Ads
Thạch Nham cũng không biết rằng Phỉ An Na đem hắn và Áo cổ Đa ném vào một canh bạc lớn, tiền đặt cược là một khỏa Sinh Mệnh Chi Tinh, đúng là hiếm thấy.
Từ sau khi rời khỏi đỉnh Sơn Loan, hắn hóa thành một chấm sao , theo
luyện ngục lệnh bài hướng dẫn, hướng tới Cực Đạo luyện ngục tràng, sau
lưng hắn là Á Lan, Thiết mục cũng đang nhanh chóng đuổi kịp hắn, cả hai
đều hướng theo với con mắt kinh ngạc.
Rồi rất nhanh, Thần Vương Nhị Trọng Thiên Á Lan cùng Thiết Mục đã từ
phía sau vọt lên bằng hắn, rồi cả hai cùng hắn sóng vai chạy như bay.
“Tiểu tử ngươi điên rồi sao? Cảnh giới của Áo Cách Lạp Tư là Thần
vương nhị trọng thiên, cho dù là hai chúng ta cũng khó mà xử lý được
hắn, ngươi mới Chân Thần cảnh?” Thiết Mục nghiêng đầu nhìn về phía hẳn,
ánh mắt đầy cổ quái,
“Ngươi cho dù là muốn xả hận, cũng không nên chọn nhanh như vậy. Cái
này không phải muốn cho Áo Cách Lạp Tư ở Cực Đạo luyện ngục tràng đối
phó với ngươi sao?”
Thạch Nham nhíu nhíu mày, trầm giọng nói:
“Ta tin rằng ta ở trong Cực Đạo luyện ngục tràng có thể khiến cho Áo
Cách Lạp Tư không sống nổi mà rời khỏi đó.” Hắn có tự tin của hắn.
“Cả trăm năm nay hắn đè đầu cưỡi cổ người khác, ngươi thật nghĩ quá
xa xôi đấy”. Á Lan chậc lưỡi lấy làm kì lạ, lắc lắc đầu nói:
“Đừng nói là ngươi, ở Thiên Niết thần quốc chúng ta trừ bệ hạ ra thì
không ai dám phát biểu những lời to tác như thế này, cho dù là Lỵ An Na
đại nhân sợ là cũng không cả gan nói ra điều này.
Đây mới là đều làm cho Á Lan không dám tin.
Áo Cổ Đa là một trong ngũ đại chư hầu, trong Thần Quốc chỉ dưới một
người nhưng trên cả vạn người, sức mạnh và thế lực đều vô cùng hùng hậu, tay chân dưới trướng hắn là vô kể.
Có thể đạt tới tu vi của Áo cổ Đa, không có người hỗ trợ thì đừng có mơ mà đánh bại Áo cổ Đa nói gì đến giết hắn.
Những kẻ mạnh ở Nguyên thần cảnh, mỗi một người đều có thủ đoạn tự
bảo vệ mình dù là không địch nổi đi nữa thì muốn rời khỏi cũng chẳng có
gì là khó.
Áo Cổ Đa vẫn là một kẻ mạnh trong cảnh giới Nguyên Thần Nhị Trọng
thiên, thật sự muốn giết hắn, trừ khi đối phương đạt được cảnh giới
Nguyên Thần Tam Trọng Thiên, phải cao hơn một cảnh giới, mới có thể
thành công.
Một thần quốc to như vậy, cảnh giới Nguyên Thần tam trọng thiên chỉ có bệ hạ Độ Thiên Kỳ là người đạt tới.
Trong cả Liệt Diệm Tinh Vực, những nhân vật khủng bố đạt được cảnh
giới Nguyên Thần Tam Trọng Thiên cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bất cứ
ai trong số họ cũng đều là nhân vật hùng bá một phương hoặc là ẩn ẩn
mình nhiều năm không lộ diện, không biết còn nhân vật nào khủng bố hơn
hiện còn sống không.
So với những người đó thì Chân Thần cảnh như Nham Nham thì cũng như
một con kiến mà thôi, tại Thương Khung phía trước còn ẩn chứa không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Hắn nói thẳng là trong vòng trăm năm sẽ đánh bại được cổ Đa, khát
vọng này không phải là cuồng vọng thì cũng là chẳng hiểu biết gì!
Bởi vậy bất luận là Á Lan xem trọng Thạch Nham như thế nào, cũng
không tin vào những lời mà hắn nói ra, chỉ là khi hắn nói bừa bãi bị cổ
Đa chỉ trích làm hắn tức khí hắn mới nói ra những lời thiếu hiểu biết
như vậy.
Thiết Mục nghe được Á lan nói như vậy thì vẻ mặt cũng nửa khóc nửa
cười, hắn tuy rằng không có nói gì châm chọc nhưng nhìn thần thái với
sắc mặt của hắn cũng đủ biết trong lòng hắn nghĩ gì, thật ra hoàn toàn
giống với Á Lan, hắn-cũng không tin tưởng Thạch Nham có thể thực hiện
lời thề đó.
Thạch Nham không hề giải thích gì, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt thản
nhiên tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, chạy về hướng Cực Đạo luyện ngục tràng.
Từng đoàn người một bị nhốt làm tử tù, rồi bị một sức mạnh nào đó dẫn dụ từ từ vào trong Cực Đạo luyện ngục tràng, bên cạnh Thạch Nham, Á Lan và Thiết Mục thỉnh thoảng lại thấy một tia sáng lung linh xẹt qua, bắn
về phía xa xa của Luyện Ngục Tinh.
Cực Đạo luyện ngục tràng rất rộng, chiếm một nửa diện tích Luyện Ngục Tinh, trong đó có núi non, hồ nước, rừng rậm rộng lớn, ẩn chứa rất
nhiều nguy hiểm.
Thông qua Á Lan và Thiết mục, Thạch Nham biết được rằng trong Cực Đạo luyện ngục tràng còn có người tạo ra cấm chế, kết giới, trận pháp, nghe nói Cực Đạo luyện ngục tràng chính là một trận pháp thiên nhiên kỳ
diệu, do tạo hóa sinh ra, sau đó có bàn tay còn người tác động vào, có
thể nói là khu vực nguy hiểm nhất Thiên Niết thần quốc.
Cho dù là không có đấu tranh không có những kẻ hung ác, côn đồ, võ
giả như Liệt Diệm Tinh nhưng cũng rất khó xâm nhập vào đó, phải cẩn thận ứng phó tránh gây ra nguy hiểm.
Ở đó có rất nhiều khu vực kinh khủng, còn đáng sợ hơn cả ngoài Hắc Ám Băng Vực.
Nhưng mà nơi nguy hiểm thường là nơi ẩn chứa những cơ duyên bất ngờ, Cực Đạo luyện ngục tràng chính là nơi như vậy.
Luyện ngục lệnh bài trong tay đột nhiên lóe sáng, rồi trong đó có một khe hở màu xám hiện ra, hắn biến thành một tia sáng chui vào bên trong
đó như nhanh như chớp.
Hắn hắn vừa xuất hiện trở lại, linh hồn tế thai chấn động mạnh, ánh mắt hắn lộ rõ sự kinh ngạc, khóe miệng lộ rõ sự vui mừng.
Lời đồn đại quả nhiên không sai!
Ở trong đó hắn không hề dùng tới chút năng lượng nào, không có đi tìm hiểu không gian, tinh thần, sinh tử áo nghĩa, cũng không biết vì sao
lại không thấy được ánh mặt trời, hắn lại trở nên vô cùng mẫn cảm với
lực lượng áo nghĩa.
Dường như trong Cực Đạo luyện ngục tràng ẩn chứa rất nhiều điều mà
mắt thường không thể nhìn thấy ngay cả linh hồn cũng không cảm giác được sức mạnh thần bí, trong cái không gian mà sức mạnh cứ vờn quanh ấy đều
có thể nhận thức được một cách sâu sắc lực lượng áo nghĩa.
Nín thở định thần rồi đem linh hồn chìm vào lực lượng áo nghĩa theo
bản năng, bỗng nhiên phát hiện trong linh hồn tế thai, ba loại lực lượng áo nghĩa đang tuôn ra những làn sóng dao động kì diệu.
Dao động đó như cộng hưởng với sức mạnh của Cực Đạo luyện ngục tràng, chỉ một lát hắn đã cảm giác được sinh tử, không gian áo nghãi, cứ liên
tục như vậy làm hắn bị vô số lực lượng của không gian làm cho có cảm
giác méo mó.
Quan niệm về sinh tử 5 không có linh hồn dẫn đường, chủ động tràn ra
từ thân thể hắn, trong khoảnh khắc, hắn giống như quay trở về Nhật Tinh
Bạo Toái Tràng, lấy sinh tử áo nghĩa làm choTử Diệu khôi phục lại như
lúc ban đầu.
Nơi đây không thấy mặt trời mặt trắng cũng như trời sao, cả bầu trời
chỉ một màu xám xịt, nhưng mà tinh thần võ hồn lại mở ra một cách kì
diệu.
Tập trung cảm nhận, đưa linh hồn đưa vào trong tinh thần võ hồn, hắn
giống như đang ngao du trong biển sao mênh mông, hắn có thể cảm thấy
được quĩ đạo hoạt động của các vì sao.
Tại vùng đất kỳ diệu này, hắn chẳng muốn làm gì, chỉ nhắm mắt lại để
cảm nhận và ngộ ra, hắn liền phát hiện hắn đã tiếp cận được áo nghĩa căn bản, phảng phất như thấy rõ được sự thay đổi đầy huyền diệu của trời
đất, nếu như có thể tĩnh tâm thể ngộ sẽ có ích rất lớn cho cảnh giới sau này của hắn.
Vụt!
Hai bóng người bỗng nhiên rơi xuống bên cạnh hắn, Thạch Nham quay đầu lại thì phát hiện ra người tới chính là Á lan với Thiết mục.
Hai người này là người của Tạp Tu Ân, đứng bên cạnh hắn với vẻ mặt say mê, cũng nhắm mắt từ từ cảm nhận và lĩnh hội.
“Đúng là một nơi kỳ diệu, lời đồn đại quả nhiên không sai, nếu có thể ở đây tu luyện luôn thì nhận thức của chúng ta về cảnh giới sẽ vô cùng
thâm sâu. Ha ha, ta cũng không muốn rời khỏi đây.” Thiết mục cười lớn,
vẻ mặt vui mừng:
“Cảm tạ Tạp Tu Ân đại nhân, đã cho ta thêm hai vị trí, ha ha, nếu lần này có thể còn sống mà thoát khỏi Cực Đạo luyện ngục tràng, ta nghĩ ta
nhất định có thể đạt tới cảnh giới Thần vương tam trọng thiên
“Ngươi mơ à.” Á Lan hừ nhẹ một tiếng
“Ngươi có biết rằng Cực Đạo luyện ngục tràng cứ cách năm mươi năm mới mở ra một lần không? Mỗi lần mở ra chỉ trong vòng ba năm, trong ba năm
đó Thần quốc tiêu hao bao nhiêu vật tư ngươi biết không?”
“Uhm?” Thiết Mục không hiểu có chuyện gì.
Thạch Nham cũng hơi sửng sốt, tạm thời dừng cảm nhận rồi nhìn về phía Á lan.
“Nghe nói Cực Đạo luyện ngục tràng này chính là một trận pháp vô cùng thần bí, có sức mạnh xoay chuyển trời đất nhưng muốn duy trì như thế
này thì cần phải có rất nhiều năng lượng và vật tư, dù sao ta cũng nghe
nói mỗi một năm, thì chỉ Thần Tinh đều đã phải hao tốn gần vạn! Mà đó
còn phải là Thần Tinh trung phẩm trở lên, ngoài ra còn cần các loại
nguyên liệu khác, có rất nhiều nguyên liệu đều thuộc dạng hiếm thấy, chỉ có Thần phạt chi địa mới có.”.
Á lan dừng lại một lát, bỗng nhiên nói:“Lúc đại nhân tới đây, ngươi
cũng thấy có người mang theo lượng lớn vật tư, ngươi cho là những vật tư này được đưa đến nơi nào? Nói cho ngươi biết, cuối cùng đều tiêu hao
tại Cực Đạo luyện ngục tràng!”.
Nghe thấy thế, Thạch Nham cũng hoảng sợ.
Hắn lập tức nghĩ đến con thuyền chiến hạm của Lỵ An Na, chiến hạm có
chở một lượng vật tư khổng lồ, hẳn là vận chuyển để duy trì Cực Đạo
luyện ngục tràng. Mỗi một năm, Thần Tinh đều phải tiêu hao cả vạn khối,
còn có các loại vật tư hiếm có nữa. Để đại trận này duy trì được trong
ba năm thì phải tiêu hao bao nhiêu bảo vật?
Hèn gì danh ngạch tiến vào Cực Đạo luyện ngục tràng lại ít như vậy,
đến ngay cả Đạt Lặc cũng chỉ có hai danh ngạch, mà cao quý như Tử Diệu
cũng chỉ có 1 danh ngạch.
Đột nhiên hắn đối với Tử Diệu cảm thấy thật lòng cảm kích, cảm kích vì nàng đã cho mình một cơ hội.
Danh ngạch của hắn là đoạt được từ tay của Áo Cách Lạp Tư, giá trị
một cái luyện ngục lệnh bài, có lẽ còn quí hơn nhiều so với một con
thuyền tử tinh chiến hạm!
“Thạch Nham, ngươi đi cùng chúng ta hay muốn một mình hành động?” Á
Lan giảng giải lại một lần, hắn suy nghĩ ngơ ngẩn một rồi do dự một chút mới nói:“ Cảnh giới của ngươi thấp quá, chỉ có một mình ở Cực Đạo luyện ngục tràng, nguy hiểm luôn rình rập, nếu chúng ta đi cùng thì nhiều ít
cũng có thể phối hợp chặt chẽ, trong khoảng thời gian ngắn nữa Áo Cách
Lạp Tư sẽ đối phó với ngươi, sẽ rất khó khăn cho ngươi đó.”.
Á Lan tỏ ra có chút ý tốt.
Thiết Mục cũng nhếch mép cười, “Đúng, ba người chúng ta một chỗ, ở
chỗ này trừ những tên cường giả, kẻ hung ác, côn đồ dưới trướng chư hầu
ra thì không ai dám đụng đến chúng ta, chúng ta cũng sẽ từ từ vây hãm
chúng, thấy sao?”.
Á Lan cùng Thiết Mục cùng ở trong phòng trọng lực, từng có một khoảng thời gian ngắn giao lưu với hắn để hiểu về nhau, hai kẻ này hình như
cũng từng bị Tạp Tu Ân sai bảo, cho nên cũng muốn bảo vệ hắn một khoảng
thời gian.
Nhưng Thạch Nham không hề cảm kích, hắn cười lạnh nhạt, hơi cúi người xuống: “Ý tốt của hai vị tại hạ xin ghi nhận, ta đến Cực Đạo luyện ngục tràng là vì muốn rèn luyện chính mình. Cùng một chỗ với các ngươi, khi
gặp nguy hiểm đều bị các ngươi đẩy sang một bên, như thế thì ta không
thể tôi luyện bản thân được. Nên thôi chúng ta tạm biệt đi, các ngươi
không cần lo lắng, ta tự có cách bảo vệ mình.”
“Ngươi có chắc không?” Thiết Mục có chút lo lắng,
“Áo Cách Lạp Tư một lòng muốn giết ngươi, hắn còn không phải chỉ có
một người, hai tên dưới trướng Áo cổ Đa cũng không phải người tốt, ba
tên đó ở Cực Đạo luyện ngục tràng thì không có nhiều người dám động vào
đâu”.
“Ngươi đúng là muốn cậy mạnh hả?” Á Lan nhíu mày, hừ một tiếng.
Thạch Nham cười cười, chắp tay thi lễ, không nói thêm gì nữa, lập tức chuyển hướng, một mình rời khỏi, trong khe hở giữa hai ngọn núi chợt
lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt biến mất, chỉ trong chốc lát
công phu đã hoàn toàn biến mất.