Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 137: Chương 137: Sinh linh




Dần 1 tháng trôi qua, Lãnh Mạc tìm được phương pháp tôi luyện dị hỏa, nhưng phương pháp này lại cần có vật dẫn và vật để khống chế lượng hỏa diễm bùng phát. Nên cậu đành phải kiên nhẫn chờ đợi để tìm được 2 món đồ vật này, cậu cũng nhờ đến sự giúp đỡ của Mễ Đặc Nhĩ để tìm được 2 thứ đó. Và trong 1 tháng đó, toàn bộ học viện đều chấn kinh 1 phen khi biết 2 tân học viên là Lãnh Mạc và Băng Vũ lại trở thành học viên nội các. Chuyện này đến tai nhị vị hiệu trưởng liền 2 người đi đến xác thực chuyện này với Lăng Cung Yên thì nhận được câu trả lời đến chính họ cũng không tin được.

Cung Yên nói với 2 vị hiệu trưởng rằng Lãnh Mạc và Băng Vũ có thiên phú rất cao và xứng đáng trở thành học viên nội các khi đỡ được đấu kỹ của cô. Nói đến đây, 2 vị hiệu trưởng cũng không nói gì thêm mà đành phải đồng ý và cấp quyền hạn của học viên nội các cho 2 người họ, cũng điều đó là thông tri cho các đạo sư, học viên nội các khác trong học viện biết.

Cũng thời gian này, Linh Nhi lại có những biểu hiện rất lạ, nàng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi khiến cho việc tu luyện bị trì hoãn. Liên tục bị nôn mửa và đau đầu khiến Lãnh Mạc không biết được rằng Linh Nhi rốt cục bị bệnh gì, khi hỏi Nguyệt My thì cô lại ấp a ấp úng không nói rõ ràng càng khiến cậu lo lắng. Rốt cục cậu cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của Vân Chi và Khinh Doanh.

Nằm ở trên giường, Linh Nhi thân thể nóng rang được Vân Chi bên cạnh đang xem xét tình hình thân thể. Sau vài phút thì cô đứng lên, ánh mắt kỳ lạ nhìn đến Lãnh Mạc, điều này cũng khiến cho Khinh Doanh và Băng Vũ cảm thấy kỳ lạ.

‘Ta dò xét trong người con bé thì cảm nhận được có 1 khí tức yếu ớt trong cơ thể con bé, với lại biểu hiện mà con kể cho ta biết thì ta có thể suy ra 1 điều…’

‘Ý của mẫu thân là….’

Vân Chi ánh mắt kỳ lạ nói ra làm Khinh Doanh mường tượng được đôi phần nhưng vẫn chưa thể khẳng định gì nhiều. Còn Lãnh Mạc và Băng Vũ cũng mơ hồ không biết là chuyện gì.

‘Con bé Linh Nhi này…đã có mang’

Sau 1 hồi im lặng, rốt cục Vân Chi cũng nói ra nguyên nhân khiến cho cả 4 người lẫn Linh Nhi đều sửng sốt vô cùng. Linh Nhi có mang rốt cục là tự khi nào? Đến cả nàng cũng không biết chuyện này, Lãnh Mạc luôn bên cạnh nàng cũng không biết được. Nguyệt My lúc trước cũng từng xem xét xong rồi thì chỉ thở dài rồi lại nói chuyện nửa vời, nếu vậy thì chắc rằng cô đã biết được điều này nhưng không muốn nói.

‘Linh Nhi, nàng ấy có mang?!’

Lãnh Mạc kinh ngạc thốt lên, bản thân cũng không thể tin điều này được. Trong đầu cố gắng nhớ lại, thì cảnh tượng trước đây dần hiện về, thì ra sau lần đó cậu đã khiến cho nàng có mang. Nghĩ đến, Lãnh Mạc cảm thấy thật có lỗi, tuổi của Linh Nhi còn trẻ, vẫn còn độ tuổi thanh xuân nhưng hiện giờ lại khiến nàng có mang. Cư nhiên cậu không thể chối bỏ trách nhiệm vì đây là đứa con của cậu, là sinh linh do 2 người tạo ra nên càng phải có trách nhiệm. Nhưng vẫn là Lãnh Mạc còn quá trẻ, chưa thể ý thức được chuyện làm bậc phụ mẫu, với lại Linh Khởi còn chưa biết được chuyện này giữa 2 người, càng nhiều rắc rối mang đến.

‘Lãnh Mạc……’

Linh Nhi hướng ánh mắt đến cậu, trong ánh mắt của nàng chứa vô số tia hy vọng lẫn vui mừng. Có lẽ là do nàng đang mang trong mình sinh linh của Lãnh Mạc và nàng nên mới như thế. Nhìn nàng vui mừng, Lãnh Mạc cũng có cảm giác hạnh phúc theo, đi đến bên cạnh nàng, dùng tay vén tóc của nàng qua 1 bên rồi sờ lấy gò má của nàng.

‘Lãnh Mạc, tuy biết 2 đứa là phu thê chưa cưới, nhưng chuyện này quả thật quá nhanh. Con tuổi còn trẻ, chưa biết được làm bậc phụ mẫu ra sao, với lại con còn đến học viện, việc chăm sóc nàng có chút khó khăn. Chưa kể đến còn nhiều rắc rối trong tương lai…’

Biết được tình hình hiện giờ, Khinh Doanh nói qua 1 tiếng khiến Lãnh Mạc phải suy nghĩ rất nhiều. Quả thật chăm sóc Linh Nhi hiện giờ có chút khó khăn, cậu thì phải đến học viện, cho dù để lại 1 phân thân thì vẫn không yên tâm. Nếu nàng tiếp tục làm việc vặt ở Mễ Đặc Nhĩ thì sợ lại không ai chăm sóc, bởi vì những người như Nhã Phi hay Đằng Sơn đều rất bận rộn, cả Vân Chi và Khinh Doanh cũng vậy, luôn luôn di chuyển khắp nơi trên đại lục.

‘Mạc nhi, ta không trách con nhưng gia đình của con bé có biết chuyện này chưa?’

‘Ân, vẫn chưa thưa mẫu thân’

Chuyển sang chuyện liên quan, Vân Chi hỏi về gia đình của Linh Nhi đã biết gì về chuyện này chưa thì cậu trả lời rằng không. Sớm hay muộn gì Linh Khởi cũng phải biết chuyện này, nhưng tốt nhất vẫn là phải cho cô biết sớm.

‘Thôi thì hẹn 1 ngày, ta và Khinh Doanh sẽ gặp mặt nói chuyện giùm con. Còn hiện giờ thì tạm thời cố gắng chăm sóc và ta sẽ để lại trên người con bé 1 đạo khí tức, nếu có việc gì xảy ra thì ta có thể cảm nhận được’

Thở dài 1 hơi, Vân Chi có chút lo lắng cho Lãnh Mạc và Linh Nhi. Nhưng tạm thời chỉ có thể giải quyết việc này như thế, còn lại thì phải dựa vào Lãnh Mạc, xem cậu giải quyết như thế nào là hợp lý. Sau đó, Vân Chi và Khinh Doanh rời đi, mà trước khi đi, Vân Chi có để lại 1 đạo khí tức trên người Linh Nhi như đã nói. Cuối cùng, chỉ còn Lãnh Mạc, Băng Vũ và Linh Nhi ở đây.

‘Lãnh Mạc, muội biết hiện giờ huynh đang tự trách bản thân, nhưng xin huynh đừng tự trách mình như thế, chuyện này là ngoài ý muốn của chúng ta, không ai trong 2 chúng ta muốn chuyện này xảy ra. Với lại, nguyên nhân của chuyện này cũng là muội…’

‘Không, huynh cũng có phần lỗi, huynh cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này. Với lại, huynh cũng hạnh phúc khi muội mang trong mình giọt máu của huynh, vì giọt máu này chính là chứng minh tình cảm giữa muội và huynh, sẽ mãi không bị chia cắt’

Nhìn thấy ánh mắt của Lãnh Mạc có chút rối rắm, Linh Nhi mở lời an ủi, nhưng cứ tưởng có thể an ủi được cậu, ai dè nàng lại là người được an ủi. Nhất thời xúc động, Linh Nhi rơi lệ 1 ít, liền lấy tay dụi mắt 1 cái rồi mỉm cười hướng đến Lãnh Mạc. Trong lòng hiện giờ tuy nhiều suy nghĩ, nhưng cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nhìn thấy nàng vui vẻ như thế. Giọt máu này của cậu, cậu sẽ dùng tính mạng này mà bảo vệ nó.

Tối đến, Lãnh Mạc đến Mễ Đặc Nhĩ để tìm Nhã Phi để nói về chuyện của cậu và nàng. Nhã Phi nghe xong cũng không tránh khỏi bất ngờ. Cô nhớ lại trong vòng 1 tháng này, Linh Nhi thường xuyên mệt mỏi, nôn mửa, chưa kể đến thân nhiệt liên tục thay đổi nhưng vẫn hoàn thành những công việc mà Nhã Phi đưa ra. Nghĩ đến, cô cảm thấy thật ngốc nghếch, những biểu hiện đó chính là của người có mang, vậy mà cô lại không nhận ra, lại còn giao nhiều việc cho nàng.

‘Vậy đệ muốn nhờ ta chuyện gì?’

‘Ta muốn nhờ tỷ, tìm trong Mễ Đặc Nhĩ có thể chăm sóc nàng ấy khi ta không ở bên cạnh’

Mục đích Lãnh Mạc đến đây là nhờ đến sự giúp đỡ của Nhã Phi tìm 1 người nào đó có thể chăm sóc cho Linh Nhi. Nhã Phi suy nghĩ 1 chút, trong đầu liền hiện ra 1 người có thể chăm sóc cho nàng.

‘Có 1 người, là Từ Tuyết. Trông cô ấy như vậy thôi chứ Từ Tuyết đã có 1 đứa con rồi’

Nhã Phi nói rằng Từ Tuyết có thể chăm sóc cho Linh Nhi khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa yên tâm. Ngạc nhiên là không ngờ cô ấy lại có con, còn an tâm là vì Từ Tuyết là tứ tinh Đấu Tông, có thừa thực lực để bảo vệ nàng.

‘Được, như vậy nhờ tỷ nhắn với Từ Tuyết giùm ta’

‘Ân’

Xong chuyện, Lãnh Mạc từ biệt quay về để mà chăm sóc Linh Nhi, trong lòng cảm thấy yên tâm được đôi phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.