Ads
Trong địa huyệt kín đáo ở Thần Phạt chi địa.
Tạp Thác khoanh chân ngồi ngay ngắn, sắc mặt bình thản, bỗng hắn cảm thấy được gì đó, từ trong ống tay áo lấy ra một khối âm thạch, nhíu mày kiểm tra.
Sóng âm từ trong âm thạch truyền đến. Trực tiếp vang vọng trong thức hải của Tạp Thác, Tạp Thác mắt sáng lên, bỗng nhiên bật cười: “Sư huynh, Phong Khả đã cứu người xong rồi”.
Thạch Nham nói: “Chắc không?”.
“Chắc”. Tạp Thác gật đầu: “Người của ta đã nhìn thấy ba người đó, trên người đều không còn Hấp Linh yêu hoa. Lúc này đang sức khôi phục lực lượng”.
“Bảo hắn đưa người tới”. Thạch Nham phân phó.
“Được”.
Tạp Thác vuốt âm thạch, híp mắt truyền ra tấn niệm.
“Hiện tại làm gì?”. Tạp Phu hỏi.
Thạch Nham đứng lên, trầm ngâm một chút: “Ta đã đáp ứng Phong Nhiêu, sau khi cứu người thì sẽ dâng ra. Xem ra, ta phải tới Thiên Phạt thành, giải quyết cho xong chuyện này”.
“Sư huynh, ngươi hiện tại tới Thiên Phạt thành liệu có nguy hiểm không?”. Tạp Thác lo lắng nói.
“Người được cứu sống rồi, ta tới giao ra Tinh Đồ thì có gì là nguy hiểm?”. Thạch Nham cười cười, nói nói: “Mục đích chủ yếu của bọn họ là Tinh Đồ trong tay ta, sẽ không để dây cà ra dây muống đâu”.
“Sư huynh, chuyện Sinh mệnh chi tinh có thể... tốt nhất không nói nữa. Sinh mệnh chi tinh cực kỳ quý giá, Phong Khả không nhất định sẽ cắt cho ngươi, nếu thực sự chọc giận hắn thì nói không chừng sẽ không xong”. Tạp Thác do dự một chút rồi nhắc nhở.
“Ừ, ta trong lòng hiểu rõ, ba người đó một khi trở về thì các ngươi các ngươi lập tức an bài, đưa bọn họ rời khỏi Thần Phạt chi địa”. Thạch Nham hít một hơi rồi nói: “Ta đi trước, có chuyện gì chúng ta liên hệ sau”.
“Được”.
Thạch Nham từ thạch đạo của địa huyệt chui ra, phân rõ một phương hướng rồi lập tức rời khỏi.
Sau khi hắn biến mất một khắc thì Tạp Phu mở thần thức ra dò xét, bỗng nhiên mặt âm trầm, hô: “Đại ca, Tinh Đồ đó vì sao ngươi không động thủ cướp đoạt? Nếu chúng ta có được Tinh Đồ, có thể cò kè mặc cả với bất kỳ một phương nào. Truyền thừa nguyên ngươi cũng có rồi, tiểu tử đó còn có tác dụng gì với ngươi? Chẳng lẽ ngươi thật sự coi hắn là sư huynh ư? Ở Thần Phạt chi địa của chúng ta, chỉ có lợi ích tối thượng, cái khác đều là hư ảo”.
Từ sau khi biết trong tay Thạch Nham có Tinh Đồ, Tạp Phu thường xuyên dùng ánh mắt ánh mắt ra hiệu, hy vọng Huyết Đồ Tạp Thác sẽ trực tiếp xuất thủ cướp đoạt.
Hắn đã sớm nhìn ra, Thạch Nham chỉ có tu vi Thần Vương nhị trọng thiên cảnh, cảnh giới như hắn, mà Huyết Đồ Tạp Thác thì lại là Thần Vương đỉnh phong chi cảnh, sau khi có được truyền thừa nguyên thì đã một chân bước vào Nguyên Thần cảnh.
Hai huynh đệ một khi liên thủ, trong mắt hắn, từ trong tay Thạch Nham cướp lấy Tinh Đồ chắc rất dễ dàng, không có gì phiền toái cả.
Tinh Đồ vào tay, hai huynh đệ có thể độn ra khỏi Thần Phạt chi địa, về hang ổ ẩn nấp, đợi cho tới một ngày Tạp Thác đột phá tới Nguyên Thần cảnh sẽ mưu đồ Tinh Đồ cũng được. Dùng Tinh Đồ đổi lấy lợi ích cũng được, đều tốt hơn đi theo Thạch Nham.
Huyết Đồ Tạp Thác trầm mặc trong chốc lát rồi bỗng nhiên nói: “Ngươi có biết hay không có biết lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn thì hắn có cảnh giới gì hay không?”.
“Cảnh giới gì?”. Tạp Phu vẻ mặt kinh ngạc.
“Chân thần nhị trọng thiên chi cảnh”. Tạp Thác hít sâu một hơi: “Qua bảy năm, hắn đã đạt tới Thần Vương chi cảnh, còn là Thần Vương nhị trọng thiên! Ngươi tin được không?”.
Tạp Phu hoảng sợ, không nhịn được hét lên: “Sao có thể?”.
Huyết Đồ Tạp Thác cười khổ lắc đầu: “Đừng nói ngươi không tin, ta tận mắt nhìn thấy còn không tin đây này. Bảy năm, bước qua cả một cảnh giới lớn, từ Chân thần nhị trọng thiên đến Thần Vương nhị trọng thiên, ở Liệt Diễm tinh vực của chúng ta ngươi có từng nghe nói qua về loại kỳ tài này không?”.
“Chưa từng nghe thấy”. Thanh âm của Tạp Phu đã run rẩy.
“Năm đó, hắn ở trong Nhật Tinh Bạo toái trường chỉ có tu vi Chân Thần cảnh, nhưng lực lượng thể hiện ra lại có thể so với Thần Vương”. Tạp Thác thống khổ nhớ lại: “Khi đó, ta cũng có chút vô kể khả thi, đương nhiên, hắn là mượn dùng tình thế đặc thù của Nhật Tinh Bạo toái trường, nhưng dù vậy ta muốn giết hắn cũng không dễ dàng. Mà hôm nay, hắn đã đạt tới Thần Vương nhị trọng thiên, ta từ trên người hắn cảm ứng được khí tức năng lượng so với ngươi thì cường đại hơn không không chỉ năm lần!”.
Tạp Phu cả người chấn động.
“Ta có thể khẳng định, một khi huynh đệ ta động thủ, chẳng những không chiếm được gì, mà cũng đừng hòng giữ hắn lại được”. Tạp Thác nhìn về phía hắn: “Lực lượng chân chính của hắn chắc không hề kém ta, ta tuy rằng hiếu chiến lỗ mãng, nhưng không ngốc”.
Tạp Phu im lặng.
“Giao hảo với hắn so với đối địch với hắn thì có lợi hơn nhiều, nếu ta nắm chắc mười phần thì ta sẽ nhịn đến bây giờ ư? Luôn mồm gọi hắn là huynh làm gì?”. Huyết Đồ Tạp Thác cười khổ lắc đầu: “Không nhìn thấu, rồi sau này, hắn sẽ trở thành ngôi sao mới sáng nhất của Liệt Diễm tinh vực này, hào quang thậm chí có thể làm lu mờ loại tồn tại như Phạm Thiên, ta và hắn có một tầng quan hệ thân mật như vậy, nếu không biết nắm chắc thì chẳng phải là thành ngốc tử ư?”.
Tạp Phu ngạc nhiên, cả nửa ngày sau mới gật đầu, thở dài một tiếng: “Đại ca, ta sai rồi, tầm mắt quá hạn hẹp”.
“Toàn lực phối hợp với hắn, bất luận hắn làm gì thì chúng ta đều giúp hết sức. Hắn sẽ thay đổi vận mệnh của huynh đệ chúng ta, ta tin chắc là vậy”. Huyết Đồ Tạp Thác nói.
Mắt Tạp Phu sáng lên.
Thiên Phạt thành.
Cứ điểm của Lược Đoạt giả.
Phong Khả ngồi ngay ngắn trên đài cao, ánh mắt u ám, yên lặng chờ đợi gì đó.
“Ba người kia được người của Tạp Thác dẫn đi rồi, Tạp Thác nếu còn ở Thần Phạt chi địa thì khẳng định nên hành động. Tiểu tử kia vì sao vẫn chưa đến”. Phong Kiêu có chút sốt ruột, không ngừng đi đi lại lại, sắc mặt dần dần có chút không kiên nhẫn: “Tiểu muội, tiểu tử đó sẽ không lừa ngươi chứ?”.
Phong Nhiêu lắc đầu, cười miễn cưỡng: “Sẽ không đâu, hắn chắc biết ở Thần Phạt chi địa mà làm kẻ địch với chúng ta thì không có lợi gì. Hơn nữa chỉ bằng sức của một mình hắn, cầm Tinh Đồ cũng không làm được gì”.
“Có thể bị Tạp Thác đoạt rồi hay không?”. Phong Khả híp mắt nói: “Thanh danh của Tạp Thác không tốt, hắn nếu biết chuyện về Tinh Đồ thì nhất định sẽ ra tay. Tên gia hỏa đó ta rất hiểu, vì lợi ích thì có gì cũng làm được”.
“Rất có thể”. Phọng Kiêu gật đầu, vội vàng nói: “Có muốn phái người càn quét cứ điểm của Tạp Thác không?”.
“Không thể vẫn còn ở đó, Tạp Thác không ngốc như vậy”. Phong Khả lắc đầu.
“Vậy thì phải làm gì? Cứ chờ như vậy ư? Chờ tiểu tử đó tự mình tới đây à? Không ổn thỏa lắm”. Phong Kiêu gãi gãi: “Nếu không thể có được Tinh Đồ, chúng ta lần này sẽ mất hết mặt mũi, đã gọi khôi thủ các phương tụ tập ở Thần Phạt chi địa rồi, đến cuối cùng nói cho người khác là chúng ta nhầm, chẳng phải là sẽ bị cười nhạo ư? Tạp Thác cho dù là tâm hoài bất quỹ thì cũng không thể đắc thủ”. Phong Nhiêu vẫn trấn định: “Huynh đệ Tạp Thác một người là Thần Vương tam trọng thiên, một người là Thần Vương nhị trọng thiên, hai huynh đệ liên thủ cũng không làm gì được hắn”.
“Tiểu muội, ngươi không phải bị hắn làm cho mê mẩn rồi chứ? Hắn là Thần Vương thiên cảnh nhị trọng thiên cảnh, có thể chiến được với huynh đệ Tạp Thác ư? Đùa quá lố rồi”. Phong Kiêu oán giận: “Ngươi bị tình cảm làm khốn nhiễu rồi”.
Phong Khả cũng không tin lắm: “Muốn chiến thắng huynh đệ Tạp Thác đích xác không thể, Nhiêu nhi nghĩ quá rồi”.
Phong Nhiêu buồn rầu không thôi, nàng ta từng có kinh nghiệm kịch chiến với Thạch Nham, tất nhiên biết Thạch Nham khó chơi cỡ nào, nhưng Huyết Đồ Tạp Thác ở Thần Phạt chi địa cũng có tiếng là kẻ độc ác, Thần Vương tam trọng thiên đồng cấp cũng đại đa số không phải là đối thủ của Tạp Thác, còn có huynh đệ Tạp Phu của hắn cũng là hạng gian trá khó chơi, hai huynh đệ liên thủ nhiều năm như vậy rất ít chịu thiệt.
Nếu nàng ta không từng chiến đấu với Thạch Nham thì có lẽ cũng sẽ không tin, Thạch Nham có thể đào thoát dưới tay hai huynh đệ này, nhưng nàng ta hiện tại tuy rằng tin, nhưng phụ huynh thì không tín, nàng ta cũng bó tay.
“Cứ đợi đi, ta tin hắn nhất định sẽ đến. Hắn sẽ không gạt ta đâu”. Phong Nhiêu cũng có chút không vững tâm.
“Vì Tinh Đồ, đừng nói lừa ngươi, ai cũng có thể lừa được cả, tiểu muội, ngươi anh danh một đời, sao lại bị lụy vì chữ tình? Ài, nữ nhân đúng là nữ nhân, một khi động tình thì trí thông minh quả nhiên sẽ giảm mạnh, chúng ta không nên tin đề nghị của ngươi”. Phong Kiêu đau đầu không thôi, bỗng nhiên đi tới cửa quát: “Không được! Phải làm gì đó, không thể cứ chờ mãi thế này được”.
“Ừ, người phái người đi chung quanh tìm kiếm, các huyệt động cũng không được bỏ sót, có tin tức về tiểu tử đó thì lập tức bẩm báo”. Phong Khả cũng gật đầu, tựa hồ cũng cho rằng nữ nhi của hắn lần này đã sai lầm rồi.
Phong Nhiêu vẻ mặt bất đắc dĩ, mắt thấy Thạch Nham chậm chạp không xuất hiện thì cũng bắt đầu hoài nghi bản thân, cảm thấy có thể là bị Thạch Nham lừa rồi.
“Khôi thủ, bên ngoài có tiểu tử cầu kiến, hắn nói hắn tên là Thạch Nham”. Nhưng vào lúc này đột nhiên một thanh âm vang dội truyền đến.
Thân thể mềm mại của Phong Nhiêu run lên, mắt đẹp lóe ra vẻ vui mừng, phương tâm chấn động, cả người cả người bỗng nhiên trầm tĩnh lại, chỉ là không nén được nhẹ giọng bật cười.
Phong Khả đứng lên, quát: “Cho mời!”.
Phong Kiêu thì ngừng lại ở cửa, vẻ mặt cổ quái, bật cười nói: “Thật sự có tiểu tử ngu như vậy ư, không ngờ tới đây thật”. Hắn nhìn về phía Phong Nhiêu rồi cười ha ha nói: “Tiểu muội quả nhiên có tài, tiểu tử đó nhất định bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo rồi”.
Phong Khả cũng bật cười: “Đến rồi thì tốt, không ngờ đúng là một người giữ chữ tín, ta đã coi thường hắn rồi. Ừ, tiểu tử này quả nhiên là một nhân vật, không ngờ thực sự dám đến ổ trộm của chúng ta, ha ha, thú vị”.
“Tạp Thác huynh đệ không ứng phó được hắn, ta đã nói rồi mà”.
Phong Nhiêu cười đắc ý, đứng lên, lấy ra một cái kính, chỉnh lại đầu tóc, trát lại phẩm, sau khi bảo đảm xinh đẹp rồi thì lập tức đi ra cửa.
Trên ngã tư đường, Thạch Nham đứng thẳng, vẻ mặt kiên nghị lãnh khốc.
Võ giả của Thanh Quỷ Lược Đoạt giả bên cạnh ai nấy nghiêm túc nhìn, chủ động mời hắn tiến vào.
Thạch Nham không có một tia ý sợ hãi, gật đầu, ngẩng đầu mà bước vào nơi hung hiểm đáng sợ nhất của Thiên Phạt thành.