CHƯƠNG 22 : HÀNH HẠ
“Tiểu Phi, ngươi sau khi qua đó sẽ không được tự do như ở trù phòng, nhớ kỹ phải chăm chỉ làm việc.”
“Bàn đại thúc, ta còn có cơ hội trở về nữa không?” Ta ngẩng đầu lên, mắt ngân ngấn nước nhìn Bàn đại thúc.
“Ngươi trước tiên làm việc cho tốt, chờ ngày nào đó ta xem Ngân Nhi cô nương mà tâm tình tốt thì giúp ngươi nói xem sao.”
“Cảm tạ Bàn đại thúc.”
“Về đi, Tiểu Thanh còn đang chờ ngươi đó.”
Tiểu Thanh? Ta mở to hai mắt, Tiểu Thanh không phải đi ra ngoài sao? Sao y lại chờ ta trong phòng?
Nhìn ra nghi ngờ của ta, Bàn đại thúc thở dài, “Ngươi đứa bé này thế nào mà ngốc như vậy a, nếu không phải Tiểu Thanh chạy tới nhờ ta đi nói giúp ngươi, sao ta lại đúng dịp đi qua cứu ngươi như vậy?”
Thì ra là Tiểu Thanh nhờ Bàn đại thúc cứu ta, nói vậy y biết ta đi đâu, cũng biết chuyện ta gạt y!
Tiểu Thanh…
Ta vào phòng thấy Tiểu thanh đưa lưng về phía ta thu dọn đồ đạc, y để bọc đồ đạc nhỏ trên giường của ta, thấy ta tới chỉ từ tốn nói câu, “Đồ của ngươi ta thu thập xong cho ngươi rồi, bao giờ đi?”
“Tiểu Thanh…” Ta nhào vào ngực y, ôm hắn khóc rống lên, “Tiểu Thanh, xin lỗi, ta không nên gạt ngươi, ngươi mắng ta đi, đừng không để ý đến ta… Oa…”
“Ngươi làm gì vậy? Không phải chỉ là đổi một nơi làm việc khác thôi sao.” Tiểu Thanh mặc cho ta ôm, y đưa tay vỗ nhẹ vào sau lưng ta nói, “Ngươi cái đứa ngốc này, vì sao không để cho ta bớt lo một chút.”
“Hức… hức… Tiểu Thanh, có phải ngươi đã sớm biết chuyện ta đi Trầm Hương Các? Vì sao ngươi làm bộ không biết, nếu ngươi không cho ta đi, ta nhất định sẽ nghe lời ngươi… Ta sẽ không phải rời xa ngươi…”
Tiểu Thanh thở dài nói, “Từ lần đầu tiên ngươi đi ta đã biết, ngươi cái tên ngu ngốc này, căn bản trong mắt không giấu được bí mật gì. Ta nếu không cho ngươi đi, ngươi thực sự sẽ nghe lời ta sao? Ở trong lòng ngươi, Trí ca ca không phải so với ta quan trọng hơn sao? Ta không muốn ngươi vì hắn mà giận dỗi a… Ta sớm nên nghĩ ngươi là tên ngốc không chịu an phận, mỗi ngày đều chạy sang bên đấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nhưng mỗi lần sau khi thấy ngươi trở về đều rất vui vẻ, ta muốn nói cũng không nói ra được…”
“Tiểu Thanh…” Ngươi sao lại đối tốt với ta như vậy?…
Tiểu Thanh kéo ta ra, nắm tay ta tới bên giường ngồi xuống rồi nói, “Sau này ta không ở cạnh ngươi, ngươi hết thảy đều phải cẩn thận một chút.”
“Ừa.”
“Trên đường ngươi tới Trầm Hương Các, có phải có một gốc phong rất to không? Chỗ đó cách nơi ở của Ngân Nhi cô nương rất gần, nếu ngươi rảnh rỗi, đến nơi đó vẽ một cái lằn ngang lên cây, báo cho ta biết bình an.”
Ta nghĩ trên đường quả thật có một gốc phong, liền gật đầu.
“Còn có, không nên quá bướng bỉnh, cứng quá dễ thiệt, lại phải chịu khổ, cũng không được quá tin tưởng người khác, không ai vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi, cho dù là Trí ca ca của ngươi, cũng phải đề phòng hắn chút.”
“Nhưng…” Ta hai mắt ngấn lệ nhìn Tiểu Thanh, “Ta tin tưởng Tiểu Thanh.”
Tiểu Thanh trầm mặc một lúc lâu, y kéo ta vào trong lòng, tựa đầu vào vai ta nhẹ nhàng than thở, “Tiểu Phi, nếu như ta không phải là ta, ngươi cũng không phải là ngươi, như vậy chúng ta sẽ có một cuộc sống hoàn toàn khác?…”
Không hiểu Tiểu Thanh đang nói gì, ta lại cảm thấy lời nói mang theo bất đắc dĩ, ta không ngừng khóc, trong lòng mơ hồ có cảm giác bất an, sau này ta vĩnh viễn không thể trở lại nơi đây với Tiểu Thanh nữa.
Ta theo Bàn đại thúc tới chỗ ở của Ngân Nhi cô nương, Bàn đại thúc dặn dò ta hai câu sau đó mới rời đi.
Vốn tưởng rằng Tứ công tử nhất định sẽ lại tới tìm ta gây phiền phức, lúc đến mới biết được thì ra nơi này là lầu các Ngân Nhi cô nương ở một mình, nàng chỉ là thiếp thị của Tứ công tử, bình thường Tứ công tử cũng không hay tới nơi này, lại không ngủ lại đây, điều này làm ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sắc mặt Ngân Nhi cô nương nhìn ta không được tốt cho lắm, nàng nói ta quá hấp tấp, bắt ta sáng sớm và tối muộn mỗi ngày phải quỳ ở đại sảnh nửa canh giờ để rèn luyện nhẫn nại, quỳ dưới đất đối với ta mà nói chỉ là việc nhỏ như cái đinh, nhưng thật ra ta âm thầm cảm thấy may mắn nàng không bắt ta quỳ một canh giờ hay nhiều hơn.
Trừ việc đó ra, ta còn được cho hay mỗi ngày phải làm việc từ sáng sớm. Dậy sớm cũng không phải việc khó, lúc trước ở cùng Tiểu Thanh, ta bị hắn huấn luyện thành cương cân thiết cốt ( mình đồng da sắt), những nha hoàn kia dậy còn không sớm bằng ta, bất quá mỗi lần ta ngủ quên sẽ có người nhéo tai ta gọi dậy bắt ta làm việc, ta rất nhanh quen thuộc loại thủ pháp gọi người rời giường này, làm chuyện này là thiếp thân tỳ nữ của Ngân Nhi cô nương, hình như tên là Hạ Nhi.
Ta sau khi thức dậy thì việc thứ nhất là đem tất cả bàn ghế trong lầu các lau sạch sẽ từ trên xuống dưới, chỉ cần có chút bụi, ta sẽ không được ăn cơm sáng.
Mới đầu ta rất chăm chỉ làm, sau khi ta lau trên dưới qua lại mấy chục lần, vẫn còn bị xoi mói nói không sạch thì ta đã hiểu bọn họ cố ý chỉnh ta, đương nhiên ta liền tùy tiện xoa một chút cho xong việc, dù sao cũng không được ăn cơm sáng, ta không cần phải chuyên cần như vậy.
Kế tiếp là nấu nước, may là thùng nước không quá lớn. giếng nước cũng không quá xa, ta lắc lư chạy tới chạy lui mấy chuyến, cũng miễn cưỡng đổ đầy hai ang nước, ta thuận tiện có thể uống nhiều nước giếng một chút, như vậy sẽ không có cảm giác bị đói bụng, tạm thời có thể giải quyết vấn đề cơm sáng rồi, uống nước cho đỡ đói là việc ta thường làm trước khi bị bán vào Mộ Dung phủ, không nghĩ tới bây giờ cư nhiên lại ôn chuyện cũ.
Cuối cùng bữa trưa họ cũng cho ta ăn, tuy rằng lượng ăn so với Tiểu Tuyết không hơn được bao nhiêu. Tiểu Tuyết chính là cái tên đầu sỏ dẫn ta tới chuyện này, đến giờ ta mới biết nó là con mèo nhỏ mới sinh chưa được một tháng mà Ngân Nhi cô nương mang tới để làm bạn.
Kỳ thực chuyện ngày đó phát sinh đến nay với ta mà nói vẫn còn là một câu đố, tự ta cũng không hiểu rốt cuộc là thế nào, dù rất khó nói ra, khiến ta mỗi lần nghĩ lại tim đều hoảng hốt đập mạnh, ta biết Ngân Nhi cô nương nhất định vì thế mới ghét ta, nhưng không rõ tại sao ghét ta còn muốn đem ta chuyển tới?
Buổi chiều nhiệm vụ của ta là chiếu cố Tiểu Tuyết, chơi với nó, cho nó tắm linh tinh, ta rất thích động vật nhỏ, nhất là loại mèo trắng nhỏ này, thế nhưng nó lại không thích ta, dường như nó rất sợ ta, vừa thấy ta liền dựng lông, bốn chân run rẩy, thân thể vốn gầy teo càng lắc lư lợi hại, khiến ta nhìn cũng thấy đau lòng.
Ta không rõ vì sao nó sợ ta, chỉ có thể giải thích do lần đầu tiên ta tắm cho nó, ta xách cổ của nó ném vào bồn tắm lớn, làm hại nó chút xíu nữa thì chết đuối, làm sao ta biết nó không biết bơi chứ, hơn nữa vì chuyện này ta còn bị Ngân Nhi cô nương phạt quỳ hai canh giờ, khiến cho ta sau đó không đứng dậy nổi, cứ quỳ như vậy bò tới bò lui, dáng vẻ chật vật so với Tiểu Tuyết không khá hơn chút nào.
Vốn tưởng rằng đây chỉ là thỉnh thoảng nghiêm phạt, không nghĩ tới về sau Ngân Nhi cô nương cư nhiên thích cái trò này, động một chút là gọi ta tới quỳ xuống trước mặt nàng, còn thậm tệ hơn, đem đốt cho ta ngọn nến, bắt ta cầm giơ cao khỏi đầu, vừa rèn lực tay vừa rèn lực chân.
Ta thừa nhận ta không có thiên phú luyện công phu, vì phải giơ liên tiếp vài ngày, ta còn không luyện được việc giữ chắc cái đế nến giơ lên cao, bình thường chỉ được một lát, cánh tay của ta bắt đầu lắc tới lắc lui, vì vậy tảng lớn sáp nến liền rơi xuống, cứ như vậy không đến mấy ngày, trên cánh tay của ta đều đầy mảng vết phỏng lớn cũ mới không đồng đều, ta thừa dịp nấu nước thì len lén dùng nước lạnh xoa một chút, như vậy cánh tay sẽ không quá đau.
Lúc Ngân Nhi cô nương tâm tình tốt, sẽ bắt ta chịu phạt ít một chút, bất quá bình thường tâm tình của nàng đều rất xấu, không được ăn cơm chỉ là chuyện nhỏ, ta đau đầu nhất chính là hình phạt mà Ngân Nhi cô nương bình thường hay phạt là bắt ta quỳ xuống nâng đế nến, có lúc còn dùng cây trâm hung hăng đâm ta, trước đây ta cũng không biết cây trâm ngoài để dùng làm đồ trang sức còn kiêm cả tác dụng tra tấn nữa.
Sau đó lúc không có ai Hạ Nhi nói, tiểu thư không vui vì Tứ công tử tắc trách không đến tìm nàng, hình như bên ngoài công tử còn có rất nhiều người khác, ít khi tới đây, lần trước không biết tại sao lại đến tìm tiểu thư, rồi nửa đường lại bị ta quấy nhiễu, vì vậy tiểu thư mới căm tức ta như thế.
Ta rất hiểu cảm thụ của Ngân Nhi cô nương, giống như ta muốn ăn điểm tâm mà không được ăn thì trong lòng rất khó chịu vậy, nhưng cũng không cần đem loại oán khí này phát tiết trên người ta mà, muốn trách thì trách Tiểu Tuyết, không phải vì nó ta cũng sẽ không ma xui quỷ khiến chạy tới đây, còn thiếu chút nữa bị chặt chân, nói vậy ta cũng coi như người bị hại.
Hết chapter 22