Ads
Tất cả mọi người bị hắc ám tuyệt đối bao phủ,
căn bản không nhìn rõ cảnh tưcmg chung quanh, chỉ cắm đầu đi về phía trước.
Không lâu sau, đoàn người rơi xuống vực
sâu, trầm xuống cực nhanh.
Ầm!
Từng người đặt chân xuống đất, lập tức thấy
một trận thiên toàn địa chuyển, ý thức một lúc mới khôi phục.
Bốp!
Bất hủ mộc tinh đồ mà Phí Lan cầm tự dưng nổ
tung, tiêu tán trong thiên địa, trở thành tro tàn.
Hắc ám dần dần rút đi.
Một cảnh tượng tươi đẹp từ từ xuất hiện
trong mắt mọi người.
Rừng rậm Bát ngát, cổ thụ san sát, cổ thụ
nhỏ cũng cao tới mấy chục thước, lớn một chút thì to như núi nhỏ, cành lá không
ngờ dài cả trăm mét, thân cây thì chiếm mấy mâu đất, trăm người ôm e là cũng
không xuể.
Trọng lực Mấy trăm lần!
Bất kỳ cường giả Thần Vương cảnh nào dưới
trọng lực khủng bố này đều không thể bay lên được, người đạt tới Nguyên Thần cảnh
thì mới có thể chân không chạm đất bồng bềnh, tồn tại như Phí Lan mới có thể
thoát ly khỏi sức hút của trái đất, di động mấy chục thước ở trên trời.
Năng lượng năng lượng cực kỳ Nồng đậm, quả
thực như đại hải cuồn cuộn, đầy đủ tới mức khiến đoàn người chỉ cảm thấy linh hồn
thư thái, cả người giống như đắm chìm trong hải dương năng lượng.
Cách đó không xa, có một hồ nước trong vắt
thấy cả đáy, hơi nước mù mịt, thủy chi tinh khí lượn lờ bên trên, thủy khí mịt
mùi, không khí cực kỳ ẩm ướt.
Ven hồ nước có rất nhiều thực vật sinh trưởng,
đủ mọi màu sắc, đủ loại kiểu dáng, có thực vật có mấy cái cành lá, có cái thì
nhiều màu, có cái thì rê cây trong suốt như ngọc thạch, bên trong tràn đầy sinh
cơ mênh mông, như là có linh tính vậy.
Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc vẻ mặt chấn động,
hai mắt sáng rực, nhìn về phía hoa cỏ thực vật bên hồ, run rẩy như nói mê:
"Dường thần thảo, Thủy Liên bạn..."
hắn lầm bầm, giống như nhập ma, theo bản
năng bước vào hồ nước, hồn nhiên quên mất bản thân đang ở đâu.
Phí Lan cau mày, sắc mặt trầm trọng nói với
Lỵ An Na bên cạnh: "Tinh đồ tự nổ, hư không thông đạo không biết ở đâu,
cho dù là tìm được thì không có tinh đồ cũng rất khó quay về."
Lỵ An Na sắc mặt khẽ biển, lẩm bẩm:
"Đây là nơi nào?"
"Phạm Hạc bọn họ đâu?" Thạch Nham
nhỏ giọng hỏi.
Hắn vừa nói như vậy, mọi người mới có phản ứng,
không khỏi nhìn bốn phía, lại phát hiện không có tung tích của đoàn người Phạm
Hạc, Phong Khả, cường giả của tam đại thế lực và cả lược đoạt giả do Phong Khả
cầm đầu, không biết vì sao điểm dừng chân lại không nhất trí với mọi người.
Nơi này chỉ có hơn mười tên tùy tùng của Tạp
Thác, Phong Nhiêu, Tạp Tu Ân và Tử Diệu.
Không hề có người quen nào khác.
Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc khi ở cấm Hồn
đài, lựa chọn đi tới bên cạnh Thạch Nham, mới được cùng dân theo tới đây, những
người còn lại, bởi vì không đi chung đường nên phân tán rồi.
"Quan tâm tới sống chết của bọn họ làm
gì?" Lỵ An Na hừ lạnh một tiếng, ôn hoà nói: "Chết thì càng tốt, đỡ
phải xuống tay tiêu diệt."
nàng ta không có hảo cảm với cường giả của
tam đại thế lực, đối với lược đoạt giả tựa hồ cũng không vừa mắt, trừ những người
có được truyền thừa như Tạp Thác, Thạch Nham ra, những người khác, thậm chí
ngay cả Tử Diệu cũng không được nàng ta để ở trong mắt.
"Phương hướng của Bọn họ và chúng ta
nhất trí, chỉ là điểm hạ xuống thì bất đồng, ta xem thử."
Phí Lan bình tĩnh híp mắt lại, tựa hồ được
mở thần thức siêu tuyệt để tìm kiếm.
Một hồi lâu sau, bà ta lắc đầu: "Nơi
đây kỳ lạ lắm, cực kỳ rộng lớn, ngay cả thần thức của ta cũng không thể xem xét
toàn bộ, nhưng khu vực ta có thể cảm ứng được thì khẳng định không có bọn họ."
Thạch Nham ngạc nhiên.
Phí Lan chính là Hư Thần cảnh, là cấp bậc
cường hãn nhất hắn từng được thấy, Thần Phạt chi địa cực lớn, nhưng dưới thần
thức của bà ta vân bị nhìn thấy hắn, không có bất kỳ ngóc ngách nào có thể
tránh được sự thăm dò của bà ta.
Nhưng mà, một mảng rừng rậm bát ngát này,
bà ta lại nói không thể cảm ứng toàn bộ, chẳng phải có nghĩa là chỉ mảng rừng rậm
này thôi đã rộng hơn cả Thần Phạt chi địa
rồi có?
" Sinh mệnh chi tinh câp bảy, ít nhât
cũng trình độ này! Trời ạ, chổ tinh đồ đánh dấu quả nhiền không phải hư ngôn!
Quả nhiên là Sinh mệnh chi tinh cấp bảy!" Kiệt Tư Đặc đứng cạnh hồ nước,
nghiêm túc thu thập linh dược linh thảo, hưng phấn giống như một đứa trẻ nhìn
thấy chí bảo, khoa chân múa tay nói: Thiên nhiên linh dược linh thảo Sinh mệnh
chi tinh cấp bảy dựng dục ra chính là cực phẩm luyện dược! Có thể kiến thức được
nhiều tài liệu luyện dược cực phẩm như vậy, cho dù chết cũng đáng."
" Sinh mệnh chi tinh cấp bảy ư?"
Thạch Nham vẻ mặt chấn động, hy vọng trong lòng được phóng đại vô hạn: "Quả
thực là cấp bảy ư?"
" Phải!" Kiệt Tư Đặc gật đầu thật
mạnh: "Không phải Sinh mệnh chi tinh cấp bảy há có thể dựng dục ra linh dược
như vậy? Bất kể đây là bảo địa gì, đối với luyện dược sư chúng ta mà nói thì
nơi này tuyệt đối là bảo địa!"
Phí Lan và Lỵ An Na không hề vì những lời
nói của Kiệt Tư Đặc mà vui sướng, sắc mặt vẫn rất ngưng trọng.
" Các ngươi lo lắng gì vậy?" Thạch
Nham kinh ngạc, trong lòng khó hiểu.
" Nơi Thiên địa năng lượng nồng đậm
như vậy, hy vọng không sinh mệnh sinh mệnh tồn tại, nếu có thì e là cực kỳ khủng
bố!" Phí Lan hít sâu một hơi, khóe miệng có chút chua sót: "trong Liệt
Diễm tinh vực của Chúng ta, không có Sinh mệnh chi tinh cấp bảy, dù vậy, vẫn có
thể xuất hiện cường giả thần cấp Thần Vương, Nguyên Thần, mà ta lại thông qua mấy
ngàn năm tích lũy, bước vào Hư Thần cảnh. Nơi này, thiên địa năng lượng cực kỳ
tràn đầy, sinh linh nếu tu luyện, chính là làm ít công to, tốc độ tiến giai cực
nhanh!"
" Sinh mệnh chi tinh cấp bảy, linh dược
linh thảo được dựng dục ra hấp thụ thiên địa tài liệu và khoáng thạch thần
tinh, tuyệt đối thần kỳ ngoài sức tưởng tượng của ngươi. Nếu có sinh linh biết
thuật tu luyện, mượn dùng thiên địa năng lượng đầy đủ, cùng với linh dược linh
thảo thần tinh kỳ thạch không đâu không có, tốc độ tu luyện tất nhiên cực kỳ
mau lẹ, Hư Thần... Đối với Sinh mệnh chi tinh này mà nói thì chắc sẽ không khó
khăn như ở Liệt Diễm tinh vực." Lỵ An Na sắc mặt cũng trầm trọng.
Hai người này vừa nói vậy, Thạch Nham bỗng
nhiên trầm mặc.
Không sai, Thần Ân đại lục năng lượng khô
kiệt, tiến vào chu kỳ cuối cùng,vẫn có thể chân thần cường giả chân thần đỉnh
phong, Liệt Diễm tinh vực là Sinh mệnh chi tinh cấp năm, có thể xuất hiện loại
nhân vật như Độ Thiên Kỳ, Phạm Hạc, cũng có Hư Thần cảnh như Phí Lan.
Nơi đây tài nguyên tự nhiên tốt hơn, năng
lượng cũng cực kỳ nhiều, nếu có sinh linh biết vận dụng tu luyện, thành tựu có
thể đạt được khẳng định vượt qua Liệt Diễm tinh vực.
" Các ngươi đứng ở đây, ta đi chung
quanh xem thử." Phí Lan trầm ngâm một chút, phân phó với Lỵ An Na, Thạch
Nham một câu, không đợi hai người nó gì đã chậm rãi bay lên, phiêu đãng về xa
xa.
Nàng ta ở Hư Thần cảnh, nếu bay trong Liệt
Diễm tinh vực thì chỉ một cái chớp mắt đã vượt xa ngàn dặm, nhưng mà ở nơi thần
kỳ trọng lực gấp mấy trăm lần như thế này, tốc độ phi hành của bà ta cũng tương
ứng chậm đi mấy trăm làn, đoàn người Thạch Nham thậm chí có thể nhìn thấy được rõ
ràng.
" Thạch Nham." Lúc này, Tử Diệu
đi tới, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt, nói: "Ta đột phá rồi."
Thạch Nham ngẩn ra, lập tức mỉm cười, rất
thật lòng nói: "Chúc mừng ngươi, Nguyên Thần cảnh. Lực lượng của ngươi đề
thăng trên diện rộng, nghĩ chắc về sau trong thần quốc, không cần phải dựa vào
bất kỳ ai cũng có thể có một khoảng trời riêng."
"Không lợi hại bằng ngươi." Tử Diệu
không hề kiêu ngạo tự măn: "So sánh với ngươi. Tốc độ tu luyện của bất kỳ
ai đều không tính là nhanh. Lúc trước khi ta quen ngươi, ngươi chỉ có Chân thần
cảnh, tốc độ tu luyện của ngươi có thể nói là kỳ tích."
" Vận khí tốt thôi." Thạch Nham
cười cười, nói: "Các ngươi trên đường tựa hồ bị trì hoãn, bằng không cũng
sẽ không tới chậm như vậy."
"ừ, ta có cơ duyên, lúc đột phá tốn một
chút thời gian."
Tử Diệu mỉm cười gật đầu: "Hiện tại lược
đoạt giả và ngươi tách ra rồi, sau này ngươi có tính toán gì không?"
"Ta chính là một lược đoạt giả, sao lại
nói là tách ra?" Phong Nhiêu nghiêm mặt, thình lỉnh xông ra, ôm cánh tay
Thạch Nham, mặt dí sát vào hắn, nói: "Từ ngày hắn và ta rời khỏi Luyện Ngục
tinh, hắn đã không còn là người của thần quốc các ngươi, ngươi cũng không có
năng lực ước thúc hắn."
Dừng một chút, Phong Nhiêu nhìn vê phía Thạch
Nham, căn môi dưới nói: "Ngươi còn muốn dựa vào nàng ta? Làm tùy tùng của
nàng ta
Thạch Nham nhíu mày, tạm thời trầm mặc.
Mắt đẹp của Tử Diệu hiện lên một tia xấu hổ
và tức giận, trầm ngâm một chút rồi thản nhiên nói: "Ta chưa bao giờ đối
đãi với Thạch Nham như kẻ dưới trướng, trong lòng ta, hắn vẫn luôn là bạn thân
của ta, về sau cũng sẽ không thay đổi."
" Bạn thân ư?" Phong Nhiêu vẻ mặt
đùa cợt: "Lúc hắn ở Luyện Ngục tinh bị Áo Cổ Đa hãm hại thì ngươi đang ở
đâu? Khi hắn bị Áo Cách Lạp Tư tính kể thì ngươi đang làm gì? Ngươi đã coi hắn
là bạn thân, vậy khi hắn gặp nguy cơ, ngươi phải lập tức xuất lực hóa giải mới
đúng chứ? Nhưng ngươi có giúp gì không?"
" Công chúa căn bản không biết những
việc này, lúc Thạch Nham bị nhốt ở Cực đạo luyện ngục tràng, công chúa quả thật
có tới tìm, ta có thể làm chứng." Tạp Tu Ân lạnh lùng cười, giơ tay tỏ
thái độ.
Lỵ An Na vẻ mặt hờ hững, nhìn Thạch Nham có
chút đau đầu vì bị kẹp giữa hai nữ nhân, còn chủ động lui ra xa một chút, tựa hồ
không muốn xen vào, mặc cho Thạch Nham tự xử lý.
"Ta cũng coi công chúa là bằng hữu, vẫn
luôn như vậy." Thạch Nham dưới ánh mắt của Phong Nhiêu, cười cười, tự
nhiên nói: "về sau cũng là bằng hữu, công chúa đối đăi với ta không tệ, ta
sẽ ghi nhớ trong lòng."
Bằng hữu ư?
Ánh mắt Tử Diệu hiện lên vẻ ảm đạm, rất
nhanh lại khôi phục bình thường, gật đầu, mỉm cười nói: "Đúng vậy, chính
là bằng hữu, vẫn luôn như vậy."
" Chỉ là bằng
hữu ư?" Phong Nhiêu nhìn về phía Thạch Nham.
"ừ, chỉ là bằng
hữu." Thạch Nham khẳng định.
Trong lòng Phong
Nhiêu thoáng thả lỏng, mặt nở nụ cười sáng lạn, không làm khó dễ nữa, rất biết
điều nói: "Vậy thì tốt, vậy các ngươi cứ tự nhiên nói chuyện, ta không quấy
rầy." Nói xong Phong Nhiêu chủ động tránh đi.
Nàng ta là nữ
nhân thông minh, biết lúc nào nên cứng rắn, lúc nào nên mềm mỏng, nàng ta biết
phải làm như thế nào mới không chọc cho người ta không vui.
Bởi vì để ý tới
người nào đó thì sẽ suy nghĩ cho đối phương, khi cần giữ thì phải giữ, nhưng
cũng phải cho đối phương không gian riêng.
Tạp Tu Ân cười:
"Các ngươi nói chuyện đi." Hắn cũng chủ động rời khỏi, nhường lại khu
vực này cho hai người, để bọn họ được nói chuyện riêng tư.
Phong Nhiêu, Tạp
Tu Ân vừa đi, Thạch Nham và Tử Diệu ngược lại lâm vào trầm mặc, không khí có
chút xấu hổ.