Sát Thần

Chương 732: Chương 732: Cô không lẽ… có bệnh sao?




“Sao lại không nói?” Tử Diệu hưng thú bị câu lên, cười khanh khách, không ngừng truy hỏi, không có ý tứ buông tay.

“Ta không biết” Hồilaau, Thạch Nham cười khổ, gãi gãi đầu, “Không biết vì sao, ta cùng nàng dần dần đi hai con đường, đều tự vì gia tộc của cùng thân nhân chính mình phấn đấu, thậm chí có xung đột. Kết quả, ta xem như thắng, khiến cho gia tộc nàng bị tan vỡ, không thể không chạy trốn chung quanh, nàng đi vào vực ngoại không rõ, ta cũng không biết nàng sinh tử như thế nào. Nếu như gặp lại, ta không biết nàng sẽ hận ta hay không”.

“Ngươi cũng thật là độc” Tử Diệu ngẩn ra một chút, mới nói: “Ngươi nếu yêu nàng, vì sao còn muốn làm cho gia tộc nàng đến bước thê thảm như thế? Không thể lưới mở một mặt sao?”

“Không thể” Thạch Nham thản nhiên nói, ngữ khí lại vô cùng kiên định.

Tử Diệu kinh ngạc, nhìn hắn thật sâu trong chốc lát, hồi lâu mới nói:“Ngươi đó nha, ta xem nữ nhân ở bên trong sinh mệnh của ngươi, tuyệt sẽ không là chủ đề. Nữ nhân yêu ngươi, ta nghĩ, tương lai không có hạnh phúc quá lớn, bởi vì ngươi sẽ không bởi vì một nữ nhân, mà bỏ qua thứ mà ngươi theo đuổi, bỏ qua thứ mà ngươi muốn được”.

Thạch Nham nhếch nhếch khóe miệng, ánh mắt hiện lên một tia chua xót, “Người nói không sai, ta sẽ không bởi vì một nữ nhân, buông tha cho mục tiêu cả đời, buông tha thứ mà thuộc về ta. Cũng có thể là… ta còn chưa có đụng tới, nữ nhân thật sự đủ để cho ta dứt bỏ tất cả, quên hết tất cả”.

“Nếu như ta yêu ngươi, ngươi sẽ vì ta, buông toàn bộ theo đuổi của ngươi, cùng ta cả đời không?”

Tử Diệu bỗng nhiên thản nhiên cười, mị thái ngàn vạn, xinh đẹp ở hắn trước mắt nhẹ nhàng dạo qua một vòng, đem cơ thể xinh đẹp của nàng toàn bộ bày ra.

“Sẽ không:”.

“Vì cái gì sẽ không?”

“Người sẽ yêu ta sao?” Thạch Nham cười cười, “Người là công chúa Thiên Niết thần quốc minh châu Liệt Diễm tinh vực, tập ngàn vạn sủng ái cho một thân, nữ thần trong lòng toàn bộ nam nhân, giấc mộng chung cực theo đuổi. Mà ta, chỉ là một võ giả nho nhỏ đến từ đại lục cấp thấp hơn, cảnh giới thấp kém, thân phận thấp kém người sẽ coi trọng ta sao?”

“Ai có thể nói chuẩn đây?” Tử Diệu hé miệng cười khẽ, “Nếu ngươi có thể đột phá tới như vậy, có thể thực cùng người nọ có liên hệ, có lẽ… phụ vương ta cũng sẽ đồng ý thì sao?”

“Đáng tiếc ta không phải, cùng người nọ không có một chút quan hệ” Thạch Nham cười khổ.

“Nếu tương lai thực sẽ là như vậy, mà ta… ta sẽ yêu ngươi mà nói, ngươi có thể vì ta buông tha thứ ngươi theo đuổi cả đời, vì ta ngay cả nghiên cứu võ đạo đều dừng lại chỉ vì làm cho ta cao hứng, làm cho ta mỗi ngày vui vẻ hay không?” Tử Diệu mắt đẹp lóe ra quang điểm kỳ dị, một cái chớp mắt cũng không có nhìn về phía hắn, “Ngươi sẽ sao?”

Thạch Nham bỗng nhiên trầm mặc xuống, hồi lâu mới lắc lắc đầu, “Sẽ không”.

Tử Diệu trong mắt hiện lên một tia tức giận, “Quả nhiên là tên thiên tính bạc tình quả nghĩa!”

Thạch Nham cười cười, không có trả lời.

“Vì cái gì, ngươi vì cái gì sẽ không?” Tử Diệu không tìm kiếm được đáp án, bám riết không tha mà hỏi, trên gương mặt kiều mỵ, tràn đầy vẻ tức giận, “Ta không đủ đẹp sao?”

“Hoàn toàn ngược lại” Thạch Nham thật sự nhìn về phía nàng, “Cô thật đẹp, đẹp không tả xiết, như là một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ nhất, ở trước khi gặp được cô, ta không nghĩ trên thế gian còn có nữ nhân có thể hoàn mỹ như cô vậy”.

“Ngươi đây là khoa ta sao?” Tử Diệu nở nụ cười, ánh mắt như trăng sao, tựa như không hề tức giận, “Vậy ngươi vì cái gì sẽ không?”

“A” Dừng một chút, Thạch Nham thần sắc khác thường, “Cô đẹp, có thể gợi lên dục vọng sâu nhất trong đáy lòng nam nhân, làm cho nam nhân lâm vào điên cuồng. Chỉ là, cái đẹp đó, sẽ chỉ làm ta có dục vọng giữ lấy rất mạnh, muốn được người, đem cô biến thành chỉ thuộc về một mình ta, không cho bất luận kẻ nào chạm tới. Cái này giống như nam nhân muốn có được thần khí vậy, giống như tác phẩm nghệ thuật thích nhất, mị lực của cô, sẽ áp qua tình yêu, sẽ làm dục vọng của ta thay thế được tất cả, ta rất khó mà thật lòng yêu cô”.

“Ngươi sẽ không yêu ta? Ngươi khẳng định?” Tử Diệu cắn răng, trong lòng thầm hận, cảm thấy rất là khó chịu.

“Sẽ không, ta sẽ không yêu cô, ta khẳng định, tuyệt đối sẽ không” Thạch Nham gật đầu.

Tử Diệu càng thêm căm tức, hận ngứa răng, thiếu chút nữa nhịn không được nắm lấy cổ hắn, buộc hắn thay đổi ý tưởng trong lòng.

Ở trong cuộc đời Tử Diệu, không biết có bao nhiêu nam nhân, sau khi thấy nàng thì mất cả hồn, không ngừng nói sẽ yêu nàng cả đời, vĩnh viễn sẽ không quên nàng, nàng còn chưa bao giờ từng gặp một người giống như Thạch Nham vậy, nam nhân nói sẽ không yêu nàng.

Nàng bỗng nhiên có cảm giác thất bại mãnh liệt, đối với mị lực chính mình có điểm hoài nghi, điều này làm cho nàng rất là giận dữ, cố chấp muốn làm cho Thạch Nham thừa nhận hắn phán đoán sai lầm.

“Cần gì chấp nhất như vậy?” Thạch Nham lạnh nhạt cười, “Ta nghĩ, người theo đuổi cô sẽ trải rộng toàn bộ tinh vực, mà cô, hẳn là cũng có người chính mình thực thích? Vì một võ giả thân phận cảnh giới thấp kém như ta mà tức giận, không đáng chứ?”

“Ta người theo đuổi xác thực rất nhiều, so với ngươi tưởng tượng còn muốn nhiều hơn” Tử Diệu tức giạn, cao ngạo ngửa đầu, “Nhưng ta cho tới bây giờ, cũng không có yêu chân chính, không biết vì cái gì, ta còn chưa có tìm được một người, có thể cho ta toàn thân tâm đầu nhập, có thể vì hắn buông tất cả. Ta muốn… thử xem, lại bất hạnh không tuyển được ai, ta còn đang tìm”.

Lời vừa nói ra, Thạch Nham thật ra sửng sốt một chút, vẻ mặt khác thường, “Cô sẽ không phải… có vấn đề gì chứ? Không lẽ là có bệnh?”

“Ngươi mới có bệnh đó!” Tử Diệu nổi giận, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh nói: “Thật sự là một tên chán ghét, không biết vì cái gì, hiện tại ta xem ngươi, như thế nào liền cảm thấy khó chịu như vậy? Ngươi nói xem, ta vì cái gì sẽ có ý niệm muốn đánh ngươi trong đầu? Hơn nữa cái ý niệm này trong đầu, đang càng ngày càng mãnh liệt!” Nói đến đây, nàng thậm chí có điểm nghiến răng nghiến lợi hẳn lên.

Thạch Nham ngạc nhiên, chợt ngượng ngùng cười gượng, sờ sờ mũi, câm miệng không dám nhiều lời.

Cứ nói đùa, nữ nhân này có tu vi Thần Vương tam trọng thiên cảnh, lúc này thật muốn sửa trị hắn, hắn là một chút lực hoàn thủ cũng không có, bị đánh một chút, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, hắn cũng không muốn lúc này làm cho nữ nhân này điên cuồng lên.

“Thật muốn đánh ngươi” Tử Diệu mắt đẹp lóe ra hào quang, ngọc thủ xinh đẹp chà xát, hưng trí bừng bừng, trên mặt toả sáng.

Thạch Nham trầm mặc, bỗng nhiên nói: “Ta còn muốn tu luyện, không rảnh quan tâm” Nói xong, hắn lại ngồi ngay ngắn xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu ngưng luyện lực lượng.

Tử Diệu trừng mắt nhìn hắn, mắt đẹp dị quang lóe ra, một hồi lâu, nàng mới ôm bụng nhịn không được ha ha cười lên, cười cực kỳ vui vẻ, cười run rẩy hết cả người, nàng trong khoảng thời gian này buồn bực, tựa như đều trở thành hư không, thần thanh khí sảng.

Thật là một tên thú vị…

Tử Diệu âm thầm lẩm bẩm một câu, trong lòng cười khẽ, đôi mắt sáng ngời như sao, lóe ra ánh mắt giảo hoạt, không biết lại có tâm tư gì.

Trong Nhật tinh bạo toái trường, phía dưới một khối hỏa diễm vẫn thạch thật lớn, hơn mười chiếc hổ sa chiến xa lẳng lặng lơ lửng.

Tạp Thác đầu trọc vẻ mặt nóng nảy, thần sắc dữ tợn, rống giận không thôi, “Mẹ, như thế nào luôn vây không được? Không có khả năng! Đàn bà nọ mới đến, sẽ không quen thuộc địa thế Nhật tinh bạo toái trường, nàng như thế nào có thể liên tục né qua chúng ta?”

Vực ngoại lược đoạt giả dưới tay hắn, một đám trầm mặc không lên tiếng, không dám nhiều lời.

Liền ngay cả thanh niên nhân tộc thích nhất chen vào nói, cũng là vẻ mặt cười khổ, cúi đầu, không dám lúc này đến trêu chọc hắn.

Thời điểm Huyết đồ Tạp Thác tức giận, sẽ phi thường điên cuồng, có khả năng sẽ ra tay đem người nào xem không vừa mắt, trực tiếp chém giết trong nháy mắt.

Mọi người đều biết thói quen này của hắn, cho nên tuyệt không dám ở khi hắn nổi giận, tự tìm mất mặt, miễn cho bị hắn thuận tay xử lý, vậy thật sự là chết không nhắm mắt.

Tạp Thác rít gào, tự thét to trong chốc lát, thấy không có người quan tâm tới hắn, cũng dần dần bình tĩnh xuống.

Hồi lâu sau Tạp Thác nói: “Khẳng định có vấn đề. Đàn bà nọ tuyệt đối không có khả năng quen thuộc địa thế nơi này, bằng không đã sớm lao ra khu vực phụ cận, nàng có thể trước đó tránh né đi, nhất định có chỗ dựa vào khác, khả năng lớn nhất… đó là có thể phát hiện chúng ta trước, thần thức có thể thăm dò đến hướng đi của chúng ta”.

“Khôi thủ cao minh” Thấy hắn khôi phục bình thường, thanh niên nhân tộc nọ mới lấy lòng chen vào nói, “Nếu chúng ta có thể né qua thần thức đối phương thăm dò, hẳn là có thể đuổi theo nàng, sẽ không cứ như vậy bị tránh né trước đi”.

Tạp Thác nhe răng cười, gật gật đầu, “Không sai, đúng là như vậy! Hắc hắc, chúng ta đó là ở kẽ hở vực ngoại kiếm ăn, am hiểu nhất, chính là ẩn nấp sinh mệnh dao động, để cho đàn bà nọ kiến thức thủ đoạn ẩn nấp của chúng ta”.

“Khôi thủ chuẩn bị làm sao bây giờ?” Thanh niên nọ thuận thế hỏi.

“Trong Nhật tinh bạo toái tràng, ở điểm nhật quang xạ tuyến dây dưa, có một chút khu vực không chịu thần thức dò xét. Khu vực này tuy rằng phi thường nguy hiểm, nhưng nếu đợi thời gian thực ngắn, chúng ta cũng có thể thừa nhận” Tạp Thác tròng mắt xoay chuyển một chút, “Vì được đàn bà nọ, chỉ có làm cho hổ sa tổn thương một chút. Từ giờ trở đi, bảo các huynh đệ lưu tâm, mỗi một lần di động đi qua, đều tiềm tàng tại khu vực kia một chút, chờ phát hiện đàn bà nọ chưa từng đến, mới cho rời khỏi”.

“Tuân mệnh” Thanh niên nọ trả lời, chợt lấy ra một viên âm thạch, hướng tới bên trong truyền lại mệnh lệnh Tạp Thác.

“Không quá thích hợp!”

Trên Tử tinh chiến xa, Thạch Nham từ trong tu luyện tỉnh lại, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.

“Sao vậy?” Tử Diệu mi nhíu lại, cũng không có phiền lòng, “Một đoạn thời gian gần đây, chúng ta thật ra không có né tránh, ta cũng thấy có điểm kỳ quái? Không lẽ, đối phương đã muốn buông tha?”

“Không phải buông tha, hẳn là thay đổi phương pháp” Thạch Nham đứng dậy, nhìn lên vô số hỏa diễm vẫn thạch trong mắt, “Không biết vì cái gì, một đoạn thời gian gần đây, ta đã cảm ứng không được sinh mệnh từ trường của bọn họ, không biết phương vị tấn công của bọn họ…”

“Ngươi khẳng định bọn họ không có rời xa chúng ta?” Tử Diệu thần sắc nghiêm túc.

“Không có khả năng rời xa chúng ta nhanh như vậy, những kẻ này, một đám giống như là hư không tiêu thất. Nếu nói rời xa, sẽ chậm rãi, sẽ không đột ngột như vậy”.

Thạch Nham lắc đầu, “Ta cảm thấy, đối phương tựa như trốn đi, tránh khỏi thần thức của ta thăm dò”.

Tử Diệu đôi mắt hiện lên một tia kinh hoảng, tựa như nhớ tới cái gì, “Ta nghe người ta nói quá, ở trong Nhật tinh bạo toái tràng, chỗ nhật quang xạ tuyến giao hội, có rất nhiều khu vực có thể né qua thần thức cảm ứng. Có chút võ giả bị đuổi giết đến Nhật tinh bạo toái trường, vì phòng ngừa bị sưu tầm ra, sẽ trốn ở bên trong, lấy lực lượng hao tổn để trả giá, để chống đỡ nhật quang xạ tuyến, phòng ngừa người truy kích cảm ứng”.

“Đám người Tạp Thác hẳn là đã làm như vậy” Thạch Nham bỗng nhiên đau đầu hẳn lên, “Cái này khó làm rồi, xem ra, ngày lành của chúng ta đã tính đến điểm cuối rồi”.

Tử Diệu biến sắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.