31 – Hoàn thành nhiệm vụ
“Xin chào các bạn khán giả trước màn hình, hiện tại các bạn đang xem đài truyền hình Linh Động Lực, truyền hình trực tiếp đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500, tôi là tiên phong thời thượng của các bạn – Huyền Thiên đại sư! Được rồi, tiếp theo chúng ta sẽ xem biểu hiện của tổ số 240. Theo như hồi báo, tiểu tổ của họ đã tiêu diệt bốn con tống táng quỷ, chỉ chưa đến một ngày, quả thật thực lực không thể xem thường. Sau đây chúng tôi sẽ giao lại cho chủ trì hiện trường.” Hòa thượng thời thượng kia, hôm nay ăn mặc đặc biệt ảnh hưởng thị giác, tóc nhuộm đỏ, tô mắt đen thui, còn thêm một bộ cà sa. Tính ra mọi người đã quen với kiểu ăn diện dị hợm của vị này rồi.
Màn hình tivi chuyển đổi, trên màn hình là một ác linh toàn thân tỏa hắc khí đang tấn công một nam tử trước mặt. Ác linh đó là một thây khô, trong hốc mắt của nó không có con mắt, chỉ là lỗ đen trống rỗng, da thịt khô quắc còn đang chảy ra dịch thể màu lục, đều khiến người ta không khỏi liên tưởng đến tác phẩm của vũ khí sinh hóa trên phim, quả thật buồn nôn.
Nam tử đang đối đầu với nó, mặc áo da màu bụi, quần dài trắng thẳng tắp, bên ngoài khoác thêm áo khoác kiểu chống gió.
Thân hình vừa hoàn mỹ lại khỏe mạnh thẳng tắp, còn lộ ra khí chất khốc soái. Làn da nam tử đen kịt, dung mạo cương nghị, chân mày như ưng, tuy vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẻ mặt nghiêm túc lại hung tàn khi đối địch đó lại mê đảo không ít thiếu nữ, bà cô đang xem.
“Thực là đẹp trai…” Kẻ vừa phát ra tiếng kêu như hoa si này là một con ruồi. Nói cho chính xác hơn là một con ruồi bôi son đỏ chót, trên mắt còn gắn lông mi giả của nhân loại.
“Hi ~ các vị khán giả, tôi là chủ trì ngoại cảnh Doanh Doanh… chúng ta đang ở khu ngoại thành của thành phố L, vừa rồi các bạn đã thấy Hiểu Dạ Bách Quỷ của tiểu tổ 240. Hắn đang cố gắng hoàn thành nhiệm vụ của tiểu tổ mình – tiêu diệt mười con tống táng quỷ. Đây đã là con thứ ba hắn tìm được, hai con tống táng quỷ trước đó đều bị hắn giải quyết nhanh chóng chỉ trong vòng một phút! Có thể các bạn khán giả vẫn không hiểu cái gì là tống táng quỷ. Vậy để tôi giải thích một chút, tống táng quỷ là một loại lệ quỷ nuốt chửng quỷ hồn khác, cường chiếm mộ phần. Vì nuốt hồn phách khác, nên lệ khí của nó rất nặng, là lệ quỷ trong lệ quỷ. Thiên sư bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của chúng.”
Đang nói, Hiểu Dạ Bách Quỷ bên kia đã thu cự kiếm lại, giải quyết con tống táng quỷ làm mọi người buồn nôn.
“Ồ ồ ồ… thật là lợi hại….” Chủ trì hai mắt hình hoa đào, xuân tâm phất phới: “Giải quyết lệ quỷ khó nhằn nhất một cách đơn giản như thế. Thực lực thật sự quá mạnh! Con thứ ba! Hiểu Dạ Bách Quỷ tuyệt đối là cao thủ thực lực số một số hai! Không biết những thành viên khác của tiểu tổ 240 có biểu hiện thế nào nhỉ? Tiếp theo chúng ta hãy chuyển ống kính sang những thành viên chủ trì khác ~”
Phần Ma ấn nút điều khiển, đổi sang đài khác, có chút chột dạ nhìn thiếu niên ngồi trên sô pha bên cạnh.
Thiếu niên có mái tóc dài màu ngân bạch, gương mặt non nớt, chiếc cằm khá nhọn, tướng mạo xinh đẹp có hơi quá mức âm nhu, nhưng con ngươi màu bạc xám lại lộ ra ánh sáng hung hãn và thị huyết, hoàn toàn không phù hợp với gương mặt xinh đẹp đó.
Thiếu niên không nhìn Phần Ma, cầm thức ăn vặt trên bàn trà đút cho con quạ đứng trên vai, hấc cằm chỉ tivi, ngữ khí lạnh lùng: “Lần trước ngươi động tay động chân là muốn tiêu diệt người vừa rồi đó à?”
Phần Ma lau mồ hôi, tuy trước mặt là con trai của mình, nhưng khí thế đó quả thật chính là chủ tử của mình:
“Còn, còn vài người nữa. Nhưng xem ra tên này thực lực mạnh nhất… ta cũng là vì muốn tốt cho con mà con trai. Bớt chút đối thủ không phải càng dễ dành được quán quân sao?”
Thiếu niên tóc bạc đạp đổ bàn trà, con quạ bị hành động đột ngột của hắn dọa vỗ cánh bay sang một bên. Hắn lạnh lùng nói: “Không cần ngươi nhiều chuyện!” Nói xong cũng không để tâm đến Phần Ma tuôn mồ hôi đó, bỏ đi.
“Các ngươi đã tiêu diệt một con rồi? Tốt lắm, ta có xem tivi, tà long và Viagra cũng tiêu diệt một con. Lại thêm ba con của Hiểu Dạ Bách Quỷ, hiện tại chỉ thiếu năm con. Chúng ta còn 56 tiếng, cố lên!” Hiểu Dạ Bách Quỷ bước ra khỏi một tiệm cầm đồ. Thời đại này rất hiếm thấy tiệm cầm đồ, nhưng cửa tiệm này cũng chỉ là bên ngoài treo biển cầm đồ, thực chất bên trong là một thư viện hình huyền học (triết học duy tâm). Thư viện này vô cùng kín đáo, còn dùng biển cầm đồ để che giấu, người bình thường sẽ không tìm được.
Vừa rồi cô bé đã xem tivi, biết đại hội đã tuyên bố tổ của họ hoàn thành một nửa nhiệm vụ. Nếu phương pháp tìm kiếm tống táng quỷ đã chính xác, vậy cô cũng không cần phải tiếm tục tra tài liệu tìm đầu mối nữa, đã đến lúc gia nhập vào chiến đấu.
Giả Tấn Xuyên và Chân Chính tìm kiếm từng ngôi mộ có khả năng là mộ ẩn núp của tống táng quỷ. Tối nay không có trăng, đi lại khắp nơi trong phần mộ âm u, với cá tính sợ ma của Giả Tấn Xuyên, đây là việc mà trước kia y không dám tưởng tượng. Nhưng trải qua chuyến lữ trình kỳ dị này, y lại có thể ở chung hòa bình với các bạn ‘lơ lửng’, thậm chí còn rất thần dũng giải quyết một con lệ quỷ. Thật ra… ma quỷ cũng không đáng sợ lắm. Nghĩ đến đây, y vô thức liếc nhìn Chân Chính bên cạnh, có lẽ, sỡ dĩ mình không còn sợ hãi như trước nữa, là vì có người này ở bên cạnh?
Chân Chính biết Giả Tấn Xuyên vừa nhìn trộm mình, hắn không lên tiếng, cởi áo khoác phủ lên cho đối phương.
Giả Tấn Xuyên lập tức kéo áo khoác xuống, muốn trả cho đối phương: “Mọe! Tôi không phải con gái, cần phải làm vậy hả?”
Chân Chính đè tay y lại: “Đêm khuya nhiều sương, đừng để nhiễm lạnh.” Ngữ khí vẫn thản nhiên như thế, nhưng nội dung lại lộ ra quan tâm và săn sóc.
“Cho tôi rồi cậu không lạnh sao??” Giả Tấn Xuyên kiên trì không nhận.
Chân Chính nắm tay Giả Tấn Xuyên: “Như vậy tôi sẽ không lạnh nữa.”
Giả Tấn Xuyên bị nắm tay không khỏi rùng mình, nhìn Chân Chính một cái rồi cúi đầu xuống, để mặc đối phương kéo mình đi.
Vượng Tài đang làm công cụ chiếu sáng không khỏi trợn trắng mắt: “Hay ghê, bây giờ ta có thể coi là bóng đèn đúng danh rồi.”
Từ lúc tiêu diệt con tống táng quỷ đó, gậy trúc gia truyền của gấu trúc không những không giảm uy lực, mà ngược lại còn tăng mạnh hơn. Thánh quang màu xanh đó, khiến tà long có tà khí không tính là quá nặng không dám lại gần, càng khỏi nói những ma vật khác trong vòng một dặm.
Safin cầm di động, khổ sở đi tít đằng sau gấu trúc: “Tiểu khả ái à, ngươi nghĩ cách khiến pháp khí đó dừng một chút đi. Ta không thể lại gần ngươi nè! Vừa lại gần ánh sáng đó, ta liền cảm thấy dựng lông cả người!” Hắn bất mãn kháng nghị.
“Ô, nếu vậy chúng ta cứ chia ra hành động đi.” Hừ, tưởng ta ngốc hả? Ngứa mắt tên này lâu lắm rồi, cứ mãi dính lấy mình y chang con trùng. Hiện tại thì tốt rồi, yên tĩnh biết bao nhiêu a. Hơn nữa hiện tại nó có pháp bảo lợi hại này, yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ, không cần trợ thủ.
“Tiểu khả ái, ngươi quá tuyệt tình, tim của ta đã bị thương tích chồng chất…” Safin vẻ mặt khốn khổ, nói mấy lời thoại của tiểu sinh ưu buồn trong phim.
“A! Trước mặt có một âm trạch không có cửa sổ, tiểu Giả nói âm trạch của tống táng quỷ đều không có cửa sổ. Ta vào xem đây, vậy nhé, bai.”
“Này? Nè! Tiểu khả ái?” Làm gì còn nghe tiếng gấu trúc, trong di động chỉ còn lại tiếng ‘tút tút’.
Tivi đang phát sóng quảng cáo vô vị, một con cừu tinh xinh đẹp đang chậm rãi, mị hoặc cởi đồ, cảnh tượng trêu chọc vô cùng. Khi cởi đến bộ vị quan trọng, một bé cừu lolita nhảy ra dùng giọng non nớt nói: “Rất tròn thơm, be! Be! Be!”
“Hoan nghênh trở lại hội trường so tài của đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500, tôi là người chủ trì Huyền Thiên đại sư. Hiện tại vòng thi đấu này đã tiếng hành được 34 tiếng, tôi rất vui mừng được thông báo với các vị khán giả một tin tốt, trong thời gian này đã có mười hai tiểu tổ thuận lợi vượt qua vòng đấu…” Đang nói thế, Huyền Thiên nhìn con số lớn trên biển báo: “Ồ?! Cải chính một chút, là mười ba tiểu tổ đã vượt qua vòng này, vừa mới nhận được thông báo, tiểu tổ 240 đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, xin chúc mừng họ!”
Khi ban tổ chức cuộc thi gọi điện thông báo cho Giả Tấn Xuyên tin này, họ vừa mới giải quyết xong một con tống táng quỷ. Xem ra các tổ viên của họ cũng tiến hành rất thuận lợi, hai người họ chỉ mới tiêu diệt được hai con đã có thể qua vòng. Vốn dĩ không ôm bao nhiêu hy vọng với tổ của mình, hiện tại Giả Tấn Xuyên đã thay đổi cách nhìn.
Y cúp máy: “Ban tổ chức gọi điện đến, tổ chúng ta đã qua vòng rồi.” Sau đó duỗi lưng một cái: “Trở về thôi, chúng ta đã hai ngày không ngủ rồi! Trở về ngủ bù một giấc, cậu xem mắt cậu đen thui luôn rồi.”
Chân Chính gật đầu, sờ cằm Giả Tấn Xuyên: “Nghỉ ngơi đi, râu cậu mọc ra luôn rồi.”
Giả Tấn Xuyên không thoải mái tránh khỏi tay hắn, sao tên này gần đây luôn thích động tay động chân với mình vậy?
Giả Tấn Xuyên thật sự đã mệt lắm rồi, tuy trước kia lúc ở trong cục cũng có công tác, cũng thường xuyên thức khuya, nhưng không có lần nào căng thẳng thần kinh như lần này. Lần này quả thật quá mức kích thích, hơn nữa vừa kích thích đã kích thích suốt hai ngày, người bình thường cũng không chịu nổi, y muốn ngủ!
Tiếc rằng, trời không chiều lòng người, khi họ về khách sạn, còn chưa vào thang máy đã bị người ta chặn lại giữa đường.”
“Tiểu La, trễ thế này còn chưa ngủ sao?” Giả Tấn Xuyên vừa nói vừa ngáp.
“Ngủ cái gì? Đi họp!” Hư Không Già La rất có khí chất đại tỷ, hoàn toàn không cho phép thương lượng.
“A? Trễ thế còn họp gì nữa? Mau đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ lắm rồi.” Giả Tấn Xuyên rầu rĩ.
“Còn 11 ngày nữa là tiến hành vòng đấu tiếp theo rồi.”
“Đại tiểu thư, cô cũng đã nói có 11 ngày, còn xa mới đến mà, gấp gì chứ?” Nói rồi chậm rãi nhích sang bên cạnh, muốn đi vòng qua đối phương.
“Ta nhận được thông báo, vòng tiếp theo là thi đấu PK một đối một!” Hư Không Già La hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của y, thân thể dịch qua, lần nữa ngăn chặn lối đi của y.
“Vậy nên?”
“Hừ! Ngươi biết đối thủ của chúng ta là tổ nào không? Cho ngươi biết, với trình độ của ngươi hiện tại, căn bản là món nhắm rượu của người ta, đối đầu với bọn họ chúng ta căn bản không có phần thắng!”
Giả Tấn Xuyên chột dạ, quả thật y không phần thắng: “Vậy, vậy ngươi muốn thế nào?” Rất bất đắc dĩ, xem ra tối nay không thể ngủ rồi.
“Mở cuộc họp nghiên cứu đối thủ!” Ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Sáu người tụ lại trong phòng của Hư Không Già La, Giả Tấn Xuyên nằm trên giường, híp híp mở mở chỉ muốn ngủ. Hư Không Già La kéo dép lê chọi qua đánh thức y.
“Ngủ! Chỉ biết ngủ! Đợi thua đi!” Cô bé mở laptop: “Tiểu tổ này chính là đối thủ của chúng ta.”
Lúc nhìn thấy hình trên màn hình, gấu trúc và Giả Tấn Xuyên đồng thời kinh ngạc kêu lên: “Ủa?!”
Hư Không Già La thấy thế hỏi ngay: “Các ngươi quen hả?”
32 – Đối thủ
Giả Tấn Xuyên nghe thế không khỏi nhìn sang gấu trúc.
Gấu trúc thấy bức ảnh trên màn hình, giật mình run rẩy, vô thức co ra sau lưng Chân Chính.
Safin không vui bĩu môi, ương ngạnh kéo nó vào lòng mình: “Rốt cuộc kẻ này lai lịch ra sao?”
Gấu trúc giãy dụa trong lòng hắn, nhưng tên này ôm quá chặt, làm sao cũng không giãy ra được. Giả Tấn Xuyên đồng tình nhìn nó, quay đầu nói: “Người này trước kia chúng tôi từng gặp, ông cụ này tuy mù mắt, nhưng năng lực không thấp, hành động vô cùng tự tại, đại khái là lực cảm ứng rất mạnh. Hơn nữa trên người còn có chút tiên khí, xem ra là tu tiên.”
Dưới sự nỗ lực của gấu trúc, cuối cùng nó cũng đẩy được một chút khoảng cách trong ngực Safin, gian nan thò đầu ra bổ sung: “Trước đó ta tham vui, chạy đến nhân giới chơi, không ngờ vừa xuống núi đã bị tên đó bắt giữ, suýt nữa đã bị làm yêu nô, bị lão sai khiến cả đời. May mà ân công tương cứu…” Nói một hồi ánh mắt phiếm lệ, cảm kích nhìn Chân Chính.
Safin thầm oán hận, tại sao lúc đó người làm anh hùng cứu ‘mỹ nhân’ không phải là mình? Không khỏi nổi lửa: “Thứ gì vậy chứ?! Người tu tiên không phải lục căn thanh tịnh, không quản chuyện đời sao? Không những loạn bắt yêu nô, còn đến góp vui, tham gia thi đấu?”
Hư Không Già La nhìn thấu suốt hơn: “Hừ! Ngươi cho rằng thần tiên đều lục căn thanh tịnh và không tranh với đời sao? Đừng nói là người tu tiên! Không Động ấn từ cổ tới nay chính là pháp bảo người tu tiên tranh giành. Cuộc thi lần này lấy thứ này làm giải thưởng còn sợ thiếu ruồi bu lại sao?” Nói rồi, cô bé ấn chuột, chuyển sang ảnh tuyển thủ khác.
Trên màn hình là một nam tử trung niên, tướng mạo khá đặc biệt, da màu xám nâu, mái tóc dài màu nước biển, lấp lánh trong suốt dưới ánh mặt trời, tựa như bảo thạch. Nhìn gần, nào phải bảo thạch chứ, căn bản là dịch thể màu lam!
Hư Không Già La lại mở đoạn ghi hình thi đấu, lần này Giả Tấn Xuyên chú ý thấy, dịch thể trong tóc đó đang lưu động. Trước kia xem tiểu thuyết, hình dung mái tóc dài của con gái như dòng thác, lần này y tận mắt nhìn thấy cái gì là mái tóc dài như dòng thác rồi.
Nam tử trong đoạn ghi hình đang bị một đám quỷ quái vây công, đối diện với tiểu quái từ khắp nơi trào đến, hắn trầm tĩnh thản nhiên. Tay vung lên, một bức tường nước từ dưới đất dâng lên, hoàn toàn ngăn cách tấn công của đối phương. Tiếp theo, tay hắn kết ấn, miệng niệm, tường nước tỏa ra tia sáng chói mắt, bùng phát tứ phía.
Bị thánh thủy phát quang đó chạm đến, các quỷ quái như đồ vật bị axit ăn mòn, dần mục rữa, nhất thời trong loa tràn dầy tiếng kêu thét thảm thiết. Chưa đến một phút, sóng nước tan đi, quái vật xung quanh toàn bộ bị tiêu diệt. Trên mặt đất còn lưu lại dịch thể màu xanh bết dính.
Lúc này nam tử đại khái phát hiện máy quay, hắn nghiêng đầu nhìn ống kính, khóe môi nhẹ cong lên.
Hư Không Già La ấn nút tạm dừng: “Rất rõ ràng, tên này là Tư Thủy thần tộc.”
Giả Tấn Xuyên mới bước vào linh dị giới, vẫn chưa mấy hiểu rõ tình trạng ở đây, y khó hiểu hỏi: “Là cái gì?”
Hư Không Già La liếc y một cái: “Ngươi thật đúng là đồ nhà quê, cái này cũng không biết? Tư Thủy thần tộc theo truyền thuyết là hậu duệ của thủy thần viễn cổ, từ khi sinh ra đã có năng lực thao túng nước. Vũ khí của họ chính là nước, nguồn nước khắp nơi đều nghe theo hiệu lệnh của họ, hơn nữa nước đó còn có công năng xua đuổi tà ma.”
Gấu trúc nghe thế hưng phấn chen vào: “Vậy không phải giống như trượng trúc của ta sao?”
“Người ta mạnh hơn cái sào trúc của ngươi nhiều! Tư Thủy thần tộc lợi hại ở chỗ, tính chất chính tà của nước có thể tùy tiện thay đổi theo ý muốn của họ. Vừa có thể triệu hoán thánh thủy, vừa có thể điều khiển độc dịch.
Gấu trúc méo miệng: “A? Vậy không phải là vô địch sao?”
Hư Không Già La gật đầu: “Quả thật có chút khó đối phó. Nghe nói Tư Thủy thần tộc năng lực xuất chúng không chỉ thao túng nước, mà phàm là dịch thể trên thế gian đều bị họ thao túng, chẳng hạn huyết dịch con người.
Giả Tấn Xuyên tặc lưỡi: “Vậy làm sao đây? Gặp hắn không phải là tìm chết sao?”
“Theo đoạn ghi hình này, năng lực của kẻ này vẫn chưa đến mức đó. Nhưng cũng có thể hắn ta thâm sâu khó dò. Hơn nữa đối phó vơi Tư Thủy thần tộc cũng không phải không có biện pháp, thế gian vạn vật luôn tương sinh tương khắc, bọn họ cũng có nhược điểm.” Trên mặt Hư Không Già La là nét già giặn không phù hợp với độ tuổi.
“Ồ, cái này ta chưa từng nghe qua. Bọn họ có nhược điểm gì?” Safin nhướng mày hỏi.
“Lạnh! Bọn họ sợ nhất là rét lạnh, nếu nhiệt độ quá thấp, dịch thể sẽ ngưng kết thành băng, nếu không thể lưu động nước thì cho dù có lợi hại cũng không có đất dụng võ.”
“Có lý. Nhưng trong chúng ta có người biết pháp thuật hệ băng sao?”
Mọi người nhìn nhau, một mảng trầm mặc.
Hư Không Già La mím môi: “Chuyện này ta sẽ nghĩ cách, lúc thi đấu, cứ giao hắn cho ta.”
Thấy Hư Không Già La đã xác định đối thủ trận tiếp theo, Safin lập tức giành đối thủ kế tiếp: “Lão mù vừa rồi giao cho ta đi!”
Nói xong cúi đầu nhìn gấu trúc trong lòng. Tiểu khả ái, ta đang báo thù cho ngươi đó nha.
Không ai phản đối yêu cầu của hắn, vì mọi người đã chuyển lực chú ý sang bức ảnh tiếp theo.
Lần này là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, chân diện tuấn lãng, khí chất ôn hòa, tuy đang cười, nhưng khóe mắt lại mang chút ưu thương. Hắn mặc áo mục sư dài, trước ngực đeo cây thánh giá, tay cầm quyển ‘Thánh Kinh’, xem ra là người giới giáo sĩ.
Giả Tấn Xuyên không nhìn ra được chỗ nào đặc biệt của người này: “Người này có lai lịch ra sao nữa?”
Hư Không Già La lắc đầu: “Vòng trước, nhiệm vụ của tổ họ chỉ cần cử ra hai thành viên, người này không ra mặt, tạm thời không có tình báo gì.” Nói rồi chuyển sang bức ảnh kế tiếp: “Đâylà tuyển thủ khác đã ra mặt.”
Vì đối thủ này có lên đấu, cho nên có đoạn ghi hình cuộc thi.
Trên màn hình là một mỹ nữ nóng bỏng, làn da đen thui, ngũ quan lập thể, miệng căng tròn, cảm giác gợi cảm lại dã tính. Thu hút nhất vẫn là thân hình nóng bỏng của cô, áo hở hoàn toàn hiển lộ phần trên ‘hùng vĩ’ của cô, cô chỉ cần có một động tác thì sẽ ‘sóng cuồn cuộn’, Giả Tấn Xuyên nhìn không chuyển mắt.
Chân Chính không vui trầm giọng nhắc nhở: “Lưu ý cách đấu của cô ta!”
“Là Thái quyền.” Hiểu Dạ Bách Quỷ nãy giờ vẫn yên lặng cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Không sai.” Hư Không Già La tán đồng gật đầu: “Nhưng đây là cuộc đấu linh lực, không phải cuộc thi đấu bình thường, người này sẽ không đơn giản như thế.”
Safin vừa trêu chọc gấu trúc luôn giãy dụa không nản lòng trong ngực vừa nói: “Nếu đã biết Thái quyền, thì chắc là người Xiêm La (Thái Lan), quốc gia này rất lưu hành một loại tà thuật phải không?”
Nghe họ nói thế, Giả Tấn Xuyên cũng lập tức nhớ ra, trên tiết mục truyền hình thường xuyên được thấy: “Có phải là giáng đầu thuật?!”
Hư Không Già La gật đầu: “Có khả năng này, không thể không phòng. Bây giờ tranh thủ còn vài ngày, chúng ta phải thu thập tư liệu về phương diện đó.” Nói rồi ấn bức ảnh tiếp theo.
Lần này trong ảnh xuất hiện hai người, nói chính xác là hai con búp bê. Một nam một nữ sóng vai tựa vào nhau, hai con búp bê này đều mặc kimono màu sắc sặc sỡ, cũng là mái tóc dài, gương mặt trắng như sứ, đôi mắt hồng cùng đôi môi đỏ.
Gấu trúc hiếu kỳ: “A? Búp bê cũng có thể tham gia thi đấu sao?”
“Nhìn cho kỹ đi, con trai là người.” Hư Không Già La gõ cái đầu tròn trịa của nó.
Safin bất mãn trừng mắt nhìn cô bé, rồi ôm gấu trúc cách xa ra.
“Là người? Thật nhìn không ra, trang điểm đậm quá.” Nó đẩy đẩy gương mặt vô lại cứ cọ lên đầu mình ra.
“Đúng vậy, tên này chắc là bù nhìn sư, năng lực không biết ra sao. Ta cần tìm kiếm thông tin về hắn.” Ngoại hình đặc biệt như thế, chắc rất dễ tra được.
Khi bức ảnh cuối cùng xuất hiện trên màn hình máy tính, Giả Tấn Xuyên và gấu trúc không khỏi hô lên: “Không phải chứ? Trẻ sơ sinh cũng tham gia thi đấu?!”
Trên ảnh là một đứa trẻ nhân loại mập mạp, nó mặc áo liền quần hình hươu con, đội mũ hươu. Nó ngậm ngón cái nhìn ống kính, gương mặt non nớt đó, còn cả biểu tình thiên chân vô tà kia, thực sự quá đáng yêu, nhìn sao cũng thấy chưa đủ hai tuổi. Tiểu baby thế này cũng đến tham gia thi đấu? Cha mẹ của nó cũng vô lương quá đi.
“Hừ! Đừng xem thường nó! Tuyển thủ có thể đến đây đều không thiếu thực lực.” Hư Không Già La đóng laptop lại: “Được rồi, hiện tại chia ra hành động, ta tiếp tục tra tư liệu, các ngươi chia đôi tự rèn luyện. Ta không muốn bị các ngươi liên lụy!”
Trong phòng nghỉ ngơi của khách quý, bốn trọng tài tôn quý đang xem băng ghi hình thi đấu.
Thánh chiến sĩ Thiết Tu La ấn nút điều khiển, lúc đến cảnh của tổ 240: “Lần này khẳng định rất thú vị. Bồ Đà, ngươi thấy sao?”
Từ trong thánh quang ấm áp đó truyền ra thánh âm trôi nổi như gần như xa: “Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang tam tinh tương hội, kết cấu Sát Phá Lang đã định. Tất cả tự có thiên ý.”
33 – Cuộc chiến đầu tiên
Hiểu Dạ Bách Quỷ rời đi trước tiên, tiếp theo là gấu trúc đột nhiên biến thành hình người. Sau khi biến thành hình người, thể hình của nó cũng nhỏ hơn, Safin không kịp phòng bị chợt lỏng tay, liền để nó chạy mất.
“Tiểu khả ái, đừng chạy mà ~” Safin lộ ra nụ cười vô lại: “Xí! Xem ngươi chạy đi đâu!” Nói rồi đuổi theo.
“Các ngươi đợi đã.” Chân Chính và Giả Tấn Xuyên đang định ra khỏi phòng, Hư Không Già La liền gọi họ lại.
Giả Tấn Xuyên thật sự buồn ngủ lắm rồi, ngáp liên hồi: “A ~ đại tiểu thư, còn chuyện gì nữa hả?”
“Tự các ngươi cũng biết, trong tổ chúng ta thực lực yếu nhất chính là hai người và Viagra, nhưng hiện tại Viagra đã có pháp bảo gia truyền, ta yên tâm về hắn hơn. Còn mười ngày nữa, các người nghĩ biện pháp cho ta, trong thời gian này nhất định phải nâng cao thực lực!”
“A? Đại tiểu thư, ngươi đang mơ tưởng viển vông sao? Tôi chỉ là một phàm nhân, muốn tôi trong vòng mười ngày biến thành siêu nhân làm sao mà được hả?!” Giả Tấn Xuyên bất mãn, như vậy không phải ép người quá đáng sao? Y chẳng qua là bị cấp trên phái đi bảo vệ cái kẻ họ Chân nào đó thôi, cuộc thi này chỉ là ngẫu nhiên.
“Hừ!” Hư Không Già La hừ lạnh, chỉ Chân Chính: “Ngươi thì ta không biết, nhưng hắn tuyệt đối có thể. Linh tràng trên người hắn mạnh như thế, không thể nào chỉ có thực lực như bây giờ. Chỉ cần phương pháp đúng đắn, đừng nói mười ngày, chỉ cần năm ngày đã có thể đột phá rồi!”
Giả Tấn Xuyên nghe thế không khỏi quay đầu đánh giá Chân Chính. Linh tràng cường đại? Không phải chứ? Tên mặt liệt chết toi này, nhìn sao cũng thấy là một thiên sư nửa mùa, có thể có năng lực lớn được đến đâu chứ?
Chân Chính thì không có dị nghị gì, hắn gật đầu với Hư Không Già La, sau đó quay người đi. Giả Tấn Xuyên đuổi theo: “Nè! Đợi tôi với.”
Chân Chính về phòng rồi không lập tức đi nghỉ ngơi, mà ngồi trên sô pha trầm tư, cuối cùng hắn cầm di động: “A lô. Chị Thực, bảo mèo mập ngày mai qua đây. Không sai, còn nữa, em cần một vài thứ…”
Hôm sau, Giả Tấn Xuyên ngủ thẳng đến hai giờ chiều. Cuối cùng cái bụng đói quá không chịu nổi nữa y mới chịu thức dậy.
Thu xếp cho mình xong rồi, y sang gõ cửa phòng Chân Chính kế bên. Không biết tên đó có tỉnh chưa, nếu hắn chưa ăn cơm trưa, thì cùng đi giải quyết luôn.
Y không phát hiện, trong vô thức, y đã quen cùng Chân Chính ra vào có đôi, cùng nhau hành động.
Không bao lâu cửa đã được mở ra, thấy người mở cửa, Giả Tấn Xuyên khẽ giật mình: “Ủa? Chiến Thiên, sao cậu lại đến?”
Chiến Thiên lập tức quỳ một gối. “Chủ công, tiểu nhân hộ chủ không toàn, xin chủ công trách phạt!”
Giả Tấn Xuyên thấy hắn quỳ như thế liền cảm thấy khó chịu, vội dìu hắn lên: “Hộ chủ không toàn gì chứ? Không phải tôi đã nhờ chị Thực chăm sóc cho cậu rồi sao, sao cậu còn chạy qua đây?”
Chiến Thiên còn chưa mở miệng, bên trong đã truyền ra giọng nói hống hách khoa trương: “Hừ! Còn không phải là nghiệt đồ này của ta thiếu bản lĩnh, bảo chúng ta qua giúp sao? Xí! Hiện tại mới biết tính quan trọng của bổn đại tiên sao?”
Mèo mập Dạ Xoa Thập Tứ Nguyên, ngồi trên sô pha, gác chân nhị lang ném nho vào miệng, ăn xong chùi miệng tiếp: “Ừm, không đủ ngọt, không phải hàng cao cấp.”
“Hả? Thập Tứ Nguyên cũng đến rồi?”
“Hừ! Ta không đến, với thực lực của các ngươi có thể thi đấu với người ta sao? Còn không phải là nhờ vào ta?” Thập Tứ Nguyên ưỡn ngực hống hách, thái độ đó thật sự thiếu đánh: “Được rồi, nếu ngươi đã đến, thì xem thử kế hoạch huấn luyện này đi. Lập tức thực hành ngay từ bây giờ.” Nói rồi chép miệng, bảo Chiến Thiên giao một phần kế hoạch cho Giả Tấn Xuyên.
“Hả?! Bây giờ?! Ta còn chưa ăn cơm đâu!”
“Ăn cơm gì chứ?! Nhịn đói chính là bước đầu tiên của huấn luyện!”
“A?! Linh lực liên quan gì đến bỏ đói?”
“Ta nói có chính là có, bắt đầu từ hôm nay ba bữa của các ngươi đều phải hiến cho ta!” Thập Tứ Nguyên dương dương đắc ý, lần này còn không phải dịp cho nó trả thù sao?
…
“Các vị khán giả xem đài, đây là hiện trường thi đấu của đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500 của đài truyền hình Linh Động Lực. Tôi là bạn cũ của các bạn, người phóng khoáng thời thượng – Huyền Thiên đại sư! Trải qua vòng thi kích thích, đặc sắc, tổng cộng có 236 đội qua ải, vào được vòng này! Vòng này áp dụng hình thức pk một đối một, sáu tuyển thủ lần lượt ra đấu, mỗi khi thắng một trận sẽ giành được cho tổ mình một điểm, sau sáu hiệp đấu, tổ nào có điểm cao hơn sẽ giành được tư cách vào vòng tiếp. Vì để các bạn khán giả có thêm nhiều điều đặc sắc của cuộc đấu, tiếp theo đây tôi rất vui mừng được giới thiệu cho các bạn cộng sự mới của tôi, siêu sao thiên vương của giới giải trí linh năng của chúng ta – Mạch Đương Cơ!”
“Huyền Thiên đại sư quá khen rồi. Tôi chẳng qua chỉ là một người biểu diễn nghệ thuật bình thường thôi, ngài mới là người đỡ đầu thời thượng của giới giải trí linh năng. Một thời gian không gặp, vật sưu tầm của ngài lại tăng lên rồi. Kiểu tóc hôm nay thật đủ khốc!” Mạch Đương Cơ là một thanh niên nghệ thuật văn nhược, gương mặt khá gầy, làn da hơi trắng, môi hơi tím, ánh mắt ưu buồn, tuy có vẻ giống quỷ bệnh, nhưng lại có vẻ đẹp bệnh tật thần bí.
Huyền Thiên đắc ý vuốt tóc giả của mình, hôm nay hắn dán tóc giả mào gà trên cái đầu trọc lóc: “Ha ha, Mạch thiên vương thật quá khiêm tốn. Vừa rồi các tiểu tổ đã tiến hành rút thăm, tiếp theo chúng ta hãy xem sơ đồ đối chiến, xin mọi người nhìn màn hình!”
Mạch Đương Cơ không hổ đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, lập tức lanh lẹ tiếp lời: “Chúng ta có thể thấy, trận đầu tiên là tổ 128 đấu với tổ 97, trận này là trận đối đầu của tiên và ma, đúng là một trận chiến mở màn đặc sắc!”
“Không sai, tin rằng các vị khán giả cũng giống tôi, đã vô cùng chờ đợi! Mạch thiên vương, cậu cảm thấy trận này rốt cuộc là đạo cao một thước hay ma cao một trượng đây?’
“Đúng là khó nói, hai bên thực lực đều rất mạnh, tôi không dám kết luận vội. Vậy chúng ta hãy xem cuộc thi đấu…”
Thần ma đại chiến quả nhiên kịch liệt, đặc sắc, mọi người đều sôi sục.
Toàn bộ thành viên của tổ 240 đã đến đủ, ngồi trên vị trí xem đấu, gấu trúc nhìn gương mặt rõ ràng lõm vào của Giả Tấn Xuyên quái dị nói: “Tiểu Giả, mười ngày không gặp, sao ngươi lại gầy nhiều như thế hả?”
“Đừng nhắc đến nữa, quả thật là huấn luyện kiểu địa ngục…” Giả Tấn Xuyên đã không muốn hồi tưởng lại, mười ngày đó thật sự không phải dành cho con người.
“Được rồi, đợi lát nữa nói. Tiếp theo đến tổ chúng ta rồi, bây giờ ra hậu đài chuẩn bị trước đi.” Hư Không Già La sang nhắc nhở họ. Cuộc đấu của tổ họ được xếp thứ hai, sẽ đến phiên họ ngay thôi.
“Trận đấu vừa rồi đúng là quá đặc sắc, tôi xem mà không nỡ dời mắt, còn không dám thở mạnh nữa.” Huyền Thiên nói, chớp chớp mắt, nháy nháy lông mi giả dài thượt.
“Đúng vậy, quả nhiên là đạo cao một thước ma cao một trượng, chúc mừng tổ 97 của tuyển thủ ma giới giành chiến thắng, giành được tư cách vào vòng sau!”
“Tiếp theo là cuộc đối đầu của tổ 240 và tổ 38. Hai tổ này trong vòng đầu tiên đều có biểu hiện xuất sắc. Nhưng so với tổ 240, tổ 38 càng thần bí khó dò. Vòng thi đấu trước, họ chỉ phái hai thành viên ra mặt. Hai thành viên này hoàn thành nhiệm vụ một cách hết sức nhẹ nhàng, tuyệt đối là đội ngũ có thực lực mạnh. Xem ra tổ 240 sắp rơi vào vòng khổ chiến rồi. Các vị khán giả trước màn hình đừng đi đâu nhé, sau phần quảng cáo sẽ tới ngay phần đặc sắc!” Từ ngữ khí của người chủ trì có thể nghe ra, tổ của Giả Tấn Xuyên không được xem trọng lắm. Tin rằng không chỉ người chủ trì, chỉ cần vị khán giả nào đã xem qua vòng thi trước thì đều sẽ cho rằng vòng này nghiêng hẳn sang một phía.
Huyền Thiên đang trang điểm lại cho mình, không lưu ý thấy đạo diễn đã quay màn hình về hiện trường thi đấu. Cảnh hắn dùng kẹp mi nhổ lông mũi bị bắt được. Được cộng sự nhắc nhở, hắn lập tức ngẩng đầu, ý thức được cảnh xấu xí vừa rồi đã bị truyền hình trực tiếp, bị ngàn gia vạn hộ ‘thưởng thức’, trong lòng hắn thầm chửi đạo diễn, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười thong dong: “Hoan nghênh trở lại với hiện trường thi đấu của đại hội thiên hạ linh hiển lần thứ 500. Trận thi đấu thứ hai sắp bắt đầu! Trận đấu này, hai tổ sẽ phái ra vị tuyển thủ nào lên đấu đây? Đúng là đáng để chờ mong!”
“Tuyển thủ Thương Lan của tổ 38 đã đứng trên bệ đối chiến, xem ra anh ta chính là tuyển thủ xuất chiến đầu tiên của tổ 38.”
“Ồ, tổ 240 đối diện cũng có động tĩnh rồi, người ra ứng chiến là tuyển thủ Hư Không Già La!”
Thương Lan chính là tộc nhân Tư Thủy thần tộc mà lúc trước họ đã mở cuộc họp nghiên cứu. Lúc nhìn thấy người ứng chiến với mình là một cô bé, khóe miệng hắn mang theo nụ cười nghiềm ngẫm.
Theo lệ mà nói, bình thường khi thi đấu thể thao, hai tuyển thủ sẽ lịch sự bắt tay nhau. Nhưng đây là linh dị giới, giữa chủng tộc đều không quá dễ đối phó, đối thủ sống còn đâu đâu cũng có, gặp mặt liền đỏ mắt, hận không thể lập tức đánh, ai còn bận tâm đến lễ tiết? Nhưng Thương Lan lại rất lịch sự, chủ động đưa tay cho Hư Không Già La.
Hư Không Già La nghiêng đầu đi, liếc mắt dùng giọng điệu ngạo mạn nói: “Không cần đâu, bắt đầu thôi.”
Thương Lan không để ý sự vô lễ của cô bé, khóe miệng vẫn mỉm cười, lùi lại vài bước.
Người chủ trì kích động tuyên bố: “Cuộc đấu bắt đầu!”
Thương Lan nhổ một sợi tóc trên đầu mình, nhẹ vung lên, trên tay hắn liền có một thanh trường mâu. Mâu này trong suốt, nhìn kỹ, bên trong còn có dịch thể màu lam lưu động, giống hệt như ‘thác tóc’ của hắn.
Hư Không Già La thấy thế cũng rút ra vũ khí của mình.
“Đó là thứ gì?” Mặt Giả Tấn Xuyên hơi giật, thứ đó cũng có thể xem là vũ khí sao?
Chân Chính mặt không biểu tình giải đáp: “Máy sấy tóc.” Ngữ khí thản nhiên đó như thể đang nói lấy một cái máy sấy ra trong lúc thi đấu là chuyện thiên kinh địa nghĩa.