Sát Nhân Vô Xá

Chương 13: Chương 13




CHƯƠNG 12

Mộ Dung Tĩnh cùng Tô Hoán Hoa liếc mắt nhìn nhau, xem ra hài tử này quá khẩn trương, thế nên cả thức ăn cũng không gắp được, nhìn hắn cúi đầu ăn bát cơm tẻ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều úp vào bát, thật đúng là khôi hài.

Liễu Hâm Phong mím môi cười trộm một tiếng, bị Mộ Dung Tĩnh trừng trở lại, trong lòng ủy khuất mà thở dài, bộ dạng ăn cơm của hài tử này thật buồn cười mà, sao ngay cả cười một chút cũng không được?

Chính Mộ Dung Tĩnh cũng không hiểu vì sao giữ Tiểu Phi lại ăn, tựa hồ khuôn mặt quen thuộc này gợi lại hồi ức thật lâu trước đây của hắn, hay chỉ đơn thuần thích xem bộ dáng ngốc nghếch ngơ ngác của hài tử này, lúc đầu Tiểu Phi làm Liễu Hâm Phong câm nín, Mộ Dung Tĩnh đã cảm thấy hết sức buồn cười, đến bây giờ sau khi nhìn thấy dáng ăn như heo con của y thì buồn cười không thôi.

Nhìn Tiểu Phi không ngừng và cơm tẻ, Mộ Dung Tĩnh tính toán trong lòng có nên cùng Tiền quản gia mang đứa bé này qua, lúc nào buồn chán trêu đùa y một chút cũng có thể vui vẻ giải sầu.

“Tiểu Phi, ăn nhiều thức ăn một chút.”

Thấy Nhị công tử đem các loại thức ăn lần lượt gắp vào bát cho ta, ta vội vàng nói, “Cảm ơn Nhị công tử.”

Biết Nhị công tử nhìn ra ta không gắp được thức ăn mới giúp ta, ta rất cảm kích hướng hắn cười cười, lại gặp ngay ánh hàm chứa ý cười, ta rất hoảng loạn mà cúi đầu.

Các loại bánh điểm tâm cũng đã mang lên, thấy các loại điểm tâm đa dạng phong phú bày gần về phía ta, ta cũng không biết nên cầm đũa gắp hay dùng tay cầm thì tốt, dường như nhìn thấu do dự của ta, Nhị công tử đem mấy khối điểm tâm đưa cho ta nói, “Tiểu Phi, điểm tâm của Dung Hạnh Trai rất nổi danh, ngươi mỗi thứ đều nếm thử đi.”

Thì ra tửu lâu này tên là Dung Hạnh Trai a, ta cầm một khối điểm tâm nhỏ hình con chim, há mồm cắn một cái, điểm tâm này không biết làm từ cái gì, lúc mới ăn thì ngọt, ăn vào lại có chút mặn, còn mang theo mùi thơm của vừng, mềm mềm tan ra trong miệng, là hương vị cho tới bây giờ ta cũng chưa từng được ăn qua.

“Loại điểm tâm này gọi là Phượng vĩ tô, ngươi xem phía trước nó nhọn nhọn như đầu phượng, phía sau xòe ra như đuôi phượng, đầu phượng thì ngọt, đuôi phượng thì mặn, Phượng vĩ tô là điểm tâm chiêu bài của Dung Hạnh Trai a, Tiểu Phi, ngươi phải ăn đó.”

Tô công tử nói làm ta thật xấu hổ, ta ngập ngừng nói, “Thật ra ta thấy nó đẹp nên mới ăn.”

Nha hoàn tỷ tỷ đứng ở một bên giúp ta châm trà, ta há miệng uống một ngụm lớn, kết quả bị nóng lè lưỡi, Nhị công tử vội vàng nói, “Tiểu Phi, lần sau trước khi uống trà phải thổi một chút, nếu không sẽ bị phỏng.”

Lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu của Nhị công tử khiến ta cảm động, tâm tư của hắn thật tinh tế a, luôn luôn nói nhu hòa như thế, có chủ tử như vậy cũng là một loại phúc khí.

Ta từ lúc chào đời tới giờ bữa cơm này là ăn khẩn trương nhất, thật vất vả chịu đựng đến lúc ăn xong, Nhị công tử nói, “Tiểu Phi, những điểm tâm này nếu thích thì bảo gói mang về.”

Trên bàn còn dư thật nhiêu điểm tâm, ta đã nghĩ bỏ đi thì thật lãng phí, Nhị công tử nói làm đôi mắt ta sáng lên.

“Thật sao? Ta có thể mang toàn bộ về? Thấy Nhị công tử mỉm cười gật đầu một cái, ta vui vẻ nói, “Tiểu Thanh cũng thích ăn điểm tâm, ta muốn mang về cho hắn.”

“Tiểu Thanh là bằng hữu của ngươi sao?”

“Tiểu Thanh là bằng hữu tốt nhất của ta, hắn rất chiếu cố ta.”

Liễu công tử bảo hỏa kế trong *** đem điểm tâm gói kỹ đưa cho ta, chúng ta cùng nhau xuống lầu, ta chợt nhớ tới một việc, vội hỏi hắn, “Liễu công tử, khinh công rất khó học sao?”

Hắn kỳ quái liếc nhìn ta, “Ngươi muốn học?”

“Đúng vậy, nếu như ta học được, có thể giống Liễu công tử mỗi ngày đều bay tới bay lui trên không trung…”

Sau khi Liễu công tử nghe xong, rất vô lực liếc ta trắng mắt, “Ta cũng không phải chim, không thể bay trên không trung được!”

“Vậy huynh có thể bay cao đến đâu?”

“Cao ba bốn tầng như vậy thôi.”

“Có người bay cao hơn không?” Ta tiếp tục truy hỏi kỹ càng.

“Đương nhiên là có!”

“Vậy sao huynh không bay cao như vậy?”

Rất rõ ràng trên mặt Nhị công tử và Tô công tử đều hiện lên ý cười, mà mặt Liễu công tử lại bắt đầu biến sắc, ta nói có đúng không? Kỳ thực ta chỉ muốn biết, nếu như ta học, tương lai có một ngày có thể bay cao như Liễu công tử hay không?

Lời kế tiếp dường như khiến Liễu công tử cắn răng tìm cách đi ra ngoài.

“Ta bay không cao bởi vì ta thiếu thông minh, ngươi tên là Tiểu Phi, nói không chừng có thể bay rất cao, Nhất phi trùng thiên đó.”

( chắc là một phát bay lên trời -.-)

“Thật vậy sao? Ta cũng nghĩ như vậy đó, chắc cha ta muốn ta bay cao cho nên mới đặt tên là Tiểu Phi nhỉ?”

Ta rất vui vì Liễu công tử lại có thể tán dương ta như vậy, vội vàng nói tiếp.

Liễu Hâm Phong vẻ mặt thất bại phi thân xuống lầu, gặp phải tiểu quỷ ngay cả tốt xấu đều nghe không hiểu, hắn thật đúng là không còn lời nào để nói.

Ta không hiểu nhìn Nhị công tử.

“Nhị công tử, ta lại nói sai sao? Vì sao Liễu công tử dường như rất ghét ta?”

“Không phải, Tiểu Phi đáng yêu như vậy, Hâm Phong chỉ là xấu hổ vì không bằng thôi.”

Nghe không hiểu ý Nhị công tử nói gì, nhưng đoạn trước thì ta hiểu, Nhị công tử là đang nói ta đáng yêu nha, đây là lần thứ hai có người nói ta đáng yêu, nếu như Trí ca ca cũng cho là như vậy thì tốt rồi.

“Muốn ngồi kiệu sao?”

Chúng ta cùng đi đến cạnh cỗ kiệu dưới lầu, Nhị công tử đột nhiên hỏi ta.

“Vâng…” Ta theo bản năng lên tiếng, bỗng nhiên nghĩ không đúng, ta vội vàng lắc đầu.

Chuyện đùa, ta rất muốn ngồi, vấn đề là không có tư cách ngồi.

Mộ Dung Tĩnh mỉm cười, thật là không giấu được tâm sự trẻ con, rõ ràng cặp mắt thanh linh kia mở to nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu không rời, nhưng lại cố ý làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra.

“Nhị công tử…”

Không kịp phản ứng, ta đã bị Nhị công tử kéo vào trong cỗ kiệu, ngồi vào bên cạnh hắn.

Bên trong thật lớn a, hai người ngồi cũng thừa, nhưng lại rất ấm áp, bốn phía kiệu được làm từ tơ lụa, sờ vừa mềm vừa mịn, phía dưới ghế lót nệm bông, ngồi lên thật mềm, thật thoải mái.

“Đau quá…”

Không nghĩ tới cỗ kiệu đột nhiên di chuyển, ta không ngồi vững, thân thể nhoáng cái lao về phía trước, cái trán đụng vào thành kiệu, may mà Nhị công tử nhanh tay lẹ mắt kéo ta lại, bằng không ta nhất định sẽ sư tử cổn tú cầu thành công lăn ra ngoài.

( Sư tử cổn tú cầu: sử tử vờn tú cầu, chắc có nghĩa là lăn lông lốc)

Nhị công tử đưa tay qua, thay ta nhẹ nhàng xoa chỗ bị đụng đau hỏi, “Đau không?”

Ngón tay hắn chạm vào trán ta thật là mềm, động tác cũng dịu dàng như vậy, làm ta cảm thấy rất thoải mái, kỳ thực ta rất muốn nói cho hắn biết cái trán đã hết đau, nhưng lại không tiện mở miệng.

“Nhị công tử, công tử đối với mỗi người đều tốt như vậy sao?”

“Tiểu Phi không giống như vậy.”

Ta nghẹo đầu suy nghĩ một chút, ta có cái gì không giống, muốn nói không giống nhau hay muốn nói ngốc hơn nhỉ?

“Là bởi vì ta ngốc sao?”

Nhị công tử lần này cười thành tiếng, “Tiểu Phi cũng cảm giác được mình ngốc sao?”

“Đúng vậy, rất nhiều việc ta không làm được, luôn bị Tiểu Thanh mắng.”

“Vậy ngươi ghét Tiểu Thanh sao?”

Ta kỳ quái hỏi lại, “Ta làm sao lại trách Tiểu Thanh, hắn là bằng hữu tốt của ta mà.”

“Tiểu Phi, đây là chỗ ngươi không giống a.”

Ta lắc đầu, vẫn không hiểu.

Lần đầu tiên trong đời được ngồi kiệu, hơn nữa còn là ngồi trên cái đệm mềm, cái cảm giác lắc lư này khiến cho ta buồn ngủ.

Thông thường sau khi ăn cơm no xong thì dễ muốn ngủ, thế nhưng ăn no lại ngủ, làm cho có cảm giác giống động vật…

Vì vậy ta tận lực mở to mắt, nếu như để Nhị công tử thấy bộ dạng ăn no lại ngủ của ta, nhất định sẽ coi thường.

Tiểu Phi, mở to hai mắt, không được ngủ! Không được ngủ! Không được ngủ…

Nhìn hài tử bên cạnh đung đưa trước sau theo cỗ kiệu, còn gật đầu như gà con mổ thóc, sau một hồi kiên trì, đôi mắt sáng ngời kia rốt cục cũng hơi khép lại, thân thể nhỏ bé theo hướng bên cạnh nghiêng nghiêng rồi đổ xuống, Mộ Dung Tĩnh buồn cười đem y ôm vào trong lòng, nếu mặc kệ y ngã xuống như vậy, nói không chừng thật sự lăn ra khỏi kiệu.

Trên người hài tử có mùi thơm nhàn nhạt, hơn nữa thân thể y vừa nhỏ vừa nhẹ, vùi ở trong ngực mình như con mèo nhỏ đang ngủ.

Mộ Dung Tĩnh thấy từ bên khóe miệng chảy xuống một sợi chỉ bạc, vội vàng lấy tay lau hộ y. Hài tử này, ngủ còn chảy cả nước miếng, nếu như y biết bộ y phục này của mình giá trị bao nhiêu tiền, chỉ sợ nói không nên lời.

Nhớ tới biểu tình mơ mơ hồ hồ trên gương mặt và lời nói làm Liễu Hâm Phong dở khóc dở cười, Mộ Dung Tĩnh có loại xung động muốn cười.

Gương mặt thật đúng là rất giống, e rằng chính vì vậy, mới có thể lãng phí thời gian trong tửu lâu cho một gã tiểu tư mới gặp mặt lần đầu, hài tử này có loại bản lĩnh làm lòng người thanh tĩnh lại, dù bản thân y hình như hơi ngốc.

Hết chapter 12

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.