Sát Thần

Chương 807: Chương 807: Gió nổi mây phun




Ads Đại nhân, hắn là ai vậy?”. Nữ tử hải tộc tò mò dò hỏi, đôi mắt như ngập nước.

Võ giả mặc quần áo Huyết Khô Lâu Đầu một tay đẩy nữ nhân hải tộc ra khỏi lòng, hắc hắc cười khẽ: “Cút ngay, đừng cản trở lão tử phát tài”.

Người này đi theo phía sau Thạch Nham, nhìn Thạch Nham tới cửa hàng của Tạp Phu thì mắt sáng lên, chợt lập tức rời khỏi.

Hắn đi một vòng trên đường, tới một sân tu luyện kín, tìm được một lão nhân gầy trơ cả xương, quát: “Tát Pháp lão quỷ, ta có tin tức của tiểu tử đó rồi”.

“Tiểu tử nào?”. Lão nhân híp mắt, không thèm để ý hỏi.

“Tiểu tử mà lúc trước ngươi đưa cho ta một bức họa, bảo ta lưu ý ấy, cái tên biết vận dụng không gian chi lực, đoạn thời gian trước ở ngay dưới mí mắt của chúng ta cướp Không huyễn tinh rồi bỏ chạy ý”. Võ giả cười quái dị: “Trả thù lao cho ta, ta sẽ nói hắn đang ở đâu”.

Mắt của Tát Pháp đột nhiên sáng ngời, không chút do dự khẽ quát một tiếng, không bao lâu sau có một võ giả đi tới, đưa cho hắn một Huyễn Không Giới.

Hắn đưa Huyễn Không Giới cho võ giả đó rồi nói: “Đề Liệt, ngươi áng thử đi, xem đã đủ chưa”.

Võ giả được gọi là Đề Liệt cười ha ha, thần thức xem xét một vòng trong Không huyễn tinh, mắt sáng lên: “Tốt, không thiếu chút nào, không tồi không tồi, tiểu tử đó ở cửa hàng Thiên Phu, tự ngươi đi tìm đi”.

Không đợi Tát Pháp nói gì, Đề Liệt lập tức rời khỏi nơi này.

Tát Pháp chờ hắn biến mất thì lập tức lấy ra âm thạch truyền tin, sau khi thông thì cúi lưng nói khẽ: “Tạp Tu Ân đại nhân, người ngài muốn tìm đã hiện thân rồi”.

Sau khi Đề Liệt rời khỏi thì lại vòng một vòng, đi tới cứ điểm của Huyết Khô Lâu Đầu, cao giọng quát: “Ta muốn gặp khôi thủ”.

“Ngươi tìm khôi thủ làm gì?”.

“Đại sự”.

“Khôi thủ ở mật thất, tự ngươi đi đi”.

“Được”.

Đề Liệt hưng phấn lao về phía mật thất, nhẹ nhàng gò cửa đá rồi gọi khẽ: “Khôi thủ, ta có tin tức trọng yếu muốn bẩm báo! Về tiểu tử biết không gian chi lực đó”.

Rắc!

Cửa đá đột nhiên mở ra, khôi thủ Lạp Tắc Nhĩ của Huyết Khô Lâu Đầu ngồi ngay ngắn trên đài sen một, híp mắt nói: “Hắn ở đâu?”.

“Ở cửa hàng của Tạp Phu, ta vừa rồi mới nhìn thấy, lúc này chắc vẫn chưa rời khỏi đâu”. Đề Liệt cung kính nói.

“Tính cho ngươi đã lập được một công lớn, tự đi lĩnh một trăm khối thần tinh thượng phẩm đi, ngoài ra còn cấp cho ngươi một chiến xa”. Lạp Tắc Nhĩ bỗng nhiên đứng lên, vẻ mặt hưng phấn, cười ha ha.

Đề Liệt cúi đầu cười cười, xoay người rời khỏi.

Ở phía tây nam Thần Phạt chi địa, một chiến hạm lẳng lặng bồng bềnh trên hư không.

Tạp Tu Ân ở phía trước chiến hạm, tay cầm một khối âm thạch, vẻ mặt động dung.

Mắt hắn hơi hơi nhíu lại, một dòng thần thức được phóng thích ra, trực tiếp hướng về phòng tu luyện của Tử Diệu.

Tử Diệu đột nhiên phi thân lên, từ trong phòng tu luyện vọt ra, rất nhanh đi tới bên cạnh Tạp Tu Ân, hô: “Tạp Tu Ân thúc thúc, có tin tức của hắn rồi à?”.

“Ừ, quả nhiên xuất hiện ở Thần Phạt chi địa, hiện giờ đang ở trong cửa hàng của Tạp Phu”. Tạp Tu Ân mỉm cười: “Từ khi xác định tiểu tử đó còn sống, ta đã sai người lưu ý hắn, hôm nay cuối cùng cũng có thu hoạch. Ha ha, chúng ta đang muốn tới Thần Phạt chi địa, xem ra không bao lâu nữa chắc có thể gặp hắn ở Thần Phạt chi địa”.

Mắt đẹp của Tử Diệu lóe sáng, khóe miệng mỉm cười: “Ta biết hắn mạng lớn mà”.

Ba tháng trước, Tạp Tu Ân nhận được tin tức, xác định người dùng không gian chi lực chính là Thạch Nham. Sau khi khẳng định điểm này, không lâu sau bọn họ từ Thiên Niết thần quốc nhận được tin tức, nói Luyện Ngục tinh phát sinh dị biến, thần điện mà đại quốc sư kiến lập lúc trước đã sụp đổ.

Chuyện có liên quan tới tinh đồ Độ Thiên Nhạc cũng biết một chút, nói tinh đồ trong truyền thuyết có khả năng đã bị người đó lấy rồi.

Tin tức này vừa được xác định, Tạp Tu Ân, Tử Diệu vốn muốn tới Cửu Tinh thương hội lập tức thay đổi hàng tuyến, hướng tới Thần Phạt chi địa.

“Nếu không có gì bất ngờ thì tinh đồ chắc ở trong tay Thạch Nham và một nữ nhân, thân vương lần trước truyền ra tin tức, nói Lỵ An Na và Áo Cổ Đa đang toàn lực tới Thần Phạt chi địa, đã xuất phát được hai tháng rồi, không bao lâu nữa hai người này chắc sẽ hiện thân ở Thần Phạt chi địa”. Tạp Tu Ân giải thích.

“Tên hỗn đản đó đúng là tai họa, hắn xuất hiện ở đâu thì nơi đó không được thái bình”. Tử Diệu cắn răng, vừa hận vừa mừng: “Hy vọng hắn không sao”.

“Tin tức Tinh đồ xuất hiện không biết vì sao đã được truyền bá ra. Không chỉ chúng ta, U Minh và Cửu Tinh thương hội cũng đều tới đây, không bao lâu nữa Thần Phạt chi địa sẽ rất náo nhiệt”. Tạp Tu Ân day day trán, có chút đau đầu nói: “Muốn có được tinh đồ không dễ dàng, tiểu tử đó có quan hệ tới tinh đồ, tình thế rất đáng lo”.

“Tạp Tu Ân thúc thúc, ngươi quen thuộc với Thần Phạt chi địa, chúng ta có phải lập tức đi ngay hay không?”. Tử Diệu lộ ra vẻ lo lắng.

“Đương nhiên phải đi rồi, có điều không thể ngồi chiến hạm, phải lặng lẽ mà tới, còn phải che giấu thân phận nữa”.

Tạp Tu Ân đã lập kế hoạch, giải thích: “Những tên gia hỏa của Thần Phạt chi địa cực kỳ cừu thị chúng ta, nhất là ta, nhiều năm như vậy, vẫn luôn bao vây tiễu trừ bọn họ. Ta nếu ngồi chiến hạm thì quá nghênh ngang, sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết, ừ, ta chỉ mang theo Á Lan và Thiết Mục, ngươi nhiều nhất chỉ dẫn theo Áo Cách Lạp Tư, ngồi chiến xa, sau khi tới Thần Phạt chi địa thì quyết không được dễ dàng để lộ thân phận, bằng không muốn bình yên vô sự rời khỏi là rất khó khăn. Phong Khả và Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông đều là Nguyên Thần cảnh, không kém gì ta. Phong Khả cảnh giới so với ta còn cao hơn một bậc, ta muốn minh mục trương đảm thì sẽ chọc giận bọn họ”.

“Cũng chỉ đành vậy thôi”. Tử Diệu gật đầu.

“Chờ Lỵ An Na tới, thì sẽ không có vấn đề gì, đến lúc đó người phải chạy trốn chính là những Lược Đoạt giả này”. Tạp Tu Ân cười cười: “Chúng ta trước tiên che giấu tung tích. Dù sao Thiên Phạt thành đó cũng không bao giờ tìm hiểu nhân thân của người ta”.

“Được, ta an bài một chút, sau đó chúng ta sẽ ngồi chiến xa đi”. Tử Diệu cũng rất quyết đoán.

“Áo Cách Lạp Tư nếu có thể không mang theo thì cố gắng đừng mang theo, hắn và tiểu tử đó không hợp, một khi gặp mặt nói không chừng sẽ xảy ra mâu thuẫn”. Tạp Tu Ân do dự một chút rồi nhắc nhở.

“Khó đấy, hắn chỉ cần còn sống thì ta không bỏ mặc hắn được. Yên tâm đi, nếu thực sự xảy ra mâu thuẫn với Thạch Nham thì ta sẽ xử lý”.

“Tùy, đến lúc đó biến thành rối rắm thì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi”.

“Ừ, ta biết rồi”.

Thiên Phạt thành, Thanh Quỷ Lược Đoạt giả tụ tập.

Phong Nhiêu dẫn theo ba người Bạo Ngạo, Kiệt Cức, Ba Nhược vừa xuất hiện, Lược Đoạt giả nơi đây liền chấn kinh, liên tục hô to: “Tiểu thư đã về rồi! Tiểu thư đã về rồi!”.

Các Thanh Quỷ Lược Đoạt giả nối đuôi nhau đi tới, ai nấy khom mình hành lễ, thần thái hưng phấn.

Phong Nhiêu năm đó khi chưa đi, cũng rất có uy danh trong các Thanh Quỷ Lược Đoạt giả, rất nhiều người từng nhận ân huệ của nàng ta, phi thường kính trọng nàng ta.

Sự xuất hiện của nàng ta khiến các võ giả của nơi này kích động, đều ra nghênh đón.

“Tiểu muội!”. Phong Kiêu đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt mừng như điên, cười ha ha nói: “Ngươi cuối cùng cũng đã trở lại, phụ thân rất lo lắng cho ngươi”.

“Phụ thân đâu?”. Phong Nhiêu hỏi.

“Không ở Thiên Phạt thành, nhưng ở cứ điểm của Thần Phạt chi địa, ta sẽ thông tri cho hắn, hắn sẽ tới rất nhanh. Ha ha, phụ thân biết ngươi bình yên vô sự nhất định sẽ rất cao hứng”. Phong Kiêu cực kỳ vui sướng, nhìn về phía nàng ta nói: “Tiểu muội, ngươi so với trước kia thì gầy hơn rất nhiều”.

“Đại ca đâu?”. Phong Nhiêu nhìn quanh bốn phía rồi kinh ngạc nói: “Nơi này không phải do đại ca đóng quân ư?”.

Nụ cười trên mặt tắt hẳn, mắt lập tức ảm đạm: “Đại ca chết trận, bị vi tiễu giả của Cửu Tinh thương hội giết chết, đã chết hơn một trăm năm rồi”.

Sắc mặt Phong Nhiêu bỗng nhiên tái nhợt, vô thần đứng đó nói: “Sao lại vậy?”.

“Chúng ta sống ở Thần Phạt chi địa, đều chuẩn bị sẽ chết trận, ai có thể cam đoan vĩnh viễn không sao?”. Vẻ mặt của Phong Kiêu cũng đầy thương cảm: “Sau khi Đại ca mất, phụ thân sa sút một đoạn thời gian rất dài, vẫn luôn nhắc tới ngươi, hy vọng ngươi được bình an vô sự. Hiện tại ngươi cuối cùng cũng đã trở lại, phụ thân chắc cũng có thể an tâm hơn một chút, ài, chỉ hận lực lượng của chúng ta không đủ, chỉ có thể tùy ý để tam đại thế lực càn quét chúng ta, chúng ta thì không có sức tới lãnh thổ của bọn họ để báo thù”.

“Sẽ không vĩnh viễn như vậy đâu, ta lần này trở về mang theo khả năng xoay chuyển tất cả”. Phong Nhiêu cắn răng, oán hận nói.

Mắt Phong Kiêu lập tức sáng lên: “Tiểu muội, nghe đồn... ngươi có tinh đồ?”.

“Tinh đồ không ở trong tay ta, có điều cũng không khác ta có là mấy, ta muốn lập tức gặp phụ thân thì nói rõ tình huống”.

“Được, ta sẽ lập tức thông tri cho phụ thân!”. Phong Kiêu lập tức lấy ra âm thạch, truyền ra tin tức.

“Ta tới đây!”. Trong Âm thạch truyền đến tiếng nói mừng rỡ của bá chủ Thần Phạt chi địa Phong Khả: “Nhiêu nhi, chờ ta, vi phụ lập tức về gặp ngươi”.

Trong một cửa hàng rộng rãi. Bày kỳ thạch rực rỡ muôn màu, còn có rất nhiều linh dược linh thảo, tỏa ra mùi thơm mê người.

Một võ giả thô hào cụt tay phải, lười biếng nằm ở trên giường mềm, híp mắt quan sát người đi trên ngã tư đường.

Đây là cửa hàng của Huyết Đồ Tạp Thác, nhưng một đoạn thời gian gần đây lại có chút vắng vẻ.

Từ khi Tạp Thác thất bại ở Nhật tinh, hung danh giảm mạnh, hơn nữa ẩn nấp để tu luyện, thời gian rất lâu không đi cướp bóc, thế cho nên trong khoảng thời gian này trong cửa hàng không có kỳ bảo giá trị, cũng khiến cửa hàng này trở nên vắng vẻ.

Ở cửa, một thân ảnh vạm vỡ hiện ra, vừa vào cửa đã hô khẽ: “Ai là Tạp Phu?”.

“Là ta, tiểu tử, ngươi muốn mua gì?”. Võ giả cụt tay trên giường mềm một cái giật mình, nhiệt tình dào dạt phóng tới, vẻ mặt tươi cười: “Chỗ ta cái gì cũng có”.

“Ta tìm Tạp Thác!”. Không đợi hắn nói xong, Thạch Nham trực tiếp ngắt lời, lấy ra tín vật: “Hắn có phân phó gì cho ngươi không?”.

Tạp Phu sửng sốt một chút rồi tỉnh táo lại, tiếp nhận tín vật, cẩn thận quan sát một chút rồi nói: “Ngươi là Thạch Nham?”.

“Ừ”.

“Đại ca đang ở đây!”.

Vù vù vu.

Hỗn Loạn chi lực hiện ra, từ trong địa để u tĩnh phía sau cửa hàng đột nhiên một đạo bóng người hiện ra, chính là Huyết Đồ Tạp Thác.

“Ngươi cuối cùng cũng đến rồi”. Tạp Thác mừng rỡ: “Ta đang chờ cho ngươi một phần khác của áo nghĩa, đột phá Nguyên Thần chi cảnh! Ha ha, hảo sư huynh của ta, ta vẫn đang đợi ngươi đây!”.

“Đại ca, ngươi không phải nghe nói tinh đồ xuất hiện cho nên mới từ hang ổ tới đây chứ? Phong Khả đã sớm bắn tiếng, muốn tụ tập khôi thủ các phương để đồng mưu việc này”. Tạp Phu bật cười.

“Kệ mẹ tinh đồ, có đám gia hỏa Phong Khả, Lạp Tắc Nhĩ, Ba Lôi Đặc, Giới Nông, làm sao còn tới lượt ta được chia một chén canh”. Huyết Đồ Tạp Thác hừ một tiếng: “Muốn cướp đồ ăn từ trong tay những lão quỷ này, nào có dễ? Ta sở dĩ tới đây là muốn chờ sư huynh đại giá quang lâm, ha ha, chỉ có ta đột phá Nguyên Thần cảnh thì mới có chỗ dựa để mưu đồ tinh đồ, bằng không tất cả đều là phí công phí sức”.

“Cũng không nhất định”. Thạch Nham nói: “Tinh đồ hiện tại đang ở trong tay ta, ngươi vẫn có cơ hội”.

Hai huynh đệ Tạp Thác, Tạp Phu lập tức ngây ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.