Sát Thần

Chương 409: Chương 409: Cắn nuốt hư linh




Thạch Nham và Thải Y sóng vai, mất mười phút, cuối cùng cũng vào bên trong địa để.

trong địa để có động thiên khác, có một một mảng đầm lầy cực lớn.

Trong đầm lầy sinh trưởng rất nhiều cây cối quái dị như cây mây, cây cối, hình người, mỗi một gốc cao mười thước, hơn nữa ở đầm lầy trong chậm rãi di động tới, từng đạo u hồn lượn lờ chung quanh đầm lầy, tản mát ra những ý nghĩ tà ác, có thể ảnh hưởng tới thức hải của người ta.

U hồn này tỏa ra quang mang màu xanh bóng, thủy dịch của đầm lầy cũng màu xanh đậm, khiến đầm lầy trông rất quỷ dị, âm trầm như là quỷ giới.

Hơn mười tên võ giả niết bàn, thiên vị chi cảnh phân tán ở các phương hướng của đầm lầy, ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị, đều tranh đấu với u hồn và quái thụ hình người.

Một võ giả chết, máu cả người sẽ bị rút hết, linh hồn bất diệt sẽ nhanh chóng bị u hồn này đồng hóa, cũng thành u hồn, nhìn chằm chằm vào võ giả có khí tức nhân loại rồi phóng xuất ra linh hồn ba động khủng bố.

Trong đầm lầy, võ giả khắp nơi tụ tập với nhau, đều đang tranh đấu, trong đó có đoàn người Triệu Phong ở cách bên trái Thạch Nham mười thước, đang ứng phó với đằng thụ và u hồn này, vẻ mặt có chút ngưng trọng.

Thạch Nham và Thải Y sau khi xuống dưới thì cũng không dừng lại lâu, lập tức tới chỗ đám người Triệu Phong, Xích Tiêu.

" Thạch Nham cẩn thận, những đằng yêu và hư linh này cực khó đối phó. Đao kiếm và các loại lực lượng công kích đối với hư linh thì không có hiệu quả, chỉ có công kích linh hồn ẩn chứa ý cảnh thì mới có thể tiêu diệt được hư linh.Còn đằng yêu này là một loại dị vật giữa sinh vật và thực vật, có thể hút máu người, dùng người máu người để làm lớn mạnh bản thân, đừng có để bị chúng quấn lấy.

Triệu Phong vừa thấy hắn tới thì lập tức cao giọng nhắc nhở hắn.

" Đằng yêu thì có thể dùng lực lượng để oanh kích, thứ này rất tà dị, cây mây có gai, một khi đâm vào thân thể người thì sẽ cắm vào mạch máu, hút khô máu tươi của võ giả. Ngàn vạn lần đừng để bị quấn phải, còn hư linh thì có lực ăn mòn linh hồn đáng sợ, một khi bị hư linh chui vào thức hải thì bị hư linh khống chế."

Xích Tiêu đang ứng phó với một đằng yêu, trên người lượn lờ sương khói nồng đậm, cả người hắn như ẩn như hiện trong sương khói, một khi có cây mây tới thì hắn sẽ ẩn nấp ở sâu trong sương khói, khiến cây mây này khó có thể tìm phương vị của hắn.

Huynh đệ Lý Duyệt, Lao Lý chỉ lo ứng phó với hư linh, không rảnh nhắc nhở Thạch Nham, phát hiện hắn đã tới đây thì mới giành lúc rảnh để nói với hắn chỗ lợi hại của đằng yêu và hư linh.

Ba đằng yêu, rễ cắm sâu trong đầm lầy, lại có thể hoạt động linh hoạt, giống như chân vậy.

Mười hư linh tới lượn lờ quanh đám người Triệu Phong, Lý Duyệt, tựa hồ biết chiến thuật, mỗi một lần đều cùng nhau trùng kích, đồng thời phóng xuất ra tinh thần ba động mãnh liệt về phía đám người của Quang Minh thần giáo và Xích Tiêu.

Dưới những tinh thần ba động này, Triệu Phong, Lý Duyệt coi như là ứng phó thoải mái có thừa, nhưng huynh đệ Lao Lý thì có chút khổ không nói nổi, hai người sắc mặt khó coi, cậu tinh thần ba động này không ngừng lui về phía sau, chặt chẽ thủ thức hải, rất sợ bị hư linh này chiếm tâm thần.

Thạch Nham quan sát một chút, phát hiện có rất nhiều võ giả ánh mắt trống rỗng, đồng tử có màu xanh lục, cùng với những hư linh này công kích các võ giả khác,

Những người đó rõ ràng cũng là võ giả, lại tựa hồ bị hư linh chiếm thức hải, đã không còn ý thức của mình, hoàn toàn bị hư linh khống chế, chỉ biết máy móc triển khai công kích về phía những võ giả khác.

Thạch Nham, Thải Y sau khi đi tới đây thì lập tức gia nhập vòng chiến, công kích đối với đằng yêu cùng đám người Xích Tiêu, Triệu Phong.

Thạch Nham chỉ nhìn lướt qua, liền phát hiện trong đầm lầy này có rất nhiều võ giả, chỉ là bởi vì tất cả mọi người tất cả mọi người đang giao chiến với đằng yêu, hư linh, hắn tính toán sơ qua, thấy nơi này ít nhất cũng có tới bảy tám đoàn võ giả.

Ở phương vị Xa hơn tựa hồ cũng có tranh đấu phát sinh, nhưng bởi vì cách xa nhau, hắn rất khó nhìn rõ, trước khi tới tiểu đảo này, một thân tinh nguyên của hắn đã thông qua yêu tinh khôi phục lại rồi, Huyền Băng Hàn Diễm và Địa Tâm Hỏa cũng khôi phục được bảy tám phần lực lượng, hiện giờ đều đang ngủ đông trong huyết văn giới, tùy thời có thể theo sự triệu hồi của hắn mà ra.

Có nhiều chỗ dựa như vậy, hắn cũng không lo lắng, ung dung ứng phó với những cây mây, còn chú ý tới tình trạng chung quanh.

"Cẩn... thận!"

Thải Y khẽ kêu một tiếng rồi hô về phía Thạch Nham: "Phía sau ngươi!"

Một con hư linh màu xanh bóng hóa thành một cột lục quang, vòng qua Lao Lý rồi bỗng nhiên đánh về phía hắn.

Hư linh đó chính là linh hồn diễn biến mà thành, không có nhục thân, nhưng lại có linh hồn ba động cực kỳ mãnh liệt, từng đạo niệm đầu tà ác đột nhiên đâm vào trong óc hắn, hư linh đó chợt vượt qua, bay thẳng vào thức hải của hắn.

Thạch Nham chưa quay người lại đã lập tức cảm thấy trong óc đau đớn vô cùng, như bị vô số cương châm đâm vào trong đầu, vô cùng đau đớn.

Trong cơn đau, hắn có một thoáng sơ sẩy, chỉ một thoáng thôi nhưng đa khiến hư linh thừa cơ mà vào.

Một đạo lục quang đột nhiên biến mất trong đầu hắn.

Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu sắc mặt đại biến, Thải Y cũng lo lắng, khẽ kêu: "Thạch Nham, ổn định tâm thần, đừng để bị hư linh khống chế!"

Sự xâm nhập của loại linh hồn này, người khác rất khó cứu giúp, đám người Triệu Phong, Xích Tiêu cũng chỉ trơ mắt nhìn hư linh nhảy vào trong thức hải hắn.

Thức hải của Mỗi một võ giả đều là nơi huyền cất chứa sinh, thần thức của người khác nhảy vào thức hải, sẽ chỉ làm thức hải càng thêm hỗn loạn, nói không chừng ngược lại sẽ làm thức hải trở nên cuồng bạo, sẽ khiến hư linh khống chế nhanh hơn.

Bởi vậy, nhìn thấy Thạch Nham bị hư linh nhảy vào thức hải, đám người Triệu Phong cũng không dám mạo muội đưa thần thức vào, bọn họ biết một khi làm như vậy, sẽ chỉ làm Thạch Nham càng loạn hơn.

Chiến đấu với hư linh chỉ có thể dựa vào tu vi linh hồn của mình, dựa vào ý chí cường đại, nếu không thể ngăn cản hư linh nắm giữ, sẽ thành nô lệ của nó, triệt để trầm luân.

Đám người Triệu Phong, Xích Tiêu, Thải Y chấn động, khi ứng phó đằng yêu vẫn phân tâm nhìn về phía hắn, không biết hắn có thể ứng phó được hay không.

Trong thức hải của Thạch Nham.

Một con hư linh xâm nhập vào trong, dẫn tới dị biến của thức hải hắn, vô số dòng thần thức của toàn bộ thức hải trong khoảnh khắc tựa hồ bỗng nhiên trở nên vô lực, một loại tinh thần ba động đáng sợ từ trên hư linh ùa ra, lấp đầy toàn bộ thức hải.

Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên mê mang trống rỗng.

Đám người Xích Tiêu vừa thấy ánh mắt của Thạch Nham trống rỗng thì trong lòng phát lạnh, thầm kêu không ổn rồi.

Thải Y biến sắc, lộ ra vẻ lo lắng, lại quát to: "Bảo vệ tâm thần!" Nhưng vào lúc này, Thạch Nham bỗng nhiên nhếch miệng cười cười rồi hắc hắc nói: "Yên tâm đi, ta không sao!"

Ngũ ma ẩn núp trong Thức hải đột nhiên hóa thành năm đạo hư ảnh cực lớn, ở bên trong thức hải đột nhiên đánh về phía hư linh đó, hư linh đó ở bên trong thức hải của hắn, hiện ra thần thái cực kỳ bối rối, không ngờ lại không ngờ lại không dám tiếp tục lưu lại, như là phát hiện ra vật gì đó rất đáng sợ, vội vàng chui ra ngoài.

Ngũ Ma ùa lên, cùng nhau cuốn lấy hư linh đó, không ngờ lại há ra cái miệng đầy răng nanh, trực tiếp cắn xé hư linh đó.

Trong Thức hải, chủ hồn của hắn cũng mở ra con mắt thứ ba, khí tức tà ác của Cửu U Phệ Hồn Diễm cũng lặng lẽ mở ra.

Chỉ một chốc như vậy hắn đã khôi phục lý trí, không ngờ không chịu chút ảnh hưởng nào, biến cố như vậy khiến đám người Triệu Phong hoảng sợ.

" Những hư linh này giao cho ta đi."

Khi mọi người đang kinh hãi, sắc mặt Thạch Nham ngây ra, lộ ra vẻ hưng phấn rồi nói: "Đừng đối phó với hư linh, một mình ta đủ rồi."

Sau khi Ngũ Ma ăn hư linh, hắn rõ ràng nhận thấy được Ngũ Ma lớn mạnh hơn, còn có vẻ thèm thuồng, trong mắt Ngũ Ma, hư linh tựa hồ chính là một loại dược tề đại bổ, có thể tăng cường lực lượng của chúng.

Có phát hiện này, Thạch Nham trực tiếp bỏ phòng ngự linh hồn, đứng đó bất động chờ hư linh chui đầu vô lưới.

Trí tuệ của Hư linh cũng không cao, căn bản không thể nhận được bài học, phát hiện Thạch Nham không bố trí phòng vệ thì hư linh đều hóa thành từng dòng lục quang trực tiếp chui về phía thức hải của hắn. Mỗi khi một hư linh chui vào trong thức hải của hắn thì hiện tại phía trên thức hải có Ngũ Ma đang nổi lơ lửng, còn có chủ hồn của hắn phóng xuất ra khí tức thiên địch hủy diệt tất cả linh hồn, thì đều muốn liều lĩnh thoát ra.

Lúc này Ngũ Ma sẽ đều tự phân tán, tìm kiếm hư linh trong thức hải của hắn. Hư linh chạm phải Ngũ Ma thì giống như là bị nhựa cao su dính lấy, không thể động đậy.

Ngũ Ma cực kỳ hưng phấn, cầm lấy hư linh rồi căn nuốt.

Một con hư linh sắp chạy ra khỏi thức hải của hắn thì bị Cửu U Phệ Hồn Diễm của chủ hồn chiếu ra tà quang, lập tức hồn phi yên diệt, biến mất vô tung vô ảnh.

Cửu U Phệ Hồn Diễm có năng lực diệt sát tất cả linh hồn tà ác, hư linh này tiến vào trong thức hải của hắn quả thực chính là chịu chết, không có một hư linh nào có thể đào thoát.

Đám người Triệu Phong mắt thấy từng con hư linh chui vào thức hải của hắn, nhưng hắn lại tươi cười, còn ung dung hết nhìn đông tới nhìn tây, tựa hồ đang tìm thêm hư linh, điều này khiến cho đám người Triệu Phong quả thực không còn gì để nói, đều lắc đầu thở dài, khiếp sợ không thôi vì năng lực quỷ dị này của Thạch Nham.

Rất nhanh, một khối hư linh lượn lờ trên đám người Triệu Phong đều bị Ngũ Ma trong thức hải của Thạch Nham ăn hết.

Ngũ Ma sau khi hấp thu hư linh thì thể tích lớn mạnh, hình tượng càng lúc càng rõ ràng, ngay cả mặt mũi ngay cả mặt mũi đều trở nên trông rất sống động.

ThạchNham vẫn chưa thỏa mãn.

Mỹ vị Như vậy ở trước mặt, nếu không hưởng dụng thì chẳng phải là quá lãng phí ư?

"Ta đi tìm hư linh khác, các ngươi cứ cẩn thận xử lý đằng yêu đi."

Thông báo với Thải Y một tiếng, Thạch Nham cười ha ha rồi tách ra, chạy trong đầm lầy.

Những hư linh đang đánh về phía các võ giả khác phát hiện thức hải của hắn hoàn toàn không bố trí phòng vệ thì ai nấy đều lao vào trong thức hải của hắn.

Tất cả hư linh rơi vào thức hải của hắn chỉ có vào chứ không có ra, đều thành chất dinh dưỡng bổ sung năng lượng cho Ngũ Ma, ở trong thức hải của hắn nhất nhất bị Ngũ Ma ăn hết.

Đội võ giả này rất nhanh phát hiện ra dị thường, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, âm thầm quan sát Thạch Nham.

" Thạch Nham, ta là Dạ Trường Phong, tới đây giúp ta một chút!"

Một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên từ sau một đám đằng yêu bên trái truyền đến, nghe thanh âm này tựa hồ đang có chút lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.