Chương 44: Đọ sức
Huyền ưng ngay câu đầu tiên đã khiến Cố Quân có tinh thần.
“Ưng,” Y khẽ hỏi lại một câu, “Ngươi quả thật không nhìn lầm?”
Huyền ưng: “Thuộc hạ lấy cái đầu trên cổ ra đảm bảo, chắc chắn có việc này.”
“Ưng” là đặc biệt nhất trong tất cả quân chủng, tuy không phải hao dầu nhất, nhưng bảo dưỡng giữ gìn đều cực kỳ khó khăn, huyền ưng mỗi năm đều cần Linh Xu viện cho chuyên gia đến tu sửa, tính tổng lại tuyệt đối không rẻ hơn trọng giáp. So sánh mà nói, trọng giáp thường thấy hơn rất nhiều, các quân, thậm chí đội hộ vệ của Khối Lan Đồ cũng vượt cấp có mấy bộ, nhưng dõi mắt nhìn khắp toàn cảnh Đại Lương, “ưng bộ” thành hình cũng chỉ có mỗi huyền ưng thôi.
Ưng của đám sơn phỉ này là từ đâu tới?
Trộm từ Huyền Thiết doanh sao!
Cố Quân đứng bật dậy, sải bước ra ngoài, trong hang phỉ Hạnh Tử Lâm tất cả đều căng thẳng, Phó Chí Thành bị tước vũ khí trói gô lại quỳ ở giữa, vừa thấy Cố Quân liền vội vàng cao giọng kêu oan: “Đại soái! Đại soái ta oan uổng!”
Cố Quân nhấc chân đạp hắn một phát ngay ngực, Phó Chí Thành một hán tử cao to bị y trực tiếp đá bay, phun ra một búng máu, sặc sụa lăn dưới đất, không nói ra lời.
“Ngươi oan uổng?” Cố Quân lạnh lùng nói, “Đồ khốn nạn, ngươi nuôi một ổ phản quân ngay trong tầm mắt, trọng giáp khinh cừu đủ hết, bạch hồng bày ra hai dặm, ngay cả ‘ưng’ cũng không thiếu, so với thủy quân Giang Nam Đại Lương ta còn phung phí hơn, cũng thật có năng lực đấy Phó Chí Thành!”
Phó Chí Thành chật vật lăn dưới đất, vẻ giật mình không giống giả, không ngừng biện hộ: “Đại soái, ta thề với trời, ta không biết thiết ưng của chúng từ đâu tới, ngay cả trú quân Nam Cương cũng không có ưng mà!”
Thẩm Dịch thấp giọng nói: “Đại soái, hôm qua ta thẩm tra cả đêm, chính Phó tướng quân cũng không nói rõ được nguồn gốc của số tử lưu kim kia, chỉ thừa nhận là hắn kêu Tĩnh Hư đi liên lạc.”
“Tên ngu xuẩn đi bảo hổ lột da, còn cho là mình nuôi mèo mướp.” Cố Quân hung tợn nhìn Phó Chí Thành một lúc, “Tiếp tục thăm dò, lấy bản đồ tới đây – toàn thể chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị vây tiễu phản quân, trú quân Nam Cương tạm thời do ta tiếp quản, kẻ trái lệnh xử trí theo quân pháp!”
Nói xong y đưa tay treo khinh cừu giáp, lúc mò tìm cung lại không thấy đâu, bấy giờ mới nhớ bộ cung tên kia mình đã thuận tay cho Trường Canh rồi.
Cố Quân hơi sửng sốt, hỏi: “Trường Canh đâu?”
Tĩnh Hư đạo nhân nhanh chóng xuyên qua mật đạo dài dằng dặc trong núi, nơi đó có người đang đợi hắn.
Đó là một nam nhân vóc dáng cao, ngũ quan dưới ánh đèn măng-sông như đao khắc, đường hằn khóe miệng (*) rất sâu, không nhận ra tuổi tác chính xác, cũng không rõ cụ thể là người phiên bang nơi nào, tóm lại không phải người Trung Nguyên, mặt hắn phơi nắng đến ngăm đen, da dẻ có vẻ dãi dầu gió sương, đôi mắt hơi ánh lam, đang chăm chú xem một sa bàn lớn. (*Chỗ này nguyên gốc là đường nasolabial)
Đối mặt với người này, Tĩnh Hư biểu hiện ra hoàn toàn cẩn thận: “Nhã tiên sinh, Cố Quân kia sẽ mắc mưu chứ?”
“Nhã tiên sinh” ngẩng đầu nhìn Tĩnh Hư một cái: “Có lẽ ngươi có thể lừa y tới, nhưng không thể kéo chân được y, An Định hầu đã lên chiến trường từ khi còn là một đứa trẻ, y chỉ cần tới nhìn qua, là biết số cương giáp bay trên trời và chạy dưới đất của các ngươi căn bản không có sức chiến đấu đối kháng được với Huyền Thiết doanh.”
Tĩnh Hư ngớ ra: “Thế…”
Nhã tiên sinh giơ một ngón tay: “Nhớ ta từng nói cho ngươi biết, Huyền Thiết doanh là do ba thế hệ dốc hết toàn lực quý quốc tạo ra, là một trong các quân đội cấp cao nhất trên thế giới này, là một món hung khí vượt khỏi thời đại chúng ta, ngươi đừng vọng tưởng có thể chiến đấu trực diện với họ, vì sẽ chẳng khác nào một kẻ vạm vỡ đánh trẻ con cả, việc chúng ta phải làm, chỉ là tạm thời điệu hổ ly sơn, giữ chân họ trong một lúc.”
Ngón tay hắn chỉ nhẹ trên sa bàn: “Cố Quân sẽ bị phi ưng và trọng giáp chúng ta để ngoài sáng dụ đến, dù rằng không kéo chân được bao lâu – nhưng ta vừa nhận được một tin tức, Phó Chí Thành đã giúp đỡ ngươi một phần, hắn kéo phần lớn trú quân đến Hạnh Tử Lâm, hiện tại nội phòng của trú quân Nam Cương đang trống, người lưu thủ thậm chí còn chưa biết tin tức các ngươi đã trở mặt.”
Mắt Tĩnh Hư sáng lên.
“Ngươi chỉ cần giống với mỗi lần giúp Phó Chí Thành vận chuyển tử lưu kim, giấu người trong rương, người ở kho chứa đồ quân nhu Tây Nam vừa không ngăn cản cũng sẽ không lộ ra, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp,” Nhã tiên sinh làm động tác chém xuống, “Một chén trà uống chưa xong, có thể đoạt được kho quân nhu Tây Nam.”
Trong kho quân nhu Tây Nam có rất nhiều tử lưu kim, chỉ cần một người cầm đuốc đứng ở đó, đừng nói Huyền Thiết doanh, ngay cả thần tiên cũng chẳng dám đi tới một bước.
“Nơi đó có ngàn vạn cân tử lưu kim, một khi bị đốt hủy, dù là An Định hầu cũng không gánh nổi tội danh này,” Nhã tiên sinh khều nhẹ ngọn đèn măng-sông treo trên sa bàn, khiến mắt hắn trong bóng đêm cũng chợt sáng chợt tối theo, khóe môi lộ ra nụ cười mỉm không rõ ý tứ, “Các ngươi sẽ có rất nhiều đường đàm phán với triều đình.”
Kế hoạch của họ không thể nói là không chặt chẽ, nhưng trên đại địa Nam Cương lúc này, còn có một lực lượng khác chưa thò đầu ra.
Trong khi đại quân Huyền Thiết doanh còn chưa hành động, Trường Canh ở Hạnh Tử Lâm đã nhận được con chim gỗ thứ hai.
Con thứ nhất mới bay đến đã bị Trường Canh thả đi, Thẩm Dịch ngay cả sợi lông cũng chưa được vuốt, thấy con thứ hai bay vào, Thẩm tướng quân nước dãi chảy dài, hớn hở xáp tới, xoa tay nói: “Điện hạ, ngài xem con này… ta mở thay ngài được không?”
Trường Canh thoải mái đưa y, chim gỗ quả thực lấy giả tráo thật đến trình độ nhất định, cầm trong tay trừ cảm giác cứng mềm hơi khác chim thật, cơ bản không thấy có gì khác biệt cả.
Thẩm Dịch hai tay nâng thần điểu này, cảm giác tim mình muốn tan chảy: “Nó còn biết gật đầu, còn biết mổ kìa!”
“…” Cố Quân, “Lão mụ tử, đừng làm trò mất mặt được không?”
Thần điểu trong tay, An Định hầu là cái thá gì?
Thẩm Dịch chẳng thèm phản ứng, vẻ mặt say mê sờ mó lưng chim, cẩn thận tìm cơ quan trên bụng nó.
Thẩm Dịch: “Thế ta mở nhé.”
Trường Canh: “Từ từ, trước tiên phải lắc…”
Y còn chưa dứt lời, Thẩm Dịch đã nhanh tay nạy mở cơ quan trên bụng chim, trong cái bụng bé tí vậy mà lại ẩn chứa huyền cơ, vừa mở ra thì một cục giấy liền bắn ra như đạn, trúng ngay cái mũi cao thẳng của Thẩm tướng quân, suýt nữa chảy máu mũi, kế đó chớp nhoáng phủ đầy mặt Thẩm tướng quân.
Thẩm Dịch: “…”
Trong bụng con chim chưa to bằng bàn tay chứa một tờ giấy có thể phủ kín cả mặt tường.
“Phải lắc một cái trước,” Trường Canh lúc này mới có cơ hội nói cho hết lời, “Do vùng bụng chim có hạn, đôi khi họ sẽ dùng ‘giấy Hải Văn’…”
Thẩm Dịch nghe thế, không để ý nước mắt chảy ra do bị bắn trúng còn đọng trên vành mắt, ồm ồm lắm điều: “A, giấy Hải Văn! Ta biết, là một loại giấy chế bằng kỹ thuật đặc biệt, bất kể tờ giấy to cỡ nào, đều có thể ép lại bằng viên thuốc, nét mực không mờ, để lâu còn tự phẳng lại!”
Trên đời này không gì có thể ngăn cản chứng cuồng giảng giải thao thao bất tuyệt của Thẩm tướng quân, thân tàn chí kiên không được, máu mũi giàn giụa cũng không nốt.
“Sao không đập vỡ mồm hắn đi?” Cố Quân không hề cảm thông nghĩ vậy, một tay đoạt tờ giấy Hải Văn như hung khí kia.
Đó là bản vẽ “ưng giáp”, từ hai cánh đến hộp vàng, thậm chí hộ giáp che mặt, tất cả đều tỉ mỉ như thật, chỗ ký tên có một chữ “Cát” viết ngoáy.
“Đây là ưng trên tay sơn phỉ?” Cố Quân tuy không phải là trường tý sư, nhưng các loại chiến giáp chính là nửa thân thể y, quen thuộc vô cùng, vừa nhìn đã nhận ra ưng trên bản vẽ có gì khác với huyền ưng, “Bớt xén vật liệu quá thể.”
Thẩm Dịch bịt mũi xáp lại xem, nói: “Ta thấy so với huyền ưng ít nhất phải bớt đi trọng lượng của một bộ khinh cừu, có lẽ là để tiết kiệm dầu.”
“Diều càng tiết kiệm dầu hơn.” Cố Quân làu bàu một câu, song chưa dứt lời thì y chợt biến sắc, “Khoan đã!”
Phi ưng giáp này tuy là gối thêu hoa, nhưng người thiết kế chắc chắn hiểu rõ ưng giáp, chẳng lẽ không biết giáp này không có sức chiến đấu? Đối phương treo ưng giáp lên cao như vậy, không hề nghi ngờ là kế điệu hổ ly sơn.
Vấn đề là “sơn” ở đâu?
Đánh rắn phải đánh dập đầu, đầu của trú quân Nam Cương… thậm chí chính Cố Quân ở chỗ nào?
Cố Quân quay người đi tới hướng Phó Chí Thành: “Ngươi thường để đám thổ phỉ kia đưa tử lưu kim đến nơi nào?”
Phó Chí Thành mặt đầy máu, hoang mang nhìn Cố Quân giây lát, chợt ngộ ra, trên mặt là thần sắc dao động – thừa nhận mua lậu tử lưu kim, chẳng phải là nắm chắc tội danh mưu phản?
Đúng lúc này, Trường Canh ở phía sau Cố Quân nhẹ nhàng mở miệng: “Phó tướng quân phải nghĩ cho rõ, Khối tuần phủ đã chết bởi tay ngươi, có Tôn đại nhân của Binh bộ làm chứng, tội mưu nghịch túng binh hành hung của ngươi vô luận thế nào đều đã chắc chắn, một người tất chết, chết ở kinh thành và dứt khoát chết ở chỗ này có gì khác biệt đâu?”
Phó Chí Thành chưa bao giờ thấy người tao nhã quý khí như tứ điện hạ, mới gặp người trẻ tuổi này, có khả năng còn hoài nghi y ngay cả vại nước cũng khiêng không nổi, song lúc này, hắn không chút nghi ngờ, nếu mình không phối hợp, tứ điện hạ dáng vẻ “thư sinh” kia có thể nói được làm được một đao giết hắn luôn.
Cố Quân đúng lúc tiếp lời: “Nếu ngươi chịu thức thời, bây giờ còn cơ hội lập công chuộc tội.”
Môi Phó Chí Thành run run một lúc lâu, giọng không vững nói: “Kho quân nhu Tây Nam, ta không lập chỗ khác, trực tiếp để Tĩnh Hư đưa tử lưu kim đến kho quân nhu Tây Nam luôn, một giọt cũng không đưa về phủ ta.”
Cố Quân đứng dậy.
“Đại soái!” Phó Chí Thành đột nhiên hét lớn một tiếng gọi y lại: “Họ Phó đời này giết người phóng hỏa, đào mồ quật mả, việc thất đức gì cũng từng làm, nhưng phụng mệnh trú thủ Nam Cương, vẫn luôn cần cù cẩn trọng, chưa bao giờ có nhị tâm! Ta tự thấy không phụ lòng Hoàng thượng, hiện giờ rơi xuống hậu quả thế này, không biết các huynh đệ đồng chí khác biết rồi sẽ nghĩ thế nào! Đại soái, trong lòng ngươi nghĩ sao?”
Cố Quân nhìn hắn một cái thâm sâu.
Trong nháy mắt, Phó Chí Thành còn tưởng rằng hắn đã làm Cố Quân xúc động.
Song Cố Quân không cảm khái, cũng chẳng nổi giận, như đeo một tấm mặt nạ cuồng phong bão táp thổi không bung, quay đầu bỏ đi: “Ta nghĩ thế nào, ngươi quản được hả?”
“Quý Bình, ngươi dẫn huyền ưng đi trước một bước, cần phải tiếp quản kho quân nhu Tây Nam trước tặc nhân, Tiểu An-“
Tiểu tướng sĩ Huyền Thiết doanh lúc trước đi theo Trường Canh ở Thục Trung nghe gọi bước ra khỏi hàng.
Cố Quân: “Dẫn một nhánh trú quân Nam Cương, giả vờ tấn công đỉnh núi sơn phỉ tụ tập.”
Tiểu An: “Vâng!”
“Khoan đã,” Cố Quân nói, “Bôi đen giáp của họ, hắt chút mực là được, không cần đặc biệt như thật, cơ linh một chút.”
Chiêu thức ấy còn là học từ Liễu Nhiên hòa thượng, Tiểu An thoạt tiên sửng sốt, rồi lập tức hiểu được ý của Cố Quân, mừng rỡ chạy đi.
Ba đại phỉ thủ Nam Cương đã kiểm xong bộ hạ, Tĩnh Hư đạo nhân nhìn đoàn phỉ lặng ngắt như tờ, chớp mắt lại cũng sinh ra sự hào hùng của thiên quân vạn mã.
Hắn hướng lên trời, chắp tay cao giọng nói: “Quan binh trú quân các nơi cương giáp hoành hành, thanh thế lẫy lừng, Huyền Thiết doanh như quạ quỷ trời giáng, uy chấn hải ngoại, Đại Lương binh cường như thế, song chẳng qua hơn chục năm, mà thủy quân Phúc Kiến, Giang Nam trước sau nổi loạn, là vì sao?”
“Nếu không phải hôn quân nắm quyền, nịnh thần hoành hành, bá tính chúng ta cần chi thiêu thân lao đầu vào lửa, liều mạng đọ sức? Hôm nay huynh đệ chúng ta bị ép tới tuyệt cảnh, tính mạng bản thân và gia đình như ngàn cân treo sợi tóc, thoái nhượng chỉ có một đường chết, không trí đến chỗ chết thì tuyệt không có sinh cơ để tìm, có nguyện uống máu ăn thề, cùng mưu đại nghiệp, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu với ta!”
Chúng sơn phỉ cả đời cướp bóc, số chữ biết được còn không nhiều bằng ngón tay mình, tức khắc bị giọng nói trầm bổng của Tĩnh Hư đạo nhân kích động đến nóng đầu, tưởng như đã nhìn thấy mình liệt vào hàng vương hầu khanh tướng vậy.
Tĩnh Hư nhận chén rượu một thủ hạ bên cạnh đưa cho, một ngụm uống cạn, ném chén xuống đất: “Thành bại trong một lần hành động này!”
Chúng sơn phỉ uống rượu thêm can đảm, choang choang ném chén, từ trong mật thất rộng rãi nối đuôi nhau mà đi.
Tĩnh Hư quay đầu lại nhìn Nhã tiên sinh một cái, người phiên bang thần bí này từng là kẻ chắp nối đến từ Nam Dương khi hắn mua lậu tử lưu kim thay Phó Chí Thành, ở Trung Nguyên không biết bao nhiêu năm rồi, hết sức khôn ngoan.
Nhã tiên sinh nghe một phen “Khao quân từ” moi hết ruột gan ấy, trên mặt ngay cả một tẹo dao động cũng không có, ánh đèn măng-sông kéo đường vân ở miệng dài và sâu hơn, hắn đứng ở nơi tranh tối tranh sáng, với nụ cười mỉm châm chọc như thật như giả.
Tĩnh Hư lần đầu tiên ăn bớt một phần tử lưu kim của Phó Chí Thành, đã từng định thông qua Nhã tiên sinh mà bán lại, đổi thành vàng bạc, để mỗi ngày nằm ngủ trên đó, từ khi ấy Nhã tiên sinh đã tận tình khuyên hắn giữ lại số tử lưu kim này, định kỳ dời đến một nơi an toàn hơn, sau đó từ từ bắt đầu tích góp vũ khí.
Năm đó Nhã tiên sinh từng dặn hắn, chỗ trữ vũ khí và tiền tài không thể là cùng một chỗ.
Xem ra, người phiên bang nông sâu khó lường này tựa hồ đã sớm liệu được cục diện hiện giờ.
Trong lòng Tĩnh Hư đầu lĩnh sơn phỉ đa nghi đột nhiên sinh ra một nghi vấn, hắn nghĩ: “Nhã tiên sinh này thật sự chỉ là một địa đầu xà buôn lậu tử lưu kim thôi sao?”
Đúng lúc này, một thủ hạ đột nhiên tới báo: “Đại ca, nhìn thấy người mặc hắc giáp đi đến nơi đậu ưng rồi!”
Nghi hoặc mới nảy mầm trong lòng Tĩnh Hư chớp mắt bị sự mừng rỡ như điên bao phủ: “Nhã tiên sinh nói không sai, chúng quả nhiên mắc mưu, khởi động bạch hồng tiễn, chặn được một khắc thì hay một khắc! Theo kế hoạch toàn quân tăng tốc tiến lên! Mau!”
Lúc này, một xa đội áp tải tử lưu kim ít gây chú ý đang im ắng tới gần kho quân nhu Tây Nam, ở chỗ cửa vào, hán tử cầm đầu hơi đẩy mũ lên, lộ mặt cho vệ đội trưởng của kho quân nhu thấy: “Là ta đây.”
Việc mua lậu tử lưu kim, càng ít người biết càng tốt, bởi vậy bên Tĩnh Hư chở tử lưu kim và bên Phó Chí Thành nhận hàng, đều là tâm phúc cố định, vệ đội trưởng kho quân nhu chính là người phụ trách chắp nối với sơn phỉ trong trú quân Nam Cương, Phó Chí Thành yêu cầu hắn mỗi lần nhận tử lưu kim đều tuyệt không thể lộ ra, nhất định phải làm im ắng không một tiếng động.
Dựa theo lệ thường, vệ đội trưởng trước mặt thủ hạ không gặng hỏi một câu, sắc mặt như thường vẫy tay gọi họ, để cho vào, hơn nữa quen đường quen lối dẫn họ đến hướng kho tử lưu kim, chỉ là hôm nay, vệ đội trưởng đi hai bước, ma xui quỷ khiến lắm miệng hỏi một câu: “Ta nhớ mấy hôm trước các ngươi vừa đưa tới một đợt, sao mới đó lại đưa tới nữa?”
Sơn phỉ áp tải tử lưu kim giấu cả khuôn mặt dưới mũ, giọng ồm ồm: “Đây là chuyện của đại nhân và đại ca, làm sao ta biết được?”
Vệ đội trưởng không biết thế nào mà hơi lơ đãng, vừa tìm chìa khóa vừa nói: “Không giấu gì ngươi, hôm qua đại nhân nhà ta điều động hơn một nửa nhân thủ đi theo ngài, chẳng ai biết là có chuyện gì.”
Sơn phỉ đội mũ nhìn chằm chằm động tác mở kho của hắn, vô thức liếm môi, thô lỗ thúc giục: “Đều là chân sai vặt, bọn ta cũng không rõ, mở cửa nhanh đi!”
Tay vệ đội trưởng đang vặn chìa khóa chợt khựng lại, hắn cau mày quay đầu: “Sao ta cảm thấy ngươi hôm nay…”
Tiếng hắn nói đột nhiên ngừng bặt, bởi vì nhìn thấy một sơn phỉ đang ở cách ba bước cầm một cây nỏ nhỏ chỉ vào yết hầu hắn.
Vệ đội trưởng rùng mình, bọn sơn phỉ lập tức biết sự việc đã bại lộ, dứt khoát đã làm thì làm cho trót, kẻ cầm đầu phất tay, đoản tiễn trên nỏ lập tức như độc xà phun nọc chui vào yết hầu vệ đội trưởng, một hơi hắn hít vào để chuẩn bị cao giọng hô lên rốt cuộc không còn cơ hội thở ra nữa.
Sơn phỉ đội mũ chợt tiến lên một bước, dùng bả vai đỡ thân hình vệ đội trưởng ngã xuống, giơ tay lấy chìa khóa trên cửa kho-
Tim hắn muốn nhảy ra khỏi ngực, bởi vì chỉ cần mở cánh cửa này ra, mấy vạn đại quân Nam Cương, ba ngàn quỷ quạ đen Huyền Thiết, tất cả đều bị hắn bóp cổ.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy bên tai có một tiếng rít, sơn phỉ đội mũ nhất thời chưa thể định thần thoát khỏi sự hưng phấn cực độ, theo bản năng ngoảnh lại nhìn, thì thấy tất cả thủ hạ bên cạnh đều hoảng sợ ra mặt, bấy giờ hắn mới cảm giác được cánh tay mình bất thường – cái tay mới cầm chìa khóa bị thiết tiễn từ trên trời giáng xuống bắn xuyên qua, làm cả cánh tay chỉ còn dính đúng một tấc thịt!
Cánh tay đứt một nửa nắm chặt chìa khóa kho, vừa không xoay được, vừa chắn ở đó.
Sơn phỉ rốt cuộc rú lên thảm thiết không giống tiếng người.
Chỉ trì hoãn giây lát, huyền ưng đuổi tới đã nhao nhao đáp xuống, Thẩm Dịch tay cầm cung tên chưa cất trực tiếp đáp lên nóc kho tử lưu kim, lấy Huyền Thiết hổ phù từ trong lòng ra, dưới hổ phù lủng lẳng sợi dây thừng, như mua một tặng một mà treo lệnh kích trống đầu tiên của Đại Lương.
Y trường thân ngọc lập đứng đó, sau lưng ưng giáp là đôi cánh đen như mây, nói với trú quân Nam Cương đang kinh ngạc đến ngây người trong kho quân nhu Tây Nam: “Huyền Thiết hổ phù và lệnh kích trống đều ở đây, ta phụng mệnh An Định hầu tiếp quản binh quyền quân nhu Tây Nam, kho quân nhu hiện tại giới nghiêm, đạo tặc giết chết tại chỗ!”
Ba phỉ thủ Nam Cương còn chưa biết sự tình có biến, lúc này đang chia binh ba đường, dẫn thủ hạ từ dưới đất chui lên, xoa tay hăm hở chia nhau đến kho quân nhu Tây Nam.
Đúng lúc này, Tĩnh Hư bỗng nghe thấy một tràng tiếng kim thạch lanh lảnh, như là vật nặng và đá từ trên đỉnh núi va chạm lăn xuống, liền ngẩng đầu lên theo bản năng.
Một cái đầu người bọc trong trọng giáp từ trên sườn núi lăn xuống.
Trọng giáp ấy là hắn giấu trong xe chở tử lưu kim, muốn lẻn vào kho quân nhu Tây Nam.
Tĩnh Hư cứng đờ người-
Chỉ thấy trú quân Nam Cương bạt ngàn sơn dã, Huyền Thiết hắc giáp như ẩn như hiện bên trong, tên nhọn chi chít từ trên đỉnh núi nhắm xuống họ, mà nửa đội ngũ khác của Tĩnh Hư thậm chí còn ở trong mật đạo dưới chân núi.