Sát Thần

Chương 142: Chương 142: Đoạt xá






Trong lòng Thạch Nham trầm xuống, thầm kêu không ổn.

Nếu những người này chỉ là Thiên Trì Thánh Địa, chỉ cần Hạ Tâm Nghiên vận dụng Luân Hồi Võ Hồn, thì họ không thể gây ra sợ hãi.

Nhưng mà, Linh Bảo Động Thiên, Cổ gia, Đông Phương gia ba phương thế lực đến đây, mặc dù Hạ Tâm Nghiên thi triển Luân Hồi Võ Hồn, sợ là cũng không có ích.

Dương gia và Hạ gia ở Già La hải vực, cũng bất hòa với Thiên Trì Thánh Địa, Linh Bảo Động Thiên ở Hắc Thủy hải vực, bao gồm Cổ gia, Đông Phương gia ở Viên La hải vực, hai người không bại lộ thân phận thì tốt, một khi thân phận bại lộ, dưới tình hình không có cao thủ bảo hộ, xác suất tử vong càng lớn hơn nữa.

Sau khi hai người Trần Phong, Đông Phương Hạp đi xuống dưới, Thạch Nham chỉ biết lần này sợ là sẽ bị không trâu bắt chó đi cày.

Quả nhiên.

"Thương lượng gì?" Đông Phương Hạp dẫn đầu không nhịn được, cười lạnh quát: "Hai người các ngươi, không muốn chết lập tức đi qua xem tình hình, nếu không lập tức lấy mạng nhỏ các ngươi! Ừm, nữ tạm thời không giết, nhưng mà sẽ làm ngươi sống không bằng chết, các ngươi, hiểu được ý của ta không?"

Đông Phương Hạp lạnh lùng âm hiểm nhìn hai người Thạch Nham, ánh mắt nhấn mạnh ngắm về phía Hạ Tâm Nghiên, trong mắt hiện lên một tia dâm quang.

Vẻ mặt Thạch Nham âm trầm, lão hận gia hỏa này đến tận xương tủy, hơn nữa ánh mắt lão gia hỏa này rơi xuống thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên, lại khiến Thạch Nham hận không thể nghiền nát xương thành tro.

Cổ Kiếm Ca không nói, lắc đầu thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt nhưng cũng có tà quang giấu diếm, lặng lẽ quét lên người Hạ Tâm Nghiên.

"Đừng lãng phí thời gian." Trần Phong nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Ta đếm tới ba, qua ba tiếng, nam chết, nữ ... muốn chết cũng khó!"

"Chúng ta đi." Hạ Tâm Nghiên cúi đầu, kéo góc áo Thạch Nham, túm mạnh lấy Thạch Nham, bước đến chỗ nơi sông băng lúc đầu lộ ra.

Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, không nói được một lời, cũng cúi đầu, đi theo nàng hướng đến sông băng kia.

Đám người Đông Phương Hạp, ánh mắt âm lệ nhìn chằm chằm phía sau lưng hai người, ánh mắt độc ác, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh lùng, chỉ cần hai người Thạch Nham biểu hiện ra chút không phối hợp, những người này sẽ ra tay không chút khách khí, lập tức giết chết hai người Thạch Nham.

Bốn thế lực lớn này tổn thất thảm trọng, nhất là Linh Bảo Động Thiên và Đông Phương gia, rất nhiều Võ Giả đều bị đông chết, trên con thuyền bên ngoài, cao thủ ngay cả tránh né cũng không kịp, liền bị Huyền băng thú xé thành mảnh nhỏ.

Lúc này, trong lòng mấy người ôm một bụng lửa giận, nếu không phải hai người Thạch Nham còn có chút giá trị lợi dụng, sợ là đã bị Đông Phương Hạp thuận tay xử lý tại chỗ.

Càng đi tới gần sông băng, nhiệt độ chung quanh càng lạnh giá hơn, lạnh đến tận xương tủy.

Ban đầu sông băng lộ ra một góc, đã biến mất không thấy.

Ở khu vực kia, xuất hiện một huyệt động thật lớn, bên trong huyệt động hàn khí lạnh giá âm u, từng luồng sương trắng dày đặc lượn lờ.

Trong đó, mơ hồ có thể thấy được băng tinh rực rỡ.

"Lạch cạch!"

Tiếng răng Hạ Tâm Nghiên va vào nhau, mái tóc xuất hiện băng sương, lúc hành động phải liên tục thúc dục Tinh Nguyên trong cơ thể, để chống đỡ băng hàn khí đến từ chính huyệt động kia.

Trái lại, Thạch Nham giống như không chịu đích ảnh hưởng lớn, hắn chỉ có cảnh giới Bách Kiếp, Tinh Nguyên thua xa, cũng không cảm thấy thân thể quá cứng ngắc.

"Ngươi, ngươi hình như có thể thích ứng hàn khí nơi này?" Hạ Tâm Nghiên cắn răng, liếc mắt nhìn Thạch Nham, đôi mắt đầy kinh ngạc.

"Lúc trước ta đang tu luyện, không cẩn thận hấp thu một phần hàn khí, hàn khí này dung hợp vào trong cơ thể của ta. Ở trong này, ta thật sự không có cảm thấy quá mức lạnh giá." Thạch Nham gật gật đầu.

Hạ Tâm Nghiên ngạc nhiên, vẻ mặt phức tạp "Thân thể ngươi hấp thu hàn khí, làm sao còn có thể hành động tự nhiên, thân thể người phải cứng ngắc, giống như người bên ngoài đông cứng biến thành băng điêu mới đúng a."

"Ta cũng không biết." Thạch Nham chần chờ một chút, nói: "Công pháp ta tu luyện có chút quỷ dị, tuy rằng đau đớn cùng với hung hiểm thật lớn, nhưng đích thực có ẩn chứa nhiều điểm thần bí, đây cũng là nguyên nhân ta khó có thể bỏ qua."

Hạ Tâm Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng thở dài, không nói thêm gì.

"Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ làm cho bọn họ trả giá bằng máu!" Thạch Nham quệt miệng, âm u nói.

"Tránh thoát kiếp này đã, sẽ luôn có cơ hội đối phó bọn họ, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ loạn đại sự, cẩn thận một chút, chúng ta đến cửa huyệt động kia, ta sẽ lập tức vận dụng Luân Hồi Võ Hồn, mang theo ngươi bay khỏi nơi đây, chỉ cần chúng ta bảo trì một khoảng cách với bọn họ, ta mang ngươi rời đi chắc là không thành vấn đề." Hạ Tâm Nghiên dặn dò nói.

"Ừm." Thạch Nham gật đầu, quay đầu nhìn phía đoàn người Trần Phong, Đông Phương Hạp ngoài hai ngàn mét, ánh mắt lạnh lùng.

Cách xa nhau hai ngàn mét, chỉ cần Hạ Tâm Nghiên đột nhiên phát động Luân Hồi Võ Hồn, những người đó nhất định không kịp ứng phó, đây cũng là nguyên nhân Hạ Tâm Nghiên không có phát tác tại chỗ đó, mà là lựa chọn mạo hiểm đi về bên này.

Cửa huyệt động có hàn khí bốn phía, sương trắng lượn lờ.

Cách xa nhau mấy chục mét, Hạ Tâm Nghiên đã lạnh run, tiếng răng trắng vào nhau lạch cạch, nhưng ngược lại Thạch Nham hình như không chịu ảnh hưởng.

"Ta đi qua liếc mắt nhìn xem sao, chỉ nhìn liếc mắt một cái, ta lập tức lại đây." Thạch Nham đứng ở bên cạnh huyệt động kia, nhìn chằm chằm về phía huyệt động, đột nhiên lên tiếng.

Không biết vì sao, càng tới gần huyệt động kia, Thạch Nham càng cảm thấy thoải mái.

Đối người khác mà nói, hàn khí lạnh đến xương tủy chẳng những không cho hắn cảm thấy khó chịu, còn khiến thân thể hắn sinh ra một loại cảm giác mát lạnh hưởng thụ.

Nhất là hàn khí bên trong huyệt động tràn ra, lại khiến thần chí Thạch Nham thanh tỉnh, thân thể cũng không chịu nhiều ảnh hưởng lắm.

Hàn khí bên trong huyệt động tràn ra, chậm rãi tràn ra một bên, một ít hàn khí trôi dạt vô định, rơi xuống chỗ Thạch Nham, máu tươiThạch Nham lạnh giá nhưng lại sinh ra một cảm giác cực kỳ thoải mái.

Giống như, máu tươi trong cơ thể hắn, rất thích hàn khí nơi này.

Thạch Nham ngạc nhiên, chần chờ một chút, hắn thử thúc dục trạng thái Bạo Tẩu nhị trùng thiên, đưa từng đợt lực lượng tiêu cực trong cơ thể dung hợp vào máu tươi.

Bất thình lình, từ bên trong huyệt động kia, đột nhiên rất nhiều hàn khí bay ra, những hàn khí đến không hề có dấu hiệu báo trước, như là bị Thạch Nham hấp dẫn, đột nhiên từ bên trong huyệt động dũng mãnh tiến ra, bao trùmthẳng tới hướng Thạch Nham.

"Thạch Nham!" Hạ Tâm Nghiên kinh hô một tiếng, trong mắt đầy kinh hoảng, "Hàn khí quá nặng, ta sắp chịu không nổi!"

"Ta đi qua một chút nữa, cô cũng lui về phía sau đi", Thạch Nham không có chút do dự, đột nhiên tiến bược tới hướng huyệt động kia.

Mỗi một bước hắn đi, hàn khí trên người sẽ nặng thêm một phần, hàn khí đến từ chính huyệt động cũng tràn về phía hắn nhanh hơn.

Hạ Tâm Nghiên trợn mắt há hốc mồm.

Hàn khí phía trước, đặc hơn đến mực ngay cả nàng Võ Giả cảnh giới Địa Vị đều không chịu nổi, nhưng Thạch Nham chẳng những bình yên vô sự, thế nhưng còn đang tụ tập hàn khí, điều này làm cho nàng không biết làm sao, không biết nên hay không nên thúc giục Thạch Nham mau rời khỏi nơi đây.

"Chờ ta trong chốc lát", Thạch Nham từng bước đi tới hướng huyệt động, vẻ mặt càng lúc càng nghiêm tục, trầm giọng nói: "Cách ta xa một chút nhất định không được tới gần ta!"

Rất nhiều hàn khí giống như làn khói cuồn cuộn liên tục từ bên trong huyệt động tràn ra, điên cuồng rót vào thân thể Thạch Nham.

Cùng từ lúc này, từ bên trong huyệt động kia đột nhiên truyền ra từng luồng quang mang sáng chọi, một khí tức sinh mệnh cực kỳ quái dị, đột nhiên từ bên trong huyệt động bao trùm đến.

Hạ Tâm Nghiên hoảng sợ, thét to: "Thạch Nham mau lui lại! Huyền Băng Hàn Diễm có dấu hiệu hoạt động lại! Mau rời đi!"

Từ xa Trần Phong biến sắc, thân hình đột nhiên lăng không, kinh dị nhìn Thạch Nham từng bước một đi về hướng huyệt động.

Lão giả của Đông Phương gia, cũng bay lên trời cao nhìn xa phương xa, nói với đám người Đông Phương Hạp, Cổ Kiếm Ca bên dưới: "Tiểu tử kia đang đi về hướng huyệt động, bên trong huyệt động tràn ra rất nhiều hàn khí, nhưng tiểu tử kia lại bình yên vô sự thân thể hình như còn đang hấp thu hàn khí."

"Hấp thu hàn khí!" Đông Phương Hạp la hoảng lên, "Ngươi không nhìn lầm chứ? Huyền Băng Hàn Diễm phóng ra hàn khí, băng hàn lạnh thấu xương, ngay cả ta đều không chịu nổi, tiểu tử kia phải lập tức bị đông lạnh biến thành băng điêu mới đúng, làm sao có thể hoạt động chứ?"

"Thân thể hắn, đích thực đang hấp thu hàn khí!" Trần Phong hít sâu một hơi, vẻ mặt quái dị nói: "Loại hiện tượng này, loại hiện tượng này... "

"Cái gì?" Đám người Cổ Kiếm Ca, Trác Nghiên Tình đều nhìn hắn không nhịn được kinh hô.

"Huyền Băng Hàn Diễm chọn hắn làm vật dẫn, chắc là sẽ đoạt xá thân thể hắn", vẻ mặt Trần Phong luân tục biến đổi, vội la lên: "Huyền Băng Hàn Diễm chính là hình thái hỏa viêm, tuy có sinh mệnh ý thức nhưng không có thật thể. Thiên hỏa không có thật thể, dễ dàng bị nắm trong tay, bị phong ấn, bị trấn áp, chỉ khi nào Thiên hỏa có được vật dẫn thích hợp, sinh mệnh ý thức đoạt linh hồn vật dẫn, sẽ giống như Võ Giả, có thể thi triển càng nhiều thần thông, hơn nữa có thể phát động linh hồn công kích!"

"Làm sao tên đó có thể trở thành đối tượng đoạt xá chứ?" Trác Nghiên Tình kinh hô một tiếng, "Không phải người có được Huyền Băng Chi Thể Võ Hồn, mới có thể trở thành đối tượng đoạt xá của Huyền Băng Hàn Diễm sao. Người thường, vốn thừa nhận không được hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm, một khi tiếp xúc lập tức sẽ bị đông chết, không thể đoạt xá a."

"Ta cũng không biết, Trần Phong lắc đầu, một khi Huyền Băng Hàn Diễm đoạt xá thành công, có được thật thể, Võ Giả Thần cảnh của Vô Tận hải, sợ là cũng không thu phục được nó. Thật sự như vậy, chúng ta chẳng bận rộn vô ích mà không ai có thể thoát khỏi nơi đây!"

"Phải giết hắn!" Đông Phương Hạp lập tức hiểu ngay ý của Trần Phong. "Động thủ đi! Nếu Huyền Băng Hàn Diễm lựa chọn hắn làm đối tượng đoạt xá, khẳng định biết hắn có thể chịu đựng được hàn khí, vừa rồi các ngươi cũng nói, thân thể tiểu tử kia có thể hấp thu hàn khí, bây giờ khẳng định đúng vậy!"

"Ừm, phải lập tức giết hắn!" Trần Phong gật đầu, tiểu chùy màu bạc bên trong cổ tay áo lập tức bay ra ra, tiếng phong lôi cuồn cuộn, tiểu chùy kia nện mạnh đến Thạch Nham ở cửa huyệt động.

Bên này đoàn người Đông Phương Hạp, gần như không chút do dự, đều thi triển ra lực lượng của mình.

Cổ Kiếm Ca lúc này cũng không tiếp tục giả nhân giả nghĩa nữa, nhẹ giọng quát lên, Trảm Long kiếm bay ra, Hỏa xuất yêu thú huyễn hóa ra, hóa thành một Hỏa long dài trăm mét, giương nanh múa vuốt đánh về phía Thạch Nham.

"Thạch Nham! Mau trở lại!" Hạ Tâm Nghiên đột nhiên hét ầm lên, giọng nói thậm chí kèm theo chút nức nở, "Mau trở lại! Ta nhớ ra rồi! Ngươi không sợ hàn khí, chính là vật dẫn thích hợp để nó đoạt xá, Huyền Băng Hàn Diễm chuẩn bị đoạt xá ngươi!" Thạch Nham đang hưởng thụ hàn khí nhập thể, nghe Hạ Tâm Nghiên thét chói tai, rốt cuộc biết được không ổn.

Hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện hàn khí cuồn cuộn trong cơ thể phát tác, một ý thức khổng lồ bên trong huyệt động, giống như sài lang đi ra, hàn khí dày đặc vô cùng bao lấy hắn.

Một ý thức cực kỳ âm hàn tà ác, phút chốc đã xuất hiện, lập tức tuôn ra rót vào trong đầu hắn muốn chiếm lấy linh hồn hắn.

Từ xa, từng luồng công kích đến từ bốn thế lực lớn, liên miên không dứt tập kích đến đây.

Trong đầu Thạch Nham vô cùng đau đớn, ôm đầu rít gào, đỏ mắt, quát to lên: "Cô đi trước! Đừng quản đến ta!" Nói xong, Thạch Nham liều mạng dùng sức lực còn lại, bỗng nhiên ngã ra phía sau, thân hình rơi thẳng xuống dưới huyệt động sâu không thấy đáy.

Thân thể Thạch Nham vừa vào huyệt động, hàn khí ở cửa huyệt động nhanh chóng lượn lờ, giống như tia chớp kết thành băng cứng thật dày, băng cứng giống như cánh cửa to lớn, chắn ở cửa huyệt động, chắn kín huyệt động.

"Không!" Hạ Tâm Nghiên thét chói tai.

"Rầm rầm rầm!" Đủ loại công kích của bốn thế lực lớn, liên tục rơi xuống, đánh lên cửa huyệt động kia nhưng khó có thể phá mở huyệt động.

Đoàn người Trần Phong, vẻ mặt lạnh lùng, nhanh chóng từ đằng xa vọt tới.

Hạ Tâm Nghiên cắn răng, hai mắt tràn ngập cừu hận, đột nhiên thi triển ra Luân Hồi Võ Hồn, bay thẳng lên trời.

Thân ảnh Hạ Tâm Nghiên nhanh chóng bay ra ngoài hướng Môn La đảo, nhưng giọng nói của nàng tràn ngập oán độc cho dù xa vẫn truyền tới: "Các ngươi hại chết hắn, các ngươi chờ sự trả thù từ Dương gia và Hạ gia đi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.