Sát Đấu Truyền Kỳ

Chương 66: Chương 66: Tặng quà




Trong sảnh điện của yến tiệc, có vô số người có địa vị được Linh Khởi mời về đây. Bọn họ rất rất ngờ khi đột ngột Linh Khởi mời họ đến để dự tiệc chào đón tân tông phó, và sinh ra hiếu kỳ với vị tông phó này. Cứ nghĩ rằng là 1 cái trung niên hay 1 lão đầu, nhưng ai ngờ được vị tông phó mới chỉ 12 tuổi, mà thực lực lại là Đấu Hoàng, khiến họ ai cũng chấn kinh. Còn có 2 lão nhân khi nghe điều này liền lăn ra ngất đi, cũng may cho họ là không như 2 người này, nếu không thì sẽ rất mất mặt.

Chuyện Linh Nhi biến chứng được chữa trị và đột phá Đấu Linh cũng được Linh Khởi nói cho mọi người biết. Bọn họ vây quanh chắp quyền chúc mừng cô, nhưng cô vẫn giữ thần sắc lạnh lùng của mình, chỉ trả lời cho qua, sau đó lại đứng bên 1 góc. Những người đó cảm thấy khá khó xử, dù họ đã mở lời, nói những điều hoa mỹ nhưng Linh Nhi vẫn không thay đổi gì, còn bỏ mặc họ làm gì thì làm.

‘Lãnh Mạc đệ ấy đâu rồi không biết?’

Linh Nhi đang 1 góc trong chính điện, miệng lầm bầm tên Lãnh Mạc, rồi đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm cậu nhưng không thấy cậu đâu cả, liền thở dài 1 hơi.

‘Muội muốn tìm ai à?’

‘Tỷ? Cũng không có tìm gì đâu……’

Linh Khởi nhìn thấy Linh Nhi như thế, từ xa lập tức đến bên cạnh hỏi. Nhận được câu trả lời nửa vời của cô, Linh Khởi không khỏi khổ tâm, nhưng cũng có chút vui mừng.

‘Có phải tìm Lãnh Mạc không?’

‘Hả?! Tỷ biết sao?!’

Dù vậy, Linh Nhi cũng không thể giấu Linh Khởi rằng cô đang tìm kiếm Lãnh Mạc, khi được hỏi như thế, 2 gò má Linh Nhi có chút ửng hồng lên. Liền nhìn thấy, Linh Khởi nhếch môi lên cười gian.

‘Làm sao tỷ không biết hả, con nha đầu này. Mà mới được người ta chữa trị thôi mà đã say đắm thì tỷ đây cũng không thể nói gì thêm…..’

‘Tỷ này!’

Cô trở nên xấu hổ trước lời này của Linh Khởi, mặt đỏ hết cả lên, liền quát 1 tiếng vừa đủ nghe lọt vào tai cô.

‘Rồi rồi, xin lỗi muội. Nhưng dù gì người ta chỉ mới 12 tuổi thôi đấy, đừng có mà làm gì liều a. Không phiền muội nữa, ta đi tiếp khách’

Vừa dứt lời, Linh Khởi quay người, vương tay chào rồi đi đến chỗ khác.

‘Gì mà làm gì liều chứ! Muội biết tự mình cân nhắc, tỷ tỷ đại ngốc’

Đợi khi Linh Khởi đi ra xa, Linh Nhi liền bĩu môi, mắng 1 tiếng rồi lại tiếp tục đi tìm Lãnh Mạc. Đi xung quanh được 1 lúc vẫn không thấy được cậu, đành bất lực đi ra ngoài để hít thở chút không khí trong lành.

Khi vừa bước đến cửa, cô nghe được 2 tiếng nói đang trò chuyện với nhau. Lòng tò mò nổi lên, Linh Nhi lén lút nhìn ra ngoài, cô khá bất ngờ khi liền thấy được 1 người là Lãnh Mạc, người kia là Nhã Phi Mễ Đặc Nhĩ của gia tộc danh tiếng lẫy lừng mà Bích Ngân tông cũng phải dè chừng đang trò chuyện cùng nhau.

‘Đệ ấy và người này đang nói chuyện gì? Lãnh Mạc đệ ấy có quen với người có thế lực như thế này ư?’

Từng câu hỏi hiện lên trong đầu Linh Nhi nhưng không có câu trả lời. Cô đành lặng lẽ nép bên bức tường nghe lén cuộc trò chuyện giữa 2 người, nhưng không thể nghe rõ. 1 lúc sau, đột nhiên 1 ánh sáng màu đỏ kèm theo tiếng động kỳ lạ, rồi biến mất sau vài khắc. Cô liền nhìn ra chỉ thấy Nhã Phi gương mặt vô hồn, còn Lãnh Mạc thì có chút hoảng loạn. Khi Linh Nhi cảm thấy có điều không ổn, chuẩn bị đi ra đó thì Nhã Phi liền kéo tay cậu vào 1 góc tối.

Thấy cảnh này, Linh Nhi trong lòng hơi nhói lên, gương mặt có chút buồn bã. Cô liền lắc đầu, lấy lại bình tĩnh rồi lén lút nhìn ra ngoài xem bọn họ làm gì. Liền chứng kiến 1 cảnh tượng mà Linh Nhi chưa từng nghĩ rằng sẽ có thể thấy, Nhã Phi lại quỳ xuống tay chắp quyền hướng đến Lãnh Mạc!

‘Hả?! Tại sao, người này lại có thể làm như thế?! Không lẽ…Lãnh Mạc cùng Mễ Đặc Nhĩ có quan hệ?’

Sự nghi ngờ của cô ngày càng lớn đối với 2 người. Vị Nhã Phi này Linh Nhi từng gặp qua vài lần, y nói chuyện rất nghiêm túc, chưa từng kiên nể bất kỳ ai, nhưng giờ với Lãnh Mạc thì lại cực kỳ cung kính. Cô nuốt 1 ngụm nước bọt rồi tiếp tục xem xét tình hình để có thể hành động.

Được thêm 1 lúc nữa, Nhã Phi cười cười nói nói với Lãnh Mạc rồi đi vào. Thấy vậy, Linh Nhi thở ra 1 hơi nhẹ nhõm rồi liền đảo bước đi ra thì lại chạm mặt Nhã Phi.

‘Ồ, là Linh Nhi tiểu thư, nghe nói thực lực tiểu thư đã trở lại, Nhã Phi chúc mừng tiểu thư’

‘Ân. Không cần khách khí’

Nhã Phi nho nhã chúc mừng Linh Nhi, cô chỉ trả lời 1 cách lạnh lùng như thường lệ, rồi gật đầu chào Nhã Phi. Sau đó lập tức đi ra ngoài.

Thấy cảnh này, Nhã Phi cười ma mị 1 tiếng rồi quay người, uyển chuyển bước đi vào.

Vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên có 2 thân ảnh lướt nhanh vào khiến Linh Nhi choáng váng. Định thần lại, rồi bỏ qua chuyện đó, tập trung đi đến chỗ Lãnh Mạc.

‘A, Linh Nhi tỷ! Tại sao tỷ ra đây thế?’

Lãnh Mạc liền nhận ra cô, mở lời hỏi, làm cô trở nên lúng túng, không biết trả lời ra sao. Đôi môi mềm mại nhấp nhấy như muốn nói lên điều gì đó.

‘Không…..không có gì, chỉ là không thấy đệ nên tỷ đi tìm mà thôi’

‘Vậy a’

Thay vì hỏi những điều mà cô đã nghĩ, Linh Nhi miễn cưỡng nói ra điều không đúng với suy nghĩ của mình. Lãnh Mạc cũng chỉ cười trừ 1 cái, sau đó tiến đến gần Linh Nhi, lấy ra 1 quyển cổ trục từ trong nạp giới đưa ra trước mặt cô.

‘Đây là Băng Thiên Quyết, công pháp tu luyện đấu khí hệ băng cao cấp, do tỷ tu luyện đấu khí hệ băng nên tặng tỷ coi như quà khi làm tông phó’

Sắc mặt Linh Nhi liền đại biến khi Lãnh Mạc nói ra. Có thể lấy ra 1 công pháp trung cấp hay hậu cấp là có thể gọi là quá tốt rồi. Nhưng đằng này cậu lại tùy tiện lấy ra 1 cái công pháp cao cấp để tặng cho cô, điều này quá kinh ngạc đối với những người như Linh Nhi. Thân phận của cậu càng ngày càng lúc thần bí, không ai có thể biết được. Thiên phú cực cao, thiên tài luyện dược sư, bây giờ lại có tài bảo khủng bố. Nếu đem cả toàn bộ tòa thành này cũng không thể nào so sánh được.

‘Tỷ…thật sự lấy được sao?’

‘Đương nhiên rồi, thân là tông phó, phải giúp đỡ những người trong tông môn chứ’

Lãnh Mạc tự tin nói ra, đem chức vụ tông phó ra để có thể như là cái cớ để có thể trao cho cô món quà này. Tay cô run run, đành nhận lấy quyển công pháp rồi đem nó thu vào nạp giới.

‘Đa tạ đệ, coi như nợ đệ thêm 1 cái ân tình, sau này sẽ trả’

‘Không sao, không sao. Giờ thì chúng ta vào dự yến tiệc nào’

‘Ân’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.