Sát Thần

Chương 461: Chương 461: Các ngươi chưa đủ sức




Một nhóm sáu người Tào Chỉ Lam, Trâu Dược Phong, Chung Ly Độn, Tư Đồ lặng lẽ chờ ở ngay bên ngoài.

Hai gã cao thủ Thông Thần cảnh, hai gã võ giả thiên vị cảnh, cộng thêm nhân tài kiệt xuất nhưng cảnh giới hơi thấp là Tào Chỉ Lam, Phan Triết, một cỗ lực lượng này nếu đặt ở Vô Tẫn hải đã đủ để khiến rất nhiều võ giả nghẹn họng nhìn trân trối, không dám đối nghịch với họ.

Nhưng mà, khi đang đợi Thạch Nham, sáu người này lại không thoải mái một chút nào, ngược lại ai nấy còn vẻ mặt ngưng trọng, như lâm đại địch.

Tên của Thạch Nham đã sớm truyền khắp Vô Tẫn hải.

Chiến Ma Kì Tha, Thanh Minh, Thiên Hậu, Địa Hoàng, đủ loại kinh lịch khiến những người này ý thức được Thạch Nham cảnh giới không tính là quá cao nhưng lại cực kỳ đáng sợ, nếu không có Trâu Dược Phong, Tư Đồ thì bọn họ chỉ sợ còn không dám ở lại nơi này.

"Lát nữa nhất định phải cẩn thận." Tào Chỉ Lam vẻ mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Cảnh giới của hắn mỗi một ngày đều tựa hồ tăng rất nhanh. Lần trước khi ở Vô Tẫn hải hắn mới chỉ có tu vi niết bàn cảnh, hiện giờ mới qua, đã trực tiếp bước vào thiên vị cảnh, hắn khi đó đã khiến cho ba người bọn Thanh Minh vô công mà về, chật vật vô cùng, hiện tại hắn dã bước vào thiên vị cảnh, khẳng định càng khó đối phó."

" Tiểu thư yên tâm."

Trâu Dược Phong nhướn mày, lạnh lùng cười: "Thiên Địa, Địa Hoàng tuy rằng cũng là Thông Thần cảnh, nhưng hai người này chỉ có liên thủ thì mới thật sự có thực lực của võ giả Thông Thần cảnh. Ta và Tư Đồ huynh Tư Đồ huynh đều là lực lượng khổ tu tích lũy ra, khác với Thiên Hậu, Địa Hoàng. Chúng ta liên thủ cho dù là tiểu tử đó có bí pháp tăng tiến thực lực thì chúng ta cũng có thể khiến hắn chết ở đáy biển."

Tư Đồ Kiệt cười cười: "Lúc trước khi ở Nhật đảo, ta đã từng thử rồi, tiểu tử đó tuy rằng có thể mượn dùng ngoại lực, nhưng cảnh giới thực sự thì dù sao vẫn khó có thể xoay chuyển. Linh hồn thức hải của hắn so sánh với chúng ta thì ước chừng vẫn kém một cấp bậc, chỉ cần xuống tay từ phương diện này thì nhất định có thể khiến hắn không thể đào thoát."

"Ừ." Chung Ly Độn gật đầu: "Thức hải khó có thể phát sinh biến hóa, chỉ cần xuống tay từ phương diện linh hồn, trong nháy mắt xâm nhập thức hải của hắn, hắn tuyệt đối ăn không tiêu. Nếu chúng ta hành động đủ nhanh, ta nghĩ hắn ngay cả cơ hội thi triển ngoại lực cũng không có, sẽ bị chúng ta phá thức hải, trực tiếp khiến linh hồn của hắn bị vẫn diệt."

" Hắn đối với vận dụng lực lượng linh hồn thì không tầm thường đâu, vẫn phải cẩn thận một chút."

Phan Triết cười khổ lắc đầu: "Năm đó ở chiến trường vực sâu, hắn từ chỗ Âm Mị tộc học được không ít loại bí pháp linh hồn, nhận thức đối với phương diện linh hồn so với rất nhiều người thì sâu sắc hơn nhiều. Ài, ta chính là người bị hại, biết nhận thức của hắn về linh hồn cực kỳ huyền diệu, các ngươi ngàn vạn lần không thể lơ là."

" Sáu người Chúng ta chờ hắn, ta thấy hắn không dám ra khỏi Ngân thạch bảo đâu." Chung Ly Độn lạnh lùng cười: "Hắn nếu không ngốc thì sẽ ở lại trong Ngân thạch bảo, chỉ cần không ra, nể mặt Ngân Sa tộc, chúng ta cũng không thể động vào hắn. Ta tin hắn chắc không dám ra."

"Cũng không nhất định."

Mắt đẹp của Tào Chỉ Lam lấp lánh, nhẹ giọng thở dài: "Người này lá gan so với bất kỳ ai thì đều lớn hơn, ta đoán hắn khẳng định sẽ ra."

" Các ngươi cũng quá đánh giá cao hắn rồi." Chung Ly Độn khinh thường nói.

"Đến rồi!"

Ánh mắt của Tư Đồ Kiệt phát lạnh, không nhịn được hét lên: "Hắn không ngờ từ cửa chính đi ra! Tiểu tử này quả nhiên cuồng vọng! Xem ra căn bản không để chúng ta vào mắt, rõ ràng biết chúng ta sẽ đợi hắn ở cửa chính mà hắn còn dám tới đây, thật sự là không biết sống chết."

" Cũng có thể là không sợ hãi..." Vẻ mặt của Phan Triết cũng quái dị.

Ở cửa lớn của Ngân thạch bảo.

Một đạo thân ảnh thanh niên hùng vĩ đi thong thả tới như lững thững trong sân vắng, tựa hồ không biết phía trước có người ở đang ôm cây đợi thỏ.

Phía sau hắn là một số cường giả hải tộc, âm thầm nhìn về phía này, ai cũng biết sẽ có một hồi đại chiến nổ ra.

Ngay cả hai cao thủ Thông Thần cảnh của Ngân Sa tộc là Ngân Huy và Khắc Lỗ cũng ở trên một tòa nhà cao của thạch bảo, nhìn về phía này.

Hải Lạc ở bên cạnh Khắc Lỗ, nghe hai trưởng bối ở bên cạnh đối thoại, mắt đẹp lóe sáng như minh châu, khóe miệng hiện ra độ cong kích động.

Hải tộc nhân ở ở chỗ sáng, hoặc là từ một nơi bí mật gần đó đều đang từ xa quan vọng.

" Tiểu tử này, quả nhiên cuồng vọng." Khắc Lỗ lắc đầu, nhíu mày: "Người cuồng vọng như vậy ta thực sự chưa thấy bao giờ, có trò hay để xem rồi."

" Nếu hắn có thể thong dong mà tới, ta nghĩ Vô Tẫn hải tương lai tất nhiên sẽ có một phần của hắn." Ngân Huy vẻ mặt nghiêm túc, tán thưởng một tiếng: "Tiền đồ của Kẻ này không thể hạn lượng, ngày sau tất nhiên sẽ là nhân vật cấp bậc như Tào Thu Đạo, Dương Thanh đế, Dương Dực Thiên. Có lẽ, hắn tương lai sẽ còn xuất sắc hơn ba người đó."

" Tộc trưởng, ngươi không ngờ đánh giá hắn cao như vậy?" Khắc Lỗ ngạc nhiên.

" Theo ta được biết, Dương Thanh đế khi bằng tuổi hắn tựa hồ chỉ có tu vi địa vị cảnh. Dương Thanh đế khi ở thiên vị cảnh, ta nghĩ cũng không dám dưới sự rình rập của hai gã võ giả Thông Thần cảnh mà còn dám cuồng vọng như vậy đối trì." Ngân Huy sắc mặt nghiêm lại: "Các ngươi hãy chờ xem, hắn nếu lần này có thể bình yên mà đi, thời đại tương lai nhất định sẽ thuộc về hắn!"

Mắt Khắc Lỗ, Hải Lạc bỗng nhiên sáng lên.

" Làm phiền các ngươi đợi lâu, thật sự ngại quá." Bên ngoài Ngân thạch bảo, Thạch Nham cười cười thở dài: "Đáng tiếc, các ngươi chỉ thuần túy lãng phí thời gian, muốn đối phó ta, ta cảm thấy các ngươi nên để Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên tự thân xuất mã, Trâu Dược Phong, Tư Đồ Kiệt gì đó thì căn bản không đủ sức."

' Tiểu tử ngông cuồng!"

Trâu Dược Phong hừ một tiếng, cười lạnh nói: "Ngươi tính toán kiểu gì vậy? Chỉ là võ giả thiên vị cảnh cũng xứng phải để chủ của nhà chúng ta xuất mã ư? Hôm nay ta sẽ để cho ngươi biết, tình thế của Vô Tẫn hải không phải như ngươi thấy đâu. Cho dù là ngươi tiềm lực vô cùng thì cũng khó mang tới tác dụng gì?"

"Hả?"

Thạch Nham vẻ mặt châm biếm, lắc đầu, lạnh lùng nói: "Ta chờ, xem các ngươi làm gì được ta nào?"

Ba loại năng lượng kỳ dị Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần Thánh Linh Thần, Địa Tâm Hỏa đan vào nhau trong lốc xoáy tinh nguyên, hình thành năng lượng mênh mông, quả thực như nước biển, một cỗ niệm đầu hiếu sát không tự kìm hãm được từ đáy lòng nảy sinh.

Từng dòng sương mù trắng bệch từ lỗ chân lông toàn thân thẩm thấu ra, như là những mảng kén màu trắng thật dày bao trùm nhục thân của hắn.

Một cỗ khí tức thô bạo tà ác, âm trầm lạnh như băng lấy hắn làm trung tâm, lặng lẽ lan tràn ra, nước biển như là bị lực lượng không nhìn thấy chèn ép, đều cách xa hắn.

" Xuất hiện đi!"

Khẽ quát một tiếng với Huyết Văn Giới, một thanh cự kiếm thần bí đột nhiên bay vụt ra.

Cùng lúc đó, yêu trùng chi vương và Phệ Kim Tàm cũng hóa thành hai đạo quang phân biệt nằm úp trên vai hắn, mở to đôi mắt nhỏ lạnh lùng nhìn về phía đám người Trâu Dược Phong.

Mọi người của Hải tộc đồng thời nhận thấy được lực lượng tà ác từ trên người hắn bộc phát ra, ai nấy biến sắc, vẻ mặt kinh thán.

Ở trước cửa Ngân thạch bảo, một thiếu nữ tuổi thanh xuân của Ngọc Bạng tộc kinh hãi che miệng, ánh mắt như dại ra.

Nàng ta lúc trước đã trào phúng Thạch Nham một phen, yến hội của Khắc Lỗ đã xong, nàng ta không có tư cách vào yến hội trên đường về bỗng nhiên phát hiện ở cửa xuất hiện một người quen.

Còn chưa nghĩ nhiều thì nàng ta liền phát hiện từ trên người Thạch Nham đột nhiên bộc phát ra một cỗ năng lượng kinh thiên động địa.

dưới năng lượng ba động cường hãn kia, nàng ta chợt thấy mình nhỏ bé làm sao, ngay cả nhìn về phía Thạch Nham cũng sinh ra một loại cảm giác thất bại không thể địch nổi.

Cảnh giới chênh lệch quá lớn.

Vào lúc này, nàng ta mới biết Thạch Nham lúc trước hàm súc bao nhiêu, cao thủ đáng sợ như vậy chỉ cần vươn đầu ngón tay ra cũng có thể dễ dàng diệt sát nàng ta.

Nhớ tới sự bất kính lúc trước, nàng ta bỗng nhiên nghĩ mà sợ, lặng lẽ lùi về trong thành, lo lắng sẽ bị Thạch Nham phát giác.

" Danh bất hư truyền!"

trong Ngân thạch bảo, đồng tử Khắc Lỗ co rụt lại, bỗng nhiên gật đầu, vẻ mặt kinh.

"Lúc này, ngươi đã biết ta vì sao đánh giá hắn cao như vậy rồi chứ?" Ngân Huy cười cười.

Khắc Lỗ gật đầu: "Kẻ này nếu cứ tiếp tục trưởng thành như vậy, tương lai tất nhiên sẽ là đệ nhất nhân của Vô Tẫn hải! Ài, ta cuối cùng cũng biết vì sao tộc trưởng coi trọng hắn như vậy, Dương Thanh đế thật sự là có phúc khí tốt, không ngờ lại có một tên gia hỏa như thế này ở Dương gia."

" Ngàn vạn lần đừng coi khinh Dương gia."

Ngân Huy vẻ mặt nghiêm lại: "Nộ Lãng từng nói qua, trong Vô Tẫn hải, Dương Thanh đế là khó khăn nhất một người khó đối phó nhất, chỉ cần chưa tận mắt thấy hắn chết thì vĩnh viễn tin tin nhân vật như vậy sẽ vẫn diệt. Hải tộc Chúng ta tạm thời tĩnh quan kì biến, cũng là lo lắng Dương Thanh đế sẽ quay về vào một lúc nào đó."

" Dương gia lợi hại thật." Khắc Lỗ cảm thán nói.

" Đừng cho hắn cơ hội chuẩn bị!" Chung Ly Độn đột nhiên khẽ quát một tiếng.

Vô số thần thức niệm đầu của Tư Đồ Kiệt như là từng xúc tua bỗng nhiên lan ra, trực tiếp nhằm về phía thức hải của Thạch Nham.

Trâu Dược Phong cũng không dám do dự, cùng lúc ngưng luyện thần thức thành một chùm tia sáng màu bạc mắt thường có thể thấy được từ trên trời trực tiếp bổ về phía Thạch Nham.

Bên trong chùm tia sáng màu bạc, thật sự mơ hồ có thể thấy được từng dòng điện lưu rất nhỏ.

Thần thức thực chất hóa!

Hơn nữa bên trong thần thức còn có thêm lôi điện chi lực, đây là hồn kĩ thành thục.

Trâu Dược Phong hai mắt sáng ngời như tinh thần, tinh khí thần hòa làm một, tụ tập ngưng luyện vô số thần thức, khống chế một đạo Tru thần điện mâu kèm thêm lôi điện chi lực, ý đồ một kích tiêu diệt linh hồn của Thạch Nham.

Cửu thiên lôi điện trước nay là khắc tinh của linh hồn, một khi đẻ lôi điện chi lực đánh vào thức hải, bắn tới linh hồn, ngay cả võ giả Thông thần cảnh e là cũng ăn không tiêu.

Hồn Tru thần điện mâu này chính là sát chiêu cường đại nhất của Trâu Dược Phong, bằng vào kĩ này, hắn đã hoành hành Vô Tẫn hải nhiều năm, ngay cả Tào Thu Đạo cũng từng nói, đã bị thương bởi Tru thần điện mâu.

Tru thần điện mâu vừa ra, các cao thủ hải tộc của Ngân thạch bảo chỉ cần là người thần thức có thể cảm ứng được thì đều vẻ mặt kinh biến.

Thạch Nham là đích nhắm, dưới sự chú mục của mọi người, lại đột nhiên nhắm mắt lại.

Bên trong Thức hải, chủ hồn mở ra con mắt thứ ba, Cửu U Phệ Hồn Diễm phóng xuất ra từng dòng hỏa viêm kỳ dị, bắt đầu tỏa ra bên trong thức hải.

Trùng kích linh hồn của Tư Đồ Kiệt và Trâu Dược Phong mãnh liệt đánh vào thức hải của hắn.

Từng bó hỏa viêm giống như ngửi thấy mùi máu tươi lập tức ùa tới, đốt cháy linh hồn chi lực vừa xâm nhập vào thức hải.

"Xì xì xì!"

dưới hỏa viêm của Cửu U Phệ Hồn Diễm, xúc tua của linh hồn Tư Đồ Kiệt, Tru thần điện mâu của Trâu Dược Phong trong khoảnh khắc hóa thành hư vô.

Bản thân Tư Đồ Kiệt, Trâu Dược Phong sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thần thức đại thương.

"Ta đã nói rồi, các ngươi chưa đủ sức."

Thạch Nham nhếch miệng cười, bỗng nhiên nói: "Tư Đồ Kiệt, ta biết ngươi là ai, lúc trước trên Nhật đảo, chính là linh hồn của ngươi xâm nhập tới, ngươi vừa phóng ra khí tức của thần thức thì ta đã nhớ ra rồi. hắc hắc, rất tốt, rất tốt, cũng nên báo thù rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.