66 – Thượng cổ đại ma thần
“Tôi cho rằng cô đã chết rồi.” Chân Chính trầm giọng nói.
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Thật xin lỗi, để ngươi thất vọng. Ta không những không chết, còn giành được sức mạnh lớn hơn. Lần này kẻ chết là ngươi!”
Nói xong, giơ pháp trượng chuẩn bị thi pháp.
Lần trước để cô ta thành công vì không có phòng bị, lần này đã biết năng lực của cô ta, đương nhiên lập tức có thể phản ứng.
Chân Chính nhân lúc cô ta niệm chú, đã triệu ra Âm Dương thuẫn, ngăn cách mình với linh khí của đối phương.
“Phản ứng rất nhanh đó, nhưng đáng tiếc, chỉ là chiêu thô kệch. Cho dù ta không thể lập tức giết chết ngươi, nhưng ta cũng có thể bắt ngươi.” Nói xong, pháp trượng vung lên, từ bên trong chảy ra một dòng nước, nhắm thẳng vào Chân Chính.
Xem ra lại là bong bong nước giam người lần trước. Chân Chính đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, hắn niệm khẩu quyết triệu ra Âm Nguyện kiếm, rót linh khí vào kiếm. Chỉ thấy Âm Nguyệt kiếm vốn có tia u lam vây quanh lúc này dần biến thành đen kịt, hàn khí lan tràn.
Hai tay Chân Chính cầm kiếm, vung mạnh, một đạo âm khí cường đại chém vỡ bong bóng nước đang thành hình.
Kiếm phong vụt qua, bọt nước tung tóe, sóng nước lại ào lên.
“Hừ! Bản lĩnh tiến bộ rồi. Vậy thì xem thử ngươi rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.” Nữ Vương thu hồi pháp trượng. Cô vỗ tay bôm bốp, lập tức có một người mặc đồ đen che mặt xuất hiện, quỳ dưới chân cô.
“Mang y lên đây.” Một tiếng hạ lệnh, từ bên trong cung điện xuất hiện hai người mặc đồ đen, họ đẩy một bong bóng nước chậm rãi di chuyển về hướng này.
Chân Chính nhìn kỹ, bên trong bong bóng nước đó không phải chính là người yêu mà mình tìm kiếm khắp nơi – Giả Tấn Xuyên sao?
Nhưng lúc này y lại cuộn tròn như bào thai trong bụng mẹ, ngủ say trong bong bóng nước. Lần này là thật chứ? Hay là cạm bẫy khác của nữ vương?
“Hừ! Không cần hoài nghi, đây là hàng thật. Không tin ngươi cảm ứng linh tràng của y đi.” Nữ vương vừa nhìn đã nhìn thấu suy nghĩ của Chân Chính.
Không cần cô nói, Chân Chính cũng đã phát động linh thức từ trước, bắt đầu cảm ứng. Quả nhiên, là cảm giác quen thuộc của Giả Tấn Xuyên, chỉ có linh tràng của y mới có thể hòa hợp với mình như thế, dường như trời sinh họ nên là một thể. Tuy đối phương đang ngủ say, không có ý thức, nhưng Chân Chính có thể tiếp nhận được cảm xúc không nơi trợ giúp và hoảng loạn của đối phương.
Chân Chính lại phát động linh lực lần nữa, muốn mượn linh khí cường đại của Âm Nguyệt kiếm phá tan bong bóng nước cứu Giả Tấn Xuyên. Khí lưu thổi tung tóc hắn, kiếm đã giơ cao.
Lúc này nữ vương lên tiếng: “Nếu ngươi muốn tiểu tình nhân của mình toi mạng, thì cứ động thủ đi.”
“Có ý gì?” Trong mắt Chân Chính lộ ra sát khí sắc bén, nhìn chằm chằm vào kẻ đang khoa trương.
“Ta đã từng nói rồi, ta tăng tiến một tầng so với trước kia. Nói thật cho ngươi biết vậy, trong bong bóng nước này không phải là nước bình thường. Ngươi biết đó là gì không?” Nữ vương nói, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tự đắc.
Chân Chính nghiến răng, tay cầm Âm Dương kiếm do vận sức quá mạnh, gân xanh trên đó hiện ra rõ ràng. Tuy lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế bản thân, không thể xúc động.
“Đó là dịch nuôi cấy, hiện tại y bị bong bóng nước này bao bọc, sẽ hệt như thai nhi trong bụng mẹ. Nếu không có ‘nước ối’ dịch nuôi cấy, y sẽ bị lây nhiễm, lập tức trở thành những coi rối oán khí ngoài kia. Ngươi sẽ không cho rằng nơi này không có sương đen thì không có oán khí chứ? Sở dĩ nơi này không thấy sương đen, chính là vì oán khí ở đây quá nặng, chúng nó đã hoàn toàn dung hợp với hoàn cảnh xung quanh rồi.” Nữ vương nói xong, ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha! Lần này các ngươi có chắp cánh cũng khó bay rồi! Nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi!”
Bó tay chịu trói? Sau khi hắn bị bắt, không những không thể cứu người yêu và bạn bè, kết cục có khả năng nhất chính là bị đối phương một lưới bắt gọn.
“Chậc! Ngươi không cần suy nghĩ, ta rất muốn lấy mạng của ngươi, nhưng chủ nhân nhà ta không cho phép. Ngươi yên tâm, ngươi và mạng nhỏ của tiểu tình nhân nhà ngươi chắc chắn có thể bảo đảm. Ai bảo ngươi là Thất Sát tinh. Tham Lang và Phá Quân đã quy thuận chủ nhân nhà ta rồi, hiện tại chỉ thiếu ngươi thôi.”
Chân Chính nghe thế sắc mặt lộ ra khinh thường, ban đầu còn cảm thấy nữ vương này có chút bá khí, không ngờ chẳng qua chỉ là tay sai.
Thì ra tất cả đều vì truyền thuyết Sát Phá Lang gì đó. Sát Phá Lang tam tinh hội tụ, thiên hạ tất đổi chủ. Chẳng lẽ cho rằng chỉ cần đạt được ba người họ trợ giúp thì có thể giành được thiên hạ sao? Mơ mộng viễn vông quá rồi đó!
Hắn biểu hiện rất rõ ràng, tuy vẻ mặt vẫn không có biểu cảm, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra khinh thường và chán ghét. Nữ vương đạp lên bong bóng nước giam cầm Giả Tấn Xuyên: “Hừ! Cho dù ngươi không nguyện ý cũng vô dụng, ngươi biết chủ nhân của ta là ai không?”
…
Tuy thiên hậu nói mình đã sớm an bài, nhưng thiên đế vẫn đứng ngồi không yên, ly rượu trên tay cầm lên lại đặt xuống, đặt xuống lại cầm lên, lặp đi lặp lại vài lần, nhưng không nhấp chút rượu nào.
Lần cuối hắn nện ly rượu lên bàn: “Người đâu! Đi mời thiên sứ trưởng đến!”
“Không cần phải mời nhiều lần như vậy, ta đã đến rồi.” Người đến là một soái ca phương tây làn da trắng nõn, tóc vàng mắt xanh. Tuy ngoại hình không tính là rất soái, nhưng toàn thân lại tỏa ra mị lực dụ người đến gần. Đương nhiên là người lãnh đạo của tất cả thiên sứ, chỗ khác biệt lớn nhất của thiên sứ trưởng với những thiên sứ khác là, hắn có sáu chiếc cánh.
Sau lưng hắn còn có yêu vương của yêu tộc và diêm vương địa phủ.
Kỳ thật đông thiên và tây thiên xưa nay cũng không mấy hợp nhau, tuy thiên đế rất nóng ruột, nhưng cũng không muốn thể hiện yếu thế trước mặt đối thủ của mình, hắn vẫn bày ra tư thế cao ngạo: “Sao không thông báo một tiếng? Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Không có quy củ gì hết!” Tuy là mắng thủ vệ của mình, nhưng thật ra là đang chỉ gà mắng chó.
“Bớt giả vờ đi, ngươi không phải đang vội tìm ta sao?” Đại thiên sứ hoàn toàn không mắc lừa.
“Khụ!” Thiên đế ho khan một tiếng muốn che giấu, nhiều năm không gặp, vẫn không để lại chút mặt mũi nào cho mình như thế: “Ta tin các ngươi cũng biết phía đông nhân giới xuất hiện sương mù màu đen nuốt người, hơn nữa hiện tại đang lan tràn đến đông ma giới.” Thấy mọi người gật đầu, hắn lại tiếp tục: “Sương mù nuốt người diện tích lớn thế này, không thể không khiến ta nhớ đến kẻ đó.”
“Ngươi là nói…” Yêu vương vẻ mặt kinh hoảng, muốn nói lại thôi.
“Là thượng cổ đại ma thần – Thiên Nhiếp?” Chỉ có thiên sứ trưởng trực tiếp gọi ra cái tên cấm kỵ đó. Nói xong hắn nhíu mày: “Nhưng không phải trong lần đại chiến thần ma trước hắn đã bị phong ấn vĩnh cửu rồi sao? Từ sau lần đó, ma giới bị phân thành đông ma giới và tây ma giới. Do Minh Không và Chiêm Na tiếp nhận.”
“Ta cũng chỉ hoài nghi, chẳng qua đúng ngay kỳ hẹn ngàn năm, lại phát sinh chuyện này, thực sự không thể không khiến người ta hoài nghi. Hơn nữa sương đen đó thật lợi hại, cắn nuốt vô số sinh vật.” Nói xong quay đầu hỏi diêm vương: “Những oan hồn bị nuốt, có đến chỗ ngươi báo danh không?”
Diêm vương lắc đầu.
Sắc mặt thiên đế càng thêm ngưng trọng: “Ngay cả hồn phách cũng bị nuốt? Sương đen này quá lợi hại, tiếp tục như vậy không được, không cần bao lâu, nhân giới và ma giới nhất định không giữ được! Đúng rồi, tại sao người lãnh đạo ma giới đều không đến?”
Yêu vương nhìn thiên sứ trưởng một cái, đối phương gật đầu hắn mới mở miệng: “Kỳ thật chuyện này chúng ta cũng có chút đầu mối, nhưng tạm thời còn chưa được chứng thực.”
Thiên đế sáng mắt, vội nói: “Ồ? Mau nói!”
….
Dù sao đối phương đã là rùa trong lu, nữ vương cũng không vội bắt hắn, cô ta dùng ngữ khí khoa trương nói: “Chủ nhân nhà ta chính là đông ma giới đại ma vương – Minh Không! Nhưng, ngài còn có một thân phận khác, đợi ngươi theo ta qua đó thì có thể thấy ngài, nói ra thì, các ngươi là người quen đó.”
Minh Không? Hắn chưa từng nghe qua, hắn cũng không hứng thú gặp mặt “người quen đó”. Lúc này, hắn không ngừng điều chỉnh tư duy, nghĩ cách cứu người yêu.
Khi ánh mắt Chân Chính chuyển đến sau lưng nữ vương, hắn đột nhiên niệm quyết, tấn công cô ta. Một sợi roi linh tơ quất vào cô ta.
Không ngờ Chân Chính lại không bận tâm an nguy của người yêu, kiên trì tấn công mình, nữ vương không kịp phòng bị, nhưng cô ta cũng không phải kẻ ăn chay, rất nhanh đã có phản ứng, nghiêng người sang một bên, nhẹ nhàng tránh khỏi.
Chân Chính lập tức quất tiếp, nữ vương nhảy một bước lớn. Loại tấn công này đối với nữ vương mà nói thật sự không đau không ngứa, cô cười gằn: “Trò vặt!” Còn chưa dứt lời, mũi chân chạm đất, cô không ngờ mình lại đột nhiên rơi xuống như thế.
“Hợp!” Hư Không Già La thấy nữ vương đã rơi vào cạm bẫy kết giới của mình, vội niệm quyết, đóng không gian lại, giam cầm nữ vương bên trong.
“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Hư Không Già La sờ sờ mặt đất, cầm lên một chiếc khăn tay, bên trong nhốt một vị nữ vương đó.
Vừa rồi Chân Chính chính là thấy Hư Không Già La lặng lẽ đặt cạm bẫy sau lưng nữ vương, hắn lập tức hiểu ý đối phương, liền ra tay phối hợp. Dùng linh tơ không ngừng tấn công nữ vương, là để cô ta rơi vào trong cạm bẫy.
Trải qua vết xe đổ nhận lầm Giả Tấn Xuyên, lần này Chân Chính không dám lơ là, trước tiên phải cảm ứng linh tràng của đối phương, rồi mới tiếp cận: “Sao trước đó không liên lạc được với các ngươi? Linh tràng cũng biến mất.” Sau lưng Hư Không Già La còn có Thương Lan, Hiểu Dạ Bách Quỷ, Safin, gấu trúc.
Gấu trúc sờ mồ hôi trên trán: “Đừng nhắc nữa, dọa chết tôi rồi. Chúng tôi vừa đến đây, liền bị sương đen bên ngoài mê hoặc. Sương đen đó không những có hiệu quả mê hồn, còn có thể nuốt chửng sinh vật, dung hợp oán khí của kẻ bị nuốt, càng tụ càng lớn. Nhưng đợi khi chúng tôi thanh tỉnh một chút, phát hiện mình không bị dung hợp, mà là bị nữ vương bắt giữ.”
Nó hãy còn sợ hãi vỗ ngực: “Cũng may, sau đó tiểu La đến cứu chúng tôi. Có phải không tiểu La? Tiểu La?” Gấu trúc đẩy đẩy Hư Không Già La đang ngẩn người bên cạnh.
“Hả? A, phải đó.” Tinh thần Hư Không Già La có hơi hoảng hốt. Cậu thật sự không ngờ, mình sẽ được người đó cứu, hơn nữa người đó lại còn là cha của mình!
“Vậy hiện tại nên làm sao?” Safin thấy Giả Tấn Xuyên co mình trong bong bóng nước, lời của nữ vương vừa rồi hắn cũng nghe được.
“Các ngươi thật vô dụng, thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào ta.” Kèm với giọng điệu khoa trương, một con mèo mập từ trời giáng xuống.
“Thập Tứ Nguyên?” Chân Chính kinh ngạc, “Sao mi lại đến đây?”
“Biết các ngươi gặp chuyện, chị ngươi bảo ta đến chi viện. Ta chẳng qua không ở bên cạnh các ngươi một chút, các ngươi đã bất lực thế này rồi. Hừ, ra ngoài đừng nói là đồ đệ của ta, thực mất mặt.” Thập Tứ Nguyên lắc cái mông mập của mình, đi đến: “Đi thôi, ta biết chân thân của sương đen này là gì. Giải quyết nó, sẽ có thể cứu tiểu Giả ra.”
Lúc này, tất cả tuyển thủ tham dự vòng chung kết của đại hội Thiên Hạ Linh Hiển đều nhận được một tin nhắn: “Đã xác định chuyện sương đen nuốt người này là hành động của ma vương đông ma giới Minh Không. Tổng cục Khâm Thiên quốc gia công bố lệnh truy nã đối với người này. Hạng mục của quán quân cuộc đấu đã được định: Tiêu diệt Minh Không!”
Chẳng qua, vì lãnh địa của Tư Thủy thần tộc bị sương đen bao quanh, không nhận được tín hiệu, cho nên họ không thấy được tin nhắn này.
67 – Cha con nhận nhau
Mọi người quay mặt nhìn nhau, con mèo mập đột nhiên xuất hiện này là sao? Có nên tin nó không?”
Chân Chính suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo nó đi xem thử đi.”
Gấu trúc đang định lại đẩy bong bóng nước giam cầm Giả Tấn Xuyên. Chân Chính đã nhanh hơn nó một bước, triệu hóa ra Vượng Tài, mang quả bóng nước đi trước. Bên trong là người hắn yêu nhất. Tuy đối phương hiện tại không có ý thức, nhưng hắn cũng không nỡ để người yêu phải chịu tội lăn lốc.
Mọi người cùng Thập Tứ Nguyên đi về phía cung điện của nữ vương. Tuy Chân Chính tràn đầy hoài nghi, nhưng hắn trước giờ kiệm lời quen rồi, cũng không chủ động hỏi chuyện. May mà gấu trúc có lòng hiếu kỳ mạnh, suốt đường không ngừng hỏi thăm.
“Đỉa, à không, Thương Lan, nữ vương đó bị sao vậy? Lần trước không bắt được cô ta, ngươi đã lên làm vương của Tư Thủy thần tộc rồi sao?” Tiểu La vẫn gọi người ta là con đỉa nước con đỉa nước, nó suýt nữa cũng đã gọi hắn như thế.
Thương Lan trông có vẻ rất suy yếu, vẫn luôn tựa trên người Hư Không Già La. Kỳ quái là, Hư Không Già La vẫn biểu hiện rất chán ghét với hắn, nhưng hiện tại lại để mặc hắn tựa, mà không đẩy ra.
“Tuy nó thí phụ đoạt vị, nhưng dù sao nó cũng là em gái của ta. Ta không hạ sát thủ, mà nhốt nó ở tẩm cung của nó. Nếu nó đã không có chút linh lực nào, ta cũng không cần phòng bị. Không ngờ nó lại chạy ra. Hơn nữa cũng hồi phục linh lực. Trước đó nó không biết đã từ đâu chọc tới một thân linh lực màu đen. Lần này xuất hiện, oán khí đó càng thêm cường liệt. Bắt đầu từ ngày nó xuất hiện, nơi này đã bị sương đen thối rữa cường liệt bao vây, hơn nữa sinh vật gần đó cũng bị sương đen nuốt chửng.”
Gấu trúc vốn thẳng đuột, không hề che giấu hoài nghi của mình với hắn: “Vậy sao ngươi không bị gì hết?”
“Mới đầu ta cũng cho rằng mình khó tránh kiếp nạn, không ngờ nó có thể thao túng sương đen đó, nhưng nó giữ ta lại, nó nói ta vẫn còn có chỗ hữu dụng. Sau đó ta mới biết, lời nó có ý nghĩa gì.” Nói xong nhìn Hư Không Già La bên cạnh. Thì ra cô gái đó muốn lấy mình uy hiếp Hư Không Già La. Nhưng, sao nó biết quan hệ của mình và Hư Không Già La?
“Có ý gì?” Gấu trúc quyết tâm phải hỏi đến cùng. Hư Không Già La trừng nó một cái, nó bị dọa run rẩy, vội trốn sau lưng Safin.
Qua một lát sau nó mới nhịn không được hỏi: “Vậy tiểu La ngươi sao lại chạy ra được? Sương đen đó rất lợi hại, ngay cả sắc long cũng không làm gì được nó.”
Hư Không Già La nhịn không được trợn trắng mắt: “Ngươi cho rằng con sắc long nhà ngươi lợi hại lắm à? Còn thật sự coi nó là hàng hiếm?”
Safin bị chê bai như thế, tổn hại thể diện trước mặt gấu trong lòng, hắn không phục gầm lên với Hư Không Già La: “Ta không phải là hàng hiếm, chúng ta đánh một trận là biết ngay. Đến đi, không phải sợ rồi chứ?!”
“Được rồi, cũng không nhìn xem hiện tại đang ở trong tình trạng nào. Các ngươi còn làm bậy!” Hiểu Dạ Bách Quỷ trầm giọng ngăn cản, vẫn là hắn đáng tin hơn.
Gấu trúc thò đầu từ sau lưng Safin: “Đúng đó, Quỷ Quỷ cũng rất lợi hại, hắn cũng không đối phó được với sương đen đó. Thì ra tiểu La ngươi là lợi hại nhất sao?”
Sắc mặt Hư Không Già La có chút kỳ lạ, môi mấp máy, cuối cùng phun ra sự thật: “Thật ra, ta cũng được người cứu ra.”
Lần này không những gấu trúc, ánh mắt những người khác cũng đều tập trung lên người cậu: “Ai vậy? Lợi hại thế?!” Bị ánh mắt mọi người hối thúc nửa ngày, cậu mới không tình không nguyện nói: “Cha ta.”
“Oa! Cha ngươi lợi hại thế. Đúng rồi, gia đình các ngươi là thế gia kết giới, khẳng định có rất nhiều người tài năng.” Gấu trúc vẻ mặt sùng bái.
“Không… ông ấy không phải người của Đẩu gia. Ông ấy là…” Hư Không Già La nhìn Giả Tấn Xuyên trong bóng nước, muốn nói lại thôi.
Nói ra thì có hơi mất mặt, cậu chưa từng nghĩ ba của mình lại là loại người đó.
“Nói chuyện chỉ nói một nửa là đáng ghét nhất! Mau nói!” Gấu trúc kéo áo cậu, vẻ mặt bát quái.
“Hừ! Ngươi xem cậu ta căn bản không muốn nói, ta đoán khẳng định cha cậu ta không dám gặp ai! Nói không chừng là đại ma đầu gì đó, hay là yêu quái ngu ngốc.” Safin nhân cơ hội báo thù.
Cha mình bị bôi nhọ như thế, Hư Không Già La lập tức phản bác: “Ai nói ông ấy là yêu quái ngốc!? Hừ! Ông ấy rất tài ba, nói sao cũng là một vị đại thần!”
“Ồ? Vị nào?” Safin vẻ mặt nghi vấn.
“Phổ Đà Thiên Tôn!” Hư Không Già La bị hắn khích tướng, buột miệng nói ra. Nói xong cậu liền hối hận, mọi người quả nhiên đều mang vẻ mặt kinh ngạc.
“Móe nó! Lai lịch của cha cậu thật lớn! Thì ra phía trên cậu có người quen.” Safin chép miệng.
“Có người quen cái đầu mi! Từ nhỏ ta đã thất lạc với ông ấy, ta cũng mới nhận ông ấy đây thôi. Ông ấy sợ quan hệ của chúng ta bại lộ, tư cách tham gia thi đấu của ta sẽ bị xóa bỏ, cho nên vẫn không dám nhận ta. Sau đó biết ta gặp nguy hiểm mới đến cứu ta.”
“Thì ra cha ngươi khốc như thế? Ngươi uy phong rồi, vậy vừa rồi làm gì phải trưng vẻ mặt không muốn nhận người nhà chứ?”
“Cái này…” Lại bắt đầu muốn nói lại thôi, lòng hiếu kỳ của mọi người lại bị khơi lên.
Lần này miệng Hư Không Già La như gắn xích, ngậm rất chặt, xem ra quyết tâm không định tiết lộ.
Lúc này, thánh âm phiêu tán truyền đến, “Con trai, con không nhận ba, ba thật rất thương tâm ~”
Mặt Hư Không Già La lập tức đen đi.
Mọi người nhìn theo âm thanh, chỉ thấy một đóa mây cát tường bảy màu giáng xuống, phía trên là ánh sáng ấm áp.
“Phổ Đà Thiên Tôn?!” Gấu trúc rất hưng phấn. Oa! Lần đầu tiên thấy bổn thần gần như vậy.
Đám mây màu càng lúc càng gần, mà thánh quang đó lại càng lúc càng tối, khi hắn đến trước mặt mọi người, mọi người cuối cùng cũng thấy được chân diện mục của hắn.
“Sư phụ?!” Hiểu Dạ Bách Quỷ kinh ngạc nhất lên tiếng. Hắn không ngờ, sư phụ của mình lại là đại thần cao quý của thiên giới. Hắn vẫn luôn cho rằng, sư phụ chẳng qua chỉ là một thần côn giả thần giả quỷ.
“Đây không phải là ba của tiểu Giả sao?” Safin cũng rất kinh ngạc.
Gấu trúc đầu óc đơn giản hiện tại vô cùng hỗn loạn. Ba của tiểu Giả chính là Phổ Đà Thiên Tôn, đồng thời còn là sư phụ thần côn của Quỷ Quỷ, lại là ba của tiểu La… nhưng, đối với nó mà nói, đả kích lớn nhất, thần tượng sùng bái từ đó đến nay, lại có cái đức hạnh này. Thật là ảo mộng sụp đổ a!
Safin đột nhiên nghĩ ra: “Nói thế, tiểu Giả và tiểu La là anh em rồi?!”
Chân Chính cũng nhìn Giả Tấn Xuyên trên lưng Vượng Tài. Nói thế người yêu của mình không phải bán tiên, mà là toàn tiên?! Đúng thật là đại thần phong lưu, ông ta rốt cuộc có bao nhiêu đứa con riêng đây?
Phổ Đà Thiên Tôn cũng nhìn thấy con trai cả bị nhốt trong bong bóng nước. Ông vung tay ra, một đạo thánh quang chém vào bong bóng nước.
“Không!” Chân Chính muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp.
“Bùm!” Bong bóng nước vỡ ra, dịch nuôi cấy bên trong chảy ra.
Chân Chính vội lao đến kiểm tra người yêu có bị gì hay không. Tuy Giả Tấn Xuyên vẫn hôn mê, nhưng xem ra không có dị thường gì. Ngược lại vì thân thể y được thánh quang của Phổ Đà Thiên Tôn bao vây, Chân Chính có thể cảm giác được trên người y truyền đến cảm xúc yên tâm, bình tĩnh.
“Yên tâm đi, tiểu Xuyên là con của ta, ta không thể hại nó.” Phổ Đà Thiên Tôn thấy được vẻ nôn nóng của Chân Chính. Tuy thằng nhóc này là nam, nhưng giao cho trai cho hắn, mình cũng yên tâm.
“Sao y vẫn chưa tỉnh lại?” Chân Chính ôm Giả Tấn Xuyên vào lòng, ngữ khí lo lắng, an nguy của người yêu quan trọng hơn mọi thứ.
“Ta cũng kỳ quái, theo lý mà nói, nếu đã ra rồi, nó nên lập tức tỉnh lại.” Phổ Đà tiến tới, tự mình kiểm tra, nhưng lại không nhìn ra bất cứ dị thường nào.
“Xem ra còn phải tìm được chân hung trước!” Rốt cuộc kẻ đứng sau là thần thánh phương nào?
“Ủa? Kỳ quái, mèo mập đâu? Nó không phải dẫn đường ở trước sao?” Khi mọi người đều không lưu ý, Thập Tứ Nguyên đã sớm không thấy bóng dáng.
“Lẽ nào bị sương đen nuốt rồi?”
“Không, nơi này không có sương đen.”
“Nhưng, cô gái vừa rồi nói tuy không thấy được, thật ra nơi này mới là nơi oán khí cường liệt nhất. Nói không chừng…”
Mọi người đang tranh luận, vai chính của vụ tranh luận lại xuất hiện lần nữa, nhưng sau lưng nó còn đi theo một người.
“Ủa? Đó không phải là trọng tài chính của ma giới sao?” Gấu trúc nhất thời quên tên đối phương, thực sự là nó không nhớ nỗi một chữ trong tên của ma vương đó.
“Chiêm Na?” Phổ Đà Thiên Tôn cũng rất bất ngờ khi thấy hắn ở đây: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Ngươi nói xem?” Đối phương nhướng đôi mắt yêu khí: “Ta đến giúp các ngươi đó.”
Phổ Đà lập tức phản ứng lại: “Miễn đi! Minh Không cũng ở gần đây đúng không?”
Ngoại giới đều nói đông tây hai ma vương bất hòa. Cái gì bất hòa? Hai tên này “quá hòa” thì có! Bọn họ căn bản chính là một đôi tình nhân.
“Ha ha ha, không hổ là Phổ Đà Thiên Tôn, để ngươi đoán được rồi?” Một người đàn ông tướng mạo yêu diễm như thế, cảm giác đó rất quái dị, đặc biệt trên người hắn còn tỏa ra khí tà ác, luôn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
“Ha ha, ta và Minh Không đã chờ đợi ở đây lâu rồi. Sát Phá Lang hội tụ, chuyện kích động như thế mà.”
Trong mắt Chiêm Na nhảy nhót mầm lửa cuồng nhiệt: “Nếu đã đến rồi, vậy mời các vị dời bước theo ta. Ngươi cũng muốn cứu con mình đúng không?” Hắn chỉ Giả Tấn Xuyên được Chân Chính ôm nói.
“Sương đen này là do các ngươi tạo thành? Lẽ nào, các ngươi thả thượng cổ ma thần ra?” Phổ Đà hỏi vặn lại.
“Không sai, tuy nó vẫn chưa thành hình. Nhưng chỉ cần dung hợp oán khí trên người của kẻ mạnh, ngày nó trọng sinh rất đáng mong đợi! Ha ha ha!” Nói xong, hắn cũng không khỏi đắc ý cười to.
Hiểu Dạ Bách Quỷ rút kiếm, muốn triển khai tấn công, Phổ Đà kịp thời ngăn cản: “Hiểu Dạ, đừng xúc động!”
Hiểu Dạ Bách Quỷ nghe mệnh lệnh của sư phụ, chỉ đành thu kiếm về.
Phổ Đà Thiên Tôn rất vừa lòng, đồ đệ của mình tuy tính tình hơi cứng, nhưng vẫn biết tôn sư trọng đạo, rất nghe lời: “Chúng ta cũng đi xem thử đi, rốt cuộc trong hồ lô của hắn bán thuốc gì!”
“Ha ha, vẫn là Phổ Đà Thiên Tôn thức thời. Bạn nhỏ, nên học hỏi.” Chiêm Na cười yêu dị với Hiểu Dạ Bách Quỷ, lại nói: “Thanh Miêu, dẫn đường!”
“Vâng! Chiêm Na bệ hạ!” Mèo mập Thập Tứ Nguyên hoàn toàn không giống như bình thường, vẻ mặt nghiêm túc.
Chân Chính không khỏi kinh ngạc. Thì ra, Thập Tứ Nguyên này là người của bọn Minh Không?! Vậy chị Chân Thực của mình lẽ nào…
Hay là nói, Thập Tứ Nguyên này là giả mạo? Nhưng linh tràng trên người nó quả thật là Thập Tứ Nguyên không sai.
Nếu nó đã là người của Minh Không, vậy nó dạy hắn và Giả Tấn Xuyên đề cao linh lực vì mục đích gì?
Chiêm Na nhìn ra tâm tư của Chân Chính: “Hừ! Đừng tốn công suy đoán, thấy hắn rồi, không phải ngươi sẽ rõ ràng sao?”
68 – Kẻ thao túng phía sau
Thập Tứ Nguyên, hoặc có lẽ nên nói – Thanh Miêu dẫn họ đến cung điện cũ của nữ vương.
Suốt đường đi đều có thể thấy một vài người đồ đen che mặt. Hai mắt họ đều phát ra tia sáng xanh, dưới ánh sáng hôn ám của cung điện, càng trở nên đặc biệt ghê rợn.
Mọi người đến trước cửa đại điện, sớm đã nghe bên trong truyền đến tiếng thông báo của thủ vệ: “Thanh Miêu đại nhân, mang Sát Phá Lang tam tinh và Phổ Đà Thiên Tôn cùng một đám người liên quan đến yết kiến!”
Hư Không Già La vô cùng bất mãn khi mình bị gọi chung là “một đám người có liên quan: “Móe! Hắn cho rằng chúng ta đếu lạy chầu hắn hả?! Chúng ta rõ ràng là bị uy hiếp mới đến thì phải?”
Thanh Miêu quay đầu, hung hăng trừng cậu: “To gan! Không được vô lễ với bệ hạ!”
“Thôi đi, Thanh Miêu. Để họ vào đi.” Bên trong truyền ra một giọng nam, nghe có vẻ quen thuộc.
Mọi người bước vào trong điện, chỉ thấy Thiên Niên Trảm ngồi trên bảo tọa, mà hai người đồ đen che mặt bên cạnh hắn đang áp chế Chiến Thiên bị trói.
Không phải chứ? Lẽ nào Thiên Niên Trảm chính là đông ma giới đại ma vương Minh Không? Sao nhìn hắn không giống có năng lực đó vậy.
“Hôm nay khách quý ghé thăm, thật là rồng đến nhà tôm.” Tuy không nhìn thấy mắt trên mặt Thiên Niên Trảm, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra hiện tại hắn đang đắc ý và khoa trương: “Người đâu, ban tọa!”
Phổ Đà Thiên Tôn không thèm: “Hừ, miễn đi. Chúng ta không cần.”
Thiên Niên Trảm cũng không bực, hắn phất tay: “Nếu đã vậy, vậy ta nói thẳng luôn.” Nói xong, hắn vỗ tay, một tên đồ đen cạnh hắn liền rút dao găm lên để vào cổ Chiến Thiên.
“Ta hy vọng Sát Phá Lang tam tinh có thể gia nhập vào trong đại nghiệp của ta, cùng thống lĩnh một thiên hạ hoàn toàn mới.”
Nói thì dễ nghe, nhưng muốn mượn Sát Phá Lang tam tinh cùng phát động linh lực sản sinh sức mạnh, giúp mình đoạt thiên hạ, chẳng qua là xem họ là vũ khí mà thôi. Chân Chính lạnh giọng nói: “Nếu chúng tôi không chịu thì sao?”
“Không chịu? Chỉ sợ các ngươi cũng không thể tự chọn lựa. Ngươi không muốn cứu tiểu tình nhân của mình sao? Hơn nữa…” Hắn liếc nhìn Chiến Thiên. Người áo đen kia dùng lực, cắt lên cổ Chiến Thiên.
“Xí! Chỉ biết chơi trò âm hiểm, các ngươi còn chiêu nào khác không?” Hư Không Già La rất khinh bỉ thủ đoạn bỉ ổi của họ.
“Ha ha, chúng ta là ma tộc đó, ngươi cho rằng chúng ta là những kẻ đạo đức giả của thần tộc sao, đầy miệng là nhân nghĩa đạo đức?”
Thiên Niên Trảm bị cậu khinh thường, ngược lại cười lớn.
“Thần tộc thì sao? Cũng tốt hơn ma vật hạ lưu các ngươi nhiều!” Biết mình hiện tại có một nửa huyết thống thần tộc, Hư Không Già La sao có thể cam tâm chịu sỉ nhục?
Bên này hai người đấu võ mồm, đang đấu hứng khởi, bên kia Hiểu Dạ Bách Quỷ và Chân Chính đã sớm nhân lúc Thiên Niên Trảm phân thần, hợp tác giải quyết hai tên áo đen, cứu Chiến Thiên về.
“Dô, tay chân nhanh thật đó.” Thiên Niên Trảm đang muốn trách Thanh Miêu không trông chừng họ cho tốt, lại phát hiện nó đã sớm bị Phổ Đà Thiên Tôn khống chế.
Hắn vỗ tay bôm bốp: “Không hổ là Phổ Đà Thiên Tôn, động tác thật nhanh chóng. Nhưng các ngươi làm thế cũng uổng công thôi.”
“Ngươi bớt hoa chiêu đi! Ngươi đã bị chúng ta bao vây rồi, xem ngươi có thể chạy đi đâu?” Hư Không Già La cho rằng hắn chỉ đang phô trương thanh thế.
Lúc này, Chiến Thiên được Chân Chính dìu đột nhiên xoay người, bắt lấy Chân Chính. Một thanh lợi đao mang oán khí màu đen kê lên cổ hắn. Mà Thiên Niên Trảm, lúc này đã cung cung kính kính lùi sang một bên.
Mọi người đều kinh ngạc, tình hình sao đột nhiên lại nghịch chuyển? Hơn nữa Chiến Thiên này không phải là bạn của Chân Chính sao? Tiểu Giả chính vì hắn mới lọt vào cạm bẫy bị bắt.
Chiến Thiên ngẩng đầu cười nhẹ, trên mặt đã hoàn toàn không còn vẻ tiều tụy vừa rồi: “Ha ha ha, các ngươi sẽ không cho rằng Thiên Niên Trảm chính là Minh Không đi?!”
Lúc này Chiêm Na cũng từ cửa điện bước vào: “Minh Không, ngươi lại nghịch ngợm rồi. Cứ thích đùa người ta.” Gương mặt yêu mị đó lóe chế nhạo. So với nói là quở trách Minh Không, không bằng nói là đang chế nhạo bọn Chân Chính là kẻ bị lừa.
Chiến Thiên chính là Minh Không?!
Trên gương mặt luôn như khúc gỗ của Chiến Thiên lúc này nở một nụ cười trào phúng: “Không cần hoài nghi, ta đương nhiên không phải là Chiến Thiên. Chiến Thiên thật sự bắt đầu từ khi các ngươi thi đấu đã bị ta giải quyết rồi.
Chân Chính bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vẫn không cảm thấy linh tràng trên người hắn có gì không đúng. Trước khi thi đấu, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ nửa mùa học được chút phép thuật lông gà vỏ tỏi, lúc đó linh thức của hắn chưa khai, căn bản không cảm giác được linh tràng của Chiến Thiên. Mà sau khi hắn tham gia thi đấu, linh tràng cảm giác được toàn là của Minh Không. Chẳng qua Minh Không vì không để bị hoài nghi, cố ý áp chế linh lực của mình.
“Nói thế, các ngươi đã âm mưu từ lâu?” Chân Chính lạnh giọng nói.
Minh Không không dáp lời, ngược lại Chiêm Na cười lớn trả lời thay người yêu: “Ha ha, còn lâu hơn các ngươi tưởng tượng. Kế hoạch này trước khi Sát Phá Lang tam tinh các ngươi ra đời đã có rồi. Mà tông tộc Chân gia các ngươi cũng đã bị ta khống chế từ lâu.”
Safin nghe thế đột nhiên nhớ ra: “Lẽ nào tây long tộc chúng ta cũng…”
Minh Không cười híp mắt: “Ha ha, ngươi rất thông minh. Không sai, trong số trọng thần và vương tộc của tây long tộc các ngươi đã sớm có người của ta.” Nói xong lại nhìn Hiểu Dạ Bách Quỷ: “Chỉ đáng tiếc chúng ta vẫn không tìm được Phá Quân tinh, thì ra bị tên Phổ Đà Thiên Tôn giành trước.”
“Mục đích của các ngươi là gì? Đoạt được thiên hạ?” Phổ Đà Thiên Tôn hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc, ông nghiêm giọng nói: “Các ngươi đã là vương giả của ma giới, còn có gì bất mãn sao?!”
Minh Không hừ lạnh: “Thiên hạ? Đương nhiên chúng ta cũng muốn! Chẳng qua, mục đích của chúng ta không đơn giản như thế. Chúng ta muốn gọi tỉnh ma thần đại nhân. Biến tứ giới thành ma vật! Thiên hạ của ma tộc đã sắp đến rồi! Các ngươi vẫn nên thức thời một chút, gia nhập vào chúng ta, cùng hưởng thắng lợi đi.” Chiêm Na và Minh Không đều hiện ánh sáng cuồng nhiệt trong mắt.
“Phi! Ai muốn thành ma vật chứ?!” Hư Không Già La còn nhỏ, nhịn không được nhất.
“Đúng vậy, ma vật xấu chết!” Gấu trúc cũng giúp đỡ.
“Nếu ta trụy lạc, nhà ta sẽ không bỏ qua cho ta.” Safin tuy nói lời trêu cợt, nhưng thái độ kiên quyết.
“Mơ tưởng!” Hiểu Dạ Bách Quỷ ngắn gọn ý nghĩa.
“Em gái ta biến thành như thế, chính là bị các ngươi đầu độc đúng không? Hừ! Hôm nay ta phải thay phụ vương báo thù!” Thương Lan đã biết chân hung đứng sau sai khiến em gái mình là ai.
Chân Chính không nói tiếng nào, trực tiếp gọi ra Âm Nguyệt kiếm, đấm vào Minh Không sau lưng, biểu đạt thái độ.
Minh Không né tránh, bỏ Chân Chính ra, tránh được một kích: “Xí! Một đám ngoan cố không chịu hối cải! Ta đã sớm biết các ngươi sẽ không ngoan ngoãn hợp tác. Nhưng cũng không ngại, ta có cách khiến các ngươi tự nguyện gia nhập.”
Vỗ tay hai tiếng, chỉ thấy một đám người áo đen áp giải nhiều người từ cửa vào.
“Phụ vương !” Thấy rõ người bị áp giải, Safin không khỏi kêu lên. Ông già nhà mình bị bắt lúc nào?
“Chị Thực?! Chiến Thiên?! Anh hai?!” Chân Chính cũng thấy người bị áp giải, trừ chị Thực và Chiến Thiên ra, còn có anh hai và chị dâu – cũng chính là em gái bảo bối Giả Sách Vân của người yêu.
Phổ Đà thấy ái nữ của mình bị bắt, sắc mặt lập tức trầm xuống, “Các ngươi có ý gì đây?”
Minh Không nhếch môi lên: “Ta chỉ muốn các ngươi đừng quá kích động, bọn họ đều là hàng thật.” Nói xong, hắn lại chế nhạo nhìn Chân Chính: “Ngươi biết Thanh Miêu là thủ hạ của ta, chắc chắn sẽ hoài nghi chị ngươi cũng là người của ta đúng không? Chẳng qua, thật đáng tiếc, ngươi đoán sai rồi. Cô ta không biết ta là Minh Không, vẫn chỉ nghe lệnh ‘tộc trưởng’ của cô ta mà thôi. Mà tộc trưởng chân chính của các ngươi, vô cùng xin lỗi, rất nhiều năm trước, ông ta đã bị ta thay thế rồi.”
Mọi người đều phẫn nộ nhìn Minh Không, hận không thể khoét lỗ trên người hắn. Móe! Thật quá bỉ ổi!
Minh Không đắc ý nhìn mọi người tức giận, nhưng lại ra vẻ bất đắc dĩ: “Thế nào? Hiện tại người nhà và bạn bè của các ngươi đều ở trong tay ta. Hơn nữa bọn họ cũng đều giống Giả Tấn Xuyên, bị thi khóa hồn chú. Nếu không có mệnh lệnh của ta, cả đời họ cũng chỉ là một cái xác không hồn. Các ngươi không cần phí công sức nghĩ cách cứu họ.”
Hư Không Già La thử bắt đầu mở kết giới, liên tiếp đến chỗ con tin, dự định tập kích. Nhưng không ngờ, kết giới chưa kịp lại gần con tin, đã bị oán khí ngăn cách. Minh Không là đại ma vương quả nhiên cũng không phải ăn chay, hơn nữa hắn còn có được sức mạnh của thượng cổ ma thần, quả thật có tư cách để khoa trương.
Cậu thật sự càng nhìn càng thấy tên đó ngứa mắt, quay đầu chất vấn ông cha mới nhận chức của mình: “Này! Ba, không phải ba là thượng thần phương đông sao? Mau nghĩ cách đi!”
Phổ Đà Thiên Tôn vẻ mặt cười khổ: “Cũng không phải mỗi một thượng thần đều mạnh. Huống chi trên tay hắn còn có con tin, ba không dám làm bậy.”
Quả nhiên vẫn là một thần côn, Hư Không Già La khinh bỉ nhìn ông một cái.
“Nhưng mà, tuy ba đánh không lại, ba có thể gọi cứu binh.” Không cam lòng bị con trai xem thường, Phổ Đà lập tức xuất ra tuyệt chiêu của mình.
“Vậy ba còn không mau đi tìm đi?!”
“Yên tâm đi, ba đã gọi cứu binh từ lâu rồi.” Phổ Đà nước mắt đầy mặt, quả nhiên không phải do mình nuôi nấng, thật không quy củ, rốt cuộc nó là con, hay mình là con đây?
Đang nói thế, ngoài cung điện truyền đến thánh âm: “Minh Không, ngươi đã bị bao vây rồi, mau chóng đầu hàng, thả con tin bên trong ra.”
Mọi người thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra cung điện đã bị thiên binh thiên tướng thiên đế phái đến, cùng thiên sứ tây phương và đại tướng yêu giới bao vây.
Nếu Giả Tấn Xuyên lúc này còn tỉnh, y nhất định sẽ nói: “Oa! Giống hệt phim cảnh sát bắt cướp.”
“Xí! Chỉ dựa vào các ngươi cũng dám khiêu chiến bản vương! Thật to gan.” Xem ra Minh Không rất tự phụ với thực lực của mình. Không xem đám tinh anh thần giới vào mắt.
Lúc này trong đám thiên tướng bay ra một vị tiên tử, bà không tính là tuyệt diễm, nhưng lại có khí thế xuất trần, hơn nữa trên người còn tỏa ra chính khí và trang nghiêm.
Phổ Đà Thiên Tôn thấy bà, mắt sáng lên, gọi tiên tử đó: “Cảnh Dương!”
Cảnh Dương?! Chân Chính đối với tên của nhạc mẫu vẫn có ấn tượng. Nói thế, tiên tử trên trời chính là vợ của Phổ Đà, nhạc mẫu đại nhân của mình?
Lúc này mọi người chỉ có một suy nghĩ: Theo Phổ Đà thật quá lãng phí.
Cảnh Dương tiên tử ngay cả mắt cũng không thèm nhìn Phổ Đà, mà nói với Minh Không: “Dựa vào chúng ta có lẽ không phải là đối thủ của ngươi, nhưng chỉ cần có Không Động ấn, nai chết vào tay ai còn chưa biết đâu.”
Minh Không nghe thế biến sắc, xem ra hắn vẫn có chút kiêng kỵ với Không Động ấn. Nhưng hắn nhanh chóng hồi phục trấn định: “Hừ, ngươi không cần hù dọa ta, ai không biết Không Động ấn đã biệt tích từ lâu?”
Cảnh Dương tiên tử cười: “Vậy ngươi sai rồi, Không Động ấn vẫn luôn ở trước mặt ngươi, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.” Nói xong, miệng bà niệm quyết, một đạo thánh quang bắn về phía Giả Tấn Xuyên đang hôn mê.