Sát Nhân Vô Xá

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 8

“Đến rồi.”

Mộ Dung Trí đứng cách trù phòng khá xa, càng đi về phía trước người sẽ càng nhiều lên, hắn cũng không muốn để người khác nhận ra, nếu như để chuyện hắn đường đường là Mộ Dung gia Tam công tử bị người khác nhận lầm là tiểu tư truyền đi, hắn thật không còn mặt mũi nào gặp người khác.

Đến rồi a, trong lòng ta có chút thất vọng, kỳ thực đoạn đường này ta biết, bất quá còn tưởng Trí ca ca sẽ dẫn ta đến tận trong trù phòng cơ.

“Trí ca ca, cảm ơn huynh, huynh chờ một chút, ta cầm một ít đồ ăn ngon cho huynh.”

Ta chạy thật nhanh về phía trù phòng, vừa vào trù phòng, đụng ngay phải vẻ mặt lo lắng của Tiểu Thanh, y vừa nhìn thấy ta liền chửi ầm lên, “Ngươi rốt cuộc chạy đi đâu? Mang một đĩa đồ ăn mà mang cả mình đánh mất luôn là sao?”

“Tiểu Thanh, ta đang có việc gấp, lát nữa ta nghe ngươi mắng có được không?” Ta đẩy y ra, chạy đến cạnh Tiểu Hương, “Tiểu Hương, Tiểu Hương, tỷ có để lại điểm tâm cho ta không?”

“Ngươi phát điên cái gì? Vừa về đến liền tìm ăn, quỷ chết đói đầu thai a!”

Không để ý Tiểu Thanh đang gào ở một bên, ta nhận phần điểm tâm Tiểu Hương chuẩn bị cho liền quay đầu chạy đi.

Thế nhưng dưới ánh trăng, bốn phía một mảng trống không, Trí ca ca đã sớm không thấy đâu, ta thất vọng nhìn điểm tâm trong tay, sao hắn không chờ ta quay lại.

“Ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?” Tiểu Thanh thở hổn hển chạy theo, “Sao mới đi ra ngoài một chuyến mà đánh mất cả hồn vía?”

“Tiểu Thanh, ta bị lạc đường, là Trí ca ca đưa ta về, ta vốn định mang điểm tâm đáp tạ hắn, thế mà hắn không có chờ ta…” Ta buồn bực bước tới kéo tay Tiểu Thanh nói.

Tiểu Thanh nhíu mày, “Trí ca ca nào?”

“Ta cũng không biết a.”

Ta nghĩ lại vừa rồi tay được Trí ca ca cầm trong lòng bàn tay, không khỏi đỏ mặt lên, “Nhưng hắn thật là đẹp trai a.”

Tiểu Thanh khinh thường liếc ta trắng mắt, kéo ta trở về trù phòng.

“Đẹp trai? Chỉ với ánh mắt nhìn người của ngươi? Sẽ không phải cái loại đẹp trai của Tiền thúc chứ?”

“Không phải không phải!!” Ta vội vàng giải thích, “Hắn rất gầy, vóc dáng cao, không thích nói chuyện, nhưng thật tuấn tú!!”

“Không nói gì, không phải là câm điếc chứ?” Tiểu Thanh lành lạnh hỏi.

“Đều không phải! Ta nói hắn không thích nói, chứ không nói hắn không biết nói!”

Ta bực mình giậm chân, Tiểu Thanh kia, tại sao luôn luôn nói chuyện cay nghiệt?

Đột nhiên Tiểu Thanh lại thấp giọng hỏi, “Có phải lại đụng với cái quái quỷ kia?”

Ta lắc đầu liên tục, đùa giỡn sao, nếu thật sự đụng phải, ta còn mạng trở về?

“Sau này nhớ kỹ không được chạy loạn, rất nguy hiểm có biết không?”

“Ừa.”

Trong lòng ta bây giờ đều là thân ảnh anh tuấn của Trí ca ca, đối với điều Tiểu Thanh nói chỉ thuận miệng trả lời một câu.

Trong trù phòng, một trận bận rộn đã qua, Tiểu Thanh đem cơm nước đã chuẩn bị xong tới cho ta, còn không ngừng mắng ta, “Không thấy ai ngu ngốc hơn ngươi, đi theo người ta còn bị lạc mất, đầu ngươi không tốt, mắt cũng có vấn đề hay sao?”

Tiểu Thanh thối này, tối hôm qua không phải còn nói tuy rằng mắng ta ngốc nhưng cũng không phải thực sự cho là như vậy sao, ta nghe không hiểu ngoại trừ nói ta ngốc ra thì còn có ý gì khác.

Bất qua tâm tình ta hôm nay rất tốt, đối với lời trách móc của Tiểu Thanh cũng không để trong lòng. Ta thế nhưng lại gặp được người quan trọng nhất trong cuộc đời nha, thật hy vọng cả đời đều có thể cùng Trí ca ca tay trong tay như vậy, hắn tuy rằng lạnh lùng không thích nói, nhưng như thế mới thật sự là nam nhân nha, dáng vẻ này của Tiểu Thanh, chỉ biết dài dòng lải nhải, mỗi ngày đều mắng ta.

Ai, không biết hắn làm việc chỗ nào, lúc đó ta quay lại đuổi theo hỏi một chút thì tốt rồi, bất quá, mọi người đều ở trong Mộ Dung phủ, nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại, ha ha…

Từ lúc ăn cơm tối xong về đến phòng phủ, rồi lại đi tắm trở về, thân ảnh Trí ca ca vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trước mắt ta, làm ta nhịn không được mà cười khúc khích.

“Này, ngươi làm sao thế, cứ cười khúc khích cái gì? Đi ra ngoài dạo một vòng, bị quỷ nhập vào người à?” Tiểu Thanh sau vô số lần chịu đựng ta cười khúc khích, cuối cùng cũng không nhẫn nại được nữa rống to.

“Tiểu Thanh Tiểu Thanh, ngươi nói nếu muốn tìm một người trong phủ, dùng cách gì là hay nhất?”

Tiểu Thanh vẻ mặt cảnh giác mà nhìn ta, “Ngươi nghĩ làm gì chứ? Nếu như muốn tìm Trí ca ca kia của ngươi, ta cho ngươi biết, không có cửa đâu”

“Có cửa sổ cũng được a”. Ta rất chủ động chạy đến giường của Tiểu Thanh, cùng y sóng vai co đầu gối dựa vào tường ngồi xuống.

“Ta thấy hình dáng Trí ca ca rất uy vũ, hắn nhất định không phải gia đinh bình thường đâu, Tiểu Thanh, ngươi thông minh như thế, giúp ta nghĩ một chút đi.”

Tiểu Thanh rất hoài nghi hỏi, “Ngươi xác định hắn là gia đinh?”

“Đương nhiên, hắn cũng mặc thanh y mà, giống của chúng ta, hơn nữa lúc nắm tay ta thấy tay hắn toàn vết chai, vừa nhìn cũng biết là làm việc thời gian dài.”

Tiểu Thanh vừa nghe, chợt nắm lấy tay của ta, hung dữ nói, “Ngươi lại có thể cho hắn nắm tay?”

Không rõ tại sao Tiểu Thanh đột nhiên tức giận, ta sợ quá âm thanh nhất thời nhỏ xuống, “Không liên quan đến Trí ca ca, là ta nắm tay hắn trước.”

“Ngươi sao lại muốn nắm tay người khác?”

Thấy mặt Tiểu Thanh ngày càng âm trầm, ta nhịn không được lui về một chút.

“Ta sợ mà, Tiểu Thanh, ngươi biết ta sợ nhất là đi đường tối.”

“Vậy cũng không thể tùy tiện để người khác cầm tay dắt đi nghe chưa? Trừ ta ra!” Mặt Tiểu Thanh có chút hòa hoãn, nhưng vẫn rất ngang ngạnh nói.

Tiểu Thanh, cho tới bây giờ cũng không biết ngươi lại bá đạo như thế, ta mấp máy môi, rất muốn hỏi tại sao, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt “ngươi dám nói thêm một câu thử xem” của Tiểu Thanh, ta sợ đến mức đem lời nói thu trở lại.

Một lát sau, Tiểu Thanh thở dài nói, “Ngươi không nên tức giận, ta là vì muốn tốt cho ngươi, ai biết hắn là người thế nào? Ngươi nghĩ xem hắn không chờ ngươi, nói không chừng chính là sợ người ta nhìn thấy mới cố ý chạy đi, hơn nữa Mộ Dung phủ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, sau này vẫn còn có thể gặp lại mà, không nên suy nghĩ lung tung.”

“Ừ…”

“Đừng có bĩu môi nữa, Tiểu Hương cho chúng ta thật nhiều đồ ăn vặt và hoa quả này, mấy ngày này chúng ta có thể ăn một bữa thật ngon, từ ngày mai chúng ta còn có thể được nghỉ ngơi, có nghĩa là có thể vào thành đi dạo? Ngươi tên nhà quê này, cho tới bây giờ cũng chưa được đi dạo kinh thành phải không?”

Vừa nghe đến hai chữ ăn ngon, ta lập tức tỉnh táo lại, lại dịch sát vào cạnh người Tiểu Thanh, “Được a được a, bên ngoài chắc là chơi rất vui?

“Đúng vậy, những nơi khác không thể so với kinh thành, cho dù là mồng một đầu năm, mọi nhà đều đã khai chương việc buôn bán. Các thái thái, tiểu thư có tiền đều thích nhân cơ hội này mặc quần áo mới đi dạo tiệm vàng, tiệm tơ lụa, Nhị công tử Mộ Dung phủ chúng ta buôn bán tơ lụa thêu thùa, nghe nói một ngày mồng một kiếm bằng nửa tháng bình thường đấy, hơn nữa đầu đường cuối ngõ còn bán các loại đồ ăn vặt, ta đã nói với Bàn đại thúc rồi, buổi tối mới tới trù phòng làm việc, như vậy ban ngày có thể đi ra ngoài dạo chơi nhiều hơn một lúc, ngươi nói có đúng không?”

“Đúng đúng đúng, Tiểu Thanh, ngươi thực sự quá thông minh.”

Buổi sáng không cần dậy sớm làm việc thật tốt, ta ngủ một giấc đến khi trời sáng bảnh. Vốn ta còn lo lắng tất cả mọi người nghỉ ngơi, ai sẽ làm cơm, hỏi Tiểu Thanh mới biết được, trong tháng giêng mọi người thay phiên nhau làm việc, hơn nữa tiền công cũng sẽ gấp bội, vì thế tiền công tháng này chắc là rất nhiều. Ta thấy Tiểu Thanh nói xong có vẻ rất vui, liền thuận miệng hỏi một câu, sao ngươi phải liều mạng kiếm tiền như thế, có phải định cưới vợ hay không? Kết quả đầu bị Tiểu Thanh hung hăng đánh một cái.

Ăn xong điểm tâm, Tiểu Thanh cầm một ít tiền lẻ mang ta ra cửa, khi đứng ở đại môn, ta đột nhiên nhớ tới chuyện nửa tháng trước bị cha mẹ bán vào đây, thế nhưng bất quá mới nửa tháng, ta đối với dung mạo bọn họ có chút mơ hồ.

“Tiểu ngu ngốc, nếu như ngươi lại bị lạc mất thì ở trên đường tùy tiện túm một người, nói ngươi là người của Mộ Dung phủ, tự nhiên sẽ có người đưa ngươi trở về.”

“Mộ Dung gia nổi danh như thế sao?”

“Đương nhiên, vừa có tiền lại vừa là hoàng thân quốc thích, ai mà không biết?”

“Tiểu Thanh, nếu chúng ta cũng có tiền thì tốt rồi.” Nếu có tiền, cũng không cần phải dậy sớm mỗi ngày, có thể ăn các loại điểm tâm mình thích, ngẫm lại cuộc sống như thế cũng thật hài lòng.

“Hừ, Tiểu Phi, người có tiền có thế chắc gì so với chúng ta đã vui sướng hơn.”

Ta liếc mắt nhìn Tiểu Thanh, ta thấy miệng chó không mọc được ngà voi, y rõ ràng không ăn được nho liền nói nho còn xanh.

Hết chapter 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.