Cổ gia, vạn Kiếm Phong.
Đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm, Tào Chỉ Lam, Đường Uyên Nam, Man Cổ sắc mặt lo lắng di chuyển trên vùng đất tràn ngập âm thanh hỗn tạp.
Trên đảo, vô số võ giả Cổ gia dùng các loại đội thuyền, mang theo một lượng lớn vật tư, bập bềnh sóng nước đi về phía Đông.
Các hòn đảo nhỏ của Cổ gia ở lân cận cũng đang có vô số dòng người đang tiến hành di chuyển.
Từ sau khi rời khỏi Nhật đảo, họ đã tụ tập ở chỗ này, một bên thương lượng đối sách, một bên bận rộn di chuyển.
Khi Cổ Tiêu trở về, hắn lập tức bắt đầu bố trí, dùng toàn lực triệu tập cao thủ của Cổ gia lại, dùng tốc độ nhanh nhất di chuyển vật tư, dặn dò bọn họ là phải đến được hải vực Hắc Thủy, địa điểm chính là các đảo của Thiên Trì thánh địa.
Tào Chỉ Lam nhíu mày, ngọc thủ cầm một khối tinh thể sáu mặt, sắc mặt nghiêm túc giống như đang liên hệ gì đó với Tào gia.
Bốn người Cổ Tiêu, Vu Cầm, Đường Uyên Nam, Man Cổ thấy nàng hành động, đều ngừng bàn tán, nghiêm túc nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, Tào Chỉ Lam thần tình ảm đạm thu tinh thể sáu mặt lại, dưới cái nhìn soi mói của mọi người, nhẹ giọng nói:
"Biến cố ở Nhật đảo, ta đã thông báo cho gia tộc, nhưng mà tạm thời vẫn chưa nhận được trả lời, thái gia gia của ta còn đang bế quan nhưng sẽ nhanh chóng nhận được tin ta truyền về thôi."
"Ma đế Xích Diêm mượn thân thể của Tu La Vương Tiêu Hàn Y xuất hiện ở Vô Tận hải, người này có tu vi cảnh giới Thông Thần tam trùng thiên, lực lượng thông thiên độn đất, nếu như không có hai người Tào Thu Đạo, Dương Dực Thiên xuất thủ, Vô Tận hải rộng lớn này sợ là không còn ai ngăn được hắn."
Đường Uyên Nam than khẽ, lắc đầu nói:
"Trước kia Dương Thanh Đế cũng là kiêu hùng một phương, nếu như hắn còn ở Vô Tận hải, nói không chừng đã đại chiến với Ma đế Xích Diêm một trận từ lâu rồi, nhưng mà..."
Nghe thấy câu này, sắc mặt đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm trở nên khó coi, không nói được một lời.
Năm đó tất cả mọi thế lực ở Vô Tận hải đều triển khai kế hoạch với Dương gia, họ cũng từng mời Đường Uyên Nam nhưng lại bị Đường Uyên Nam cự tuyệt, nói rằng ma nhân thế mạnh, có Dương gia nên mới không dám bước chân vào Vô Tận hải.
Khi Đường Uyên Nam biết tin Dương Thanh Đế bị nhốt đã nhận ra chuyện không ổn, chẳng những không có tâm tư bỏ đá xuống giếng, còn hao tổn tâm tư khuyên mọi người cứu Dương Thanh Đế từ Ma vực số 4 ra ngoài.
Đáng tiếc Đường Uyên Nam nhìn xa trông rộng nhưng không được ai đồng ý, có đám phần tử ngoan cố Cổ Tiêu, Vu Cầm cầm đầu nên họ quyết tâm phải diệt bằng được Dương gia.
Bọn họ cho rằng Dương Thanh Đế bị nhốt là cơ hội ngàn năm có một, cho nên liên thủ xâm nhập hải vực Già La, tạo nên tình thế hiểm nguy vô cùng với Vô Tận hải như ngày hôm nay.
Đường Uyên Nam nhắc lại chuyện xưa kết hợp với tình hình hiện giờ nên sắc mặt đám người Cổ Tiêu, Vu Cầm đương nhiên là vô cùng khó coi, dù trong lòng có chút hối hận, nhưng vẫn cố sống cố chết không nhận sai.
"Xích Diêm chỉ mượn thân hình của Tiêu Hàn Y xuất hiện, loại trạng thái này không duy trì được lâu, rất có thể sẽ nhanh chóng rời đi."
Cổ Tiêu trầm ngâm một chút, cau mày nói:
"Tiêu Hàn Y chỉ có tu vi Thiên Vị, thân thể hắn không chịu nổi lực lượng mạnh mẽ của Xích Diêm đâu, thê một ngày, cơ thể kia sẽ hỏng đi một chút, tối đa mười ngày nửa tháng, không cần dùng bất cứ lực lượng nào, thân thể Tiêu Hàn Y sẽ hoàn toàn nát bấy."
Vu Cầm gật đầu.
Đường Uyên Nam lạnh lùng cười, châm chọc nói:
"Mười ngày nửa tháng, ha hả, tối đa bảy ngày, hải vực Viên La nếu không có ai trợ giúp sẽ bị ma nhân hoàn toàn hủy hoại. Cơ nghiệp của Tam Thần giáo ta, của Cổ gia, Đông Phương gia các ngươi nữa, tài lực tích lũy mấy ngàn năm cũng chẳng còn chút gì."
"Vì sao Tào Thu Đạo và Dương Dực Thiên vẫn chưa có hành động gì?"
Vu Cầm nhăn mày, tràn đầy phẫn nói:
"Hai người này chẳng nhẽ thấy chết mà không cứu ư? Chờ khi ma nhân phá hủy xong hải vực Viên La, giết tới trước mặt bọn họ mới chịu ra tay sao?"
Tào Chỉ Lam cười khổ, âm thầm cúi đầu, nàng cũng không biết thái gia gia đang nghĩ gì, chỉ là cảm thấy có gì không đúng.
Vu Cầm thấy Tào Chỉ Lam không nói, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút bất thiện.
"A!",
Nhưng đúng vào lúc này, Đường Uyên Nam đột nhiên ngửa mặt lên trời, đưa tay chỉ một hướng, kinh hô:
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mọi người vô ý thức ngẩng đầu, nhìn về phía ngón tay của Đường Uyên Nam.
Chỉ thấy ở hướng đó, ma khí đen như mực cuồn cuộn bắt đầu khởi động, giống như một cuộc vải bao bọc trời đất lại. Trong ma khí cuồn cuộn có một luồng năng lượng mạnh mẽ kinh người không ngừng truyền đến, dù cách xa mấy ngàn dặm, nơi này vẫn cảm thấy nhận sự cuồng bạo dị thường.
“Đó là một đảo hoang, cũng xem như thuộc phạm vi thế lực của Cổ gia ta, chỉ vì thiên địa linh khí thưa thớt, lại không có bất cứ tài nguyên để tu luyện nào nên chúng ta không cử người tới đó canh gác”.
Cổ Tiêu ngẩn ra một lúc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng kì dị, lại nói:
“Nhưng sâu trong tầng mây ở gần hòn đảo đó, Cổ gia chúng ta có đặt một Linh Nhãn”.
Nói xong, Cổ Tiêu không hề chần chừ, thanh thần kiếm bên hông đột nhiên bay ra biến thành một tia sáng xuyên vào đỉnh Vạn Kiếm Phong, dường như đang khởi động một loại cấm chế nào đó.
Trong tiếng nổ ầm ầm, một khối thủy tinh khổng lồ đột nhiên từ một góc của Vạn Kiếm Phong lộ ra, được thanh thần kiếm đội lên đưa thẳng đến trước mặt mọi người.
Cổ Tiêu không nhiều lời, đột nhiên nhắm mắt, hai tay không ngừng đánh ra những tia thần quang ào ào bắn vào khối thủy tinh khổng lồ.
Trong khối thủy tinh, ba thanh thần kiếm kì dị lấp lánh ánh sáng bay lượn cực nhanh như rồng bay phượng múa, phản chiếu hình ảnh.
Ánh sáng bạc dập dờn trong khối thủy tinh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, vô số điểm sáng ngưng tụ, hiện ra cảnh tượng rõ ràng.
“Thạch Nham!”
Đường Uyên Nam, Tào Chỉ Lam nhịn không được hô lên kinh ngạc, mặt tràn đầy ngạc nhiên, trong mắt ngập vẻ không dám tin tưởng.
Cổ Tiêu, Vu Cầm cũng biến sắc, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng hiện ra bên trong khối thủy tinh, nhìn bóng người khí thế đang tăng vọt, điên cuồng hút lấy thiên địa linh khí trên hòn đảo hoang.
“Là Ma Kỳ Độn!”
Đường Uyên Nam sợ hãi biến sắc, thân hình run rẩy, nhịn không được hô lên kinh ngạc.
“Hắn bị Ma Kỳ Độn phát hiện, đáng tiếc, đáng …”
Cổ Tiêu lắc đầu, vẻ mặt thương xót, cho rằng Thạch Nham phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Ông ta là một trong số ít người biết Thạch Nham và Ma Kỳ Độn có thù oán, năm đó Ma Kỳ Độn được sự giúp đỡ của cha con Cổ Liệt, Cổ Kiếm Ca, dùng linh hồn đi đến Tụ Hồn đàm nhưng bị Thạch Nham dùng một loại bí bảo suýt chút nữa hủy diệt linh hồn.
Sau chuyện đó, Mạc Đoạn Hồn bắt giữ Cổ Kiếm Ca, muốn uy hiếp Cổ gia, bắt Cổ gia phải trả một cái giá đau lòng.
Sau khi Cổ Kiếm Ca trở lại Cổ gia đã kể lại tỉ mỉ mọi chuyện, lúc đó Cổ Tiêu đã để ý đến Thạch Nham, biết giữa hắn và Ma Kỳ Độn có ân oán.
Hiện giờ nhìn thấy Ma Kỳ Độn nhìn chằm chằm vào Thạch Nham, ông ta tuy vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không bất ngờ.
Ma nhân trước giờ có thù tất báo, Ma Kỳ Độn năm đó đã nhớ rõ khí tức linh hồn của Thạch Nham, lần này chân thân đi đến Vô Tận hải, sau khi phát hiện Thạch Nham tất nhiên phải khiến hắn chết thê thảm mới có thể nguôi bớt lửa giận ngút trời trong lòng.
“Sao lại thế?”
Gương mặt xinh đẹp của Tào Chỉ Lam rung động, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ không tin, nàng ta không tự chủ lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Tinh nguyên toàn thân hắn không thể tụ lại, phải bỏ mạng tại Nhật đảo mới đúng, sao lại có thể chạy xa như thế, còn có thể tạo ra động tĩnh lớn tới mức này?”
“Hắn và Ma Kỳ Độn sợ rằng đã đánh nhau được một lúc”.
Đường Uyên Nam cũng không dám tin ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trong khối thủy tinh, ánh sáng trong mắt như kiếm bắn ra bốn phía:
“Tuy ta cũng không muốn tin, nhưng hòn đảo kia rõ ràng đã có vết tích chiến đấu, hòn đảo thì bị chém làm hai, trên đảo còn có vô số tảng băng vỡ do Huyền Băng Hàn Diễm tạo ra”.
Vừa nói chuyện, Đường Uyên Nam vừa dùng tay chỉ chỉ.
“Điều này, điều này sao có thể chứ?”
Khuôn mặt đầy vết nhăn của Vu Cầm chợt run rẩy, ánh mắt bắn ra ánh sáng cực kì kinh dị, bà ta không ngừng lắc đầu liên tiếp nói:
“Tiểu tử đó rõ ràng chỉ có tu vi cảnh giới Địa Vị, nhưng Ma Kỳ Độn lại có tu vi Thông Thần nhất trùng thiên ẽ, hơn nữa ma nhân giỏi chiến đấu, cho dù chúng ta đối diện Ma Kỳ Độn e là cũng thua nhiều thắng ít. Thạch Nham hắn sao có thể sống đến lúc này dưới sự đuổi giết của Ma Kỳ Độn?”
Nghi ngờ của bà ta cũng là nghi ngờ của tất cả mọi người.
Dù là Đường Uyên Nam, Cổ Tiêu hay Tào Chỉ Lam, Man Cổ đều trợn tròn mắt nhìn vào cảnh tượng trong khối thủy tinh.
“Ta nghĩ, chúng ta có nên làm chút gì đó không?”
Đường Uyên Nam ngẩn ra vài giây sau đó nhanh chóng tỉnh ngộ, trầm giọng nói:
“Nơi đó cách nơi này không xa, ta nghĩ chúng ta nhanh một chút sẽ kịp cứu hắn. Tiềm lực của tiểu tử này vô cùng, nói không chừng tương lai sẽ là hi vọng mới của Vô Tận hải”.
Sắc mặt của Cổ Tiêu, Vu Cầm bỗng nhiên trở nên quái dị.
“Sao?”
Sắc mặt Đường Uyên Nam trầm xuống, âm trầm nói:
“Các ngươi không nghĩ vậy?”
“Xem thêm một chút, nếu hắn không thể chống đỡ thì đi cứu cũng không muộn”.
Cổ Tiêu nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Ta luôn cảm thấy nơi đó là một cái bẫy, nói không chừng Xích Diêm và mấy tên Ma chủ khác đều ở đó, cố ý tỏ ra yếu đuối để dẫn dụ chúng ta đến cứu, nhân đó bắt trọn chúng ta”.
Vu Cầm cũng gật đầu đồng ý:
“Cao thủ Thần cảnh chúng ta dù có Thuấn Di nhưng cũng bị hạn chế, nếu thật sự bị vây ở đó, bằng vào sức mạnh của Xích Diêm và mấy tên Ma chủ khác, chúng ta rất khó chạy thoát. Nói không chừng, Xích Diêm sớm đã bày mưu bố trí trận pháp Thiên Ma Phong Ấn tà ác. Cứ nghĩ kết cục của Dương Thanh Đế đi”.
Sắc mặt của Đường Uyên Nam chợt biến, tuy có lòng muốn đi cứu Thạch Nham nhưng nghe hai người này nói cũng hơi chần chừ do dự.
Vì ngay cả ông ta cũng không nghĩ rằng Thạch Nham với tu vi cảnh giới Địa Vị có thể sống sót lâu như thế trong tay Ma Kỳ Độn hung ác.
“Tinh nguyên của Thạch Nham không thể tụ lại. Vãn bối đã biết điều này lúc ở Nhật đảo, ở đây khẳng định có điều bất thường”.
Ánh mắt của Tào Chỉ Lam phức tạp, tựa như cũng không muốn tin Thạch Nham có thể ngưng tụ được sức mạnh khủng bố như thế.
Tin vào mọi việc trước mắt có nghĩa là nàng ta đã phán đoán sai lầm.
Một ngày trước, nàng ta chủ động rời xa Thạch Nham, vạch rõ giới hạn với hắn, giết chết tình ý mới nảy sinh trong lòng.
Nàng không muốn thừa nhận mình có tầm nhìn hạn hẹp.