CHƯƠNG 2 : TIỂU THANH
Ta trốn bên cạnh Tiền thúc nhìn lén sang, quả nhiên là một người rất uy nghiêm nha, tuổi tác khoảng trên dưới năm mươi, một thân trường bào màu nâu, ở giữa thắt đai lưng màu vàng, tóc mai và chòm râu có chút muối tiêu, lông mày rậm xếch cao, dưới chân mày là một đôi mắt như chim ưng, mà giờ khắc này đôi mắt ấy đang sắc bén nhìn ta chằm chằm, làm ta sợ đến nỗi cúi đầu không dám nhìn nữa.
Chỉ nghe thấy một thanh âm trầm thấp hỏi, “Hài tử này là như thế nào?”
“Bẩm trang chủ, là tiểu đồng vừa được mua về, có điểm ngốc nghếch, cái gì cũng đều không hiểu, đụng phải trang chủ…”
“Không sao, vẫn còn là đứa nhỏ thôi.”
Hử, hình như là người rất dễ nói chuyện thì phải.
Tâm thả xuống, ta nhịn không được lại ngẩng đầu, ai ngờ cặp mắt chim ưng kia vẫn còn đang ngó chừng ta, nhìn chằm chằm thật giống như đang đuổi bắt một con thỏ vậy, trong lòng ta có chút sợ hãi, lập tức lại rũ mí mắt xuống, nhãn thần lơ đãng đảo qua bàn tay đối diện trong ống tay áo màu nâu đang rũ xuống, không biết có nhìn lầm không, cảm thấy có gì đó đen đen trong tay áo lóe lên một cái.
“Vâng vâng, ta sẽ dạy dỗ tốt hắn.” Tiền thúc vừa khom người vừa nói, “Trang chủ ngài đi cẩn thận.” Sau đó đầu ta bị ấn một cái, bị Tiền thúc đè đầu cúi người xuống.
Không ngóc đầu lên được, nhưng ta vẫn thấy chân lão trang chủ chậm rãi đi về phía trước, thẳng đến khi không nhìn thấy người nữa, Tiền thúc mới buông ta ra, “Thật là lỗ mãng, hôm nay may là gặp lão trang chủ, nếu như đụng phải các công tử khác, vậy ngươi cũng tự chịu đi.”
Rõ ràng là lão trang chủ đột nhiên xông tới mà. Ta sờ sờ chỗ đau trên đầu hỏi, “Lão trang chủ là chủ nhân toàn bộ trang phải không?”
“Đúng vậy, xem ra ngươi cũng không phải quá ngốc nhỉ?” Tiền thúc trả lời một câu, lại cúi đầu lẩm bẩm, “Bên này là chỗ của hạ nhân ở, trang chủ sao lại tới đây? Kỳ quái, ngài thấy Tiểu Phi như không có gì… Chẳng lẽ ta nhớ nhầm?”
Không biết Tiền thúc nói thầm cái gì, ta cũng chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn lão.
Có việc vừa rồi nhắc nhở, Tiền thúc cước bộ cũng chậm lại, thế nhưng ta vẫn mệt mỏi thở hồng hộc, ai biết sao ở đây lại lớn đến vậy? Ta nghĩ chúng ta hình như chỉ đi loanh quanh một chỗ, bởi vì nhìn thế nào cũng thấy cảnh vật chung quanh đều giống nhau, không biết có phải Tiền thúc đang cố ý hành hạ ta không, rõ ràng từ buổi trưa hôm qua bụng ta ngay cả một hạt cơm cũng chưa có…
Oa… thơm quá, hình như là mùi bắp? Không phải, là mùi lúa mạch hấp? Ta không rõ, dù là loại nào thì mùi thơm cũng thật dễ chịu, xem ra ta thật sự đói bụng quá, đều xuất hiện ảo giác rồi.
Thế nhưng mùi thơm càng ngày càng đậm, sau đó Tiền thúc dừng lại trước một tòa nhà lớn, nhìn ta nói, “Ngươi thật đúng là không dùng được a, mới đi được mấy bước mà mặt đã trắng thành như vậy, nếu không phải ta thấy ngươi đáng thương chắc chắn sẽ không mua ngươi. Ai, người đã già, tâm tư cũng mềm yếu theo.”
Việc này có thể trách ta sao? Thúc nếu một ngày đêm không ăn cơm lại chạy vài vòng thử xem?
Ta nghiêng đầu nhìn Tiền thúc, “Tiền thúc, thúc một điểm cũng không già, ta nghĩ thúc rất đẹp a.”
Tiền thúc sửng sốt một chút, sau đó liền cười ha hả, thịt trên mặt run run.
“Ngươi tiểu tử thúi này cũng không phải quá ngốc nha, còn biết nói lời nịnh nọt.”
“Đều không phải a, ta chính là nghĩ Tiền thúc nhiều thịt như vậy mà lại đi nhanh được như thế, thật là giỏi!”
Ta để khẳng định mình không nói láo, còn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “nhiều thịt” với “đi nhanh”, thế là ta ngay lập tức nhìn thấy sắc mặt Tiền thúc thay đổi rất kỳ quái, hình như là đỏ rồi lại biến thành trắng, sau lại thành xanh, oa, ta quả thực nhìn thấy một đạo cầu vồng trên khuôn mặt mập mạp của lão.
“Vèo…” Đầu cúi xuống, có tiếng cười từ phía sau vang lên, ta xoay người, thấy một người cũng bằng tầm ta, là một cậu bé mặc thanh y đang đứng, trong tay cầm một cái khay to. Dáng vẻ y rất thanh tú, lông mi cong cong, đôi mắt sáng, đáy mắt như sóng nước trong xanh loang loáng, trên đầu buộc hai búi tóc, có vẻ ngoan ngoãn, làm ta lập tức đối với y có hảo cảm.
“Tiền thúc, đây là tên nhóc thúc nói tới để làm giúp hả? Hình như là một đứa ngu ngốc.” Tiểu đồng mặc thanh y dùng khóe mắt liếc ta một cái, khinh thường nói.
Gì chứ vừa thấy mặt đã chê ta như vậy? Hảo cảm ta đối với y nhất thời giảm xuống thấp nhất, ta cũng dùng khóe mắt liếc y một cái nói, “Ta mới không phải là kẻ vô tích sự như ngươi nói, ta sẽ làm việc!”
Tiểu đồng mặc thanh y há miệng, sau đó liền cười to, cười đến nỗi cong cả lưng, ôm bụng nói với Tiền thúc, “Tiền thúc, thúc tìm được kẻ dở hơi này ở đâu?”
Tiền thúc cho y ánh mắt cũng hết cách, “Hiện tại người hầu trong phủ đều bận rộn, ta thấy đứa nhóc này có điểm hơi ngốc, bất quá mấy việc đơn giản vẫn có thể làm được, ngươi mang theo nó, đừng cho nó đi loạn.” Sau đó lại nói với ta, “Nó tên là Tiểu Thanh, đã làm được nửa năm, ngươi có gì không hiểu thì hỏi nó, siêng năng làm việc, chớ có biếng nhác!”
Ta rất ngoan ngoãn mà gật đầu, giương mắt nhìn Tiền thúc xoay người rời đi, bụng có chút uể oải, luôn cảm thấy tiểu đồng trước mắt này ở chung có vẻ không tốt lắm, không biết y có cho ta ăn cơm không?
“Này, ngươi tên là gì?”
Ta nhớ lại lời Tiền thúc dạy bảo, vội trả lời: “Nô tài tên Tiểu Phi.”
Thế là ta rất may mắn trong một khoảng thời gian ngắn lại một lần nữa thấy tên tiểu đồng khom người cười to không ngừng, “Tiền thúc bảo ngươi nói như thế sao? Ta giống ngươi đều là người hầu, ngươi cứ xưng hô “ta” là được rồi.”
“Ta không biết ai là chủ tử a. Nếu như lầm, lại bị ăn roi, cũng không cho ăn cơm.” Kỳ thật cái sau mới là quan trọng nhất.
“Sẽ không lầm, hạ nhân chúng ta đều mặc y phục màu xanh, các chủ tử đều mặc quần áo rất đẹp, còn có mang các loại trụy tử, trang sức gì đó, ngươi vừa nhìn liền có thể phân biệt rõ. Hơn nữa bên này là chỗ ở của nô tài, các chủ tử sẽ không tới đây, chỉ cần ngươi đừng có chạy lung tung, cũng sẽ không đụng phải. Qua đây ta giúp ngươi lấy hai bộ quần áo giống của ta, không mặc bộ của ngươi nữa, bẩn quá.”
“Phải không?” Ta nghẹo đầu suy nghĩ một chút, hình như một đường đi đều gặp phải những người mặc thanh y, y phục của Tiền thúc cũng là màu xanh đậm, hình như ngay cả đường viền và trụy sức cũng giống nhau, mà y phục lão trang chủ lại là màu nâu, quả nhiên phân rất rõ ràng, sau này cũng sẽ không nhầm mới đúng.
Nhìn lại quần áo mặc trên người mình một chút, đích thực là rất dơ, còn có nhiều mụn vá, lại nói mẹ hình như rất ít khi giặt quần áo cho ta mà. Tuy bị người ta giễu cợt làm ta có chút không vui, bất quá vừa nghĩ tới có thể ngay lập tức được mặc y phục đẹp mắt giống Tiểu Thanh, ta liền phấn chấn mà dứt khoát gật đầu.
“Sau này ngươi cứ trực tiếp kêu tên ta là được, theo ta vào đây.”
Tiểu Thanh tiến đến kéo tay ta, dẫn ta đi vào căn phòng thật lớn trước mặt. Thì ra không phải ta vừa rồi bị ảo giác, mùi thơm từ chỗ này truyền tới. Thơm quá a, ta liều mạng hít hà, thì không ăn được, ngửi một cái cũng tốt.
Trong phòng sát tường kê mấy cái nồi lớn, mỗi một nồi đều lớn đến độ bằng hai ba lần ta, ta tò mò nồi lớn như vậy nấu ăn như thế nào, xa hơn là bếp nhỏ, hình như cũng có đến mười mấy cái, ngoài ra phía sau sân, rau còn xếp thành mấy núi nhỏ, cải trắng xanh mướt làm ta chảy nước miếng.
“Trong trù phòng có hơn ba mươi người làm việc, từ từ ngươi sẽ biết hết. Hiện tại vừa ăn cơm trưa, các chủ tử phần lớn đều nghỉ ngơi, thường sẽ không bắt chúng ta làm việc vào lúc này, cho nên mọi người đều lén nghỉ ngơi, đi ra ngoài sưởi nắng rồi, bây giờ tuy không có ai, bất quá một lát nữa, bọn họ sẽ quay lại chuẩn bị cơm chiều. Ngươi ở đây giúp một tay, đến lúc đó ngươi theo ta, ta bảo làm cái gì thì làm cái đó.”
Tiểu Thanh dẫn ta dạo một vòng quanh trù phòng, chỉ cho ta biết nồi niêu xoong chảo bát đũa để ở đâu, lúc nào thì nhóm bếp, rau xanh phải rửa sạch sẵn sàng cho đầu bếp tùy thời dùng, cuối cùng y dừng lại hỏi, “Đều rõ cả rồi chứ, còn gì muốn hỏi không?”
“Có a, Tiểu Thanh, tay ngươi sao lại mềm thế?” Vấn đề này ngay từ đầu ta đã nghĩ muốn hỏi, tay của Tiểu Thanh cầm thật là mềm mại thoải mái, không giống tay ta, thô ráp toàn vết chai.
Thế nhưng vấn đề của ta không được trả lời, mà tay cũng lập tức bị hất ra, Tiểu Thanh trầm mặt hỏi, “Còn có gì khác muốn hỏi không?”
Đương nhiên ta còn vấn đề quan trọng hơn muốn hỏi, “Có a có a, Tiểu Thanh, ta lúc nào thì được ăn?”
Ta thề rằng ta nhìn thấy một cầu vồng nhỏ xuất hiện trên mặt Tiểu Thanh, sau đó y liền ngã ầm trước mặt ta, ta dè dặt hỏi, “Tiểu Thanh, ngươi không sao chứ?”
“Ngươi tên ngu ngốc này, con mắt nào của ngươi thấy ta không sao? Tiền thúc, hiện tại ta muốn đổi người còn được nữa không?…”
Hết chapter 2
Hoa Quyển