Sát Thần

Chương 1352: Chương 1352: Đứng đầu tinh hà.




Tâm linh Thạch Nham có cảm giác vô cùng sung sướng.

Sau khi được năng lượng thần bí của Hủy thối luyện, làm cho linh hồn tế đài, thần thể, huyết mạch của hắn đều lột xác thăng hoa thì hắn còn chưa giao đấu nghiêm túc với người nào.

Hiện giờ đấu với Y Phu Lâm, cả người hắn thư thái, trình độ hỗn hợp của thần lực, tinh huyết và linh hồn đạt tới cảnh giới mà trước kia hắn không dám mơ tới!

Thần lực cổ thụ và gân mạch hắn được nối liền với nhau, tâm niệm khẽ động là thần lực tinh thuần lập tức phát ra không dứt, nháy mắt chảy trong tứ chi bách hải của hắn, không có một chút ngưng trệ, lãng phí nào. Thần lực thôi phát có thể xuất ra đủ mười thành lực lượng.

Điều này trước kia không thể làm được.

Trước kia thần lực phải trôi qua đan điền, lưu động trong gân mạch sẽ bị ngưng trệ, lãng phí mất vài phần lực lượng, khó có thể phát ra toàn bộ năng lượng thần lực.

Hắn ngưng thần nhìn tế đài.

Tầng thấp nhất của tế đài trong thức hải như hải dương bao la bát ngát. Từng dòng thần thức trong thức hải của hắn, không phải mờ ảo như mây khói sương mù mà là thành thực thể, thành chất lỏng như nước biển!

Hải dương hắc ám, nước biển róc rách, tràn đầy linh hồn, có khí tức lực lượng thậm chí còn kinh khủng hơn cả thần lực cổ thụ!

Thức hải biến thành hải dương chân chính, nước biển hắc ám, phóng ra vẻ mù mịt, di chuyển khắp nơi, ôn dưỡng áo nghĩa, thiên hỏa, Thủy giới, chủ hồn, phó hồn của hắn, giống như động cơ vĩnh cửu, như là nguồn suối năng lượng của linh hồn tế đài!

Mắt hắn sáng lên kỳ dị.

Dùng tâm thể ngộ, hắn phát hiện ra năng lượng trong thúc hải và năng lượng trong thần lực cổ thụ không ngờ lại ngược hẳn nhau, giống như hai mặt trái phải của một vật, làm cho hắn cảm thấy vô cùng kinh dị.

Thần lực cổ thụ tỏa ra ánh sáng lóa mắt, như tinh thể kim cương ngưng kết, thức hải lại là hải dương hắc ám, tối đen như mực, không có bất kỳ ánh sáng nào. Môi một dòng thần thức thoát ra đều biến thành vô ảnh vô hỉnh, thể nhưng cũng có uy lực cực kỳ khủng bố.

Hắn bỗng nhiên cảm giác thức hải đang ôn dưỡng linh hồn tế đài của hắn, lặng lẽ thay đổi tất cả mọi thứ trong tế đài!

Đối với ám năng lượng trong thức hải, hắn hiểu biết rất ít. Lúc này hắn thầm hạ quyết tâm, phải tìm ra được thần diệu của loại năng lượng này ở đây, hiểu rõ thần kỳ chân chính của nó.

“Rầm rầm!”

Tâm thần hắn biến ảo nghìn vạn, hai tay huy động liên tục, từng điều tinh thần xiềng xích nối với vẫn thạch, dùng khí thế hung lệ cuồng bạo oanh tạc Y Phu Lâm.

Y Phu Lâm ngưng kết kim duệ áo nghĩa, từng đạo toái mang vỡ ra từ trong cơ thể hắn, trùng kích vào vẫn thạch, làm cho vẫn thạch dần vỡ nát, bạo liệt, toái thạch văng ra khắp nơi.

Mỗi một khối vẫn thạch bạo liệt thì cả người Y Phu Lâm lại chấn động, xương cốt toàn thân như bị nện bằng chùy, sắc mặt đỏ lên.

Đến khi khối vẫn thạch cuối cùng bạo liệt thì sắc mặt Y Phu Lâm trở nên tái nhợt, ánh mắt âm trầm đáng sợ. Khí huyết của hắn hỗn loạn, máu tươi tràn ra khóe miệng, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Ánh mắt hắn đầy cừu thị, dán chặt vào người Thạch Nham, miệng hét lớn.

Con mắt thứ ba của hắn vốn đang nhắm chặt giờ lại run run, truyền ra năng lượng ba động mãnh liệt, như sắp mở ra.

Thạch Nham đột nhiên cảm giác không ổn, thầm vận chuyển lực lượng. Thần lực tinh thuần như dòng suối di chuyển rất nhanh trong gân mạch của hắn. Chỉ trong nháy mắt, khí huyết hắn tràn đầy, sinh mệnh từ trường lại kéo lên một cảnh giới hoàn toàn mới. Hắn lột xác thành hình thái chiến đấu mạnh nhất.

Đôi cốt cánh to lớn mọc ra trên lưng, bả vai, khửu tay, xương sườn có vô số gai nhọn, bên ngoài cơ thể hình thành một bộ giáp xương, móng vuốt sắc bén như hàn đao.

Một khí thể tà ác thô bạo đột nhiên lan ra từ hình thái chiến đấu mới của hắn, giống như núi lửa địa ngục rít gào, chuẩn bị tạo ra khủng bố cực lớn.

Mắt Y Phu Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, con mắt thứ ba run rẩy, sắp sửa mở ra hoàn toàn.

“Sư huynh!” Á Đường Tư bỗng nhiên hét to, chỉ nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Y Phu Lâm, ngưng trọng nói: “Chỉ là xung đột nhỏ, cần gì phải liều chết như vậy? Vị bằng hữu này tuy cảnh giới chỉ là Thủy Thần tam trọng thiên, thể nhưng thực lực lại không kém. Sư huynh, chuyện này... coi như bỏ qua đi?”

Khi hắn khuyên bảo Y Phu Lâm thì dùng ngôn ngữ Hoang vực nên Thạch Nham và Áo Đại Lệ có thể hiểu được. Đồng thời khi nói chuyện hắn còn thêm vào một loại linh hồn ba động kỳ diệu với Y Phu Lâm.

“Tiểu tử này huyết mạch bất phàm, có thể kích phát lực huyết mạch để chuyển đổi hình thái sinh mệnh, e là không dễ đối phó. Sư huynh, linh hồn và nhục thân của huynh đều bị thương, chỉ dùng lực một người xem ra rất khó thắng được. Huynh giả vờ không truy cứu, xong chúng ta hợp lực, thừa cơ một kích giết hắn!”

Linh hồn ba động của Á Đường Tư thể hiện một tin tức khác, trao đổi với Y Phu Lâm.

Y Phu Lâm nghe mật âm của Á Đường Tư thì con mắt thứ ba không mở nữa, giống như đang nghiêm túc nghe đề nghị của hắn.

Cách đó không xa, Mã Hi Toa thầm thở dài.

Nàng ta biết trong hai vị sư huynh của mình, Á Đường Tư còn cực đoan hơn Y Phu Lâm, hơn nữa còn có rất nhiều ý tưởng xấu xa. Nàng vừa thấy Á Đường Tư không dùng ngôn ngữ của Thiên Mục tộc để khuyên bảo là đã biết Á Đường Tư sinh ra tâm kế, muốn thực hiện âm

Thực tế thì giả vờ hòa ái thân mật, sau đó bỗng nhiên dùng linh hồn công kích cũng là kể sách do Á Đường Tư đưa ra cho Y Phu Lâm.

Trong ba người, Á Đường Tư là người gian trá giảo hoạt nhất, là loại quỷ quân sư.

Mă Hi Toa vừa đoán chuẩn xác thì bông nhiên che miệng sợ hãi, vẻ mặt không tin nổi.

Theo nàng thì có Á Đường Tư khuyên bảo bên ngoài, hơn nữa Y Phu Lâm gật đầu “bất đắc dĩ” thì Thạch Nham nhất định cũng sẽ dừng tay. Dù sao Á Đường Tư cũng có cảnh giới Bất Hủ, nên nữa nàng cũng đã là Thủy Thần tam trọng thiên.

Chỉ cần là người thông minh thì cũng phải biết hành động thế nào, cũng sẽ không tiếp tục xuất thủ.

Ai ngờ đúng vào lúc này, khi Y Phu Lâm gật đầu bất đắc dĩ, giả vờ thu hồi thần lực thì thanh niên kia lại cười gàn, xông lên!

Mă Hi Toa hoảng sợ.

Áo Đại Lệ cũng không hiểu lý do, mắt lộ ra vẻ kinh dị, không biết vì sao đối phương đã muốn dừng tay mà Thạch Nham lại vẫn gây chiến.

“Ngươi nghĩ các ngươi là ai? Muốn giết thì giết, không giết được thì dừng? Không dê vậy đâu!” Mười đạo lưu tinh hợp lại làm một, Thạch Nham đột nhiên biến mất trong đó, bay về phía Y Phu Lâm, Á Đương Tư.

Bên trong lưu tinh, từng đạo tinh quang như những dải lụa đẹp đẽ, bên trong có sinh mệnh ba động cực kỳ mênh mông, đột nhiên tuân ra.

Sau sinh mệnh ba động mãnh liệt là tử ý băng hàn lành liệt. Âm hàn thổi khắp xung quanh, gần như cùng lúc, mấy chục không gian lợi nhận ở xung quanh bị lưu tinh hấp dân, như bị nam châm hút vào, kéo theo hồng quang thật dài, đột nhiên chém tới.

Bên trong vẫn thạch lưu, những không gian lợi nhận này là thứ đáng sợ nhất. Mã Hi Toa đã tận mắt nhìn không gian lợi nhận đánh nát từng khối vẫn thạch một.

Nàng tin cho dù là Y Phu Lâm và Á Đương Tư mà bị không gian lợi nhận chém trúng cũng sẽ vẫn diệt.

“Tiểu tử, ngươi điên rồi!” Á Đương Tư kịch biến.

Thạch Nham xuất thủ cuồng bạo, phá vỡ dự mưu của hắn, làm cho kế hoạch của hắn chưa kịp thực hiện đã chết non. Lúc này, Y Phu Lâm vừa mới thu hồi lực kim duệ để phối hợp với hắn thì lưu tinh đã tiến đến. Nhìn không gian lợi nhận khủng bố đột kích, da đầu hắn cũng run lên.

Bọn họ xem thường thái độ có thù tất báo cua Thạch Nham, cũng xem nhẹ độ nguy hiểm của hắn, vậy sẽ phải chịu đau khổ.

“Không gian giảo đao!”

Không gian lợi nhận dài mấy trăm thước như long đao lấp lánh chém tới. Những khối vẫn thạch xung quanh đường đi của lợi nhận lập tức bị cắt nát, lợi nhận từ từ tiến tới, cực kỳ kinh khủng.

Tâm thần Á Đương Tư, Y Phu Lâm rung động, thi triển áo nghĩa đến tận cùng, không ngừng né tránh trong vẫn thạch lưu.

Bọn họ khoogn dám ở trên vẫn thạch của Thạch Nham thêm một khắc nào nữa.

“Hắc hắc, trả giá cho hành động của các ngươi đi!” Thạch Nham bông nhiên cười gàn.

vẫn thạch bên cạnh Y Phu Lâm, Á Đương Tư như được điểu khiển, vốn đang đi về phía trước đột nhiên đổi hướng, trùng kích vào người hai người.

Bất ngờ không kịp phòng bị, hai người bị vô số vẫn thạch va chạm, miệng lập tức ứa ra máu tươi, vô cùng chật vật.

vẫn thạch này như núi cao vạn trượng, nhỏ một chút cũng to bằng đảo Bất Tử, chịu ảnh hưởng bởi tinh thần lực của Thạch Nham, biến thành vũ khí giết người của hắn.

Tinh thần áo nghĩa của hắn trong tinh hải mênh mông bát ngát này quả có thể gọi là biển thái. Ở đây có vô số vẫn thạch, có thể coi như là binh khí của hắn. Giao chiến với hắn ở đây cũng coi như là tự rước khổ vào thân.

Á Đương Tư, Y Phu Lâm tuy cảnh giới cao hơn hắn một bậc, giữ cả thiên thời địa lợi thì cũng bị trọng thương!

“Sư huynh!” Mã Hi Toa rít lên.

Tinh hỏa vân thuyền dưới chân nàng ta đột nhiên đổi hướng, lao về phía hai người Á Đương Tư, Y Phu Lâm.

Hai người này máu tươi đầy miệng, tâm thần rung mạnh, không có ý định trả thù nữa, chạy nhanh lên tinh hỏa vân thuyền, hét lớn: “Đi! Lập tức rời khỏi đây! Thật xui xẻo, chúng ta động vào quái vật gì thế

Y Phu Lâm nghiến răng, nhìn về phía Thạch Nham đâu oán độc: “Đợi linh hồn, thần thể của ta khôi phục, ta chắc chắn sẽ lấy mạng kẻ này! Khinh người quá đáng! Hắn thật sự khinh người quá đáng!”

“Đừng, đừng mạnh miệng! A, hắn, hắn đuổi theo! Trời ơi, không ngờ, không ngờ hắn muốn đuổi tận giết tuyệt!” Mã Hi Toa quay đầu lại nhìn, hét lên.

Trong vẫn thạch lưu cuồn cuộn, thân Thạch Nham như một lưu tinh, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía bọn hắn.

Những vẫn thạch vốn chặn ở phía trước không ngờ lại chủ động rẽ sang hai bên khi hắn đi tới, giống như hắn là người đứng đầu tinh hà, có thể ngự động tinh thần vẫn thạch trong tinh hải, trời sinh là bá chủ trong tinh hải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.