Thạch Nham vẻ mặt ngưng trọng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hạ Tâm Nghiên cảm giác được sự thay đổi trên mặt hắn, hỏi: “Phát hiện ra gì vậy?”
“Có người tới đây.”
Một ý niệm xuất hiện trong đầu Thạch Nham. Hắn chủ động kéo dài ý thức ra ngòai.
Hắn muốn biết có phải Địch Tạp La, Lôi Địch đến đây không.
Một đạo ý thức linh hồn bay ra ngoài, ngưng thần quan sát cảnh bên ngoài.
Đích thực là muốn đến đây!
Nơi mà Địch Tạp La và Lôi Địch muốn đến chính là nơi đây. Khi thần thức của hắn được phóng thích ra thì cả Địch Tạp La và Lôi Địch đều cảm thấy kinh ngạc. Hai người nhìn nhau một cái, khẽ nhíu mày, hóa thành hai đạo lôi quang, nháy mắt xuyên qua không gian.
Ngay sau đó, Lôi Địch và Địch Tạp La liền xuất hiện bên cạnh Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên. Cả hai người đều là võ giả cảnh giới Bất Hủ nhị trọng thiên, vừa nhìn thấy Thạch Nham thì vẻ mặt đều cực kỳ cổ quái.
“Sao ngươi lại đến đây?” Địch Tạp La hỏi đầy kinh ngạc.
Thạch Nham cũng nghi hoặc: “Thế các ngươi thì sao?”
“Do tinh thuần lực mà ngươi tặng cho ta!” Đông thời Hạ Tâm Nghiên cũng khẽ quát một tiếng, liếc mắt nhìn Địch Tạp La hỏi: “Ta và ngươi không quen biết gì, vì sao ngươi quán chú tinh thuần lực lên người ta?”
“Bởi vì ngươi tu luyện thời gian áo nghĩa. Trong tinh hải mênh mông này, ngươi không phải là người tu luyện thời gian áo nghĩa duy nhất, thế nhưng ngươi là người cảnh giới cao thâm nhất.” Địch Tạp La nhìn nàng một cái, nói: “Xem ra tâm ma của ngươi đã bị đánh bại rồi. ừ, như vậy rất tốt, như vậy ngươi có thể tiếp tục đột phá cảnh giới, tiếp tục tăng tiến.”
“Ta không hiểu ý của ngươi.”
“Ngươi tạm thời không cần hiểu. Bởi vì bây giờ cảnh giới của ngươi còn thấp, đợi đến đúng lúc ta tất nhiên sẽ nói nguyên nhân cho ngươi.”
“Tại sao các ngươi đến đây?”
Đich Tạp La bỗng nhiêu nhíu mày, hít sâu một hơi, nhìn về đám mây bên cạnh, lại quay sang nhìn hai người Thạch Nham và Hạ Tâm Nghiên, nói: “Sao các ngươi biết chỗ này?”
“Trùng hợp mà thôi.”
Thạch Nham sờ cằm, trầm ngâm một chút, cảm thấy nói rõ sự thật mới đúng, vì thể liền nói rõ: “Một bằng hữu của ta bị lạc ở đây, giống như bị đám mây này thôn phệ. Ta cảm nhận thấy sinh mệnh của nàng nên đến đây...”
“Đây không phải là đám mây!” Lôi Địch đột nhiên nói.
Địch Tạp La nhìn về phía hắn: “Ngươi có quan hệ gì với tên Thiên Yêu tộc này không?”
Lôi Địch lắc đầu, do dự một chút rồi nhìn về phía Thạch Nham: “Ngươi có lẽ nên hỏi hắn một chút, ta nghĩ hắn còn minh bạch hơn ta.”
Địch Tạp La đảo mắt, cũng không vòng vo, nói: “Tiểu tử, ngươi có cảm thấy quen thuộc không? Khí tức của Thiên Yêu tộc có tồn tại quanh đây không?”
Thạch Nham nhìn bốn phía, sau đó nhìn từng đám mây, nhìn cơn mưa quỷ dị kia, hỏi thử: “Ý ngươi là ở đây có thể tồn tại sinh linh kia?”
Lôi Địch, Địch Tạp La đồng thời gật đầu.
“Không có, không có một chút khí tức nào của tiền bối Thiên Yêu tộc kia cả, nếu không ta nhất định có thể cảm thấy. Lúc trước ở Lôi Tiêu tinh vực, khi ta thấy lôi điện phân hồn thì có thể cảm ứng ngay lập tức, thế nhưng ở đây ta không cảm thấy loại cảm giác này.” Thạch Nham thản nhiên đáp.
Vừa nói xong vẻ mặt của Lôi Địch và Địch Tạp La đều trở nên nghiêm trọng.
Sau nửa ngày Địch Tạp La mới trầm giọng nói: “Chúng ta đoán sai rồi, không ngờ không phải là một trong những tiền bối Thiên Yêu tộc, như vậy... Sẽ là cái gì? Chẳng lẽ không phải là sinh linh của tinh hải chúng ta?”
“Các ngươi đang nói gì thể?” Thạch Nham ngạc nhiên hỏi
Địch Tạp La nhìn hắn, hơi do dự nói: “Trong hư không hỗn loạn này có một vật tồn tại. Có vô số võ giả vô tình lọt vào đây đều bị nó thôn phê. Nó rất kỳ lạ, như phân liệt trải khộng khắp nơi trong hư không loạn lưu, nó đã từng xuất hiện ở rất nhiều khu vực khác nhau. Nó có ý thức sinh mệnh, có thể hấp thu năng lượng, thế nhưng lại không trao đổi với sinh linh nào...”
Nới đến vật kỳ dị này, Địch Tạp La chớp mắt một cái, giống như còn bất an, lo lắng điều gì.
“Không phải là đám mây thì chăng lẽ cái này là thân thê của nó?” Hạ Tâm Nghiên hỏi.
Không biết tại sao Địch Tạp La rất có thái độ với Thạch Nham, thậm chí còn không tốt đẹp gì, thế nhưng hắn cũng rất ôn hòa với Hạ Tâm Nghiên, cũng rất coi trọng câu hỏi của Hạ Tâm Nghiên.
“Đám mây này chỉ là một lớp bap phủ bên ngoài. Để ta cho ngươi nhìn bộ dạng chân thật của nó, ngươi chú ý nhé.' Hai tay Địch Tạp La kết ấn, mười ngón tay lần lược thay đổi, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra một lợi nhận, bắn thẳng về phía đám mây.
Lợi nhận như một con dao linh hoạt, dần cắt bỏ đi đám mây đen này, làm cho nó dần dần phân liệt.
Lập tức một vật xấu xí hiện ra...
Thứ đó cả người phủ kín màu nâu, như nước mũi dính trong lỗ mũi con người, giống như một loại côn trùng, giống như một cái bướu thịt, trông cực kỳ ghê tởm.
Chỉ liếc mắt một cái Hạ Tâm Nghiên đã lộ ra vẻ kinh tởm: “Thật ghê tởm.”
“Ở đây có hơn vạn đám mâỵ, bên trong mỗi một đám đều có một thứ như thế này. Bên trong rất nhiều nhục đoàn có chứa một võ giả do vô ý rơi vào hư không loạn lưu mà bị nó bắt lại, sau đó dần giết chết. Phía sau những đám mây này chính là những nhục đoàn xấu xí này. Chúng có thể ngưng kết lại trong nháy mắt, thế nhưng đại đa số đều trong trạng thái phân tán. Nói cho ngươi biết thêm một điều, trong hư không loạn lưu còn có rất nhiều chỗ cũng có những đám mây như thế này. Dùng tu vi của ta cũng không thể phát hiện được điểm cuối của hư không loạn lưu. Có lẽ ở một nơi càng thêm xa xôi hẻo lánh còn có càng nhiều thứ này hơn...”
Địch Tạp La giải thích.
Thạch Nham, Hạ Tâm Nghiên đều kinh ngạc, sững sờ không biết phải nói gì.
Trong hư không loạn lưu vô cùng vô tận này, không ngờ có rất nhiều chỗ có loại sinh vật kinh tởm này. Cũng không biết chúng đã tồn tại bao lâu, không biết đã nuốt sống bao nhiêu võ giả.
Thứ này có trí tuệ cao hay không thì cả Địch Tạp La cũng không rõ.
Bởi vì hắn chưa từng giao lưu với vật ấy một lần nào, thế nhưng Địch Tạp La vân có cảm giác là vật này có trí tuệ nhất định, có ý thức. Sở dĩ nó không giao lưu với hắn là do nó... khinh thường.
“Ta có cảm giác rất lạ là nó khinh thường không thèm giao lưu với chúng ta, nó cho rằng chúng ta không xứng. Cũng may chúng ta cũng không giao lưu với nó, bởi vì chúng ta là sinh linh cấp cao, mà sâu chỉ là sinh vật cấp thấp nhất, hai bên có khoảng cách rất lớn..
Địch Tạp La nói thêm.
“Vớ vẩn! Thật sự rất vớ vẩn! Chắc chắn cảm giác của ngươi sai rồi.” Đến cả Lôi Địch cũng không muốn nghe nữa, không ngừng lắc đầu, phủ định cảm giác của Địch Tạp La.
“Thứ này ngoại trừ ngươi còn ai biết nữa không?” Thạch Nham đột nhiên hỏi.
Địch Tạp La hừ một tiếng: “Ta cũng không rõ. Theo như ta biết thì những người biết được thứ này không có ai sống cả. Mấy tên Huyền Hà, Phì Liệt Đặc, Thiên Tà cảnh giới đúng là rất cao, thế nhưng chỉ giới hạn trong các khu vực mà thôi. Ở trong không gian loạn lưu, bọn họ bị ước thúc rất nhiều, không thể ở lại lâu.”
“Vậy các ngươi đến đây làm gì?” Thạch Nham hỏi.
“Hắn cảm thấy vật này có uy hiếp rất lớn, lại không thể nói chuyện được, thế nên chuẩn bị phá hủy, tránh cho tương lai có hậu hoạn gì.” Lôi Địch nhìn hắn giải thích.
Thạch Nham dù sao cũng làm cho hắn sống lại, lại là người dung hợp căn nguyên tổ tinh. Ở sâu trong linh hồn, hắn vẫn cảm thấy hắn và Thạch Nham ở chung với nhau rất tốt, thân cận với Thạch Nham theo bản năng.
Đây chính là linh hồn lạc ấn, tồn tại từ khi hắn sinh ra, không thể nào xóa đi được.
“Hủy diệt chỗ này?” Thạch Nham nhếch mép cười: “Ý tưởng tốt lắm. Ta cũng đang định làm vậy, xem ra chúng ta không mưu mà hợp.”
“Chắc ngươi đã thử qua rồi.” Địòh Tạp La nhíu mày, ngưng trọng nói: “Tuy cảnh giới của ngươi không cao, thế nhưng ngươi dung hợp căn nguyên cổ của đại lục, người còn mang thiên hỏa. Nghe nói thiên hỏa có thể luyện hóa bất kỳ sinh linh nào, ngươi thử rồi mà lại không thành công, đúng không?”
r
sắc mặt Lôi Địch trầm xuống: “Thứ này thật sự khó giải quyết như vậy sao?”
“Thiên hỏa của ta không thể luyện hóa nó, có lẽ là do ta chưa dung hợp được toàn bộ, thể nhưng vật ấy quả thật cũng cực kỳ quỷ dị.” Thạch Nham gật đầu nói.
Địch Tạp La lia mắt nhìn xung quanh, một lát sau đột nhiên nói với Thạch Nham: “Bây giờ Thị Huyết nhất mạch của ngươi đang giao chiến với thần tộc, ngươi không quan tâm đến chính sự lại chạy đến đây làm gì? Chuyện ở đây ta và Lôi Địch sẽ giải quyết, ngươi nên rời khỏi dây sớm đi, đừng lãng phí sự coi trọng cũa Huyền Hà, Minh Hạo với ngươi.”
“Một bằng hữu của ta biến mất.” Thạch Nham hừ một tiếng.
“Hóa ra là vì nữ nhân. Hắc hắc, tiểu tử quả nhiên có phong phạm của ta năm đó!” Lôi Địch cười ha hả, làm cho hư không cũng nổ vang. Hắn nghiêng mày nhìn Hạ Tâm Nghiên, nhếch miệng hỏi: “Còn mang hai cô nương một lúc, lợi hại... ”
Cho dù là lôi Địch hay Thanh Long thì cũng là huyết mạch long tộc, đều hoang dâm vô độ. Nghe đồn hai thủy tổ của Thiên Yêu tộc là Lôi Địch và Thanh Tiêu đã trở mặt chỉ vì tranh nhau một nữ nhân.”
“Hơn nữa trưởng lão thần tộc Tinh Hỏa vừa mới chết, Hỏa Vũ tinh vực cũng đang chiến thắng. Việc bố trí chiến đấu là do Huyền Hà, Minh Hạo, Phì Liệt Đặc trù tính, không cần ta phải lo.” Thạch Nham hờ hững
Hắn tự hiểu chính mình, trước khi đột phá Bất Hủ, trước khi có tư cách đứng cùng với Huyền Hà, Minh Hạo thì chức tôn chủ Thị Huyết của hắn cũng chỉ là khôi lỗi mà thôi.
Hắn có thể lên đến chức tôn chủ là nhờ mấy người Huyền Hà, Minh Hạo, Phì Liệt Đặc đưa lên, để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ra lệnh mà thôi.
Trừ phi Huyền Hà, Minh Hạo, Phì Liệt Đặc không tuân theo quy cũ năm xưa, nếu không bọn họ là Bát hô tong, không có tư cách triệu hồi tất cả người tu luyện bát đại tà lực, phát động chiến tranh với thần tộc.
“Nếu ngươi thật sự muốn ở lại thì ta sẽ nói cho ngươi thêm một chút, bởi vì quả thật ngươi cũng có thể giúp đỡ ta một chút.” Địch Tạp La trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói.
Mắt Thạch Nham sáng lên.