Sát Nhân Vô Xá

Chương 17: Chương 17: Gặp Mặt




CHƯƠNG 16 : GẶP MẶT

“Ngươi cái đứa bé này luôn như vậy, nếu để cho Tiểu Thanh biết, không mắng ngươi mới là lạ!”

Ta nghe Tiểu Hương lải nhải nói, ta chỉ có thể hưởng ứng bằng tiếng thở ào ào.

Lúc ta vừa chạy về đến Trầm Hương Các thì phát hiện Tiểu Hương đang tìm ta khắp nơi, thấy ta trở về, nàng lập tức không để cho ta phản kháng, nhéo tai ta kéo người rời đi.

“Tiểu Hương, ngàn vạn lần đừng nói cho Tiểu Thanh biết, ta xin tỷ.”

Bị mắng chỉ là thứ hai, ta luôn cảm thấy Tiểu Thanh không thích ta tiếp xúc với người lạ, cho nên tốt hơn hết là không nói cho y.

“Được, bất quá ngươi đừng nghĩ ta sẽ lại mang ngươi ra ngoài!” Tiểu Hương thở phì phò buông lỏng tay đang nhéo tai ta ra.

Tại sao mỗi người đều bạo lực như vậy? Ta rất ủy khuất nghĩ.

Tâm tình Tiểu Hương đột nhiên tốt hơn, nàng lấy một chiếc khăn tay màu hồng từ trong túi ra cho ta xem, mừng khấp khởi nói là Nhị tiểu thư ban cho, Nhị tiểu thư là một người rất hào phóng, mỗi lần đều thưởng một ít vật phẩm trang sức, loại khăn lụa này rất đắt tiền, còn nói loại này loại kia đắt như thế nào.

Ta ậm ừ hưởng ứng, trong đầu lại đều là bóng dáng của Trí ca ca đang lay động, tư thế múa kiếm của hắn thật đẹp, nhìn thân hình so với mấy ngày trước càng lộ ra vẻ anh tuấn kiên cường, ta không rõ tại sao cùng mặc thanh y lên, Trí ca ca lại có khí vận siêu phàm thoát tục như vậy nhỉ?

Chuyện này ta không dám nói với Tiểu Thanh, nhưng ta luôn cười khúc khích khiến cho y rất nghi ngờ mà nói, ăn nhiều điểm tâm quá, ăn đến rút gân mặt sao? Ta đành cười khúc khích lừa dối qua ải, ai… Thì ra bảo vệ bí mật cũng khó khăn như thế.

Ngoài ra thừa dịp không có Tiểu Thanh ở đây, ta nhờ Tiểu Hương vẽ giúp ta một bản đồ đơn giản, ta nói là vạn nhất lúc nào lại đi lạc thì có thể xem bản đồ, mặc dù Tiểu Hương hoài nghi năng lực phân biệt bản đồ của ta, nhưng vẫn vẽ giúp ta, ta đem bản đồ làm như vật quý mà nhét vào trong ngực, đem theo bên người.

Ha ha, Trí ca ca, khoảng cách giữa ta và huynh lại gần thêm một chút.

Vừa khéo, ngày thứ ba Tiểu Thanh bị Bàn đại thúc kêu đi làm việc, bảo là muốn đem các thứ điểm tâm Như Phi nương nương phân phó đặt mua mang vào trong cung.

Hình như Như Phi nương nương rất thích ăn điểm tâm nhà mình, bình thường hay phân phó đầu bếp đưa điểm tâm tiến cung, ta nghe Đại thúc mập nói Hoàng thượng còn muốn mang sư phó chế biến điểm tâm của Mộ Dung phủ tiến cung chuyên nấu thức ăn cho nương nương, nhưng nương nương nói nồi và bếp thay đổi sẽ khiến vị đạo cũng thay đổi, từ chối việc này, bởi vậy có thể thấy được Hoàng thượng rất sủng ái Như Phi nương nương.

Bất quá ta không có hứng thú với việc này, ta vui vẻ là Tiểu Thanh không có ở đây, ta có thể tự do ra ngoài rồi, ta chờ hắn chân trước vừa ra khỏi cửa, lập tức liền ôm thứ tốt, theo phương vị vẽ trên bản đồ đi tìm Trí ca ca.

Hai ngày nay bản đồ ta đã xem thuộc làu, ngay cả ta cũng không rõ bản thân vốn ngốc, tại sao chỉ nhìn một lần là có thể nhỡ rõ vị trí tất cả các lầu.

Hay đây là sức mạnh của tình yêu ha?

Trí ca ca, ta tới đây!

Lúc đi qua hoa viên Trầm Hương Các, ta còn cố ý nhìn xung quanh một chút, cũng may là không có ai, thế là ta liền thật nhanh chạy theo đường mòn đến chỗ của Trí ca ca.

Tiểu Phi ngốc nghếch đương nhiên không nhìn thấy tại lầu hai Trầm Hương Các, Mộ Dung Nhị tiểu thư đang tựa vào song cửa trông về cảnh tuyết phía xa, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ kia, đầu tiên là nhìn xung quanh, sau đó im lặng theo hướng Tam ca ở chạy đi, không khỏi kỳ quái “hử” một tiếng.

Tam ca ghét nhất là bị người ngoài quấy rối, hài tử liều mạng này là ai?

Ta đi tới chỗ lần trước gặp Trí ca ca, hôm nay không có ai múa kiếm, ngoại trừ cành trúc bị gió thổi mà phát ra âm thanh xào xạc, xung quanh đều rất vắng vẻ.

Thì ra hôm nay Trí ca ca không tới, ta có chút thất vọng sờ sờ thứ cất trong ngực, chuẩn bị đi về.

“Tiểu Phi…”

Một thanh âm quen thuộc đem tâm tình của ta thoáng cái từ vực thẳm lên tận mây xanh, ta cuống quít nhìn xung quanh, không có ai, ta đi về phía trước vài bước, mới phát hiện Trí ca ca đang ngồi trong một gian đình nghỉ mát cách đó không xa.

Ha ha, thì ra vừa rồi bị hòn giả sơn ngăn cách, ta không nhìn thấy đình nghỉ mát kia.

“Trí ca ca!” Ta vội vàng chạy như bay tới.

Trí ca ca hôm nay mặc một kiện áo bào màu lam, ta chạy đến bên cạnh hắn, liền lập tức cầm lấy tay hắn hỏi, “Trí ca ca, hai ngày nay ta rất nhớ huynh nha, huynh có nhớ ta không?”

Hôm nay Mộ Dung Trí luyện công xong, sai tiểu tư rót trà ngon trong đình nghỉ mát, sau đó phân phó bọn họ lui xuống, hắn không có thói quen ăn uống bên ngoài, nhưng hai ngày nay không tự chủ được thử dừng lại lâu hơn một chút, có thể chỉ là muốn thỉnh thoảng thay đổi chỗ nghỉ ngơi, thế nhưng không thể phủ nhận, khi hắn thấy đứa bé ngốc một đường chạy tới, tâm tình lại trở nên đặc biệt vui vẻ.

Đối với nhiệt tình ân cần hỏi thăm của ta, Trí ca ca chỉ nhàn nhạt trả lời, “Ta hai ngày nay bề bộn nhiều việc.”

Xem ra Trí ca ca là một người rất kín đáo a.

Ta ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi, “Trí ca ca, sao hôm nay huynh không mặc thanh y?”

“Tại sao ta phải mặc thanh y?”

“Là hạ nhân đều phải mặc thanh y a, ngay cả Tiền thúc cũng không ngoại lệ nha, huynh mặc y phục khác cẩn thận các chủ tử mắng, bất quá Trí ca ca, huynh mặc y phục nào cũng đều đẹp trai!”

Mộ Dung Trí cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân vì sao hài tử này cứ một mực chắc chắn mình là hạ nhân, thật đúng là nguyên nhân khiến hắn thổ huyết.

Rõ ràng màu xanh không giống nhau, hơn nữa chất liệu chế tác hoàn toàn khác nhau, như vậy cũng có thể nhầm? Xem ra hài tử này không chỉ mơ hồ, ngay cả mắt cũng có vấn đề.

“Muốn uống trà không?” Trí ca ca chỉ vào ấm trà trên bàn hỏi một câu.

“Được a được a.”

Ta mang thứ giấu trong ngực ra đưa cho hắn, “Trí ca ca, đây là điểm tâm lần trước người ta cho ta, của Dung Hạnh Trai đó, ta nghĩ chắc huynh chưa từng ăn qua, vì vậy cố ý mang tới cho huynh nếm thử.”

Mộ Dung Trí liếc mắt nhìn điểm tâm đặt trước mặt một cái.

Để nhiều ngày rồi, nhìn qua vừa khô lại vừa cứng, còn có chút vỡ thành mấy mảnh, vật như vậy bình thường hắn cũng không thèm liếc mắt, nhưng nhìn thần tình mong đợi của hài tử này khiến hắn có chút do dự.

“Ta không thích ăn đồ ngọt, ngươi giữ lại ăn đi.”

“Không phải đâu, chỗ này cũng có điểm tâm mặn mà, kỳ thực ta cũng không muốn ăn cái gì quá ngọt, nhưng Phượng vĩ tô ăn ngon lắm a, chính là cái này, Trí ca ca, huynh nếm thử, ăn thực sự rất ngon.” Ta cầm Phượng vĩ tô đưa tới.

Mộ Dung Trí có chút không vui, hắn không thích ăn thứ gì không rõ của người khác, nhưng nhìn sắc mặt của hài tử này khiến hắn không nỡ từ chối, không thể làm gì khác hơn đành nói, “Ngươi cứ để xuống đi, lát nữa ta sẽ ăn.”

“Không mà, ta muốn thấy ngươi ăn.”

Có đồ tốt ta đều muốn chia sẻ cùng Trí ca ca, bất cứ vật gì, ngươi không nếm thử sao biết có ngon hay không chứ.

Ta thấy sắc mặt Trí ca ca trầm xuống, không khỏi có chút sợ rụt tay về, hình như ta có điểm quá phận, rõ ràng Trí ca ca đã nói không thích ăn mà.

“Xin lỗi…”

Ta nhỏ giọng nói một câu, sau đó đem Phượng vĩ tô cho vào giấy gói kỹ lại lần nữa, “Trí ca ca, huynh không nên tức giận, ta cứ nghĩ rằng mọi người đều giống ta thích ăn điểm tâm…”

Nhìn biểu tình có chút bi thương của hài tử này, cái miệng nhỏ nhắn hơi mếu, hình như lúc nào cũng có thể khóc lên, Mộ Dung Trí giật mình, lại không tự chủ được mà nói, “Kỳ thật không phải ta ghét như vậy, Tiểu Phi, ngươi vừa nói cái gì ăn ngon nhất? Đưa ta nếm thử.”

“Thật sao?” Mắt ta sáng lên, vội vàng mở bọc giấy ra, đem phượng đuôi tô đưa cho Trí ca ca, “Chính là cái này, huynh nếm thử, thật sự rất ngon, ta đều không dám ăn, mỗi ngày chỉ ăn một miếng nhỏ.”

Mộ Dung Trí cắn một cái, điểm tâm để thời gian dài, từ lâu không còn xốp mềm, còn có chút dính, nhưng hắn nhìn đôi mắt sáng tràn đầy mong đợi kia, lại ngoài ý muốn nói một câu trái với lương tâm, “Ăn thật ngon.”

“Ta đã nói ăn ngon mà.” Ta liền móc ra một cái hộp nhỏ từ trong ngực đưa tới, “Trí ca ca, đây là dầu bôi tay, mùa đông khí hậu hanh khô, bảo là bình thường thoa nó, tay sẽ không bị khô nứt.”

Mộ Dung Trí kỳ quái nhận lấy, hài tử này trong túi chứa thật nhiều thứ ly kỳ cổ quái.

Hết chapter 16

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.