Sát Nhân Vô Xá

Chương 33: Chương 33




CHƯƠNG 32

“Dừng kiệu!”

Đi đến một con phố vắng vẻ, Trí ca ca bỗng nhiên gọi một tiếng, ta không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy đến trước kiệu, đã thấy Trí ca ca xuống kiệu nói với kiệu phu, “Các ngươi về trước đi.”

Thấy thần sắc Trí ca ca không vui, đợi các kiệu phu đi xa, ta liền an ủi, “Ta biết Trí ca ca không giải được ván cờ kia, trong lòng nhất định không thoải mái, bất quá việc này không nên gấp, phải từ từ mới được.”

Trí ca ca cau mày nói, “Tiểu Phi, ngươi không hiểu, Thành lão tiên sinh đã mấy lần gửi bái thiếp, lần này ông ấy quyết tâm phải cùng phụ thân đánh cờ một trận a, nhưng hiện tại thân thể phụ thân còn chưa khỏe, không thể ứng chiến, trong phủ kể ra chỉ có Nhị ca và ta là kỳ nghệ tốt nhất, bởi vậy Đại ca mới nhờ ta đánh cờ cùng Thành lão tiên sinh, nhưng không nghĩ tới ngay cả ván cờ ông ấy tùy tiện bày ra ta thậm chí cũng không giải được.”

Trí ca ca vừa nói vừa lững thững đi về phía trước, ta theo sát bên cạnh hỏi, “Nhị công tử à? Hắn cũng có thể đi thử một chút nha.”

Trí ca ca cười khổ một tiếng, “Kỳ nghệ của Nhị ca thật ra cao hơn ta rất nhiều, thế nhưng hắn xưa nay không màng danh lợi, chuyện này nếu ta nhờ hắn, chỉ sợ hắn không nói hai lời, liền hai tay dâng ngay bảng hiệu ngự ban kia.”

Ta nghiêng đầu ngẫm lại, Nhị công tử đích thực là một nhận vật vân đạm phong thanh, hư danh như vậy chắc chắc hắn không để vào mắt đâu. Kỳ thật kỳ thánh hai tiếng xưng hô này cũng không có gì hay, ai cũng không thể chiếm nó cả đời, lão trang chủ không phải cả ngày đều ăn chay lễ Phật sao, thế nào ngay cả điểm hư danh ấy cũng không nhìn ra được?

Bất quá nói đến lão trang chủ, ta thật sự không nhìn thấy hắn có Phật tâm gì, ngược lại, ta càng cảm thấy hắn như quỷ dạ xoa trong địa ngục, may là Trí ca ca và Nhị công tử không giống hắn.

Đương nhiên trước mặt Trí ca ca những lời này đánh chết ta cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Thấy Trí ca ca dừng bước, ngồi xổm xuống tiện tay lấy một hòn đá vẽ không ngừng lên mặt đất, ta không dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn hắn suy tư.

Qua hơn nửa canh giờ, Trí ca ca đột nhiên đứng dậy, sắc mặt vui mừng nói, “Thì ra là thế, Tiểu Phi, chúng ta lập tức quay lại khách sạn.”

Đã giải được ván cờ rồi? Thật tốt quá! Đã qua buổi trưa, bụng của ta thật đói, may mà Trí ca ca nghĩ ra phương pháp giải cờ, bằng không ngày hôm nay ta cũng đừng nghĩ ăn cơm.

Bất quá nếu như Thành lão tiên sinh đổi một ván cờ khác làm khó Trí ca ca thì làm thế nào?

Những lời này ở trong miệng ta lưỡng lự đã lâu rốt cuộc vẫn không ra được khỏi miệng.

Ta theo Trí ca ca vội vã trở lại khách sạn, vừa lúc đến ngõ nhỏ thông với cửa sau khách sạn, chúng ta liền trực tiếp từ cửa sau tiến vào.

Trong đình viện an tĩnh như lúc vừa rời đi, nhưng vừa vào trong viện, liền thấy sắc mặt Trí ca ca đột nhiên biến đổi, hắn tung người chạy vào phòng, lòng ta biết khác thường, cũng theo sát chạy vào.

Trong phòng một mảnh hỗn loạn, Thành lão tiên sinh nằm ngửa mặt giữa phòng, hai mắt nhắm nghiền, trên cổ có một đạo vết thương sắc nét, máu tươi từ vết thương lẳng lặng tuôn ra, hai gia nô hầu hạ ông ấy một trước một sau nằm sấp trên đất bên cạnh bàn lặng yên không một tiếng động, một người giữa lưng thấm đầy máu, quân cờ trắng đen rơi đầy đất, còn lăn cả lên vết máu, loang lổ đầy sắc máu đỏ tươi.

Đây là lần thứ hai ta thấy cảnh người bị giết, lần Nhị công tử kia không tính, bởi vì trong mắt ta lúc đó chỉ thấy Nhị công tử, không chú ý tới ác nhân ám sát hắn.

Không giống với lần Tiền thúc bị giết kia, lần này cả gian phòng đều nồng nặc mùi máu tanh, ta chỉ nhìn thoáng qua, đầu liền choáng váng, nhịn không được xoay người che miệng nôn khan không ngừng, Trí ca ca kéo ta ra bên ngoài, sau đó lại quay vào, ta đưa lưng về phía cửa phòng, không biết Trí ca ca đang làm gì, bất quá cảnh máu tanh như vậy ta tuyệt đối không muốn liếc mắt nhìn lần nữa.

Đột nhiên một loạt tiếng bước chân truyền đến, ta muốn nhắc nhở Trí ca ca, không ngờ hắn lại vọt ra từ gian phòng vòng tay giữ lấy thắt lưng ta thả người nhảy qua tường vây ra khỏi tiểu viện.

Trí ca ca chạy rất nhanh, ta tựa vào người hắn, cảm thấy tim đập thình thịch đến lợi hại, xa xa phía sau nghe được tiếng la hét chói tai, xem ra đã có người phát hiện ra một màn máu tanh kia.

Dọc theo đường đi Trí ca ca trầm mặt không nói lời nào, đợi đến khi trở về nhà hắn mới nói với ta, “Chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ người nào, kể cả Tiểu Thành.”

Ta vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại tinh thần từ màn kinh người vừa rồi, sau khi nghe Trí ca ca nói, không khỏi ngây ngốc hỏi, “Nhưng tất cả mọi người đều biết chúng ta đi bái phỏng Thành lão tiên sinh rồi.”

“Nhưng cũng không có ai biết chúng ta lại đi lần thứ hai.”

Trí ca ca trừng mắt liếc ta, tựa hồ không thích ta nói nhiều, hắn dừng một chút lại nói, “Ta có việc đi ra ngoài một chút, ngươi đợi ở nhà không được đi đâu!”

Ánh mắt Trí ca ca rất sắc bén, ta sợ đến nỗi đem những điều muốn hỏi rút trở lại, ta không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, những ta biết lúc này nên ngậm miệng, ngàn vạn lần không nên nhiều chuyện.

Bữa trưa ta ăn một mình, buổi chiều Tiểu Thành tới tìm ta nói chuyện phiếm, may là nàng không biết chuyện ta theo Trí ca ca ra ngoài, ta sợ nói lỡ miệng, cả buổi chiều cũng không dám mở miệng nói, cho nên sau đó Tiểu Thành hoài nghi nhìn ta hỏi, “Tiểu Phi, hôm nay ngươi là lạ, có phải bị bệnh gì không?”

Ta chỉ cười khúc khích che giấu đi.

Buổi tối Trí ca ca trở về, hắn không nhắc lại chuyện Thành lão tiên sinh với ta, bất quá nhìn vẻ mặt hắn âm trầm, ta đương nhiên rất thông minh ngoãn ngoãn trốn ở một bên.

Không rõ Thành lão tiên sinh xảy ra chuyện gì, Trí ca ca sao phải lo lắng khẩn trương như vậy, lão nhân gia kia tuy rằng rất đáng thương, nhưng dù sao cái chết của hắn cũng không quan hệ tới chúng ta a.

Chuyện Tiền thúc trong lòng ta vừa nhạt đi, không nghĩ tới ngay lập tức lại đụng phải Thành lão tiên sinh bị giết, tựa hồ trong khoảng thời gian này ta cùng tử vong luôn luôn gần kề nhau, không biết có phải do thời vận của ta quá kém hay không?

Buổi tối tự nhiên không ngủ ngon giấc, nhắm mắt lại liền thấy Thành lão tiên sinh mặt không biểu tình đứng trước mặt, sợ quá khiến ta thất thanh kêu to, cho đến khi Trí ca ca đem ta ôm chặt vào lòng, ta mới mê man tiến vào mộng đẹp.

Mơ mơ màng màng cảm thấy bên người khẽ động, Trí ca ca ngồi dậy, đồng thời bên hông và sườn tê rần, sau đó Trí ca ca xuống giường đi ra gian ngoài.

Chiêu này ta từng lĩnh giáo rồi, lần trước Tiền thúc chính là điểm huyệt ta như vậy, hắn cho là ta đã mê man, nhưng ta lúc đó ngoại trừ không thể nhúc nhích và mở mắt, cái gì cũng đều nghe được, lần này càng thần kỳ, ngay cả mắt ta cũng có thể mở, nhưng thân thể không có cách nào động mà thôi.

Ta van ngươi học điểm huyệt dụng tâm một chút có được không, hình như điểm huyệt với ta mà nói không có tác dụng.

Bất quá đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Trí ca ca sao lại muốn điểm huyệt ta?

Chỉ nghe phía ngoài cửa vang lên một tiếng, có người đi đến.

“Hạ nhân nói hôm nay đệ tìm ta, có phải có chuyện gì không?”

Là thanh âm của Đại công tử, bởi vì lần trước ta không có cơ hội ngẩng đầu nhìn hắn, vì vậy đối với thanh âm của hắn đặc biệt nhỡ kỹ.

Trí ca ca nói, “Lúc ta đi tìm huynh, thuộc hạ của huynh nói huynh có việc phải ra ngoài.”

“Đúng vậy, ta ở trong quân doanh tuần tra một vòng, xem bọn họ hành quân bố trận một chút.”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

“Lão tam, đệ đây là ý gì?”

“Đại ca, huynh đệ cùng nhà còn có gì có thể giấu giếm, ta chỉ muốn biết vì sao huynh phải làm như vậy?”

Trí ca ca hỏi thật kỳ quái, Đại công tử là võ quan thống lĩnh quân đội, hắn đi quân doanh làm việc là rất bình thường a.

Một trận trầm mặc, rất lâu mới nghe Đại công tử nói, “Đệ đều biết rồi?”

“Khi ta nhìn thấy tử trạng của bọn họ thì liền đoán được, thương tích do vết kiếm dài gây ra ứng với Thanh Long kiếm của huynh.”

Lại một trận trầm mặc nữa, Đại công tử nói tiếp, “Ta ghét người dây dưa không dứt, vốn nghĩ đệ có thể ngăn lão ta, ai ngờ đệ ngay cả một kỳ phổ tàn cục cũng phá không được, cũng chỉ có thể như vậy cho xong mọi việc.”

Đại công tử nói khiến tim ta đột nhiên đập mạnh, nghe đối thoại của bọn họ hình như đang nói về Thành lão tiên sinh, nhưng ta lại không hiểu bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì?

Hết chapter 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.