Dịch giả: Hiệp sĩ què
Biên: Độc Hành
Hoàng Cổ Lăng nghe được, trong lồng ngực lửa giận bừng sôi, ánh mắt loé lên tia căm hận, nghiêm giọng quát: “Phụ nhân chanh chua, yêu phụ, dâm phụ, ác phụ, ngươi mắng ta dê xồm, có phải vì ta không chịu để ý tới ngươi hay không vậy hả yêu phụ?”
Hoàng Cổ Lăng bởi vì trong lòng vô cùng tức
giận, hắn mới có những lời trách mắng khó nghe như thế.
Cả đời Lục Huyên Trần, chưa hề bị kẻ nào nhục mạ như thế? Chỉ thấy mặt của bà ta trở nên vô cùng đáng sợ, toàn thân tức giận đến phát run.
Lý Mị Hồng, “Dã Lang Thần Thâu”, cũng hiểu được Hoàng Cổ Lăng mắng quá mức bừa bãi, trong thiên hạ có ai to gan dám nhục mạ “Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần như vậy.
Bất quá bọn họ cũng hiểu được là do Lục Huyên Trần quá xem thường Hoàng Cổ Lăng trước.
Một tiếng quát chói tai, thân thể Lục Huyên Trần như mũi tên rời dây cung, vọt tới trước mặt Hoàng Cổ Lăng, giơ tay đánh xuống một chưởng.
Hoàng Cổ Lăng đã sớm vận công phòng bị, thân ảnh chuyển một cái, kiếm bên phải, chưởng bên trái, nhanh như điện giật, đồng loạt đánh trả.
Ầm... một tiếng.
Chưởng lực của Lục Huyên Trần đánh vào khoảng không một trượng trên mặt đất,
một mảng lớn bụi cỏ cát đá bị đánh trúng bắn ra xa bảy tám trượng. Lực đạo mạnh mẽ mãnh liệt, làm cho các cao thủ trong tràng đều tỏ ra thán phục kinh sợ.
Lục Huyên Trần vốn tưởng Hoàng Cổ Lăng sẽ đón đỡ luồng chưởng phong của bà, nào ngờ hắn lại né tránh, rồi đột nhiên phản kích.
Bà tức giận cười lớn một tiếng, tay phải nhanh thu lại, quay về lướt nhẹ qua sống kiếm, thầm vận chân lực, thi triển “Thiên Cương chỉ”, ngón tay ngọc thon dài chạm sát kiếm của Hoàng Cổ Lăng. Hai luồng chỉ phong mãnh liệt như đường đạn đi hướng trên thân kiếm, bàn tay trái với một chiêu “”Vân Phong Vụ Khởi”, chưởng phong công thẳng đến người hắn.
“Thiên Cương chỉ” là một tuyệt kỹ mà bà đã dày công tu luyện. Hoàng Cổ Lăng làm sao chịu đựng nổi, thanh đoản kiếm rời tay bay vút ra ngoài, nhưng đồng thời chưởng lực tay trái của hắn củng bị Lục Huyền Trân dùng thủ pháp xảo diệu, đưa trượt ra ngoài vài thước, trúng vào phía trên một cây cối, làm cành cây này bị gãy cành lá bay tán loạn.
Chưởng lực của Hoàng Cổ Lăng khiến mọi người kinh dị muôn phần, không ngờ hắn lại có nội lực hùng hậu như thế.
Hoàng Cổ Lăng đã thật sự chiến đấu toàn lực...
Kiếm bị bay mất, chưởng bị phá giải, trong lòng hắn vô cùng hoảng hốt, tinh thần có chút lay động.
Tay phải Lục Huyên Trần đã thuận thế một chưởng vỗ tới.
Thân ảnh Hoàng Cổ Lăng phiêu hốt như quỷ mị, tay phải của hắn dựng lên một chiêu “Bạch Vân Phiêu Phi” do Lão nhân Tàn Nhân Ngu truyền thụ, quét ra một luồng chưởng ảnh nhắm vào mạch môn tay phải Lục Huyên Trần.
Nội tâm Lục Huyên Trần kinh khiếp, nhưng bà là một cao thủ tuyệt đỉnh nhiều kinh nghiệm, chỉ cười lạnh một tiếng, cánh tay phải thu về, biến chiêu ngược lại điểm nhanh vào mạch môn Hoàng Cổ Lăng, chiêu thức biến đổi tinh thâm dị thường.
Đồng thời điểm, cánh tay trái bất ngờ lật ngược đánh chớp nhoáng vào sườn trái của hắn.
Chỉ nghe Hoàng Cổ Lăng kêu lên một tiếng đau đớn, lui về phía sau hai bước!
Lục Huyên Trần khẽ hấp chân khí, thi triển
Thiên Cương chỉ, cách không điểm tới hai yếu huyệt “Thiên Trì” và “Trung phủ”, chỉ phong xé gió tuyệt luân.
Hai bên giao thủ qua lại mấy chiêu, chỉ trong nháy mắt, chỉ đâm, chưởng bổ, nhưng đều là võ lâm tuyệt kỹ, những thủ pháp kỳ tuyệt, ít thấy trong chốn võ lâm giang hồ.
Sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, nguy hiểm muôn phần.
Hoàng Cổ Lăng bị Lục Huyên Trần dùng nội
lực đánh trúng một chưởng, đã bị chấn thương nội phủ, nếu như hắn không có chân khí hộ thân, sớm đã chết ngay tại chỗ.
Hắn vốn trời sinh thiên tính dũng cảm quật cường hơn người khác, mặc dù nội thương đau thấu tâm can, nhưng vẫn cố nén, thân hình bay ra ba thước.
Chợt thấy song chưởng Lục Huyên Trần dựng lên, lăng không bay tới, nhanh như tia chớp loé lên, đuổi sát theo nói “Ngươi còn tính chạy sao?”
Hoàng Cố Lăng hừ lạnh, một chưởng bổ ra đón đỡ.
Ngón tay nhỏ nhắn gảy nhẹ, một luồng chỉ
phong bất ngờ bắn tới mạch môn Hoàng Cổ Lăng.
Cơ bắp trên mặt hắn run rẩy, không lùi mà tiến tới, tay trái xuất chưởng nhanh chóng quét tới.
Một tiếng rên nhỏ với bộ mặt kinh hãi, ngực trái Lục Huyên Trần trúng một chưởng, lui về sau ba bốn bước. Bà ngơ ngác nhìn chằm chằm Hoàng Cổ Lăng một hồi.
Chiêu vừa rồi đánh trúng ngực trái của Lục Huyên Trần, là tuyệt kỹ “Nhân Cốt Tàn Hôi”
của lão quái nhân Tàn Nhân Ngu truyền thụ. Nếu không phải nội phủ Hoàng Cổ Lăng bị trọng thương nghiêm trọng, nội lực tụ hợp không đủ, thì Lục Huyên Trần đã bị trọng thương dưới chiêu này cuả hắn. Một chiêu trúng vào ngực trái, chẳng qua như là một cái ấn nhẹ làm bà kinh hãi mà thôi.
Trong tràng ai cũng thấy hắn đánh trúng Lục Huyên Trần, nhưng không ai nhìn ra được hắn dùng thủ pháp nào mà đánh trúng được một lãnh tụ võ lâm như “Nhân Từ Thánh Mẫu“.
Phun ra một ngụm máu tươi, nội phủ của Hoàng Cổ Lăng bị nội thương hết sức nghiêm trọng, khi xuất ra sát chiêu “Nhân Cốt Tàn Hôi” lại vận thêm chân khí, càng dẫn động thương thế nặng thêm. Chỉ thấy thân hình hắn run rẩy, rồi té lăn ra trên mặt đất
Một giọng cười mãnh liệt vang lên, Lục Huyên Trần liền bổ ra một luồng kình phong ác liệt về phía Hoàng Cổ Lăng đanh nằm trên mặt đất.
Lý Mị Hồng nghiêm giọng hét lên: “Ngươi không không được tổn thương chàng!” Nàng cấp tốc lao mình tới.
Ầm... một tiếng.
Hoàng Cổ Lăng bị chưởng lực như bài sơn đảo hải đánh trúng, thân hình hắn như quả bóng bị chấn động bay lên.
Vừa lúc Lý Mị Hồng lao tới, nàng kêu lên một tiếng bi thương, hai tay ôm lấy thân hình Hoàng Cổ Lăng vào lòng.
Nàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy khoé miệng Hoàng Cổ Lăng chảy ra máu tươi ròng ròng, hai mắt nhắm nghiền. Trong nội tâm nàng đau thương, đôi mắt buồn ngập tràn dòng lệ thảm.
Đột nhiên Lý Mị Hồng cất tiếng cười như cuồng dại nghe rất chói tai... Thanh âm dị thường thê lương, ai oán.
Trong tiếng cười, một tay nàng ôm lấy Hoàng Cổ Lăng, thân hình nhanh chóng lướt tới, nhắm vào Lục Huyên Trần bổ liền ra ba chưởng như khai sơn phá thạch.
Lục Huyên Trần liên tục tránh thoát ba chưởng
sấm sét, vội quát: “Tiện nhân! Ngươi muốn chết.....?”
Một chưởng bổ ra, nhưng bà không đánh vào
Lý Mị Hồng, chưởng thế lại nhằm đánh vào ngực của Hoàng Cổ Lăng.
Một chuyện xảy ra ngoài sức tưởng tượng cuả Lý Mị Hồng, nàng chỉ kịp kêu lên một tiếng hãi hùng, rồi xê dịch thân hình mảnh mai của mình, đưa vai trái đón đỡ chưởng lực của Lục Huyên Trần đang bổ xuống.
Một chưởng này đánh trúng vào thân hình mảnh mai cuả Lý Mị Hồng, xương vai trái của nàng đau nhức như sắp gãy, nàng hoảng loạn lui về phía sau năm bước.
Trong miệng Hoàng Cổ Lăng cũng phát ra tiếng rên khe khẽ, thân hình cũng rơi xuống đất.
Thình lình có tiếng cười....Khẹt... Khẹt vang lên
“Dã Lang Thần Thâu” nhảy đến đứng cạnh bên thân xác của Hoàng Cổ Lăng.
Vai trái Lý Mị Hồng nhoáng lên, chưởng pháp triển khai cực kỳ thần tốc, chiêu thế biến đổi liên tục, đến giữa chừng bỗng nhiên nhắm vào Lục Huyên Trần đánh ra liên tiếp hơn hai mươi chưởng.
Bị tấn công liên hoàn chớp nhoáng, Lục Huyên Trần mấy lần rơi vào hiểm cảnh tưởng đâu đã bị Lý Mị Hồng đáng trúng. Bà ta bị buộc phải liên tục lui về phía sau.
Lục Huyên Trần quát lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không biết tự trọng, đừng trách ta ra tay độc ác.”
Gioè phút này Lý Mị Hồng đâu còn nghe bà ta nói gì, chỉ thấy song chưởng của nàng như bay lượn, lăng lệ, ác liệt vũ bão, liên tục tấn công vào yếu huyệt của bà ta.
Hai hàng lông mày Nhân Từ Thánh Mẫu cong vút, thân thể nhẹ nhàng, eo thon, uốn lượn thân hình chồm tới chụp vào Lý Mị Hồng.
Lý Mị Hồng lật đật bắn ra hai luồng chỉ phong nhắm vào chổ hiểm của Lục Huyên Trần.
Trong lòng Lục Huyên Trần hơi kinh sợ, thầm nghĩ: “Võ công tiện nhân này vậy mà còn cao hơn cả Ngọc Lan!”
Nghĩ đến đó, sát cơ của bà ta hiện lên, tay áo trái phất một cái, lập tức có một luồng tiềm lực phá tan hai ngọn chỉ phong của Lý Mị Hồng, tay phải bà quét tới như điện.
Thình lình nghe một tiếng cười quái dị, nói: “Nhân Từ Thánh Mẫu nương nương, ngươi đã đánh chết một người, chẳng lẽ lại muốn đại khai sát giới?”
Nói xong, “Dã Lang Thần Thâu” nhảy ra, một chưởng bổ tới, một trận cuồng phong mạnh mẽ đánh tan ngọn ám kình đang quét về
hướng Lý Mị Hồng.
Ầm... một tiếng....
Lý Mị Hồng nghe xong lời cảnh báo của “Dã Lang Thần Thâu”, tâm trí nàng giống như sét đánh, nàng vội bổ nhào tới Hoàng Cổ Lăng,
ôm thân xác hắn vào lòng, ngồi lẳng lặng không nói một lời.
Không gian cũng trở nên im lặng...
Mọi người trông có vẻ đã bình tĩnh lại phần nào.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn qua Lý Mị Hồng
đang ôm lấy thân xác của Hoàng Cổ Lăng trong lòng, trong đôi mắt đẹp của Tây Môn Ngọc Lan củng rưng rưng dòng lệ bi thương sầu thảm.
Nàng khóc vì đau thương tận đáy lòng?
Nàng đau khổ, vì tự trách....!
Nàng hận! Vì hận bản thân hại chết hắn?