumaru quay người bỏ đi “Vào phòng cất đồ rồi gặp tôi ở vườn sau, tôi sẽ dẫn cô đi tham quan quanh khu biệt thự này “
“Anh là gì mà ra lệnh cho tôi “ Kagome bĩu môi, ngoắt người bước vào trong. Thật không biết được chuyện gì động trời sẽ xảy ra giữa cô và hắn....