Sát Thần

Chương 768: Chương 768: Chân diện mục




Hơn ba tháng thời gian, Thạch Nham đã giết không ít người, lấy được chiến tích xa xỉ, nhưng mà, so sánh với cùng năm cổ lực lượng khác, hắn vẫn yếu đi không ít...

Người mà hắn giết chết, đều là Thần Vương nhất trọng thiên, vẫn không thể xử lý cường giả cảnh giới Thần Vương Nhị trọng thiên, hơn nữa mỗi một lần chiến đấu qua đi, hắn đều biến mất mấy ngày, sau đó mới có thể hiện thân.

Không giống năm cổ lực lượng còn lại, sẽ tàn sát không biết mỏi mệt, dường như vĩnh viễn sẽ không mệt mỏi.

Cách xác định ở Cực Đạo luyện ngục tràng được bao nhiêu công huân, cũng không phải lấy giết nhiều ít người để cân nhắc, mà còn muốn xem cảnh giới người bị giết chết.

Dựa theo quy củ do Độ Thiên Kỳ thiết lập, giết chết một người cảnh giới Thần Vương Nhị trọng thiên võ giả, có thể tính bằng mười tên cảnh giới nhất trọng thiên, đám người dưới trướng Lỵ An Na cùng Áo Cách Lạp Tư, giết chết người, có mấy người là Thần Vương Nhị trọng thiên, mức độ này, trước mắt thì Thạch Nham vẫn thua kém.

Vì cảnh giới thực của hắn chỉ là Chân Thần, cho nên có đều hạn chế, Thần Vương Nhị trọng thiên cảnh giới, hắn tạm thời còn không dám khiêu chiến.

Chỉ có chờ mong khi đột phá đến Thần Vương cảnh giới, hắn mới có thể vượt cấp khiêu chiến, sau khi thắng lợi, mới có thể có tự tin giết chết người khác mà không bị tiêu diệt lại.

Hiện tại, có lẽ hắn có thể giết chết một cái võ giả Thần Vương Nhị trọng thiên, nhưng chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như vậy, sẽ bị thương, có thể còn phải chịu trọng thương, mỗi giây mỗi phút ở Cực Đạo luyện ngục tràng đều có hung hiểm, không hề có thời gian thái bình.

Khi võ giả giao chiến, sẽ tạo thành dao động khủng bố, sẽ hấp dẫn tử tù ở xung quanh tụ tập lại đây.

Một khi người khác nhìn thấy ngươi lộ ra vẻ mệt mòi, bị trọng thương, sẽ không nói đến quy củ gì, ngược lại sẽ thừa dịp ngươi bị thương muốn mạng ngươi.

Bởi vậy, đối với người luôn có phán đoán chính xác như Thạch Nham, cho tới bây giờ, cũng không dám dễ dàng khiêu chiến Thần Vương Nhị trọng thiên.

Không phải là sợ thua, mà là sợ sẽ gặp phải áp chế, mất nhiều hơn được không nói, còn sẽ trở thành con mồi của những người ẩn núp.

Hắn có chuẩn tắc làm việc của hắn, có lẽ cũng là vì hắn rất cẩn thận, cho nên hắn có thể sống tốt, từng bước mạnh mẽ tiến giai, tích lũy lực lượng, chờ đợi cơ hội đột phá.

Hôm nay, sau khi hắn ẩn nhẫn tích lũy ba tháng, cơ hội đột phá kia, rốt cuộc chậm rãi tới rồi.

Một góc của Luyện Ngục Tinh.

Đám người Lỵ An Na cùng Áo cổ Đa, mắt nhìn xuống hồ nước, nhìn mọi người ở các cái khu vực giao chiến, sắc mặt lạnh như băng, cũng không tiếp tục đấu võ mồm, châm chọc như lúc trước.

Chiến đấu cho tới bây giờ, đã muốn dần dần sáng tỏ, không có gì ngoài dự kiến mà nói, thì ba người dưới trướng Lỵ An Na, cùng ba người của Áo Cách Lạp Tư, sẽ lấy được thắng lợi cuối cùng, trở thành nhóm giết người nhiều nhất.

về phần Á Lan, Thiết Mục cùng hai người dưới trướng La Thiết Tư Đặc, cùng với Đạt Mông cùng với một người, tuy rằng cũng thật nhẹ nhàng, vui mừng không có đụng tới tình huống khó giải quyết, có lẽ trước mắt đến xem, bọn họ rất khó đạt được thắng lợi cuối cùng.

Trong mắt người xem, ba tháng chiến đấu, kết quả cuối cùng, người thắng trận, tất nhiên sẽ là ba người dưới trướng Lỵ An Na, hoặc là ba người Áo Cách Lạp Tư.

Còn một điều làm cho mọi người canh cánh trong lòng, đó là vụ cá cược giữa Lỵ An Na cùng Áo cổ Đa, là Thạch Nham.

Bọn họ đều đang yên lặng mong đợi, hy vọng áo Cách Lạp Tư cùng Thạch Nham chạm mặt ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng, chờ mong một trận chiến của hai người này.

Nhưng mà, Cực Đạo luyện ngục tràng thật lớn, có được một nửa lãnh thổ của Luyện Ngục Tinh, rộng rãi bát ngát, cơ hội cho hai người chạm mặt ở trong đó, cũng không phải rất lớn.

Trừ khi, trừ khi bọn họ chủ động tìm kiếm.

Hiện giờ Áo Cách Lạp Tư, đang làm chuyện này, mỗi khi hắn sắp giết một người, ở trước khi giết chết người nọ, đều đã hỏi tin tức của Thạch Nham, hy vọng mau chóng được vị trí của Thạch Nham, nhanh chóng giết chết Thạch Nham.

Hắn ghi nhớ lí do thoái thác của Áo cổ Đa, cừu hận của hắn đối với Thạch Nham, làm cho hắn mỗi ngày đều đang tức giận.

Nhưng mà, người cùng Thạch Nham chạm mật, gần như đều bị hắn vô tình giết chết, cũng vì như thế, Áo Cách Lạp Tư không thể nào biết được tin tức của Thạch Nham, hắn đã có chút vội vàng xao động.

Ngày này, cơ hội của Áo Cách Lạp Tư đã tới, hắn đụng phải tên võ giả ám linh tộc cảnh giới Thần Vương Nhị trọng thiên mà Thạch Nham gặp được đầu tiên kia, đều là Thần Vương Nhị trọng thiên, lực lượng của thiên chi kiêu tử như Áo Cách Lạp Tư, vốn là mạnh hơn hắn, huống chi, Áo Cách Lạp Tư còn không phải chỉ là một người.

Vận mệnh của người nọ, đà được định trước.

Thảm bại, trọng thương, cho nên bị giam cầm linh hồn cùng thân thể.

Lúc này, áo Cách Lạp Tư không có vội vả xuống tay, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Nhưng có tin tức của một người dự thi mới Chân Thần Cảnh? Người nọ là người dự thi bên trong chúng ta, là hai người cảnh giới yếu nhất, hắn không biết triệu hoán yêu thú, nếu ngươi có biết phương hướng của hắn, nói cho ta biết, ta cho ngươi chết toàn thây.”

Ám linh tộc cường giả đã bị giam cầm linh hồn cùng thần thể, vẻ mặt tuyệt vọng, hắn nghe qua tên của Áo Cách Lạp Tư, biết thủ đoạn hung tàn của đối phương, bởi vậy, chỉ là hơi do dự, hắn đã nói ra: "Ta biết phương hướng của hắn.”

Ánh mắt Áo Cách Lạp Tư bỗng phát sáng lên, sắc mặt thay đổi, "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết phương hướng đại khái, ngươi có thể không chịu thống khổ chết đi, thần thể của ngươi có thể đầy đủ.”

"Ba tháng trước ta có gặp qua hắn, sau đó âm thầm ẩn núp đi theo một thời gian ngắn, phương hướng đại khái của hắn, ta có biết." Người này im lặng vài giây, tự biết rất khó tránh được việc bị Áo Cách Lạp Tư giết chết, cho dù là không nói, đối phương vẫn đem linh hồn của hắn kéo ra, dùng bí pháp sưu hồn, hắn vẫn không thể bảo toàn bí mật, bởi vậy, hắn thành thật, đem phương hướng của Thạch Nham nói ra.

Bùm!

Thân thể Thử nhân này bị vô số kim sắc quang mang xé rách thành phấn vụn, máu tươi vẩy ra, giống như mưa phùn rậm rạp rơi lả tả trên đất, mùi máu tươi nồng đậm.

Áo Cách Lạp Tư không có lưu hắn toàn thây, ngược lại, hắn cúi đầu cười lạnh, giống như phát tiết bình thường, từng đạo điện mang màu vàng từ trong Thần chi lĩnh vực của hắn bắn ra, đem người này mạnh mẽ lăng trì, huyết nhục đều bị đánh tan thành bùn thịt.

"Rốt cuộc tìm được ngươi rồi." Áo Cách Lạp Tư cúi thấp đầu, ánh mắt lạnh lùng, bỗng nhiên nói: "Thay đổi phương hướng, là thời điểm đem tánh mạng của tiểu tử kia thu lại rồi.”

Hai cái võ giả dưới trướng Áo cổ Đa, sớm biết rằng hắn tính như thế nào, thấy nhưng không thể nói gì, gật gật đầu, tỏ vẻ rõ ràng.

Một nhóm ba người, dựa theo phương hướng người nọ nói ra, nhanh chóng đi xa.

"Kẻ này tâm tính tàn bạo, không có chút nhân tình nào, không nói quy củ, ngaỵ cả người chết mà hắn đều lừa, tốt lắm, ta thích." Thiên Niết Tin, đứng đầu Thần quốc là Độ Thiên Kỳ cười nhẹ, đem thủ đoạn của Áo Cách Lạp Tư xem rõ ràng.

Nhưng trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Tử Diệu, lại hiện lên một tia mê hoặc, lông mày kẻ đen nhăn lại, sắc mặt hơi có vẻ không được tự nhiên.

Cho tới nay, Áo Cách Lạp Tư ở trước mặt nàng, đều biểu hiện nho nhã lễ độ, cho nàng một cảm giác ôn hòa giống như tắm gió xuân, nàng chưa bao giờ từng thấy bộ mặt khác của Áo Cách Lạp Tư.

Hôm nay, ở chỗ này, nàng nhìn thấy rõ ràng thủ đoạn hung tàn của Cách Lạp Tư, rốt cuộc cũng hiểu rõ, Áo Cách Lạp Tư ở trước mặt nàng là một người, ở thời điểm nàng nhìn không thấy, sẽ biến thành một người khác.

Trong nội tâm như hồ nước của nàng, giống như bị một viên hòn đá nhỏ ném vào, tạo nên gợn sóng nhè nhẹ, âm thầm suy nghĩ đứng lên.

Tên kia, vẫn không cố ý ngụy trang chính mình, từ đầu tới cuối, đều biểu hiện ra lãnh khốc vô tình, so sánh với Áo Cách Lạp Tư, hình như hẳn, càng dễ dàng chấp nhận một chút.

Nàng lặng yên suy nghĩ, vẻ mặt có điểm hoảng hốt, vì thủ đoạn của Áo Cách Lạp Tư có chút khiếp sợ.

Người đứng đầu thần quốc cười nhạt một tiếng, không thèm để ý, cười ha hả, "Diệu nhi, có phải cảm thấy có chút mất mát hay không? Áo Cách Lạp Tư ở thần giới vốn là nổi tiếng hung ác, chính là sau khi thành người hỗ trợ của ngươi, mới cố ý thu liễm không ít, có phải ngươi chưa từng gặp qua bộ dáng này của hắn?”

Tử Diệu chua sót gật gật đầu, "Thời điểm hắn ở cùng với ta, luôn nho nhã lễ độ, đối với ngườ khác thìi rất thân thiết nhiệt tình, Tử Diệu Tinh cũng do hắn xử lí giùm, phàm nhân khắp nơi cũng đều rất tin cậy kính yêu hắn, nói hắn vô cùng ôn hòa.”

Độ Thiên Kỳ kinh ngạc, "Con gái ngốc của ta, đó là bởi vì Áo Cách Lạp Tư muốn theo đuổi ngươi, cho nên mới phải ở trước mặt ngươi, thể hiện ra vẻ ngoài tốt nhất. Chẳng lẽ ngươi không biết, tiếng tăm hung ác của hắn trước khi gặp được ngươi sao? Hay là ngươi không cố ý để mắt đến?”

Tử Diệu im lặng nửa ngày, mới bất đắc dĩ nói: "Có thể là thời điểm ở một chỗ cùng ta, hắn biểu hiện rất xuất chúng ôn hòa, thế cho nên ta không tin lời đồn đãi bên ngoài là thật.”

Nói như vậy nàng bỗng nhiên giật mình, sinh ra một suy nghĩ mới.

Tên khốn kia, ở trước mặt ta vẫn trước sau như một, sẽ không cố ý biểu hiện mình hoàn mỹ vô cùng, ngược lại thường xuyên nghiến răng nghiến lợi nói chút lời nói khiến người khác chán ghét, có phải hay không, hắn thực sự không có ý gì với ta? Cho nên mới không sẽ để ý cảm nhận của ta về hắn?

Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng nàng có chút mất mác, cảm thấy được có chút giận dữ, trong mắt đẹp hiện lên một tia tức giận.

"Chuyện này không có gì, rất bình thường, thời điểm năm đó phụ vương theo đuổi mẫu thân ngươi, cũng là ôn hòa lễ độ, sẽ không đem phía mặt ác cho nàng xem. Bởi vì để ý, cho nên mới phải quan tâm che chở đối phương, tuy rằng Áo Cách Lạp Tư hung dữ vô cùng, nhưng hắn đối với ngươi, thật ra cũng tốn nhiều tâm tư, điểm này ta dám cam đoan." Độ Thiên Kỳ mỉm cười, "Nhưng thật ra tên tiểu tử kia, có lẽ đối với ngươi không có ý tưởng gì, mới có thể hiện ra tướng mạo sẵn có, như thế cũng tốt, nếu quả thật có tài năng để ngươi sử dụng, cũng không nên dấu diếm ý nghĩ ở trong đầu, đó chưa chắc là một một chuyện tốt.”

"Ta không thích người khác diễn kịch trước mặt ta, quá dối trá, ta tình nguyện nhìn thấy Áo Cách Lạp Tư thể hiện ra con người thật, không cần mang theo mặt nạ ở chung với ta." Tử Diệu đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía người đứng đầu thần quốc, "Ta cảm thấy rằng, ở chung với người như Thạch Nham, ngược lại càng thêm thoải mái một chút.

Độ Thiên Kỳ im lặng một chút, hình như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt phức tạp, hơn nửa ngày, hắn mới thì thào nói nhỏ: "Có lẽ năm đó ta thực sự làm sai, mẫu thân ngươi, cũng bởi vì chuyện này, bởi vì phát hiện thủ đoạn hung tàn của ta mà tức giận. Có lẽ, ngay từ đầu ta không nên ngụy trang chính mình, ngược lại sẽ không để chotnàng có ám ảnh.”

Đôi mắt Tử Diệu lóe lên một cái, "Phụ vương, mẫu thân rốt cuộc vì sao mà chết?”

Sắc mặt Độ Thiên Kỳ bỗng trở nên khó coi, hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tử Diệu thấp thỏm trong lòng, cũng không có tiếp tục truy hỏi đi xuống, nhưng sự tò mò trong nội tâm nàng, tuyệt đối sẽ không bị dập tắt dễ dàng như vậy.

Rất lâu sau đó lúc sau, Độ Thiên Kỳ mới mở miệng lần nữa, "Diệu nhi, nếu ngươi có thể lựa chọn, Áo Cách Lạp Tư cùng tiểu tử kia, ngươi sẽ chọn ai? Sau lưng Áo Cách Lạp Tư có Áo cổ Đa, tiểu tử kia, tuy rằng tu luyện Tử Vong Áo Nghĩa, nhưng thoạt nhìn cùng người nọ cũng không có liên hệ. Hiện tại, tiềm lực của hắn không bằng Áo Cách Lạp Tư, có thể trợ giúp cho ngươi, càng không bằng, nếu tuyển chọn một người còn sống, ngươi hy vọng người sống sót cuối cùng, là ai?”

Tử Diệu ngạc nhiên, vẻ mặt hoảng hốt, hơn nửa ngày, mới cúi đầu nỉ non: "Ta không biết.”

"Thật ra ngươi không cần lựa chọn, giữa hai người bọn họ, chỉ có một người có thể còn sống xuống dưới, chính bọn họ sẽ giúp ngươi quyết định." Độ Thiên Kỳ cười nhạt một tiếng, thần thái thoải mái, không biết nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.