Không gian bụi mờ, toái thạch như biển, vô số hung hiểm khủng bố ở khắp nơi.
Lành thổ vô cùng vô tận, vĩnh viễn đều hoang vắng tĩnh mịch, giống như một thế giới đã bị vứt bỏ hàng tỉ năm, không cảm thấy được khí tức và dấu vết của bất kỳ sinh linh nào.
Trên một khối nguyên lượng toái phiến, Thạch Nham, Áo Đại Lệ đang ngồi, mắt ngắm nhìn nơi xa xôi vô tận, thần sắc ảm đạm.
Khối nguyệt lượng toái phiến này đã bị Thạch Nham thối luyện, được dùng để làm chiến hạm lâm thời. Hắn dùng thần lực để điều khiển, tốc độ rất nhanh, giống như lưu tinh xuyên qua hư vô vực hải.
Dùng tốc độ lưu tinh nguyệt thạch này, một ngày có thể đi qua một tinh vực, vượt qua khoảng cách hàng tỉ lý, thế nhưng hai người ngồi trên nguyệt lượng toái phiến này không biết bao lâu rồi mà chưa có một chút thu hoạch nào.
Không gặp được kỳ bảo vô giá, cũng không gặp được bất kỳ sinh linh nào, giống như hư vô vực hải mênh mông vô ngàn, vô biên vô hạn này chỉ có hai người bọn họ.
Cảm xúc cô độc, tịch mịch dần nảy sinh trong lòng bọn họ. Bọn họ có cảm giác như không bao giờ đến được điểm cuối cùng.
Lúc đầu hai người còn nói chuyện với nhau, cổ vũ lẫn nhau, thế nhưng sau này bọn họ cũng không nói chuyện nữa, đều nhận thấy vẻ suy sụp bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Ở đây vẫn có năng lượng thiên địa mỏng manh, hai người vẫn có thể tu luyện. Thế nhưng bởi vì năng lượng này rất yểu, nếu muốn dùng năng lượng này để tu luyện có kết quả thì cực kỳ khó khăn.
Bỗng có một ngày, đôi mắt lạnh lùng của Áo Đại Lệ bỗng nhiên động, ngọc dung không nhiêm một hạt bụi, giống như được một màn hào quang bao bọc: “Đã bao lâu rồi?”
Nàng ta giống như lẩm bẩm tự hỏi.
Thạch Nham vốn đang nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng thì mở mắt ra, chua sót nói: “Ở đây không cộ nhật nguyệt, cũng không có khái niệm thời gian chính xác, đã bao lâu ta cũng không biết. Thế nhưng ta nghĩ cũng phải một thời gian rồi. Trước khi ta vào đây, cảnh giới Thủy Thần tam trọng thiên còn chưa ổn định, thế nhưng bây giờ đã ổn định rồi.”
“Không biết trong thế giới của chúng ta đã biến thành tình trạng gì rồi, không biết Hủy có phá hủy thế giới của chúng ta hay không? Cũng không biết mẫu thân rốt cuộc bị truyền đến đâu, nếu cũng ở đây sao chúng ta lại không thể gặp mặt...”
Áo Đại Lệ đã lâu không mở miệng nói, bây giờ nói ra có vẻ không kìm lại được: “Ai, nếu biết bị ném vào đây thì có lẽ ở lại còn tốt hơn.”
Thạch Nham ngạc nhiên: “Ngươi ở lại có thể không chết, thế nhưng trong linh hồn của ngươi chắc chắn sẽ tồn tại ấn ký không thuộc về ngươi. Ngươi sẽ trở thành khôi lỗi của nó?”
Ánh mắt của Áo Đại Lệ ảm đạm, khẽ thở dài.
“Ngươi bảo những người đạt tới cảnh giới Bất Hủ đều đã vào đây ma luyện, bọn họ... Vào như thế nào? Quay về như thế nào?” Thạch Nham nhíu mày.
“Tuy mẫu thân của ta cũng là người cảnh giới Bất Hủ, thế nhưng bởi vì nàng là tộc trưởng, cần phải ở trong tộc chủ trì đại cục, vậy nên chưa từng tới hư vô vực hải. Bà đã từng nói, những người cảnh giới Bất hủ này đều đi đến đây thông qua một con sông quỷ dị nằm ở cuối thế giới của chúng ta.”
Áo Đại Lệ nhíu mày, nhớ lại những gì mẫu thân nói, nhẹ giọng giải thích: “Người vào đây từ thế giới chúng ta đều luyện chế một loại la bàn độc đáo, la bàn đó có thể định vị phương hướng thế giới chúng ta, làm cho bọn họ không bị lạc, có thể tìm được đường về.”
Thạch Nham cười khổ: “Chúng ta thảm nhất. Không có đường đi, không biết thế giới của chúng ta ở đâu, như con mồi không đầu chạy loạn mà không có kết quả.”
Nơi này không có thời gian, không có phương hướng, chỉ có tĩnh mịch, lạnh lẽo, cô độc vô cùng vô tận. Bất kỳ võ giả nào không có phương hướng chính xác đến đây sẽ rất dễ dàng bị cô độc, tịch mịch ăn mòn nội tâm, đánh mất đi ý chí.
Ở đây, tuyệt vọng là kẻ địch lớn nhất, nếu không thể chiến thắng tuyệt vọng, ý chí sẽ suy kiệt, sẽ cam chịu các cảm xúc xấu của mình.
Có khả năng sẽ vì vậy mà bị tẩu hỏa nhập ma, từ từ suy yểu, mất hết sinh cơ.
“Thật là lạ, theo lời mẫu thân nói thì nơi này cực kỳ nguy hiểm, nguy cơ khắp nơi, sao chúng ta vẫn bình yên vô sự?” Áo Đại Lệ ngạc nhiên.
Thạch Nham cũng khó hiểu như vậy.
Trưởng lão Thần tộc Tinh Hỏa, cũng đã tới hư vô vực hải, nhưng hắn chỉ dám hoạt động ở bên ngoài vực hải, khối thiên tinh băng ngọc phến của hắn cũng có ở bên ngoài.
Dựa theo những gì hắn nói thì trong vực hải có nguy hiểm vô cùng lớn, trừ phi là người cảnh giới Bất Hủ chân chính, nếu không sẽ rất khó sống sót.
Thế nhưng trong thời gian này, Thạch Nham và Áo Đại Lệ ngoại trừ cảm giác cô độc, tịch mịch, nội tâm lạnh lẽo cũng chưa gặp phải nguy cơ gì.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
“Đây là hư vô vực hải sao? Có phải chúng ta nghĩ sai rồi?” Thạch Nham ngạc nhiên.
“Không thể sai được!” Áo Đại Lệ khẳng định: “Không đâu không có tinh thần toái phiến, cặn vẫn thạch, thỉnh thoảng lại gặp phải hư không động huyệt, năng lượng cuồng bạo,... Đây đều là dấu hiệu độc đáo của
hư vô vực hải, chúng ta không gặp phải nguy hiểm có lẽ... liên quan đến vị trí của chúng ta. Có khả năng chúng ta đang ở một chỗ cực kỳ độc đáo của vực hải.”
“Chỗ nào?” Thạch Nham sửng sốt.
“Ta cũng không biết, thế nhưng ta nghe mẫu thân từng nói, trong hư vô vực hải cũng có khu vực an toàn, có thể tiến hành nghỉ ngơi, điều chỉnh chính mình. Nhưng bà cũng từng nói khu vực an toàn này thường cũng không có thu hoạch gì, không xuất hiện ki vật nào.” Áo Đại Lệ giải thích.
“Tại sao?” Thạch Nham hỏi lại.
“Ta nghe bà nói thì vô số năm qua đã có không ít người cảnh giới Bất Hủ vào thăm dò hư vô vực hải, những khu vực an toàn này đã sớm bị người đó lấy sạch sẽ, không lưu lại cái gì. Chỉ có những nơi tràn ngập nguy hiểm mới có khả năng còn tồn tại chí bảo, có kì vật hiếm thấy chưa bị tìm thấy.” Áo Đại Lệ nhẹ giọng giải thích.
Bỗng nhiên nàng ta đứng dậy, nhìn về phía xa, than khẽ: “Dựa theo lời nói của Thiên Tà thì chúng ta vẫn sống trong Thủy giới của Hoang, thế giới đó không phải vũ trụ chân chính. Ta nghĩ sinh linh trong vũ trụ chân chính chắc cũng từng tới đây, chẳng qua vì nơi này thật sự rất rộng thế nên mới khó gặp mà thôi.”
Nàng ta quay đầu nhìn Thạch Nham, trầm ngâm một chút, nói: “Tiền bối Minh Hoàng tộc của ta từng gặp mặt sinh linh khác trong hư vô vực hải, sinh linh không phải của thế giới chính ta, sinh linh của vũ trụ chân chính! Việc này vốn là việc bí mật trong tộc, nghiêm cấm tiết lộ ra ngoài, thế nhưng tình cảnh của chúng ta bây giờ rất đặc thù, ta nói cho ngươi cũng không sao.”
“Sinh linh của vũ trụ chân chính? Là thái sơ sinh linh sao?” Thạch Nham kinh hãi nói.
“Chắc là không phải.” Áo Đại Lệ lắc đầu: “Căn cứ theo những gì tiền bối đó ghi lại thì tuy thân hình sinh linh đó quái dị thế nhưng cũng bình thường, không khổng lồ như thái sơ sinh linh. Tiền bối đó của ta không thể trao đổi với nó, hai người chỉ gặp qua rồi cẩn thận tránh đi, không phát sinh xung đột. Thể nhưng tiền bối của ta đoán tên đó cực kỳ cường đại. Năm đó tiền bối của ta có cảnh giới Bất Hủ nhị trọng thiên.”
Thạch Nham trầm mặc.
Hắn đã sớm biết sự thật, biết thế giới mà hắn sống chỉ là Thủy giới của Hoang, là vũ trụ Hoang sáng tạo ra, không phải vũ trụ chân chính.
Hư vô vực hải chắc chắn thoát ly Hoang, có sinh linh khác tồn tại cũng không lạ lùng gì.
Trong tinh hải rộng lớn này, có thể có loại thái sơ sinh linh như Hoang, Phệ, Hủy thì chắc chắn cũng có sinh linh khác tồn tại. Sinh linh này có lẽ không cường đại như thái sơ sinh linh, thế nhưng chắc chắn cũng có chỗ đặc biệt riêng.
Tiền bối của Minh Hoàng tộc từng gặp sinh linh khác ở trong hư vô vực hải, theo lý thuyết là không có vấn đề gì. Chẳng qua hư vô vực hải quá rộng lớn, bọn họ có thể lại ở nơi rất vắng vẻ nên không gặp sinh linh khác mà thôi.
Vô số ý nghĩ hiện ra trong đầu, Thạch Nham trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nói: “Chúng ta không thể cứ bình yên như thế này được. Có lẽ chúng ta phải chủ động đi tìm nơi hung hiểm, nơi có thể uy hiếp tính mạng thì mới có khả năng thấy kì vật, thấy sinh linh khác được.”
Ở khu an toàn này, cho dù bọn họ nghỉ ngơi một trăm năm chỉ sợ cũng không thể tìm được đường về. Không gặp được sinh linh khác thì không thể biết được huyền diệu ở đây, không thể thoát khỏi.
“Ý tưởng thì tốt, nhưng chúng ta cũng không biết hướng cuar nơi hung hiểm. Cho dù có tâm cũng phải tìm được nơi thích hợp đã.” Áo Đại Lệ bất đắc dĩ nói.
“Nếu ngươi sớm nói nơi nguy hiểm có cơ hội lớn hơn thì chúng ta có lẽ đã đi từ lâu rồi. Trên đường đi có đôi khi đi qua một số khu vực ta cảm giác được nguy hiểm rất lớn., chẳng qua đều bị ta chủ động né tránh, không đi vào thăm dò.”Thạch Nham cười khổ.
Đúng là như vậy. Trên đường đi hắn để thần thức dò xét bốn phía, nhận thấy một số khu vực có ba động cực kỳ khủng bố. Khí tức của những khu vực này khiển cho hắn cảm thấy sợ hãi như chết đến nơi vậy.
Thế nên hắn không nói cho Áo Đại Lệ, chủ động né qua, bảo đảm an toàn.
Thế nhưng bây giờ nghe Áo Đại Lệ giải thích, hắn mới biết được nếu muốn tìm được phương hướng thì phải mạo hiểm, phải chủ động đến nơi khủng bố đấy.
“Sao ngươi không nói sớm?” Áo Đại Lệ oán trách, trách hắn lăng phí thời gian.
“Những chỗ đó nguy hiểm lắm, e là ngươi không thừa nhận nổi, ta chỉ muốn tốt cho ngươi.” Thạch Nham cười khổ: “Ngươi chỉ mới là Thủy Thần nhất trọng thiên, đi' đến nơi nguy hiểm mà ta cảm giác được thì có tám chín phần là không chịu nổi.”
Khu vực mà hắn cảm giác được, đừng nói đến Áo Đại Lệ, ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm. Chính vì vậy mà hắn mới không nói cho Áo Đại Lệ biết.
“Ngươi khinh thường ta?” Mặt Áo Đại Lệ lạnh lùng.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục tiến lên. Nếu lần sau thần thức của ta cảm giác được nơi nguy hiểm thì chúng ta liền xông vào. Hy vọng lúc đó ngươi có thể biểu hiện thực lực làm cho ta kinh ngạc.” Thạch Nham cười nói.
Áo Đại Lệ hừ một tiểng: “Tốt xấu gì ta cũng là một trong những người dung hợp căn nguyên, cho dù cảnh giới hơi thấp thì cũng có khả năng bảo vệ chính mình, không cần ngươi lo lắng quá.”
“Thể thì không còn gì tốt hơn rồi.”