Ads
Trong tổng bộ Thanh Quỷ Lược Đoạt giả ở Thiên Phạt thành tiếng người ồn ào, tất cả khôi thủ Lược Đoạt giả đều hưng trí cười trộm, chờ xem kịch hay.
Thân là Nguyên Thần cảnh, luyện dược sư Kiệt Tư Đặc và Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Y sóng vai đứng thẳng, nghe Giới Y và Lạp Tắc Nhĩ trào phúng châm biếm, quan sát Thạch Nham, phút chốc vẻ mặt đột nhiên khẽ động, ánh mắt sáng rực, lộ ra vẻ kinh hãi.
Thân thể hắn run nhè nhẹ, mười đầu ngón tay trong ống tay áo cũng bắn ra những ngọn lửa nhỏ.
Những ngọn lửa này không nóng bằng hỏa diễm trên người Ba Lôi Đặc, ngược lại còn có chút nhu hòa, tựa hồ có thể tùy tâm sở dục tạo thành bất kỳ hình thái nào, hoàn toàn bị hắn khống chế.
Mỗi một luyện dược sư, luyện khí sư, áo nghĩa chủ tu cho dù không phải là hỏa diễm chi lực thì trong cơ thể cũng nhất định có ngọn lửa kỳ lạ, nhân hỏa và địa hỏa đều phải có, mới có thể tinh tiến trên con đường luyện dược, luyện khí này.
Cũng như Ba Lôi Đặc, áo nghĩa chủ tu của Kiệt Tư Đặc cũng là lửa, chỗ bất đồng duy nhất là trong hỏa diễm của Kiệt Tư Đặc dung hợp một loại địa hỏa kỳ diệu của Liệt Diễm tinh vực, tuy rằng không có hình thành sinh mệnh nhưng uy lực lại cực lớn.
Uy lực hỏa diễm của Kiệt Tư Đặc có lẽ không cường bạo như võ giả thuần chiến đấu như Ba Lôi Đặc, nhưng thủ đoạn khống chế lửa của hắn thì Ba Lôi Đặc không thể so được.
Thạch Nham vừa xuất hiện, Kiệt Tư Đặc thân là luyện dược sư, cảm thấy được trong cơ thể Thạch Nham tiềm tàng hỏa diễm chi lực cực kỳ hung ác điên cuồng, trình độ cường hãn của loại hỏa diễm này khiến hắn trố mắt.
Cũng vì vậy, hắn lúc trước còn lên tiếng vì Ba Lôi Đặc giờ lại trầm mặc, ngưng thần quan sát Thạch Nham.
“Tiểu cẩu, ngươi không ngờ còn dám ra đây, quả nhiên không biết sống chết!”. Ba Lôi Đặc vừa thấy Thạch Nham hiện thân thì quát lớn một tiếng, hỏa diễm quanh người bắn ra, hóa thành hỏa diễm sóng triều, đột nhiên quét tới.
“Làm càn!”. Phong Khả lập tức nổi giận, vươn tay ra kéo một cái, một đạo lôi điện từ trên trời hàng lâm, trực tiếp bắn lên trên hỏa diễm sóng triều của Ba Lôi Đặc.
Hắn chủ tu lôi điện chi lực, thần khí lôi điện cầu mà Phong Nhiêu cầm trước đó chính là hắn tế luyện ra.
Xì xì xì!
Từng dòng hỏa diễm bị lôi điện chi lực đánh trúng, hóa thành những đóm lửa bắn ra, một bộ phận chấm nhỏ trong đó bắn về phía Thạch Nham.
“Tránh đi!”. Huyết Đồ Tạp Thác Trong đám người không nhịn được hét to một tiếng.
Những đốm lửa nhỏ như mưa phùn lập tức bao phủ phương hướng của Thạch Nham, trong đó bao gồm cả Phong Nhiêu.
Mắt thấy ánh lửa đầy trời rơi xuống, Thạch Nham thần sắc đạm mạc, khẽ nhíu mày.
Phút chốc, một cỗ cực hàn chi lực lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra!
Bẹp bẹp bẹp.
Hư không tựa hồ đông lạnh, lấy dưới chân hắn làm ngọn nguồn, từng khối băng cứng lấy mắt thường có thể thấy được cấp tốc hình thành, khuếch tán ra xung quanh cực nhanh.
Sương mù trắng xóa bỗng dưng bao bọc lấy hắn và Phong Nhiêu, tầng băng trong suốt dưới chân hắn dưới sự dẫn dắt của lực lượng nào đó bỗng nhiên bay lên, hình thành một tầng băng vuông vức bồng bềnh trên đỉnh đầu.
Tiếng lẹp bẹp từ trên đỉnh đầu hắn truyền đến. Những đóm lửa đầy trời do Ba Lôi Đặc phóng xuất ra đều bị tầng băng chặn lại.
Thạch Nham và Phong Nhiêu ở bên dưới không hề bị thương tổn, không một đốm lửa nào có thể xuyên qua được tầng băng rơi xuống người hai người.
“Áo nghĩa Hệ băng! Không tồi, không ngờ có thể ngăn cản được Lưu Tinh Hỏa Vũ của Ba Lôi Đặc”.
“Thối lắm! Nếu không phải Phong Khả lão đại ra tay trước, kích phá hỏa diễm thì hắn chống đỡ được mới là lạ đó?”.
“Ừ, vẫn là Phong Khả lão đại lợi hại, hắn chỉ phải chịu những đốm lửa nhỏ, không tính là gì”.
“Có điều áo nghĩa hệ băng này đích xác coi được”.
Các khôi thủ Lược Đoạt giả xôn xao nghị luận, thần sắc kinh ngạc.
Khi bọn họ nói chuyện, càng nhiều khôi thủ được mời hơn cũng từ các khu vực của Thiên Phạt thành tụ tập tới, vừa đến liền thấy cục diện giương cung bạt kiếm thì đều tò mò hỏi tình hình cụ thể, sau đó thì hưng phấn không thôi.
Khôi thủ Lược Đoạt giả sống trên đầu đao mũi kiếm, đều là hạng chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa thấy trước khi nghị sự có chuyện vui để xem thì rất kích động, cười ha ha xem biến hóa.
“Áo nghĩa Hệ băng?”. Phong Kiêu cũng run lên, nhìn thoáng qua Thạch Nham, nhíu mày: “Ba Lôi Đặc tu luyện áo nghĩa hỏa diễm, thật đúng là vừa khéo, băng hòa không tương hợp, chẳng trách lại ầm ĩ”.
Trong đám người chỉ có cực ít người biết áo nghĩa Thạch Nham tu luyện không phải là áo nghĩa hệ băng.
Huyết Đồ Tạp Thác và Phong Nhiêu là người biết, ngoài ra còn có Kiệt Tư Đặc.
Kiệt Tư Đặc vẻ mặt kích động, trong lòng hô to: Thiên hỏa! Đây là thiên hỏa cực hàn!
Hắn là luyện dược sư, biết chỗ huyền diệu và thần kỳ của thiên hỏa, chỉ là trong Liệt Diễm tinh vực không có thiên hỏa xuất hiện, hiện giờ đột nhiên thấy Thạch Nham thi triển ra thiên hỏa chi lực thì hưng phấn không thôi, hai mắt hiện ra sắc thái kích động cực kỳ.
“Phong Khả lão đại, ta hỏi lại một câu, lời ngươi nói rốt cuộc có tính không”.
Ba Lôi Đặc sắc mặt khó coi, bị Phong Khả cản một cái, hít sâu một hơi, biết Phong Khả nếu muốn nhúng tay thì hắn rất khó hạ độc thủ, bỗng nhiên tỉnh táo lại.
“Cha ta đáp ứng ngươi, nhưng ta thì không đáp ứng, các ngươi có phải cũng nên nghe ý kiến của ta một chút hay không!”. Phong Nhiêu biết phụ thân nàng ta trước mắt bao người cũng rất khó giải vây cho nàng ta, không nhịn được hét lên: “Ba Lôi Đặc, ngươi muốn kết hôn với ta, qua được một cửa của cha ta nhưng chưa qua được cửa của ta. Thạch Nham lúc này lúc này không bằng ngươi, nhưng không có nghĩa là về sau vẫn như vậy, ngươi từ dưới trướng chọn lựa một người, một người Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh, chỉ cần có thể thắng được Thạch Nham thì ta sẽ gả cho ngươi, có nhiều người như vậy làm chứng, ta tuyệt không không nuốt lời, thế nào?”.
Phong Nhiêu vừa nói ra, mọi người lại ầm ĩ, lớn tiếng hoan hô, đều nói có lý.
Ở Thần Phạt chi địa, bình thường gặp phải chuyện khó có thể giải quyết thì đều sẽ áp dụng vò đấu, đây là chí lý, Phong Nhiêu đưa ra một đề nghị chiết trung như vậy, còn là vò đấu mà mọi người thích xem nhất, lập tức giành được sự đồng ý của các võ giả đang vây xem.
“Đúng, Ba Lôi Đặc ngươi là Nguyên Thần cảnh, khi dễ tiểu tử Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh kia thì không coi là anh hùng hảo hán. Có gan thì so đấu đồng cấp đi, như vậy mới công bằng”.
“Ừ, hai người bọn họ giao chiến thì đích xác là không công bình, so đấu đồng cấp bất luận thắng bại, mọi người đều tâm phục khẩu phục”.
“Thần Vương nhị trọng thiên đối với Thần Vương nhị trọng thiên, ở cùng một phân lượng có thể đổ đấu công bình, ta thấy thể được”.
Những người vây xem cũng hét lên.
Lạp Tắc Nhĩ liếc Ba Lôi Đặc một cái, lại nhìn thoáng qua Phong Nhiêu vẫn trấn định tự nhiên, bỗng nhiên nhíu mày: “Tiểu tử đó ta đã gặp mặt một lần rồi, võ giả Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh bình thường thực sự là không làm gì được hắn. Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trừ áo nghĩa hệ băng ra hắn còn am hiểu không gian chi diệu, ngươi phải đối đãi thận trọng”.
“Chủ tu của hắn cũng không phải là áo nghĩa hệ băng, thực lực thực sự không phải như hiện tại biểu lộ ra đâu, điểm này, ta dám khẳng định”. Luyện dược sư Kiệt Tư Đặc cũng nhắc nhở.
Giới Y sửng sốt, không khỏi một lần nữa nhìn về phía Thạch Nham.
Ba Lôi Đặc xanh mặt, giống như đang cân nhắc lợi hại, không thể lập tức đưa ra quyết định.
“Ta thấy như vậy đi, Ba Lôi Đặc, ngươi từ dưới trướng ngươi chọn lựa một võ giả đồng cấp, đánh một trận với hắn, thắng thì Nhiêu nhi sẽ theo ngươi, bại thì chuyện này miễn bàn! Ngươi thấy sao?”. Phong Khả thấy những võ giả vây xem đều đồng ý thì thuận thế nói.
“Ba Lôi Đặc, ngươi dám nghênh chiến không? Ngươi ở dưới trướng chọn bất kỳ một võ giả Thần Vương nhị trọng thiên chi cảnh nào, chỉ cần thắng được hắn thì ta sẽ đáp ứng hôn sự với ngươi”. Phong Nhiêu cũng thúc giục: “Có dám nghênh chiến hay không, nếu không dám thì đừng có nhắc tới chuyện cưới ta nữa!”.
“Cái này...”.
Đúng vào lúc này, Thạch Nham nhíu mày tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Phong Khả, đối mặt với các khôi thủ Lược Đoạt giả của Thần Phạt chi địa, nhìn về phía Ba Lôi Đặc đang do dự, lạnh lùng nói: “Bất kỳ một Thần Vương nhị trọng thiên nào dưới trướng ngươi, mà Thần Vương tam trọng thiên cũng không sao, ngươi cứ tùy tiện chọn một người giao chiến với ta, nếu người của ngươi thắng thì ta sẽ quay đầu bỏ đi, tuyệt không nói một câu nào. Nếu người của ngươi bị đánh bại thì ngươi ngậm cái miệng thối của ngươi lại cho ta! Bớt con mẹ nó lải nhải thôi! Có dám hay không?”.
Càng nói, sắc mặt của Thạch Nham càng băng hàn, giọng nói băng lăng gào thét, nghe bén nhọn chói tai.
Mọi người chấn động, kinh ngạc bất khả tư nghị nhìn về phía hắn, lập tức ngây người.
Tiểu tử cuồng vọng!
Tất cả mọi người không nhịn được kinh hô trong lòng.
Dưới trướng Ba Lôi Đặc cường giả như mây. Người cảnh giới Thần Vương tam trọng thiên nhiều không đếm xuể, hắn không ngờ bảo Ba Lôi Đặc tùy ý chọn lựa? Chọn lựa Thần Vương tam trọng thiên võ giả để giao phong? Điên rồi ư?
Ở Thiên Phạt thành, Ba Lôi Đặc nổi tiếng là tên điên, nhưng hôm nay mọi người đột nhiên phát hiện người từ ngoài đến này còn điên hơn.
Phong Nhiêu cũng hoa dung thất sắc, há to miệng, không biết nên nói gì.
Nàng ta biết thực lực của Thạch Nham, võ giả đồng cấp khác không phải là đối thủ của Thạch Nham, nhưng cường giả Thần Vương tam trọng thiên đấu với hắn, trong mắt Phong Nhiêu thì thắng bại khó liệu.
“Tốt”. Khi mọi người ồ lên kinh ngạc, Ba Lôi Đặc run rẩy, đột nhiên đáp ứng, hét to: “Bảo Hắc Giác mau ra đây cho ta!”.
Một bóng người lao đi, tựa hồ đi gọi người cho Ba Lôi Đặc.
Các đại khôi thủ vốn đang ồn ào, vừa nghe thấy tên của Hắc Giác thì đột nhiên biến sắc, lập tức an tĩnh lại.
Hai người Lạp Tắc Nhĩ và Giới Y cũng kinh hãi nhìn về phía Ba Lôi Đặc, đồng thời hô: “Ngươi lần này ngay cả Hắc Giác cũng dẫn theo ư? Sào huyệt thì sao đây?”.
Ngay cả Phong Khả nghe thấy tên của Hắc Giác cũng nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, tựa hồ biết sự lợi hại của người này.
Phong Nhiêu rời khỏi Thần Phạt chi địa đã lâu rồi, cũng không biết nhưng tên hung đồ mới nổi. Cũng không biết nhân vật nhất hào Hắc Giác này, nhưng thấy sắc mặt mọi người đều thay đổi thì trong lòng đột nhiên trầm xuống, cũng ý thức được không ổn, dò hỏi Phong Kiêu bên cạnh: “Đại ca, Hắc Giác đó rất lợi hại à?”.
“Thần Phạt chi địa một năm gần đây mọc ra một tên độc ác, phó khôi Hắc Mạc, Ba Lôi Đặc và hắn đối với nhau như huynh đệ, trước khi Ba Lôi Đặc chưa tới Nguyên Thần cảnh, hai người giao chiến chẳng phân biệt được cao thấp. Hiện giờ ở Thần Phạt chi địa của chúng ta, Hắc Giác nguyên danh hiệu đệ nhất nhân dưới Nguyên Thần cảnh, càn quét tất cả võ giả khác đồng cấp với hắn, là Thần Vương đỉnh phong chi cảnh!”. Phong Kiêu sắc mặt cực kỳ trầm trọng nói.
Phong Nhiêu biên sắc.